Gia Mặt Sẹo

Chương 1




“A ——” Tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng đợt chói tai làm người ta không thể chịu được.

Nhìn lại, gương mặt trước gương đồng là một nữ hài ước chừng tám, chín tuổi, tiếng kêu thảm thiết này chính là phát ra từ trong miệng của nàng.

Chỉ thấy nàng mở lớn hai mắt, bộ dạng như nhìn thấy quỷ trong gương, phản ứng quái dị của nàng làm hai tỳ nữ bên cạnh cả kinh không biết nên làm như thế nào cho phải.

Một hồi bước chân dồn dập mà hoảng loạn từ ngoài cửa truyền đến, chỉ thấy một phu nhân xinh đẹp vẻ mặt hốt hoảng chạy vào trong phòng, hai mắt tràn đầy nước mắt, lao đến nữ hài vừa hét lên, gắt gao ôm chặt nàng.

“Tình Dương, Tình Dương! Ngươi rốt cục đã tỉnh, ngạch nương thật lo lắng cho ngươi ! Ô ô ô. . . . . .” Phu nhân xinh đẹp nhưng gương mặt đau buồn ra sức vuốt ve khuôn mặt nữ hài, đáy mắt tràn ngập sự thương xót.

Bị nàng ôm như vậy, nữ hài ngây ngẩn cả người, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn nàng, chớp mắt mấy cái “Ngạch, ngạch. . . . . . Nương?” Ngữ khí thập phần nghi hoặc.

Ai có thể nói cho nàng biết, hiện tại là đã xảy ra chuyện gì? Nàng. . . . . . Nàng. . . . . . Nàng là ai?

Mỹ phụ phát giác nàng không bình thường, lo lắng vỗ vỗ gương mặt của nàng “Tình Dương, ngươi làm sao vậy? Ngươi không nhận ra ngạch nương sao? Ngươi đừng dọa ngạch nương!” Nàng chợt quay đầu hướng tỳ nữ hô “Nhanh đi gọi đại phu!”

“Dạ” Tỳ nữ lên tiếng vội vàng chạy đi.

Nữ hài cảm thấy một hồi đầu váng mắt hoa, dường như chịu không được đả kích lớn, thân thể nhỏ nhắn quơ quơ, hai mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Tám năm sau

“A ~” Lười biếng ngáp một cái, thiếu nữ có gương mặt thanh tú, vẻ mặt chán nản nhìn về phía trước.

Trước người nàng, có một tiểu mỹ nhân trắng nõn như ngọc, nhìn qua tuổi tác cùng nàng không sai biệt lắm, nhưng dung mạo hai người lại cách xa nhau.

Chỉ thấy tiểu mỹ nhân như bạch ngọc kia vẻ mặt tung tăng như chim sẻ, hai gò má mỹ lệ đỏ hồng, bàn tay trắng nõn cầm một bộ y phục hồng nhạt, đứng ở trước gương đồng,cái miệng nhỏ hoan hỉ cười.

“Muội muội, ngươi mau giúp ta nhìn xem, xiêm y này làm tôn thêm màu da của ta không?” Tiểu mỹ nhân mở miệng, thanh âm ngọt ngào, nàng quay đầu, vẻ mặt vui vẻ nhìn đến muội muội bộ dáng chán nản thì lập tức chu miệng lên.

“Muội muội!” Xoay người, nàng đi đến ngồi ở bên cạnh bàn ghé vào bên tai người đang ngơ ngẩn kia, đột nhiên hét lớn một tiếng.

Một tay để dưới cằm, thiếu nữ bị nàng rống như vậy làm cho hoảng sợ, nàng trừng mắt nhìn, đáy mắt còn có chút mê mang, thoáng nhìn tỷ tỷ bộ mặt giận dữ, thở dài “Làm chi?” Thanh âm của nàng trầm thấp hơn người kia rất nhiều.

