Giả Làm Bạn Trai

Chương 28




Ông chủ đứng bên kia đột nhiên lớn tiếng gọi, bảo vừa hay mọi người đều tề tựu đông đủ vậy tối nay đi ăn một bữa đi, Hà Hòa không kịp suy nghĩ đã bất giác nói ra lời từ chối: “Buổi tối em có hẹn rồi ạ.”

Lời vừa thốt ra cậu liền ngẩn người, thật ra cậu không có hẹn gì cả, chỉ là mấy ngày nay quen với việc chờ Chu Dục tan ca, mà người kia, chỉ e là còn nghiêm trọng hơn, thiếu điều ngồi đếm ngược đến giờ xong việc để cùng nhau về nhà.

“Hẹn với người trong lòng đó hả?” Ông chủ xua xua tay. “Được rồi được rồi, người thoát kiếp FA đâu có giống với đám độc thân vui tính này được, nhưng mà nhớ là ngày mai phải giao bản thảo cho bên kia đó, không ai được đến trễ.”

Ngày mai là cuối tuần nhưng thời gian làm việc của văn phòng họ rất linh hoạt, không quan trọng chuyện có phải giờ hành chính hay không, có việc thì nhận, cần họp thì họp, nếu nhằm lúc rảnh thì có thể nghỉ không cần đến chỗ làm cũng được.

Hà Hòa đương nhiên có thời gian, cậu hỏi kĩ giờ giấc rồi rời khỏi phòng làm việc, đi thẳng đến công ty của Chu Dục, chỉ đợi một lát liền thấy Chu Dục ra tới.

“A Hòa, chờ có lâu không? Không phải anh đã nói em cứ lên phòng anh ngồi chờ sao?” Chu Dục vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy Hà Hòa, đi cùng Chu Dục còn có đồng nghiệp cùng công ty, có người biết Hà Hòa, cũng có người không biết. Bọn họ tò mò quan sát cậu, đến chào hỏi, ai nấy đều thân thiện.

Hà Hòa cũng cười chào đáp lễ, nếu đã ở bên Chu Dục thì chắc chắn sẽ phải tiếp xúc với những mối quan hệ xã giao của anh. Hà Hòa muốn thích nghi với cuộc sống hai người nên dĩ nhiên cậu muốn giữ mối quan hệ tốt với những người xung quanh Chu Dục.

Cậu đã thử vài ngày, cũng không thấy phiền phức hay khó chịu gì cả. Hôm nay cậu cố ý nhìn kĩ, thấy biểu hiện Chu Dục rất thoải mái ung dung. Lúc chào tạm biệt đồng nghiệp anh cũng rất tự nhiên, không hề khúm núm cung kính với bất cứ ai, mà thái độ của các đồng nghiệp đối với anh lại rất nể trọng.

Xem xét cần thận một chút thì có thể thấy phong thái của Chu Dục rất xuất sắc, dường như trời sinh đã hơn người vậy. Người như vậy nói trước đây nhờ vào nhan sắc mà kiếm cơm, phải luồn cúi ứng phó đủ loại yêu cầu kì cục của khách hàng chỉ sợ không ai tin.

Hà Hòa nghĩ ngợi một lát, cảm thấy buồn cười mà lắc đầu. Chính Chu Dục có nói lúc trước anh cũng không phải là nghiêm túc, có lẽ là mang tâm lý thử trải nghiệm xem thế nào chăng? Ừm, tính cách anh quả là đôi lúc có hơi lạ lùng, chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra.

Sau này chắc phải tìm hiểu cụ thể xem sao.

Hà Hòa cũng không trăn trở ngờ vực trong lòng nữa. Chu Dục quay đầu lại thấy cậu đang cười, xích lại gần hỏi: “Em cười gì đó?”

Hà Hòa tiếp tục cười nói: “Nhìn anh thế này rất giống người thành đạt có tiền á, làm em có cảm giác mình đào được bảo bối rồi.”

Chu Dục nghe vậy mừng ra mặt, cầm tay Hà Hòa: “Vậy em nhất định phải giữ kĩ anh trai bảo bối này đó.”

Lòng bàn tay Hà Hòa bị cào nhẹ, cậu chỉ mỉm cười không nói gì.

Chu Dục dẫn Hà Hòa đi lấy xe, vừa đi vừa hỏi: “Lát nữa em muốn ăn gì?”

“Em chưa đói lắm, Chu Dục, hai ngày nay mình đều ăn cơm ngoài, hay bữa nay mua đồ về nhà nấu đi.”

