Gia Mặt Sẹo

Chương 4




Nằm trên giường trọn vẹn ba ngày sau, Tình Dương rốt cục có thể đứng lên đi lại.

Ngồi trên ghế, hai mắt có chút vô thần, cả người lười biếng, ngồi đối diện với hai vị chủ tớ Kỳ Cách, nhìn Kỳ Cách còn đang đội nón, nàng hoài nghi chút nữa hắn ăn cơm như thế nào.

Lại nhìn bốn phía. Trấn nhỏ này rất náo nhiệt, người lui tới cũng không ít, khả năng bởi vì trước khi đi Lạc Dương phải qua nơi này, nhiều người lưu đây một đêm rồi mới rời đi.

Trấn nhỏ dân phong thuần phác, đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương yếu đuối cùng nam nhân luôn đội nón, khiến người ta luôn chú ý, giống như lúc này, ba người bọn họ ngồi ở khách điếm chờ dùng bữa, người bên cạnh nhìn bọn họ, cảm thấy không thoải mái.

Kỳ Cách lông mày nhíu chặt “Ngươi ăn một chút gì, còn phải uống thuốc.” Đẩy cái chén đến trước mặt nàng, nhẹ giọng thúc giục. Ngắn ngủn mấy ngày, nàng gầy đi thấy rõ, hai mắt cũng mất đi sự trong sáng.

“Ừ.” Thanh âm vô lực, bệnh một hồi, cơ thể nàng đều cạn kiệt sức lực. Bất quá, nhìn nam nhân đối diện, cũng có ích lợi, nàng bộ dạng nhu nhược, mới có thể biết rõ thực tâm người nào đó.

“Ăn nhiều một chút.” Kỳ Cách chủ động giúp nàng gắpthức ăn. Trong trấn nhỏ mọi thứ cũng có hạn, không cách nào cho nàng tốt nhất, ăn cũng không được ngon nhất, nhìn khuôn mặt nàng xanh xám tái nhợt, hắn ngẫm nghĩ nửa ngày.

“Chờ ngươi uống thuốc, nghỉ ngơi một lát, chúng ta liền rời đi.” Đến Lạc Dương, có dược liệu trân quý cùng chỗ ở thoải mái, có thể cho nàng điều dưỡng thân thể tốt hơn.

Tùy ý gật gật đầu, Tình Dương cố gắng cầm bát cháo nuốt vào bụng. Những thuốc kia vừa đắng lại chát, không ăn ít đồ lót dạ dày thật đúng là sẽ chịu không nổi.

“Tình Dương cách cách!” Bỗng dưng, một tiếng kêu thê lương chói tai từ ngoài khách điếm truyền đến.

“Phụt!” Không chú ý, Tình Dương bị dọa hoảng sợ, cháo đầy trong miệng phun ra “Khụ khụ khụ! Khụ khụ, khụ khụ khụ! Khụ.. . . . .” Nàng săc sụa đến mức cả khuôn mặt đều đỏ lên.

Kỳ Cách đứng dậy đi đến bên người nàng nhu hòa vuốt vuốt “Đừng nói gì, uống chút trà.” Rót chén nước đưa bên môi nàng, thấy nàng ho đến khó chịu, hắn đau lòng, một cổ lửa giận nổi lên, trừng mắt với tiềng hô lớn ngoài kia, lúc này lại chạy tới bên cạnh bàn là một nữ tử lỗ mãng.

“Làm càn!” Trầm giọng gầm lên.

A….a…a! Thanh âm làm càn này, không chỉ khiến nàng không dám động đậy, Kỳ Cách bẩm sinh vẻ uy nghi, đồng thời cũng làm cho mọi người trong này dọa đến sợ hãi, động cũng không dám động đậy.

Uống vài hớp trà, Tình Dương cuối cùng cũng đè xuống lồng ngực khí muốn xông lên, lau đi nước mắt ho đến mức chảy ra, kinh ngạc nhìn người thiếu chút nữa hù chết nàng.

“Thủy…Thủy Nhi?” Ách, tiếng nói, nàng ngạc nhiên thấy nàng tránh ở một bên nghẹn ngào nức nở đến đáng thương.