Một tay cầm quần áo, tay kia tức giận chỉ chỉ trán muội muội, khuôn mặt Tình Vũ ngưng lại “Muội muội, ngươi đừng cứ mãi cái dạng này, nhờ ngươi giúp ta ngắm quần áo, ngươi liền ngẩn người, ngươi đó! Cũng lớn rồi, không chú ý đến cách ăn mặc chút nào. . . . . .” Mở miệng ra, bắt đầu đối tiểu muội muội kém nàng hai tuổi thao thao bất tuyệt nói ra hết suy nghĩ.

Tình Dương dưới đáy lòng thở dài. Nàng, Chương Giai Tình Dương, năm nay bất quá đã hai mươi tám, chỉ là, hai mươi tám này là sinh mệnh thứ hai của nàng.

Muốn nói như thế nào đây? Loại chuyện quỷ dị này, ngay cả bản thân nàng đều có cảm giác mình đang trong mơ, chỉ là giấc mộng này quá dài, đã tám năm, khiến nàng không thể không đối mặt sự thật.

Tám năm trước, nàng hai mươi tuổi, nói đúng ra, tại thế kỷ hai mươi mốt, nàng là nữ sinh tên Lâm Thuần Dương.

Còn bây giờ là cái dạng này? Ngồi trong lầu các cổ kính, mặc y phục mỹ lệ cổ điển, chân đi hài hoa. . . . . .

Nàng không biết, trời không biết! Chết tiệt không biết! Nàng chỉ biết là tại thế kỷ hai mươi mốt thì nàng muốn nhặt thứ gì đó, không cẩn thận ngã xuống xuống khe nước đằng sau nhà bà ngoại, tỉnh lại, liền biến thành tiểu cô nương tám tuổi. Đáng chết nhất, nàng rõ ràng xuyên không, về tới Thanh triều!

Nghĩ đến đây, Tình Dương nhịn không được có cảm giác muốn khóc.

Nhập vào thân một tiểu quỷ tám tuổi . . . . . A, không, là thân một tiểu nữ hài, ai có thể tưởng tượng lại sống tám tuổi một lần nữa, là bực bội cùng bất đắc dĩ lớn cỡ nào, lại còn là một triều đại mình không hề quen thuộc.

Tình Dương lại thở dài. Những năm này, nàng dùng hết tất cả các phương pháp trong tiểu thuyết ngôn tình đã xem qua, thử trở lại thế kỷ hai mươi mốt, mà ngay cả phương pháp trong truyện tranh cũng thử qua —— xuống dưới lòng sông xem có thể trở về hay không.

Nhưng mà biện pháp này ngoại trừ làm cho nàng thiếu chút nữa chết đuối, còn bị cảm nặng, nằm trên giường hơn một tháng. Cuối cùng, nàng nghĩ đến đi nhảy núi, nhớ mang máng có người còn cười nói “Nhảy thẳng xuống”, tựa hồ nhảy xuống là có thể cắt đứt mọi thứ, hoặc trở lại nơi trước đây.

Cho nên tìm vách núi cao chuẩn bị nhảy xuống. Nhưng trước lúc nhảy, có một cô nương bước nhanh hơn, nhảy xuống ngay trước mặt nàng, sau đó lại thấy choáng váng, nghe bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương, nàng lập tức quyết định bỏ qua cho chủ ý này. Hôm sau nghe được cô nương kia bị chết thảm bao nhiêu thì nàng lại càng cảm giác mình thay đổi quyết định là đúng bấy nhiêu.

Sau khi buông tha ý nghĩ “không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con”, nàng đổi thành cầu thần bái Phật, nghe nói có thầy tướng số liền chạy đi tìm, chỉ là xin thẻ? Xấu hổ, tới thời đại này đã tám năm, nàng chưa từng đi xin thẻ bao giờ. Thầy tướng số? Mười người thì có tám người đều nói mò cái gì nàng mệnh phú quý, trời sinh phúc tinh …, làm cho nàng phải đi tìm hiểu, có hai thầy tướng có bản lĩnh, là thành thật nói cho nàng biết, tính không ra vận mệnh của nàng.