Đúng là mấy ngày nay hai người đều đi ăn sơn hào hải vị, tuy rằng rất lãng mạn nhưng cuộc sống hằng ngày không chỉ có những thứ lãng mạn đó, cũng không phải ngày ngày đều là cơm hạng sang trong nhà hàng. Những điều vụn vặt như củi gạo dầu muối chắc chắn sẽ phải đối mặt nhiều hơn. Hà Hòa còn đang rất mong chờ được nấu cơm, làm việc nhà cùng Chu Dục đây.

Chu Dục đần người ra, thế…thế nào lại kéo tới chuyện này cơ chứ?

Anh do dự một chút, không muốn phá hỏng không khí đang tốt bèn nói: “Cái đó để cuối tuần nhé, hôm nay là thứ sáu, đường phố bên ngoài thật náo nhiệt nhỉ.” Anh nói mà tự thấy hưng phấn luôn. “Ngày mai là cuối tuần, em có kế hoạch gì không?”

Hà Hòa hơi áy náy nói: “Ngày mai em có việc bận rồi.”

“Sao?”

“Là công việc ở văn phòng.”

Chu Dục thất vọng, hơi tủi thân nói: “Anh còn định lên kế hoạch đi chơi hai ngày cho chúng ta.” Nhưng mà ngay sau đó anh tươi tỉnh trở lại: “Không sao, lúc anh đi làm em đến công ty chờ anh, bây giờ em đi làm thì anh cũng đi đón em, có qua có lại.”

Hà Hòa khẽ nhướng mày.

Chu Dục nói tiếp: “Bây giờ hai đứa mình đi xem phim đi.” Anh bước đến cạnh xe rồi dừng lại, mắt lóe sáng: “Anh đã sớm muốn thử một lần, giống như trong mấy kịch bản tình yêu đó, các cặp đôi đi xem phim để thúc đẩy tình cảm.”

Cho nên anh đây không phải là muốn đi xem phim mà là muốn đi hưởng thụ cảm giác mập mờ trong rạp hả?

Cơ mà nghe vậy Hà Hòa cũng ngứa ngáy trong lòng, không đắn đo lâu lắc đã gật đầu đồng ý.

Chu Dục mở cửa xe, làm một động tác mời của quý ông, chờ Hà Hòa lên xe thắt dây an toàn cho cậu, làm đủ bộ rồi mới vòng qua ngồi vào ghế lái.

Hà Hòa cảm thấy với cách cư xử đầy phong độ của anh như này, mình mà mềm lòng chút thôi thì đã sớm bị cưa đổ rồi.

Nhưng mà, khụ khụ, hình như cũng sắp rồi đó.

Hai người chọn xem một bộ phim hài, thấy đánh giá cũng ổn. Chu Dục đi mua vé rồi mua thêm bắp nước, đến giờ chiếu thì nắm tay Hà Hòa vào rạp.

Hà Hòa cho rằng hai người nắm tay cứ ngố ngố thế nào, nhưng lại tránh không được, đành tùy ý anh vậy.

Ngoại hình hai người vốn đã nổi bật trong đám đông rồi, càng khỏi nói đến việc còn đang tay nắm tay, làm người đi ngang qua ai cũng ngoái đầu lại nhìn một cái, đặc biệt là Chu Dục, chiều cao và gương mặt của anh giống như bóng đèn lập lòe phát sáng vậy. Không giống Hà Hòa mặc đồ thường, anh còn đang mặc đồ suit do vừa mới tan làm xong, tuy rằng đã cởi áo khoác ngoài rồi nhưng áo sơ mi quần âu trên người anh vẫn thu hút bao ánh nhìn.

Chu Dục mặc đồ nghiêm túc thế kia nhưng tay thì lại cầm theo một phần bắp nước cỡ bự làm xuất hiện một loại đáng yêu bất ngờ, một vài cô gái trẻ tuổi cứ ngắm anh rồi khe khẽ bàn tán. Ngược lại, Chu Dục hoàn toàn không để ý đến những việc đó, trong mắt anh chỉ có một mình Hà Hòa.

Hà Hòa…có hơi ngượng ngùng.

Thật vất vả mới xếp hàng soát vé xong, vào rạp ngồi, Hà Hòa thở dài nhẹ nhõm. Thế nhưng Chu Dục vẫn nắm tay cậu mãi không chịu buông, thỉnh thoảng còn miết nhẹ một cái nữa.