“Cách… cách cách.” Thủy Nhi mắt đỏ, nàng bị Kỳ Cách rống to, sợ tới mức co rúm lại.

“Sao ngươi lại ở đây?” Tình Dương đáy lòng toát ra một dự cảm bất thường.

” Tiểu Tình Dương của ta!” Tiếng nói chán ngấy từ sau lưng Thủy Nhi bay ra.

Tình Dương vừa nghe, toàn thân đều nổi da gà, nàng lập tức từ trên ghế đứng dậy, vừa quay đầu lại, quả nhiên thấy hé ra khuôn mặt lòe loẹt, ngũ quan trong nháy mắt nhăn lại.

“A! Tiểu Tình Dương của ta, làm sao nàng gầy nhiều như vậy?” Một nam tử mặc ngọc bào vẻ mặt đau lòng nhìn Tình Dương sắc mặt tái nhợt, hai cánh tay cánh tay vươn thật dài, muốn ôm nàng vào.

Kỳ Cách lập tức ngăn tại trước người Tình Dương, vươn tay hắn ra “Ngươi là ai?” Tiểu Tình dương? Miệng hắn cảm thấy chua chua. Người trước mắt này sao lại cảm thấy đáng ghét như vậy?

“Ta là hôn phu tương lai của Tiểu Tình Dương.” Bị khí thế của hắn áp đảo, ngọc bào công tử chỉ ngây ngốc trả lời, nói xong mới phát giác được không đúng “Vậy ngươi là ai?” Trợn tròn mắt. Tiểu Tình Dương của hắn sao trên người lại có nhiều hơn một đôi tay?

“Hôn phu tương lai?” Kỳ Cách như bị người ta đánh một quyền, dường như rút lui một bước, ngạc nhiên cúi đầu nhìn người trong ngực. Nàng… nàng đã có người hứa hôn?

Tình Dương liền vội vàng lắc đầu “Ngươi đừng nghe hắn nói lung tung, a ma ta cũng không đáp ứng. Hắn là trưởng tử của Lễ bộ Thượng thư đại nhân Mẫn Gia.” Chính là sắc phôi này mỗi ngày đều mò đến của nhà nàng, làm cho nàng không thể không chuồn đi.

Bất quá đây là có chuyện gì? Sắc phôi này không phải mượn danh nghĩa theo đuổi nàng đến tìm Tình Vũ sao? Làm sao lúc này có thể xuất hiện ở đây?

“Tiểu Tình Dương, Sao nàng lại nói như vậy? Quan hệ của chúng ta nàng không muốn thừa nhận sao?” Thanh âm nàng vội vàng chối bỏ khiến Mẫn Gia bị đả kích không nhỏ, hắn mắt đỏ, đáng thương nhìn nàng.

Tình Dương rùng mình một cái “Ta với ngươi vốn không có quan hệ. Ngươi cùng Thủy Nhi vì cái gì lại ở đây?” Nói hắn không giống nam nhân, hết lần này tới lần khác thích ăn đậu hũ nữ nhân; nói hắn giống nam nhân, nhưng động tác cử chỉ hắn lại như con gái, lại thêm khuôn mặt trắng nõn kia nữa, nếu không phải nàng không còn sức lực, nàng thực sự sẽ kéo hắn tới nhà xí đánh một trận.

Lúc này không đợi Mẫn Gia nói chuyện, Thủy Nhi mở miệng “Mẫn Gia công tử biết rõ cách cách ngài một mình rời khỏi phủ, lo lắng ngài gặp chuyện không may mới đuổi theo. Mà lão gia lo lắng ngài bên cạnh không có người hầu hạ, cho nô tỳ đi theo Mẫn Gia công tử tìm ngài.” Nói rõ ràng như vậy, nhưng nàng tới gần chủ tử một bước, lại nhỏ giọng ở nàng bên tai nói “Mẫn Gia công tử tìm Ba Thái Ni đại nhân đến làm phiền lão gia, lão gia thật sự không từ chối được, đành phải nói ra nơi cách cách đến, ngài đi trước chúng ta rất lâu, như thế nào còn đang ở giữa đường?”