Đấu tranh vài năm, nàng cũng biết, hai năm qua ngoan ngoãn ở trong phủ Thượng Thư, chủ nhân của thân thể này— Tình Dương cách cách lấy thân phận sống ở thời đại này, ai. . . . . .

Hồi tưởng lại lịch trình kế hoạch trở lại thế kỷ hai mươi mốt của nàng, thật bi phẫn muốn hướng lên trời rống giận!

Lại thở dài, đôi mắt miễn cưỡng liếc về phía tỷ tỷ Tình Vũ còn chưa nói xong, nhịn không được muốn lắc đầu. Bộ dáng đắc ý, nhưng lại không có não?

Theo nàng biết, A ma các nàng, là quan công bộ thượng thư Chương Giai đại nhân. Nha! Gọi sai rồi, hẳn là Cách Đồ đại nhân, người Mãn có thói quen gọi tên không gọi họ. Hắn thừa kế Đa La Quận Vương, mà nàng cũng may mắn có thân phận cách cách.

Nay là thời Khang Hi, may mắn đến với nàng. Lão thiên khá tốt không đối xử với nàng tệ bạc, đem nàng ném đến một niên đại tuy có chiến tranh. Nay thái bình, nàng lại thành tiểu thư quan lại, ít nhất không lo ăn mặc.

“Tình Vũ, ngươi nếu không thay quần áo, sẽ không kịp đi yến hội.”

Xem ra cái miệng nhỏ trước mắt đã rầy rà đến cực điểm, thật sự quấy nhiễu thanh tĩnh người ta.

Lòng đang cao hứng, Tình Vũ giật mình, đột nhiên đôi mắt mĩ lệ mở to “A!” Kinh hô một tiếng, nàng xông lên trước gương bắt đầu luống cuống tay chân, tỳ nữ đứng ở bên cạnh chờ hồi lâu cũng vội vàng tiến lên giúp nàng mặc quần áo.

“Tình Dương, ngươi thật muốn mặc như thế đi sao?” Tỳ nữ hầu hạ mặc xong quần áo, Tình Vũ ngồi trở lại trước gương chải đầu, nhịn không được hướng muội muội đang ngồi bất động trên ghế hỏi.

Ngắm ngắm xiêm y trên người mình, kỳ phục xanh đậm, chân đi hài, Tình Dương tự nhận quần áo đoan trang, không mất lễ nghĩa ”Đúng.” Nàng không có hứng thú với ăn mặc và trang điểm xinh đẹp cho người thưởng thức.

Hôm nay là dạ yến mỗi năm một lần, chúng đại thần đều hăm he chờ thể hiện, phải nói, đây là lúc lấy nữ nhi để tranh đoạt; cách cách, thiên kim nào cũng có vẻ đắc ý, đêm nay ai cũng hết sức làm mình nổi bật.

Trên cơ bản, Tình Dương vẫn cảm thấy dạ yến ngắm hoa này là một kiểu kết thân trá hình. Trước kia, nàng bởi vì không có hứng thú, đều cáo bệnh không có tham gia, khiến cho người bên ngoài đều đồn đãi tiểu cách cách của Công bộ thượng thư là mỹ nhân bị bệnh. Bệnh hay không không quan trọng, nhưng hai chữ “mỹ nhân” ở đâu ra, nàng thật sự rất buồn bực. Ai, nếu không phải năm nay nàng đã mười sáu , không đi không được, nàng thật đúng là muốn tiếp tục giả bệnh.

“Hôm nay có rất nhiều A ca, bối lặc gia đều đi, ngươi không ăn mặc đẹp một chút, sao có cơ hội ? Huống hồ những cách cách, tiểu thư kia nhất định là hao hết tâm tư ăn mặc thật đẹp, ngươi như vậy mà đi, không sợ bị người tranh mất sao?” Tình Vũ không đồng ý lắc đầu.

Nàng chính là không muốn bị nhìn trúng. ”Ta không cần, có ngươi thay Chương Giai phủ chúng ta tranh là đủ rồi.”