Vốn Hà Hòa định nương theo động tác lấy bắp rang và coca để rút tay về, nhưng không ngờ mới rụt lại được một chút thì đã bị nắm trở lại. Lúc đầu cậu khá để ý, cứ không được tự nhiên, nhưng sau đó bộ phim quả thật khá hấp dẫn nên cậu bị thu hút, quên mất chuyện nắm tay.

Sau một lúc, một tràng cười rộ lên ầm ĩ, Hà Hòa theo phản xạ muốn vỗ tay tán thưởng mới phát hiện tay phải của mình còn bị giữ chặt, đan vào một bàn tay dày rộng ấm áp. Cậu quay đầu nhìn sang Chu Dục, vừa lúc đối diện với tầm mắt của anh, đôi mắt sâu thẳm sáng ngời, chăm chú nhìn mình. Không biết anh đã ngắm cậu bao lâu, vừa thấy cậu nhìn mình liền mỉm cười.

Hà Hòa đỏ mặt.

Cậu khẽ giật giật ngón tay, cảm thấy làn da trần chỗ hai người đang tiếp xúc sao mà cũng nóng lên.

Nửa sau của bộ phim Hà Hòa không cách nào tập trung xem cho hết. Cậu cảm giác rõ mồn một đôi mắt người bên cạnh đang dính trên người mình, nơi mười ngón tay giao nhau vì nắm thật chặt nên thậm chí còn cảm nhận được mạch máu cộm lên, mạch đập thình thịch, không biết là tay cậu hay là tay anh, nhịp đập vừa nhanh vừa vội.

Quá trình xem phim cứ như đang giày vò người ta, vất vả chịu đựng đến kết thúc, Hà Hòa vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, ra khỏi rạp mới thở ra một hơi thật mạnh. Chu Dục thì cứ ung dung theo sau cậu tủm tỉm cười.

Hà Hòa trừng mắt liếc anh một cái sắc lẹm: “Anh đi nhanh lên!”

Cậu quay đầu đi thẳng, muốn đi nhanh khỏi chỗ này, vừa bước lên một bước thì bỗng nhiên tay bị giữ chặt. Cậu xoay người lại, Chu Dục bỗng tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng.

Thân thể Hà Hòa cứng đờ.

Chu Dục cúi đầu thầm thì bên tai cậu: “A Hòa, em tin anh, anh thật sự nghiêm túc, anh thật sự thích em, muốn theo đuổi em, chăm sóc em, mỗi ngày ở bên cạnh em.”

Trái tim Hà Hòa nóng lên, đập bang bang trong lồng ngực, mặt đỏ lựng lên lần nữa. Lần đầu tiên cậu phát hiện thì ra mình dễ xấu hổ như vậy. Cậu cảm thấy khuôn mặt đang dựa gần bên tai mình thật chân thực, còn có cái ôm này nữa, thật khiến người ta mê đắm.

Hà Hòa nghe vài người xung quanh sôi nổi hò hét, Chu Dục không màng đến, vẫn tiếp tục nhẹ giọng dỗ dành: “Anh sẽ cố gắng hết sức làm cho em mỗi ngày đều được hạnh phúc, mãi mãi không rời không bỏ em. Em có điều gì băn khoăn hay lo lắng cứ nói với anh, để anh có cơ hội chứng minh cho em thấy là anh thật lòng, được không?”

Hà Hòa chợt thấy mình thật vô dụng, bởi vì nghe xong những lời thổ lộ dịu ngọt này liền bắt đầu rơm rớm nước mắt.

Cậu nhắm mắt, khẽ khàng đẩy Chu Dục ra: “Nói cái gì mà vĩnh viễn chứ, chúng ta mới biết nhau có bao lâu đâu, mà cả đời lại là bao lâu anh có biết không?” Cậu nhìn về phía đám đông náo nhiệt hóng chuyện bên cạnh, nhìn sang dòng xe cộ tấp nập ngoài đường, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Nhưng em tin tình cảm của anh lúc này là chân thành.”

Chu Dục nghe được câu này như bị sóng thần quét ngang, đưa tay ôm vai Hà Hòa: “Anh sẽ làm cho em tin tưởng cả đời.”

Vừa nói dứt câu, anh nghĩ tới một chuyện, mặt mày trở nên âu sầu khổ sở, cũng nghiêm túc hẳn lên, cuối cùng như đã hạ quyết tâm: “A Hòa, thật ra anh muốn nói với em một việc.”