Biết lão gia nghĩ gì, nàng bất quá là cùng Mẫn Gia công tử đi lòng vòng mà thôi, bởi vì đúng ra, cách cách đã sớm đến nhà Hà Mạnh phu nhân ở Lạc Dương mới phải.

Tình Dương hiểu ra. Trách không được nha đầu kia vừa gặp nàng lại khóc thê thảm như vậy, nhất định là trên đường đi bị ăn không ít đậu hũ, gặp nàng giống như là gặp cứu tinh.

“Ngươi…..ngươi là ai ? Còn không mau buông Tiểu Tình Dương ra?” Mẫn Gia ưỡn ngực, muốn lấy lại khí thế dọa người.

Kỳ Cách cúi mâu. Đã có người bảo hộ đi theo, nàng liền có người chiếu cố. Ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, liền nhẹ buông tay, đang muốn buông Tình Dương ra, nàng lại bắt lấy ống tay áo của hắn.

Kéo lụa trắng che ở trước mặt, Tình Dương chui cả đầu vào trong nón hắn, một đôi mắt đẹp ẩn hàm hơi nước, cái miệng quật cường nói “Ngươi thật muốn thả ta ra?”

Lúc đó không dám đối mặt nàng, đôi mắt hẹp dài có chút khó khăn tránh đi ánh mắt nàng “Ta. . . . . .” Năm ngón tay thon dài thả ra.

Tình Dương trong lòng khổ sở ”Ngươi nếu thật buông tay. . . . . . Ngươi sẽ phải hối hận. . . . . .”

“Cách cách?” Người bên ngoài không hiểu bây giờ là tình huống nào. Hai cái đầu ghé vào bên trong, là đang nói thầm cái gì sao?

Cắn cắn môi, Tình Dương thân thể chưa lành cảm thấy mệt mỏi, bước đi không vững liền ngã xuống. Kỳ Cách vội vàng ôm chặt nàng, đáy mắt quang mang phức tạp khó hiểu, ý nghĩ đối với nàng có thể lừa gạt mọi người nhưng lại không lừa được chính mình.

“Ta mệt.” Mềm mại tiến sát trước ngực của hắn, sắc mặt tái nhợt hiển lộ trước mặt mọi người.

“Tiểu Tình. . . . . .” Mẫn Gia thừa dịp cơ hội này muốn đem nàng kéo về bên người.

Lần này không cần phải Kỳ Cách động thủ, Bác Hách đứng lên, ngăn tại trước mặt hắn.

“Này! Ngươi. . . . . .” Trừng mắt thở phì phò với người trước mặt, Mẫn Gia muốn mắng người còn chưa kịp mở miệng, nhìn thấy Kỳ Cách đem Tình Dương ôm ngang lên, hướng sương phòng đi.

“Cách cách!” Thủy Nhi hô một tiếng, vội đuổi theo.

Kỳ Cách ôm Tình Dương trở lại phòng, nhu hòa đem nàng đặt trên giường, cẩn thận giúp nàng kéo chăn lên.

Tình Dương yếu ớt tựa trên gối “Ta không sao.” Cánh tay mảnh khảnh giơ lên, vuốt lụa trắng ở vành nón của hắn. Nam nhân này, còn muốn lừa gạt ai ? Ánh mắt hắn đối với nàng chỉ là thương hại sao?

“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, hai ngày sau, chờ ngươi thể lực khỏe lên, sẽ tiếp tục tới Lạc Dương tĩnh dưỡng tốt hơn.” Tóc dài của nàng rất tự nhiên tản loạn, hắn cầm tay nhỏ bé của nàng, thấy nàng mảnh mai mà kinh hãi. Đôi tay nhỏ như vậy, thân thể gầy yếu như vậy, làm sao mới có thể để nàng mau khỏe lại?

“Được.” Lúc này thể lực yếu dần, nàng thật sự không thể kéo dài cùng hắn.

“Ngươi chăm sóc chủ tử ngươi cho tốt.” Kỳ Cách mặt hướng Tình Dương, cũng không quay đầu lại nhìn Thủy Nhi phân phó.