Lời này không phải tự coi nhẹ mình, mà là khuôn mặt chỉ được xưng tụng thanh tú như nàng, một khi cùng dung mạo xinh đẹp của Tình Vũ cùng nhau xuất hiện, được chú ý nhất định là Tình Vũ. Người a, đều là giống nhau, coi trọng bề ngoài và thế lực đằng sau, đây là định luật thiên cổ không thay đổi.

Thấy nàng không nghe khuyên bảo, Tình Vũ cũng không buồn nói tiếp, vội vàng nhìn xem mình còn ở đâu chưa hoàn mỹ, cùng tỳ nữ bắt đầu đàm luận đi tới yến hội.

Gió nam ấm áp nhẹ thổi, hoa sen nở rộ, trên mặt hồ, một con thuyền nhỏ chầm chậm lướt, một gã nam tử cao lớn đứng một mình phía đuôi thuyền, một thân hắc y, cầm trong tay mái chèo nhẹ nhàng mà đong đưa, thân thuyền di chuyển. Mà mũi thuyền một nam tử khác đang ngồi, một thân bạch y, trên đầu còn mang nón, màn che lụa trắng tung bay, che lấp toàn bộ ngũ quan của hắn, trong tay hắn cầm một cây cần câu, đang thả câu .

Đột nhiên, sự trầm tĩnh bị một con chim phá hủy. Không biết nơi nào bay tới một con bồ câu màu xám đưa tin rơi vào thân thuyền. Hắc y nam tử vươn tay, bồ câu đưa tin nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, hắn gỡ xuống nút thắt tờ giấy ở trên chân chim bồ câu, nhìn nội dung, mắt híp vào, lòng bàn tay để xuống, để bồ câu đưa tin bay khỏi.

“Chủ tử.” Buông lỏng tay, hắn đi đến mũi thuyền, cúi đầu cung kính đưa lên tờ giấy.

“Ừ?” Không có đưa tay tiếp nhận tờ giấy, bạch y nam tử không ngẩng đầu, nhàn nhạt mà hỏi thăm.

“Vạn tuế gia có lệnh, thỉnh chủ tử ba ngày sau trở lại kinh thành.”

Cần câu cầm trong tay hơi căng thẳng, như có như không bật ra âm thanh than nhẹ “Chuyện gì?”

Hắc y nam tử trầm mặc một lát, mới mở miệng nói: “Ba ngày sau, vạn tuế gia sắp xếp cho ngài gặp gỡ vài thiên kim danh giá.”

“. . . . . .” Ngẩng đầu không nói gì, nhìn về phía tờ giấy kia, hắn tự tay lấy ra, rồi sau đó buông tay, tùy ý tờ giấy bay xuống mặt hồ.

Nhìn cử động của hắn, hắc y nam tử không nói, lẳng lặng trở lại đuôi thuyền, cầm lấy mái chèo, tiếp tục chèo nhẹ.

Thật lâu sau, bạch y nam tử mới thu hồi cần câu, từ từ đứng lên, qua màn lụa trắng, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa. Gió nhẹ thổi, lụa trắng bay bay.

“Trở về đi.” Hắn lạnh nhạt phân phó.

Hắc y nam tử nghe vậy dừng lại, lực tay khéo léo thi hành, làm cho thuyền nhỏ nhanh chóng chuyển phương hướng, hướng bên hồ đi tới. Chủ tử nhanh trở về, cũng là đáp ứng vạn tuế gia.

Dần dần đi xa hồ quang thủy sắc, bạch y nam tử mắt buông xuống. Chỉ sợ thời gian thanh tĩnh như vậy, đưa hắn trở lại kinh thành sẽ có nhiều thay đổi.

Đúng như nàng suy nghĩ, bữa tiệc ngắm hoa này, quả nhiên là dung nhan tuyệt mĩ của Tình Vũ nổi bật, đánh bại thiên kim chúng gia khác, trở thành cách cách đẹp nhất yến hội. Nàng lúc này mới hiểu, tỷ tỷ vì cái gì lại thích đến dạ yến như vậy —— danh tiếng có thể truyền đi, vừa thỏa mãn một ít hư vinh của nàng.

