Trong phòng khách, Hà Hòa và Hà Kỳ Đa trừng mắt nhìn nhau, không khí vô cùng xấu hổ. Sau một lúc lâu, Hà Hòa mới hỏi: “Bác cả có biết em viết mấy cái này không?”
“Không biết ạ, không ai biết cả.” Hà Kỳ Đa rầu rĩ nói, không thể tin được bí mật của mình cứ như thế mà vỡ lở ra. Nếu sớm biết thế này cậu chẳng thèm thuê người ta vẽ tranh minh họa làm gì.
Hà Hòa nghĩ đến cái tình tiết sinh con ba chấm kia, cảm thấy thật ngoài sức tưởng tượng: “Rốt cuộc là em nghĩ như nào vậy hả?” Bác cả vẫn luôn rất nghiêm khắc, nếu ông ấy biết con trai mình viết ra mấy thứ như vậy không biết sẽ phản ứng ra sao nữa. Hà Hòa nghĩ mà ớn lạnh thay cho thằng em của mình.
Hà Kỳ Đa im lặng không hé răng tiếng nào, một lát sau mới nói: “Anh còn nói em, anh cũng là họa sĩ vẽ tranh minh họa kia kìa, dù sao vụ này bại lộ rồi, nếu bị mắng thì hai đứa bị mắng chung, có nạn cùng chịu.”
Thoắt cái Hà Kỳ Đa lại vui vẻ trở lại: “Anh, thiệt không ngờ tụi mình lại cùng chung chí hướng như vầy, em có nhiều ý tưởng lắm luôn, sau này em viết truyện, anh vẽ tranh minh họa, anh thấy sao? Hai đứa mình song kiếm hợp bích nhất định sẽ cho ra được nhiều tác phẩm thiệt hay.”
Hà Hòa méo mặt: “Kì cục thì có.”
Hà Kỳ Đa hứ một tiếng, nhưng trong lòng đã hạ quyết tâm bộ truyện tiếp theo sẽ lấy hình mẫu là anh ba và anh Chu Dục. Trước đó cậu còn cảm thấy lấy người thân của mình làm tư liệu sống có chút sai trái, nhưng giờ đã biết anh mình là người đồng đạo rồi nên không thèm băn khoăn gì nữa.
Bị chuyện này làm phân tâm, Hà Hòa không còn mải suy nghĩ về những thứ làm người ta không thoải mái kia nữa, bởi vì cậu bị Hà Kỳ Đa quấn lấy mè nheo đòi vẽ tranh.
Cậu nhóc còn nghiêm túc giải thích cho Hà Hòa những yêu cầu của mình đối với tranh minh họa nữa, tỷ như lúc thụ mang thai thì sẽ vẽ như thế nào, có không ít cảnh vẽ ra cứ thấy quái quái, như đang vẽ người ngoài hành tinh vậy.
Hà Hòa rất rất muốn nói huỵch toẹt ra là cái mô tả nhân vật này vốn đã ngoài tầm với của con người quách cho rồi. Tóm lại là tác giả tiểu thuyết và họa sĩ vẽ minh họa tần số não không giống nhau, mâu thuẫn trùng trùng.
Cũng may là trước khi trời tối tiễn được tên nhóc này đi.
…
Cùng lúc đó, tại nhà họ Hạ, Bắc Kinh.
Hôm nay là ngày họp mặt gia đình của nhà họ Hạ. Trên bàn cơm, Hạ Thiên Trà hỏi chị gái: “Chị à, hình như tháng trước thằng nhóc kia vừa được 22 tuổi rồi phải không?”
Nghe lời đó, động tác của Hạ Thiên Nhuế dừng một chút, bà ta lạnh nhạt liếc nhìn cô em gái trang điểm kĩ càng ra vẻ phu nhân nhà giàu của mình.
Hạ Thiên Trà vẫn tiếp tục nói: “Hình như hai ngày trước bên nhà họ Hà kêu thằng nhóc họ Triệu đi xuống phía nam rồi đó, chị nói xem bọn họ định làm gì nhỉ?”
Chủ tịch đương nhiệm của nhà họ Hạ, cũng chính là Hạ Thiên Nhuế, mẹ của Hà Hòa, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, giống như không nghe thấy lời nọ, tiếp tục thong thả ung dung mà hớp canh.
Hạ Thiên Trà không tha, cứ lải nhải miết, tuy vậy tiếng nói cũng đã hạ xuống không ít: “Nhưng mà tôi còn nghe nói thằng nhóc đó quen bạn trai khác rồi, vụ này chắc làm nhà họ Hà mệt óc lắm đây.”
Bà ta cắt bò bít tết, vẻ mặt tràn đầy vui sướng mà cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi còn tưởng rằng thằng nhãi con đó một lòng hướng về nhà bọn họ, cứ xem cái điệu đắc ý của bọn họ kia…, giờ thì sao, bốn năm trước nó phản lại, bỏ đi mất biệt, bây giờ lại quen thằng khác. Tuy rằng không biết bọn họ có chuyện gì nhưng kiểu này coi bộ là trở mặt hẳn rồi.”