“Dạ, nô tỳ tuân mệnh.” Thủy Nhi lo sợ bất an đáp, đối mặt nam tử không giận mà uy này, nàng cảm thấy sợ hãi.

Kỳ Cách vẫn ngồi ở mép giường, đau lòng cứ lớn dần, cố gắng ngăn ở ngực sự rung động không cách nào khắc chế, đang muốn phá tan di, mắt nhẹ rủ xuống, không tiếng động thở dài.

Hắn rốt cuộc nên làm gì bây giờ?

Lộ trình ba người giờ có thêm nhiều người hơn.

Bởi vì Mẫn Gia xuất môn cũng không quên thể hiện với mọi người, mình hắn ngồi trong xe ngựa cực kì xa hoa, còn có hai người hầu đi theo.

Lo lắng nhìn Tình Dương thân thể yếu ớt, Kỳ Cách muốn nàng ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi, Mẫn Gia đương nhiên rất cam tâm tình nguyện, vội vàng gật đầu, còn mở cửa xe ngựa hoan nghênh.

Nhưng mà Tình Dương đánh chết cũng không muốn cùng tên mặt trắng kia ở cùng một chỗ, tính tình cố chấp, nhất định không lên xe ngựa, hoàn toàn không để cho Mẫn Gia có chút mặt mũi, khiến hắn sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn.

Đường vẫn còn xa, cuối cùng đành phải để Tình Dương cùng Kỳ Cách cưỡi một ngựa, Thủy Nhi và Bác Hách cùng nhau, còn Mẫn Gia khó chịu ngồi xe ngựa.

Tình Dương trên đường đi đối với Mẫn Gia lộ ra sắc mặt chán ghét rõ ràng, lại khiến Kỳ Cách rất vui vẻ, mỗi lần nhìn thấy nàng ở trong lòng, đáy lòng lại cảm thấy êm dịu, không cách nào ngăn chặn tình cảm trong lòng, ánh mắt nhìn nàng cũng ngày càng ôn nhu.

“Lạc Dương xa như vậy sao?” Ngồi ở trên lưng ngựa, Tình Dương cảm thấy thân thể lại bắt đầu mỏi mệt. Nàng nhớ rõ, trước kia từ Lạc Dương trở lại kinh thành thì đường không có xa như vậy.

“Khoảng giữa trưa có thể đến cửa thành .” Kỳ Cách trấn an nói.

Bác Hách ở một bên, nhìn nàng có chút không đồng ý. Nếu không bởi vì nàng thân thể không khỏe, từ kinh thành đến Lạc Dương mất có năm ngày, sao có thể kéo dài đến mười ngày còn chưa tới nơi?

“Hắc, không cần phải lén trừng mắt với ta.” Tình Dương mắt sắc nhìn đến.

“A. . . . . .” Nàng bộ dáng xinh đẹp nhìn Kỳ Cách cười.

“Tiểu Tình Dương, nảng nếu như mỏi mệt rồi, đến xe Mẫn Gia ca ca nghỉ ngơi đi.” Cửa xe ngựa mở ra, Mẫn Gia nịnh nọt phất phất tay.

Tình Dương vẻ mặt chán ghét. Mẫn Gia ca ca? Hắn còn dám nói “Không cần, đa tạ ý tốt của ngươi.” Người này rốt cuộc là nhìn không hiểu mặt người hay là năng lực có vấn đề? Cự tuyệt hắn rõ ràng như vậy, hăn còn muốn quấn lấy .

Bị dội cho chậu nước lạnh, Mẫn Gia cười cứng ngắc “Tiểu Tình Dương, nàng đến Lạc Dương, tính ở chỗ nào ?” Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp tách hai người bọn họ ra!

Tình Dương đảo mắt “Ngươi thế nào?” Quay đầu cười hỏi. Theo kế hoạch, nàng là muốn đến nhà di nương, chỉ có điều nàng có một dự cảm, nếu ở đến nhà di nương, khẳng định sẽ bị người nào đó đến làm phiền không được an bình.