Mà nàng, tiểu cách cách dung mạo tầm thường, không lâu sau, liền để Tình Vũ bị một đống ruồi bọ chen chúc đến đẩy đi. Không sao cả, vừa vặn tránh ở một góc, không có người chú ý nàng, nàng ngược lại càng được tự do.

Tình Dương cứ thế ăn uống, đôi mắt thì thưởng thức ca múa biểu diễn trước mắt.

Nàng đi tới nơi này, chuyện may mắn thứ hai, chính là năm đó thành tích học lịch sử của nàng thật sự không được tốt lắm, nhưng nàng ít nhất nhớ rõ Khang Hi, Ung Chính, Càn Long ba hoàng đế Thanh triều này đều hưng thịnh, hơn nữa Khang Hi cùng Càn Long trị vì cũng không ngắn, nghĩ đến lúc nàng sinh thời, hẳn là không cần phải lo lắng bộc phát chiến tranh, có thể thanh thản ổn định sống.

“Tình Dương.” Giọng nói nhẹ nhàng khẽ gọi nàng từ phía sau.

Nghe được thanh âm này, Tình Dương cả người cứng lại, đặt đũa xuống, chậm rãi quay đầu lại, liền nhìn đến một cái mỹ phụ hướng nàng đi tới, cười ngồi vào bên cạnh nàng.

“Ngạch nương.” Nàng giơ lên khuôn mặt tươi cười.

Theo lý thuyết, hẳn là phải do đại phu nhân đến dự mới đúng, chỉ là Thượng Thư phu nhân nhiều năm như vậy, thành kính lễ Phật, dần dần đem chuyện trong phủ Thượng Thư đều giao cho nhị phu nhân quản lý, mà ngay cả trường hợp này cũng hơn nửa là Nhị phu nhân đi cùng trượng phu. Huống hồ là đại phu nhân hay là nhị phu nhân tuyệt không quan trọng, bởi vì các nàng là tỷ muội, hai tỷ muội lớn lên giống nhau, không nói, người ngoài cũng không phân biệt ra được .

Cẩm Ngọc vỗ vỗ tay của nữ nhi “Tình Dương, sao không cùng Tình Vũ đến bên kia chơi?”

Yến hội này, ngoại trừ những đại thần kia vẫn ngồi ở ghế trên, một đám người trẻ tuổi đã sớm ngồi không yên, đều chạy đến bên trên cỏ kia chơi, nha đầu kia còn hào hứng bừng bừng ngồi ở trên ghế xem cuộc vui.

“Tỷ tỷ đảm nhiệm chức vụ là được rồi.” Nàng không có hứng thú quấy rầy Tình Vũ trêu hoa ghẹo nguyệt đang cực kỳ vui vẻ.

Cẩm Ngọc có chút lo lắng chau mày. Nữ nhi này, tám năm trước bị người xấu bắt đi cứu trở về đến nay, tính tình vô cùng thay đổi. Khi còn bé rất kiêu căng luôn làm người khác đau đầu, như bây giờ cũng không phải không tốt, nhưng luôn có cảm giác tang thương, làm cho nàng cùng phu quân không biết nên như thế nào cho phải. Cái này đều là trách nàng, nàng không có để ý tốt hài tử, mới khiến cho nàng biến thành như bây giờ.

Nhìn ngạch nương nhíu mày không nói, Tình Dương than thở biết rõ nàng lại đang trong lòng tự trách mình hại nàng năm đó bị bắt đi, làm cho tính tình đại biến.

Lúc nhìn lên xem thì kịch đã diễn xong, có chút lưu luyến không rời, xem ra nàng không được xem nữa .

“Ngạch nương, ở đây hơi buồn, ta đi tìm tỷ tỷ xem có gì không.” Ai, thật đáng tiếc, đi tới thời đại quá khứ, nàng mới cảm nhận được nơi nào có thú vị, dù sao lúc này cũng là thay cho việc không có TV để giết thời gian.