Hà Hòa hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chu Dục lấy hết cán đảm, vừa định mở miệng đột nhiên giật mình vì một tiếng hét the thé phát ra gần đó. Ngay trước cửa rạp chiếu phim có một cô gái dùng túi xách liên tục đánh lên lưng một người đàn ông, vừa đập vừa tức giận hét: “Anh gạt tôi, anh thế mà lại gạt tôi! Anh nói anh có nhà có xe có tiền gửi ngân hàng. Kết quả thế nào? Xe là xe của người ta, phòng ở là nhà thuê, tiền tiết kiệm chỉ còn số âm, anh lại còn đang nuôi hai đứa em đang tuổi đi học, điều kiện kém như vậy mà dám lừa bà đây đi đăng ký! Cũng may tôi còn chưa có mờ mắt!”

Cô gái dùng hết sức bình sinh mà đập, anh chàng thì ôm đầu né, người xung quanh xúm lại xem. Người đàn ông vừa chạy trốn vừa kêu la: “Chẳng phải chúng ta đã nói sẽ đồng cam cộng khổ…”

“Xí, cam cái đầu anh, cam đâu không thấy, chỉ thấy có khổ thôi. Bà đây đi xem mắt mới gặp anh, mới biết nhau có năm tháng, dựa vào cái gì bắt tôi theo anh chịu khổ, dựa vào khuôn mặt này hay là dựa vào cái ấy ấy của anh! Cút ngay, bà đây ở một mình càng khỏe. Sau này tôi thấy anh lần nào thì đánh cho lần ấy!”

Cuối cùng cô nàng kia hung hăng giẫm anh bạn trai cũ một cái, xong thì xách túi bỏ đi một nước.

Đám đông đứng xem bàn tán sôi nổi, có người nói cô gái kia quá hung dữ, có người thì nói người nam xấu tính, gạt người ta như vậy thật đáng đánh, cái này có khác gì lừa cưới đâu?

Chu Dục xem mà ngơ cả người, thấy Hà Hòa đầy hứng thú nhìn người đàn ông ôm bụng ngồi xổm trên đường rên la như quỷ thì bỗng thấy sau lưng lạnh toát. Anh dè dặt hỏi: “Em thấy thế nào?”

“Cái gì thế nào? À, anh hỏi em thấy hai người họ thế nào hả? Đáng đánh.” Hà Hòa chậm rãi nói: “Lừa gạt người khác quả thật nên đánh cho một trận.”

Đánh một trận còn là nhẹ đó, nếu người đàn ông đó thành công, cho dù cô gái kia không chịu ở đời với anh ta thì chắc chắc cũng chật vật muôn phần, ít nhất người ta đang là một cô gái trẻ trung phơi phới bỗng nhiên biến thành một người phụ nữ ly dị chồng.

Hơn nữa cú lừa này thật thâm hiểm.

Chu Dục như bị bắn một mũi tên trúng ngay tim, thê thảm nói: “Kẻ thiếu nợ mà làm bộ mình có tiền lừa người thì xấu xa khỏi nói rồi, nhưng mà nếu ngược lại, là người có tiền mà giả bộ nghèo túng thì sao? Ví dụ như vì muốn tìm hiểu một người khác, thân phận tiền tài sẽ thành cản trở không đáng có, hoặc là gặp tình huống bất đắc dĩ trời xui đất khiến nên mới làm vậy…”

Anh còn chưa nói xong, Hà Hòa liền châm chọc nói: “Hoàng tộc cải trang vi hành à? Hay là vương tử cao quý muốn thử lòng người? Người nghèo giả giàu là quá đáng, vậy chẳng lẽ người giàu giả nghèo thì là cao thượng đáng được cảm thông hay sao?”

Chu Dục lại bị thêm một mũi tên xuyên vào tim nữa, run rẩy nói: “Nếu ý định ban đầu là tốt…”

“Mục đích tốt cũng có thể biến thành hành động không tốt, huống hồ dùng thủ đoạn dối trá mờ ám là đã không đáng tha thứ rồi.” Dường như cảm thấy mình quá gay gắt nên Hà Hòa dừng lại một chút, rũ mắt nói: “Xin lỗi anh, em có hơi nhạy cảm. Dù sao đối với em thì lừa gạt là không thể chấp nhận được.”

Cả đời cậu từ tấm bé đến khi trưởng thành đều là sống trong âm mưu giả dối.

Chu Dục: “…”

Hà Hòa bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, khi nãy anh muốn nói gì với em thế?”

Chu Dục: “…” Không, anh không có gì muốn nói cả, chỉ muốn làm một mỹ nam an tĩnh thôi.