Hạ Thiên Nhuế chờ bà ta nói xong mới chậm rãi nhả từng từ: “Vậy thì có liên quan gì tới cô?”
Hạ Thiên Trà tức thì bị nghẹn, gương mặt đang tươi cười đơ ra một chút: “Thì tôi lo cho chị, lo cho nhà ta thôi mà. Sản nghiệp nhà chúng ta nhiều như vậy, đều là của chị, còn có của Tình Tình và Hàn Hàn nữa, bây giờ bị thằng nhóc kia xẻo đi một miếng to như thế, tôi thấy đau lòng cho chị thôi. Chị à, tôi thấy tốt nhất chị vẫn nên dỗ dành thằng nhóc đó để lấy lại cổ phần sớm một chút thì hơn.”
Trong lòng Hạ Thiên Trà tức muốn chết, năm đó lẽ ra người được chọn liên hôn là bà ta. Bởi vì từ nhỏ Hạ Thiên Nhuế đã có tài trí và thủ đoạn hơn người, không thua kém gì đàn ông, cho nên cha Hạ đã từng có ý cho bà ta kế thừa gia nghiệp, không muốn gả bà ta đi.
Năm xưa lúc chuẩn bị xúc tiến chuyện cưới xin Hạ Thiên Trà vừa oán vừa sợ, lo rằng mình sẽ phải gánh cuộc hôn nhân đó, thế là bà ta vội vàng tìm đại một người đàn ông, đến khi có thai thì chạy về khóc lóc với cha.
Khi đó thời gian đã quá gấp gáp, hai nhà bàn bạc xong xuôi chuyện hôn lễ cả rồi, nếu mình không thể gả đi thì chỉ có thể để Hạ Thiên Nhuế đứng ra thế chỗ.
Quả nhiên sau khi Hạ Thiên Nhuế gả qua bên đó thì không hề hạnh phúc, đang lúc mang thai còn gặp chuyện chồng tòm tem ăn vụng. Hạ Thiên Trà thích ý xem bọn họ cãi nhau như cơm bữa, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, còn mình thì được gả cho một ông chồng nhu nhược nghe lời. Trong nhất thời, Hạ Thiên Trà cảm thấy nỗi ấm ức bao nhiêu năm nay được giải tỏa.
Thông minh tài giỏi thì sao chứ, còn không phải cũng thành vật hi sinh để thông gia à? Lại còn bị một thằng đàn ông vô dụng chẳng ra gì hành hạ ngày này qua tháng nọ.
Mấy năm đó thật sự là mấy năm thoải mái nhất trong cuộc đời Hạ Thiên Trà.
Nhưng cũng chỉ được mấy năm mà thôi. Hạ Thiên Nhuế đòi ly hôn, hơn nữa chuyện vớ vẩn hơn là cha lại đồng ý, nhà họ Hạ cũng đồng ý. Vì thế, Hạ Thiên Nhuế lại quay về nhà họ Hạ, chẳng những vậy còn vào làm trong công ty gia đình, dần dần bò lên cao, thăng chức nhanh như hỏa tiễn, giống như bà ta muốn đem nỗi uất nghẹn những năm trước đó xả ra cho bằng hết.
Càng quá đáng hơn là trước khi ly hôn Hạ Thiên Nhuế mướn người mang thai hộ. Hai năm sau khi trở về nhà bà ta mang về hai đứa con, một trai một gái. Cha Hạ cho hai đứa nhỏ đi kiểm định ADN, xác minh được tụi nó là máu mủ nhà họ Hạ thì vui mừng hớn hở nhận hai đứa cháu ngoại. Không, không phải là cháu ngoại, ông ta cho hai đứa gọi ông ta là ông nội*.
Có lẽ đối với cha, hai đứa nhỏ này thuần túy thuộc về gia đình mình, không có nhà bên nội níu kéo, lại vô cùng thông minh lanh lợi, như vậy mới là có lợi nhất cho nhà họ Hạ. Sau chuyện đó, Hạ Thiên Nhuế chính thức được chỉ định làm người thừa kế, đảm nhiệm chức tổng giám đốc, đến khi cha về hưu rồi thì lập tức trở thành chủ tịch tập đoàn.
Dựa vào cái gì chứ?!
Một người đàn bà từng có một đời chồng, từng sinh con nhưng không có được trái tim của chồng, thế mà lại trèo cao được đến vậy, sống tốt như vậy. Còn mình thì vì lỗi lầm ngỗ nghịch ngày xưa nên làm mất lòng cha, đừng nói chấm mút được gì, đến việc hưởng thụ còn khó nữa là.
Mỗi ngày đều nhìn thấy Hạ Thiên Nhuế chỉn chu thành đạt, được vô số người ngưỡng mộ, quản lý cả một công ty lớn, lại nhìn lại bản thân chỉ được cho vài căn biệt thự, mấy chiếc siêu xe, ông chồng thì suốt ngày vâng vâng dạ dạ, khỏi nói Hạ Thiên Trà tấm tức khó ở đến thế nào.
__________