Nghe nàng vừa nói như vậy, Cẩm Ngọc khuôn mặt u sầu lập tức đổi thành lúm đồng tiền “Được, được, được, ngươi nhanh chút đi đi.”

Gật đầu, cầm trên tay miếng bánh ngọt nhỏ, Tình Dương đứng lên, hướng bãi cỏ đi đến. Lúc này, nàng còn có thể cảm nhận được ánh mắt tha thiết chờ nhìn đợi từ sau lưng.

Nàng không khỏi ngửa mặt lên trời “Tha cho ta đi.”

Đi tới bên người tỉ tỉ thì Tình Vũ rất vui vẻ kéo muội muội gia nhập vào đại hội trêu hoa ghẹo nguyệt không chuẩn mực kia.

Tình Dương bất đắc dĩ nhún vai, dính bên người Tình Vũ không đi, cũng không có cùng người nói chuyện phiếm, đến nửa canh giờ sau, ngạch nương rốt cục không nhìn vào nàng nữa, nàng mới đứng lên.

“Muội muội?” Tình Vũ không hiểu nhìn nàng.

“Ta đến bên kia đi một chút.” Nàng chẳng muốn lại đợi ở chỗ này chịu sự khinh thường, mặc kệ những lời này, nàng rất thức thời bỏ đi.

Tình Dương tìm nơi không có người đến, bất giác càng đi càng xa, ngẩng đầu, mới phát hiện mình đã chạy đến bên đối diện của đám tiệc. Từ nơi này nhìn lại, mọi người trở nên nho nhỏ, âm thanh huyên náo cũng phảng phất bay xa, con ngươi trong trẻo buồn bã, chợt cảm thấy có chút thê lương.

Nhìn bầu trời ánh trăng sáng bạc, nàng thở nhẹ. Từng nghe người ta nói, nơi tâm hồn có điểm xuất phát và quy tụ, nơi đó chính là nhà, giờ đây, có phải là bởi vì tâm nàng không cách nào dung nhập thời đại này, cho nên mới có thể phiền muộn khổ sở như thế? Nhưng nàng thật sự không cách nào giải quyết cảm nhận không hợp nhau nơi đáy lòng.

Tiếng nước lọt vào tai, nghiêng đầu nhìn lại, thì ra bên trái phía trước có một cái hồ, bên cạnh hồ đặt mấy tảng đá lớn lẻ tẻ, loáng thoáng có thể nhìn thấy trong hồ có hoa nở rộ. Vị trí nàng đứng chỉ có thể nhìn rõ một chút cái hồ, nửa khác ẩn trong bóng tối, nhìn cũng không thấy.

Hẳn là hoa sen? Tình Dương đáy lòng đoán. Lại liếc nhìn chỗ Tình Vũ, nàng tìm tảng đá lớn, thổi hết bụi bẩn, túm váy đặt mông ngồi lên. Một tay chống dưới cằm, nàng nghĩ thầm, xem ra, yến hội này còn kéo dài.

Chần chờ một lát, nàng lấy từ trong ngực ra một cây sáo nhỏ, thân sáo trắng muốt sáng long lanh, chỉ dài từ đầu ngón tay đến khuỷu tay nàng. Sáo ngọc này là nàng ngẫu nhiên lấy được. Môi nở nụ cười, nàng yêu thương mơn trớn thân sáo. Trước kia nàng từng học qua thổi sáo, sau khi đến đây, thổi sao là thứ duy nhất có thể an ủi nỗi nhớ nhà của nàng. Ít nhất tiếng sáo thanh thúy này. . . . . . trải qua một thời gian dài cũng không thay đổi.

Sáo ngọc màu trắng trong tay nàng khẽ quay một vòng, đặt lên đôi môi đỏ mềm của nàng. Nhắm mắt lại, tiếng sao trầm thấp ôn nhuận vang lên, khúc nhạc trầm thấp, nhu hòa mang theo buồn bã, ai oán lại có chút an ủi, chuyển âm lên cao, giọng thấp trầm bổng, rồi phút chốc lên cao mạnh mẽ, sau một khắc lại trở nên bình tĩnh du dương, thanh âm dần dần ngưng, cho đến khi tắt hẳn.