Khó thấy được sắc mặt tốt của nàng làm cho Mẫn Gia vui mừng cực kỳ “Ta đương nhiên ở biệt viện nhà ta.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, nói “Biệt viện của ta rất lớn, có rất nhiều phòng trống.” Ám hiệu muốn hoan nghênh nàng đến ở.

Nàng cười tủm tỉm nhẹ gật đầu “Đa tạ ý tốt đó của ngươi, nhưng Kỳ Cách cũng có biệt viện, ta cùng Thủy Nhi sẽ ở tại nhà hắn.” Dựa vào lồng ngực cứng rắn. Nàng thật thông minh đã hỏi trước.

Mẫn Gia đang giương cao khóe miệng, đột nhiên suy sụp xuống, bực mình nhìn nàng “Hừ!” Đóng sầm cửa xe ngựa.

Tình Dương tinh nghịch nhìn cánh cửa le lưỡi.

Kỳ Cách cười lắc đầu “Gia thế của Mẫn Gia cùng ngươi tương xứng, ngươi thật sự chán ghét hắn như vậy sao?” Mẫn Gia đối với Tình Dương hết sức lấy lòng, chỉ là hắn không được hòa nhã với bọn ta. Rõ ràng đối tượng tốt như vậy, nàng lại coi như giày cũ.

Lông mày dương dương tự đắc, Tình Dương lại tiến vào trong màn lụa của hắn, trừng to đôi mắt nhỏ “Hỏi lòng của ngươi, ngươi thật muốn ta thích hắn sao?” Nói xong, lui ra ngoài, nhìn phong cảnh mĩ lệ chung quanh.

Không muốn. Đây là ý niệm ngay lập tức hiện ra trong đầu Kỳ Cách, hắn nhìn nàng qua màn lụa trắng. Hắn quả nhiên cũng là nam nhân ích kỷ, không cách nào dứt bỏ gông xiềng trong lòng, nhưng cũng không cách nào buông ra thứ đã cầm trong tay.

Trải qua nửa ngày lộ trình, rốt cục đến cửa thành Lạc Dương.

Mẫn Gia mặt dày còn muốn theo bọn họ đến biệt viện của Kỳ Cách, nhưng Kỳ Cách khí tức toàn thân lạnh băng, làm cho hắn dù da mặt dày thế nào, cũng không dám trêu chọc, chỉ có thể vừa tức vừa vội nhìn đoàn người bọn hắn biến mất trước mắt.

Mỗi người đi một ngả, bốn người đồng thời xuống ngựa, Bác Hách bước lên cầm cương ngựa trong tay chủ tử dắt đi “Gia, tiểu nhân đem ngựa về biệt viện, ngài cùng Tình Dương cách cách đi dùng bữa trước.” Nói xong, kéo cương ngựa, thuận tay kéo luôn Thủy Nhi, cũng không đợi Kỳ Cách đáp lại.

“Này! Đợi chút, ta muốn đi theo cách cách!” Thủy Nhi không kịp kháng nghị, đã bị kéo đi.

Kỳ Cách kinh ngạc không thôi, không hiểu trong lòng người này sao lại biến hóa lớn như vậy. Mặc kệ thế nào, Bác Hách nhất định luôn bên cạnh hắn, hiện tại không có hắn không quan trọng, còn Tình Dương nữa?

Tuy không nhìn ánh mắt của hắn, nhưng Tình Dương đoán rằng, hắn nhất định không hiểu? Ha ha, nàng cũng không phải là ngu ngốc!

Muốn lừa gạt Kỳ Cách, đương nhiên phải có đàm phán với Bác Hách này, bằng không Bác Hách cả ngày ở bên cạnh, nàng nào có cơ hội cùng hắn bồi dưỡng cảm tình.

Dắt ngựa rời đi, Bác Hách trong nội tâm cũng rất mâu thuẫn, hai mày nhíu chặt.Về công, hắn phải theo sát gia, về tư, hắn lại chân thành hi vọng gia có thể hạnh phúc, mặc dù cái này vi phạm lời hứa lúc đầu với gia, dù sao gia là tự cảm thấy mình không xứng với Tình Dương cách cách.

