Lục An An trông thấy một cây cổ thụ cong queo ở tầng dưới, cô nghỉ chắc nhảy từ trên đây xuống chắc không việc gì đâu nhỉ.
Trương Dương đứng phía sau có chút hốt hoảng: “Tôi…tôi…tôi chỉ là muốn tìm người tâm sự. Tôi đâu có ép cô nhảy xuống đâu!”
Lục An An xoay người lại, cười nhẹ một cái: “Hẹn gặp lại, ngủ ngon!”
Sau đó nhảy xuống.
Lục An An tiếp đất an toàn.
Trương Dương trừng đôi mắt lớn nhìn Lục An An: “Fuck….!”
Hai chân hắn mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, rồi hắn gào lên: “Xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!”
Một tên to gan lớn mật chạy hồng hộc tới, hét lớn: “Đại ca!”
“Con nhóc đó chạy mất rồi!”
“Cái gì?” Trương Dương sửng sốt.
Hắn đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng dáng Lục An An đang nhanh nhẹn chạy đi, Trương Dương không khỏi kinh ngạc, phải mất một lúc hắn mới định thần lại, vội vàng vẫy tay ra lệnh cho tên đàn em ban nãy: “Còn đứng trơ ra đấy làm gì? Mau đuổi theo nó!”
Trời mưa nặng hạt.
Lục An An không có ô, người cô lúc này từ trên xuống dưới ướt như chuột lột.
Thành công thoát khỏi đám người của Trương Dương. Dưới cơn mưa tầm tã, Lục An An vội vã chạy về nhà.
Vừa về tới nhà, Lục An An liền đóng chặt cửa lại, tim cô đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài vậy.
Trong nhà không có ai, Lục Chính cùng Hạ Tri Khinh đã đi công tác rồi.
Lục An An về phòng lấy quần áo đi tắm, đột nhiên bụng dưới của cô nổi lên một cơn đau thắt, thấy có dự cảm không lành, Lục An An chạy nhanh vào WC.
Quả nhiên, hôm nay “bà dì” tới.
*“bà dì”: Tới tháng
Không biết lúc nãy có phải do cô chạy nhanh quá hay là bị mắc mưa quá lâu mà sau khi tắm xong, bụng cô lại đau dữ dội, cả người Lục An An uể oải nằm bất động trên giường.
Trước kia chưa lần nào cô bị đau như lần này.
Lục An An cố gượng dậy lấy nước uống nhưng giờ đây ngay cả việc lết người dậy thôi cũng là cả một vấn đề.
Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên. Lục An An mở màn hình lên xem, thì ra là Thẩm Kha Từ gọi tới.
“Alo.” Lục An An yếu ớt nói.
Thẩm Kha Từ nhận ra có điều gì đó không bình thường: “Này? Cậu không sao chứ?”
Lục An An xốc người lại, hốc mắt chợt chua xót, cô nghĩ đến cảnh Thẩm Kha Từ và Hà Dư Tâm buổi chiều hôm đó đứng cùng nhau, tim cô như có gì đó bóp thắt lại.
“Không cần cậu quan tâm?” Cô rầu rĩ, lấy tay che cái bụng đau, run rẩy thốt lên: “Không cần cậu quản.”
Người phía bên kia cũng lạnh giọng đáp lại: “Tôi cũng không muốn quản cậu.”
Thẩm Kha Từ đột ngột cúp máy làm Lục An An bên này nổi cơn thịnh nộ, phía dưới bụng cô lại bắt đầu dội lên từng cơn đau thắt.
Tên Thẩm Kha Từ đáng chết, cô ra nông nỗi này mà anh vẫn còn tâm trạng cãi nhau với cô.
Lục An An khóc thút thít, vừa buồn vừa giận, chắc vì đau bụng kinh nên cô mới dễ bị tổn thương tinh thần, suy nghĩ lung tung quá nhiều.
…..Bố mẹ đi vắng, Lục An An đau đớn nằm trên giường không một ai quan tâm, và tên họ Thẩm chết tiệt nào đó đã bỏ rơi cô trong lúc nguy cấp.
Những giọt lệ lăn dài bò ra từ khóe mắt, Lục An An thổn thức trong chốc lát, vì kiệt sức nên cô đã thiếp đi từ lúc nào không hay.