Thổi xong một khúc, chuyện buồn trong lòng Tình Dương cũng được tháo gỡ phần nào, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn buồn bã, thậm chí có chút cười yếu ớt, nàng đem bảo bối dùng tay áo lau qua một lần, mới cẩn thận cất vào trong ngực.

“A ~” Thanh âm nàng kêu gào phát tiết, phút chốc, lông mày nghi hoặc cau lại.Vừa rồi không nhìn kỹ, trong bóng tối bên kia, dường như có gì đó? Ngay từ đầu nàng tưởng đó là tảng đá lớn, cẩn thận tập trung xem xét, dường như. . . . . . Là một bóng người?

Một cái đầu nghiêng ra, đừng đi qua, càng nhìn càng giống như là người, nàng thử mở miệng, “Có ai không?” Thanh âm của nàng quanh quẩn bốn phía yên tĩnh.

Nín thở, chớp chớp đôi mắt, chờ đợi một hồi lâu, nàng mới cười lớn, cười cười xoa xoa cái mũi. Có thể là tự mình nghĩ nhiều, đang lúc nàng nghĩ như vậy thì trong bóng tối lại truyền đến tiếng đáp lại rõ ràng —

“Có.”

Ô ……Ô! Một chút chuẩn bị tâm lý đều không có, Tình Dương bị dọa đến hít thở không thông, tim đập rộn lên. Che ngực, nàng thở khẽ. Không nghĩ tới thật sự có người, hơn nữa thanh âm nghe, hẳn là nam nhân.

“Ngươi, ngươi cũng là tới tham gia yến hội ngắm hoa này sao?” Hít thở, nàng tận lực dùng ngữ khí thật vững vàng hỏi. Chết rồi! Sẽ không phải ở đây đụng phải người xấu chứ? Sớm biết như vậy sẽ không trốn đến góc này.

Nàng nhớ không lầm, đầu năm nay xuất hiện nhiều người phản Thanh phục Minh, cũng hay nghe được một ít chuyện Thiên Địa Hội lẻn vào trong nội cung, nàng cũng không muốn vì lý do hồ đồ đó mà mất mạng.

“Ừ.”

Nghe được tiếng hắn đáp lại, Tình Dương thoáng yên tâm. Nếu như là tới tham gia ngắm hoa yến, vậy hẳn là không phải là phần tử phản loạn, có lẽ cũng giống như nàng, cảm thấy nhàm chán mới trốn tới chỗ này cho yên tĩnh? Cứ thế suy nghĩ một đống, nàng cũng nới lỏng cảnh giác, đột nhiên cảm thấy người trong bóng tối cười nói.

“Tiếng sáo ngươi. . . . . . Rất tuyệt.”

Tình Dương sửng sốt, hai gò má phút chốc phiếm hồng. Đúng rồi! Nếu vừa rồi hắn ngồi ở bên kia, chắc chắn cũng nghe thấy tiếng sáo. Ngượng ngùng gãi gãi mặt, nàng nhẹ giọng mở miệng “Cám ơn, ngươi là người đầu tiên khen ta thổi sáo hay.” Bằng vào điểm ấy, nàng liền cảm giác đối phương là người tốt. Hắc hắc, không phải mỗi người đều biết phân biệt tốt xấu.

“Vì cái gì?”

Nghe ra được nghi hoặc trong giọng nói đối phương, Tình Dương nhún nhún vai, hai tay khua khua giải thích “A ma ta cùng ngạch nương mỗi khi nghe ta thổi sáo, cũng giống như phu tử đang thi thố, chỉ biết chỉ ra lỗi sai. Ta từng thử một lần, thổi cho tỷ tỷ nghe, kết quả nàng vừa nghe, hai mắt nhắm lại, cơn buồn ngủ kéo đến. Từ đó, ta thà rằng thổi cho con chó nhỏ ở phòng bếp nghe, cũng không nguyện đàn gảy tai trâu.” Nói cho cùng, nàng cũng là rất bất đắc dĩ , thậm chí ngay cả người tri âm cũng không có.