Về phần Tình Dương cách cách, nàng mất không ít tâm tư sức lực thuyết phục hắn, muốn hắn cho nhiều thời gian riêng, cho gia và nàng ở chung, lâu ngày, gia nhất định sẽ thừa nhận tình cảm của mình với nàng.

Hắn chưa từng gặp cô nương nào như vậy, nghênh ngang nói ra tình cảm, bất quá, cũng vì cách cách nhiệt tình như vậy, mới có thể để cho gia động tâm? Lắc đầu. Thật không biết gia thích nàng là may mắn hay là không đây?

Thành Lạc Dương từ xưa đến nay cũng là một tòa thành lớn, mức độ náo nhiệt phồn hoa hoàn toàn không thua kém thành Bắc Kinh. Đường phố cảnh sắc Lạc Dương mặc dù không có cảm giác sang quý như kinh thành, nhưng ngược lại thấy ẩn hiện phong cách cổ xưa, làm người ở nơi này rất thoải mái.

“Kỳ Cách, chúng ta đi thủy lâu ăn cơm, ta đói bụng lắm.” Tình Dương chủ động kéo tay Kỳ Cách, cười hì hì nói. Yêu mến hắn, lại được dựa dẫm vào hắn, lại tiến vào trong lòng hắn, nhìn hắn như thế nào lại coi như không thấy tình cảm của mình. Trong hai người nhất định phải có một người chủ động, hắn không dám yêu, vậy để nàng đi.

Đến trước cửa thành, Tình Dương đòi mang nón, hai người đều đeo nón, có chút gây chú ý mọi người, trên đường rất nhiều người bán hàng tò mò đánh giá bọn họ. Tình Dương không để ý, nàng đội nón chỉ là muốn phối hợp với hắn, mà Kỳ Cách từ bảy năm trước bắt đầu mang nón, đối với ánh mắt dò xét của mọi người: đã sớm thành thói quen, làm hắn bối rối chính là sự nhiệt tình của Tình Dương. Cúi mắt nhìn bàn tay mềm mại nắm lấy bàn tay cứng cáp, đáy mắt không kìm hãm được tia mừng rỡ, trong lòng vừa hòa tan một khối.

Cũng cười, nàng đã đổi về nữ trang, bằng không cùng hắn đội nón, lại mặc nam trang cùng hắn nắm tay, chỉ sợ sẽ dọa đến không ít người trên đường.

Tình Dương quyết định, muốn tranh thủ lúc ở thành Lạc Dương này đối xử thật tốt với hắn, muốn hắn nhìn rõ tâm ý của nàng!

Dù sao nàng còn nhiều thời gian, rất nhiều, hãy cùng hắn từ từ hưởng thụ!

“Ngươi đã từng đến Lạc Dương?” Vừa rồi nàng nhắc tới một thủy lâu, đó là tửu lâu nổi danh nhất thành Lạc Dương.

“Ừ.” Nàng đương nhiên đã tới, mấy năm trước nàng vứt bỏ ý nghĩ muốn nhảy xuống vực, trên đường trở lại Bắc Kinh đi qua Lạc Dương, còn tới chùa Bạch Mã dâng hương. ”Sau khi ăn cơm xong, chúng ta đi chùa Bạch Mã được không?”

Thăm lại chốn xưa, nàng muốn gặp lại vị trụ trì năm đó đã khuyên nàng đừng tự sát.

Muốn nói không thể, môi mỏng giật giật, nhưng lại nói ra một chữ “Được.” Kỳ Cách càng ngày càng khó kháng cự nét mặt tươi cười của nàng, không nỡ để cho nàng thất vọng.

Tình Dương mặc kệ hắn phô ra sắc mặt gì, dù sao có nón che đỡ, nàng không cần để ý.

Nàng phấn khởi lôi kéo hắn đi vào một thủy lâu, tiểu nhị nhìn hai vị khách này cùng đội nón, nhưng cách ăn mặc đều không tầm thường, thân thiện tiến lên.