Không biết qua bao lâu, trong cơn mơ màng, cô nghe được tiếng bước chân vội vã của ai đó từ trên lầu truyền đến.
Lục An An mắt nhắm mắt mở, thấy Thẩm Kha Từ đã đứng ở cửa phòng mình tự bao giờ: “Lục An An”
“Thẩm Kha Từ?” Lục An An trong nháy mắt chợt tỉnh, cô tưởng mình đang nằm mơ, đảo mắt nhìn xung quanh một lượt rồi nhìn về phía người kia.
“Cậu.. cậu…cậu vào đây bằng cách nào?”
“Nhà cậu không khóa cửa”. Thẩm Kha Từ dường như cảm thấy đi vào phòng của một cô gái như thế là không đúng, anh đứng bất động ở cửa một lúc, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Lục An An, anh quyết định bước vào.
“Tôi quên khóa cửa”. Lục An An đột nhiên nhớ ra, sau đó lại cúi đầu.
“Không phải cậu nói là không quan tâm đến tôi sao?”. Lục An An kéo chăn bông đắp lên người rồi nghiêm nghị nói.
Thẩm Kha Từ nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, nhìn thấy cô lúc này anh không nỡ buông lời độc địa: “Hiện tại, chỉ có tôi là người duy nhất có thể chăm sóc cậu. Không phải sao, Lục An An?”
Bụng dưới của Lục An An lại bắt đầu đau, mặt cô tái nhợt lại: “Tôi… tôi muốn đi vệ sinh.”
Cô vén tấm chăn lên, mở chiếc tủ ở đầu giường lấy băng vệ sinh thế nhưng lúc này mới phát hiện mấy miếng băng đều đã dùng hết rồi.
Thấy Lục An An đứng sững sờ tại chỗ, Thẩm Kha Từ tò mò hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Tôi… tôi phải đi siêu thị.” Lục An An nheo đôi mắt mèo đáng thương nhìn anh.
Thẩm Kha Từ nhanh chóng hiểu được vấn đề, liền đứng lên:
“Cậu chờ một chút.”
“A. Cậu định đi mua giúp tôi sao?” Lục An An có chút kinh ngạc, “Tốt hết là để tôi đi cho, sẽ đi nhanh thôi.”
“Nằm xuống đi.”. Thẩm Kha Từ hạ giọng ra lệnh, rồi anh lấy tấm chăn quấn quanh người Lục An An lại, sau đó lập tức bước ra ngoài cửa.
Anh đi rồi, An An tựa người vào gối, ngẩng đầu nhìn ra bầu trời ngoài kia.
Một ngày mưa…
Lục An An mở to đôi mắt.
Chân của Thẩm Kha Từ bị gì thế nhỉ?
….
Cơn đau xuyên thấu từ đầu gối truyền tới tủy khiến anh phải vật lộn đi từng bước, từng bước.
Bởi vì bệnh cũ tái phát nên Thẩm Kha Từ gặp khó khăn trong việc đi lại.
Anh lê chân phải bước vào siêu thị.
Trông thấy anh, hai nhân viên thu ngân đang đứng cười nói vui vẻ bỗng im bặt.
Thẩm Kha Từ từ lâu đã quen với ánh mắt của người khác, không một phút do dự, bước tới quầy hàng dành cho nữ.
Nhìn đống sản phẩm sặc sỡ trước mắt, Thẩm Kha Từ trầm ngâm một hồi lâu.
Định đưa tay ra lấy nhưng rồi lại thu trở về.
Anh nhìn mấy dòng chữ trên bao bì.
Dùng cho ban ngày, dùng cho ban đêm, 280 mm, 420 mm…..
“….”
“Anh đẹp trai, anh đang định mua băng vệ sinh cho bạn gái sao?” Một giọng nói lanh lảnh vang lên.
Thẩm Kha Từ cúi đầu xuống, thấy một cô bé buộc tóc hai bên mang trong mình bộ đồng phục học sinh trung học đang nhìn anh.
Im lặng một lúc, anh đáp: “Không phải.”
Cô bé mơ hồ gật đầu: “À, không sao, để em chỉ anh.”
Anh là học sinh cấp ba, có lý nào lại để một học sinh cấp dưới chỉ dạy.