“A. . . . . .” Tiếng cười trầm thấp truyền đến.

Tình Dương cũng nở nụ cười theo, lát sau, mới nghĩ đến “Sao ngươi không qua đó cùng mọi người?” Nghe thanh âm hắn trầm thấp từ tốn, hẳn là một nam nhân trưởng thành.

Trong bóng tối trầm mặc một hồi lâu, thật lâu mới lại truyền tới thanh âm của hắn “Ta đi. . . . . . Chỉ sợ sẽ hù dọa các cô nương.” Trong thanh âm, có tia tự giễu.

Hắn nói như vậy làm cho đáy lòng Tình Dương không khỏi trùng xuống, sờ lên ngực của mình “Vì cái gì lại nói như vậy?”

Chẳng lẽ bộ dạng hắn rất xấu? A! Cũng đúng, người có thanh âm dễ nghe, chưa chắc đã có bộ mặt đẹp. Bất quá, hẳn là có tàm tạm không? Chỉ cần không phải quá thái quá, cũng không đến nỗi hù dọa người ta.

“. . . . . .”

Lần này đợi càng lâu cũng không thấy đáp lại, Tình Dương chuyển ánh mắt, vỗ vỗ tảng đá lớn bên người “Đến đây, tới ngồi nói chuyện đi, ta cam đoan sẽ không bị dọa chạy mất.” Cười nói. Nàng cũng không biết tại sao lại nghĩ muốn thân thiết với người này, có lẽ. . . . . . Là vì khó được gặp được người tri âm.

“Nếu ngươi lại bỏ chạy mất?”

Mày liễu nhíu lại. Nam nhân này sẽ không phải thực sự sẽ khiến người dọa chạy đi chứ? Mới như vậy không tin lời người khác nói. Nhưng nàng cũng không phải nói mạnh miệng, tại thế kỷ hai mươi mốt, nhà mẹ đẻ nàng làm nghi thức an táng cho người ta, nàng cũng bắt đầu đi làm thuê hỗ trợ, còn có khách mời hiếu nữ, cho nên có dạng “người” nào nàng chưa thấy qua? Nghĩ dọa nàng? Khư! Còn sớm lắm.

“Nếu như ta chạy, vậy. . . . . . tùy ngươi xử trí.” Không thành ý trả lời. Nàng khẳng định chính mình sẽ không sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.

“.. . . . .” Lại là trầm mặc, rồi sau đó một hồi tiếng xột xoạt truyền đến, dường như là tiếng ma sát quần áo lúc bước đi.

Tình Dương thấp thoáng thấy có bóng người di chuyển, bỗng nhiên, một đám lửa nhỏ sáng lên, rất xa có ánh nến nho nhỏ đang cháy, từ từ càng ngày càng đến gần nàng.

Ánh sáng tới gần, Tình Dương lòng cũng bị buộc lên cao, nín thở mà đợi. Trong bóng tối bóng người rốt cục có thể rõ ràng thấy được, đập vào mắt nàng, trường bào màu đen, ánh mắt lại hướng lên, thấy rõ khuôn mặt người đi tới, nàng sửng sốt. Đó là khuôn mặt trương lãnh như băng, có chút ẩn ẩn sát khí. Nàng nhíu mày. Hắn chính là người vừa cùng nàng đối thoại trong bóng đêm?

Còn không kịp đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra lời, phía sau huyền y nam tử lộ ra một bóng trắng, hắn chậm rãi từ phía sau nam tử áo đen đứng ra, cặp chân kia bước tựa hồ có chút khập khiễng? Hai người vừa tới gần nàng vài bước, lúc này đây, nàng trông thấy rõ ràng dung mạo người vừa tới.