Hai người lên thẳng lầu ba, ngồi vào chỗ của mình, chọn vài món ăn, Tình Dương đôi mắt to còn hưng phấn nhìn bốn phía. Thủy lâu tổng cộng có ba tầng, lầu một cho người buôn bán nhỏ dùng cơm, lầu hai cho văn nhân nhã sĩ, gia cảnh vào bậc trung sử dụng, còn lầu ba thì chỉ có người phú quý giàu sang mới có thể đi lên.

Tại lầu ba, trên tường gỗ điêu khắc cẩn thận, một bên là tường một bên là lan can cao cỡ nửa người, cả không gian nhìn về phía trước rất thoải mái. Từng chỗ ngồi trong đó đều dùng màn trúc cách ngăn, khéo léo cho khách nhân có không gian riêng tư, mà trong phòng trang nhã cũng chỉ có mười cái bàn, chính giữa còn cái bàn nho nhỏ cho hai cô nương, một người đánh đàn, một người hát, rất nhàn nhã.

Tình Dương đợi cho thức ăn đều mang lên, mới đưa tay kéo màn trúc xuống, gỡ nón trên đầu xuống “Ăn cơm đi!” Nàng cười tủm tỉm mời Kỳ Cách.

Kỳ Cách ngập ngừng, từ từ tháo nón trên đầu ra, không có lụa trắng che lấp, hắn thấy rõ má nàng đầy mồ hôi, mày hơi nhíu, không chút nghĩ ngợi liền chạm vào gò má nàng làm cho mồ hôi thấm ướt tóc rối bời.

“Ngươi thân thể vừa khỏe, đừng để người quá nóng.” Tháng Ba, thời tiết mới ấm nhưng vẫn còn lạnh, đội nón làm nàng ra đầy mồ hôi, nàng vừa khỏi phong hàn, đừng để nhiễm lại bệnh.

Nàng vô duyên vô cớ đòi mang nón, chẳng lẽ là vì hắn? Ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, quyến luyến dừng lại, không nỡ dời tầm mắt.

Tình Dương nhân cơ hội bắt lấy tay của hắn áp lên mặt mình, hai má nàng hống hồng xấu hổ, nàng kề sát mặt hắn đáp ứng “Ta sẽ chú ý.” Đáy lòng ngọt ngào hưng phấn, tựa như ăn đường.

Nàng to gan như vậy, ngược lại Kỳ Cách chân tay có chút luống cuống, muốn rút tay về, nàng lại cố tình giữ chặt, cảm giác non mềm kích thích giác quan, hắn khuôn mặt tuấn tú thẹn đỏ, con ngươi luôn lạnh nhạt có chút ngượng ngùng “Ách.. . . . .”

“Ha ha ha. . . . . .” Bộ dáng hắn xấu hổ làm cho Tình Dương mừng rỡ, buông lỏng tay ra, nàng tính toán từng bước một, đôi mắt không che dấu đã nói lên tất cả yêu mến.

Nhiệt độ lòng bàn tay và cơ thể nóng lên, Kỳ Cách cúi mâu, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, vừa ngẩng lên, trông thấy nàng cười, con mắt hiện lên nhu hòa, môi mỏng giơ lên, nàng như vậy, làm hắn càng ngày càng khó kháng cự, có lẽ để cho tất cả thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hai người vui vẻ tán gẫu, Tình Dương mới biết Kỳ Cách đã đi qua nhiều nơi như vậy.

Phút chốc, Kỳ Cách cả người rùng mình. Có người ở nhìn bọn họ! Sát khí mạnh mẽ lao thẳng tới. Con ngươi rụt lại, tầm mắt hiện lên chút gợn sóng, hắn giống như vô ý đảo qua bốn phía, trong chốc lát, sát khí nọ biến mất, ánh mắt của hắn mới nhìn đến Tình Dương.

“Làm sao vậy?” Miệng dính đầy mỡ gà, Tình Dương nhìn vào ánh mắt hắn như đang suy nghĩ điều gì.

Nhìn nàng ăn mà cái miệng nhỏ nhắn dính đầy mỡ, Kỳ Cách không khỏi cười, từ trong ngực móc ra một cái khăn vuông trắng tinh, giúp nàng lau đi “Không có việc gì.”