Thẩm Kha Từ lúc đầu định tự lực cánh sinh, nhưng sau đó đành thở dài: “Được rồi, cảm ơn.”
*Tự lực cánh sinh: Tự mình giải quyết khó khăn
Bé gái mỉm cười giúp anh chọn một giỏ đồ:“Cái này dùng cho ban ngày, nếu bạn gái... bạn của anh có bị ra nhiều, thì dùng loại dài này. Còn đây là loại siêu mỏng và rất thoáng khí…”
Thẩm Kha Từ nghiêm túc ghi nhớ từng lời cô bé kia nói.
“Còn có loại quần này mặc vào buổi tối, đi ngủ không bị lộ, là loại dùng một lần rồi vứt đi. Rất tiện.”
Thẩm Kha Từ giúp Lục An An cầm mấy cái túi.
“Còn có băng vệ sinh dạng lỏng, mùa hè dùng rất thoải mái, có điều giá hơi đắt…”
Thẩm Kha Từ không thèm nhìn giá mà ném luôn mấy gói vào giỏ hàng.
Cô bé đứng cạnh anh không nhịn được mà cười nói: “Anh trai à, anh đối xử với bạn anh thật tốt a.”
Thẩm Kha Từ lặng yên không nói.
Để cảm ơn, anh mua tặng cô bé một thanh kẹo mềm.
Sau khi thanh toán xong, Thẩm Kha Từ quay trở lại nhà Lục An An.
Vừa mới đi được nửa đường, liền thấy một bóng người mảnh khảnh đang cầm ô chạy tới.
“Thẩm Kha Từ!” Lục An An sốt ruột nói, sắc mặt cô tái nhợt, hình như vấp phải cục đá, cô loạng choạng suýt nữa thì ngã.
Đồng tử Thẩm Kha Từ co rút lại, anh lo lắng chạy tới.
“Không phải đã bảo cậu nằm yên ở nhà rồi sao?” Giọng Thẩm Kha Từ có chút tức giận.
Lục An An mím môi: “Tôi… thực sự xin lỗi.”
Cô nhìn xuống chân người đối diện, khẽ hỏi: “Cậu có đau không?”
Thẩm Kha Từ dừng lại một chút: “Không đau.”
“Nói dối!” Lục An An cắn môi dưới đáp lại.
Rõ ràng là rất đau mà dám nói không đau.
Hai chữ Lục An An vừa thốt ra hòa cùng với tiếng mưa đập vào tai Thẩm Kha Từ, khiến lòng anh dâng lên một cảm xúc khó tả…
Lục An An đang lo cho anh sao?
Ý nghĩ này cứ quanh quẩn, chiếm hết phân nửa dung lượng não Thẩm Kha Từ.
Bất giác khóe miệng anh khẽ nhếch lên nở một nụ cười.
Lục An An nhìn anh với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu cười cái gì?”
Cô nhìn vào khuôn mặt tái nhợt, đau đớn của Thẩm Kha Từ.
Chân đau như thế mà vẫn còn cười được? Lục An An thật tình không hiểu nổi trong đầu tên khốn kia rốt cục là đang nghĩ gì.
“Lục An An”
Nghe thấy tiếng gọi, Lục An An định thần lại: “A?”
Thẩm Kha Từ đưa tay ra cho cô thấy bên trong mấy cái túi nilon: “Đi về thôi.”
Lục An An ngẩng đầu lên nhìn trời, mây đen đã ùn ùn kéo đến, lại sắp có mưa rồi.
Vẫn là không nên ở ngoài này quá lâu.
“Được rồi, chúng ta vào trong thôi.” Cô nói.
…
Lục An An cuối cùng cũng được tắm nước nóng thoải mái, cô mặc chiếc quần dùng một lần vào.
Đang nằm trên giường, Thẩm Kha Từ bước vào đưa cho cô một cốc nước đường đỏ.
“Cảm ơn cậu.” Lục An An mỉm cười ngọt ngào rồi nhấp một ngụm.
Cơ thể cô dần ấm lên, cơn đau ở bụng cũng dần biến mất.
Lúc này Lục An An mới kể cho Thẩm Kha Từ nghe những gì tên Trương Dương đó làm với cô.