Là ai? Là hắc y nhân trong miều đổ nát kia sao? Mục tiêu của hắn là Tình Dương? Là vì cái gì? Nàng là cô nương đơn thuần như vậy, đắc tội với ai, làm cho đối phương bám riết không tha nàng?

Nhìn gần, ánh mắt của hắn màu đen tựa như hồ sâu, hắn tùy ý cười, khiến cho tim nàng đập loạn, động tác nhẹ nhàng như vậy, đáy mắt mang theo tia sáng chính hắn cũng không hiểu, làm nàng nhìn ngây ngốc.

Không khí tốt, khăn trắng lau lau, càng ngày càng tới gần miệng của nàng, nháy mắt, trong mắt của hắn chỉ còn lại đôi môi hồng diễm của nàng, hơi khẽ nhếch, phảng phất như đang đợi người ngắt lấy bông hoa anh đào, Kỳ Cách cúi đầu, hai người môi càng gần nhau, càng ngày càng gần. . . . . . Ngay lúc môi hắn chuẩn bị hôn lên ——

“Mang thức ăn lên!” Thanh âm phá đám của tiểu nhị từ bên ngoài vang lên

Thần trí mơ màng phút chốc thanh tỉnh, mắt hắn bối rối, lui người về sau, Tình Dương cắn răng một cái, trong lòng mắng ầm ầm tên tiểu nhị kia, hại nàng miếng thịt béo như vậy đến miệng còn bị bay mất!

Không được! Tâm bị cắt ngang, nàng không đếm xỉa gì túm lấy cổ áo Kỳ Cách, mặc kệ phản ứng của hắn, chỉ cần miệng hắn có dấu ấn của nàng!

Chưa ăn thịt heo cũng đã thấy qua heo chạy, nàng xem tivi, tiểu thuyết cũng không ít, hôn môi chẳng phải chỉ là một việc đơn giản sao? Đầu tiên là dùng sức cho hắn hút hút hút, sau đó hút hút hút, tiếp sau đó. . . . . . Vẫn là hút hút hút!

Kỳ Cách ngây ra như phỗng, xanh mắt nhìn, nhìn nữ nhân đang cố gắng túm lấy hắn, hắn khóe môi giật giật, dán chặt lấy đôi môi đỏ mọng vừa tiến tới kia, mà miệng hắn bị người kia hút đến sưng lên.

Đầu lưỡi mềm mại thò ra liếm liếm môi, Tình Dương hài lòng nhìn kiệt tác của mình, cười híp mắt “Về sau ngươi chính là của ta, ngoan ngoãn nghe lời đó.” Nàng không chút ngượng ngùng nói ra những lời này, ai bảo nét mặt của hắn làm bộ mạnh mẽ, đáng tiếc lúc này không có thuốc lá, bằng không cầm trên tay điếu thuốc lại càng có cảm giác hơn.

Kỳ Cách con mắt ngưng lại nhìn nàng, miệng còn sưng nhắc nhở mình chuyện vừa rồi, lại nghe nàng nói thêm những lời này, hắn đáy lòng cảm thấy vui sướng.

Tình Dương cũng không phải không thẹn thùng, chỉ là cố gắng chờ đợi phản ứng của hắn, thấy hắn cười, thần kinh căng thẳng mới buông lỏng. Nàng cầm lấy chiếc đũa, gắp miếng thịt gà bỏ vào bát hắn “Nhanh ăn đi.”

Hì hì, có phải là nàng suy nghĩ nhiều quá, bọn họ giống như hoán đổi vị trí, phải là nàng xấu hổ không dám nói lời nào, hắn điềm nhiên như không gắp thức ăn cho nàng mới đúng chứ!

Ánh mắt của hắn ôn nhu nhìn nàng.

Trên mặt xấu hổ, đáy mắt phiêu đãng, nhưng nàng không lùi bước, giơ lên khuôn mặt tươi cười, nhìn hắn, cứ nhìn hắn, Kỳ Cách đáy lòng ấm áp, cũng gắp thức ăn bỏ vào bát cho nàng “Ngươi cũng ăn đi.”

Có thể có giai nhân như vậy làm bạn, kiếp này, vậy còn có gì đòi hỏi?