“May mắn là tôi nhanh trí, chạy trốn được…”
Nghe đến việc cô nhảy từ trên tầng 3 xuống, Thẩm Kha Từ lạnh giọng: “Lần sau đừng làm như thế nữa, rất nguy hiểm.”
“Tôi là tôi nhắm kĩ lắm mới nhảy…” Nhìn lên vẻ mặt càng lúc càng nghiêm túc của Thẩm Kha Từ, Lục An An lập tức sửa lại: “Tôi thề lần sau tôi sẽ không nhảy như thế nữa.”
Sắc mặt Thẩm Kha Từ dần dịu lại.
“Đúng rồi, nhân tiện để tôi thoa một ít thuốc cho chân của cậu.” Lục An An nói.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng dồn dập.
Lục An An vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, hơi nước càng làm tô điểm thêm làn da trắng mê người của cô.
Lục An An cúi người xuống, đem quần của Thẩm Kha Từ vén lên tới chỗ vết thương.
Sau đó cô từ từ, chậm rãi mát xa.
Hơi nóng chầm chậm thấm vào bề mặt đầu gối, cơn đau buốt dần được thay thế bằng sự ấm áp.
“Trước đây tôi cũng từng bị bong gân, chỉ cần xoa bóp thế này, sẽ rất thoải mái.”
Bàn tay nhỏ nhắn, những ngón tay mảnh khảnh với màu móng hồng phấn, nhẹ nhàng ấn lên vết thương của Thẩm Kha Từ nhưng lạ thay anh lại chẳng thấy đau đớn chút nào.
Nhìn mấy vết thương cũ trên đùi Thẩm Kha Từ, Lục An An cảm thấy có chút chua xót.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, mà khiến chân anh bị như vậy?
Thẩm Kha Từ đột nhiên giữ tay cô lại: “Được rồi.”
“?” Lục An An ngẩng đầu lên đầy thắc mắc.
Yết hầu Thẩm Kha Từ trơn trượt, dường như không muốn ở lại lâu: “Tôi phải về rồi.”
“Khoan đã!” Lục An An ngăn anh lại: “Đêm nay cậu ở lại đây đi”
Người Thẩm Kha Từ đột nhiên cứng lại, chết não trong vài giây, phải mất một lúc anh mới hiểu được ý của Lục An An.
Ở lại?
Sau đó, là một biểu cảm ngạc nhiên hiếm thấy: “A?”
“Phòng khách.” Lục An An chỉ vào phòng bên cạnh, trưng ra vẻ mặt đáng thương: “Tôi ở một mình, trời có sấm chớp, tôi hơi sợ….”
“…” Thẩm Kha Từ chật vật do dự một hồi lâu: “Như vậy không tốt cho lắm!”
“Không tốt cái gì chứ?”
Thẩm Kha Từ dời mắt nhìn về phía mặt đất: “Tôi còn chưa nói với dì.”
*Dì chỉ Hạ Tri Khinh – mẹ của Lục An An.
“Không có gì, mai tôi sẽ đem chăn bông trải lại, mẹ sẽ không phát hiện ra đâu.” Lục An An nghiêm túc nói.
“…” Như thế chẳng khác nào ăn trộm, Thẩm Kha Từ nghĩ trong đầu.
“Được rồi, chỉ cần ngủ trong phòng khách một đêm thôi, được không…”. Lục An An làm nũng.
Tim Thẩm Kha Từ bỗng hẫng đi một nhịp, cuối cùng anh cũng chẳng thể nào lay chuyển được cô: “Được”
“Hì Hì”. Lục An An vui vẻ nhảy dựng lên: “Để tôi đi lấy chăn.”
Bất chợt Thẩm Kha Từ có chút hối hận.
Đáng lẽ ra anh không lên đồng ý mới phải.
Lúc vừa rồi, Lục An An chạy có để lộ đôi chân trắng nõn nà.
Chỉ có thế thôi mà khiến anh ám ảnh mãi không dứt.
Thẩm Kha Từ đưa tay đỡ lấy trán, lông mi giống như lông quạ đổ bóng, anh có cảm giác như không khí xung quanh đang dần nóng lên.
Thẩm Kha Từ chưa bao giờ gặp loại sự tình nào khó giải quyết đến thế.