Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 6




Lần này Cố Tây Lương phải đi công tác mười ngày, hôm nay đã là ngày thứ tám. Mặc dù tối nào cũng nói chuyện điện thoại nhưng Nguyễn ân vẫn không kìm được nỗi nhớ nhung da diết, vì thế mà lúc đi làm tinh thần không mấy tập trung.

Hòa Tuyết gõ đầu cô lần thứ ba: “Hoàn hồn đi bà cô! Còn muốn công việc này nữa không thế hả?”.

Nguyễn Ân ngẩng đầu nhìn ra cửa phòng làm việc, không có động tĩnh gì, mới cẩn thận ghé sát người, cúi đầu dựa vào vai Hòa Tuyết: “Tiểu Tuyết, tớ nhớ anh ấy, nhớ anh ấy, rất nhớ…”

Hòa Tuyết trợn mắt.

“Trông cái bộ dạng cậu thật không có tương lai! Chẳng phải chỉ là một tên đàn ông thôi sao, đáng để cậu ngày nào cũng tốn cơm tốn gạo treo trong lòng hả?”

Nguyễn Ân hừ một tiếng: “Đó là vì Mạc Bắc suốt ngày lượn lờ trước mặt cậu nên cậu mới không có cảm giác.”

“Cậu tẩu hỏa nhập ma thì có! Cứ tiếp tục thế này, ngộ nhỡ có ngày Cố Tây Lương hồng hạnh vượt tường, chắc cậu còn muốn tự sát luôn ấy nhỉ!”

Nguyễn Ân đột ngột ngồi thẳng lưng, ra sức đẩy vai Hòa Tuyết, ra sức đẩy vai Hòa Tuyết, không rõ là vì phủ nhận giả thiết của Hòa Tuyết hay là phủ nhận nỗi sợ hãi nơi đáy lòng mình.

“Anh ấy sẽ không như thế!”

Thấy Nguyễn Ân coi câu nói đùa là thật, Hòa Tuyết không muốn dọa cô thêm nữa, kéo tay cô xuống, nói: “Vâng vâng vâng! Anh ấy không như thế. Cho dù đàn ông cả thế giới này có vụng trộm thì Tây Lương nhà cậu cũng ngoại lệ!”.

Nguyễn Ân bấy giờ mới yên lòng, nhưng không hiểu sao vẫn có một dự cảm không hay. Một lúc sau, cô kéo Hòa Tuyết lại, hỏi với giọng có phần hoảng hốt: “Cậu có từng thử yêu một người nhưng lại sợ anh ấy đột ngột biến mất khỏi thế giới của mình. Nếu thật sự có một ngày như thế, cậu có hi vọng được nắm tay anh ấy, cùng nhau ngừng thở?”.

Hòa Tuyết khiếp sợ vì câu hỏi này của Nguyễn Ân, do dự hồi lâu không biết phải trả lời ra sao. Cửa phòng làm việc bỗng bị mở ra, trưởng phòng Vương Hạo đưa cho Hòa Tuyết tư liệu nhập sổ sách, yêu cầu cô in ra một bản, sau đó lại dặn Nguyễn Ân: “Tối nay có một buổi gặp mặt xã giao, tan ca em cùng đi với anh nhé! Không cần thay đồ trang điểm đâu, cứ mặc thế này thôi”.

Hòa Tuyết sợ Nguyễn Ân bị bắt uống rượu, vội đề nghị để mình đi thay, nhưng Vương Hạo lắc đầu. Với tính khí Hòa Tuyết mà đi tới những buổi xã giao thế này chỉ có thể biến thành cuộc đấu một sống một còn mà thôi. Tan giờ làm, Vương Hạo và Nguyễn Ân cùng xuất hiện tại phòng bao trong một nhà hàng món Trung. Phòng bao không có cửa, mà được bao quanh bởi những tấm rèm thủy tinh rủ xuống, loáng thoáng che khuất bên trong.

Nguyễn Ân vốn chăm chú nhìn vào bát thức ăn của mình, nhưng bên đối tác khăng khăng bắt cô uống rượu. Cô nói không biết uống thì họ có vẻ không hài lòng, bèn quay sang nhìn Vương Hạo cầu cứu. Vương Hạo cầm lấy ly rượu trước mặt cô, nói: “Anh Lưu, trợ lý của tôi thật sự là không uống được rượu, hay là để tôi uống thay?”.

Đối Phương nhất định không chịu, muốn Nguyễn Ân phải uống cho bằng được: “Xem ra quý công ty lần này không có thành ý hợp tác làm ăn cho lắm.”

Nguyễn Ân nghe vậy, sợ ảnh hưởng tới công việc, đành phải nhắm mắt nhắm mũi liều bưng ly rượu lên, cùng lắm thì nằm gãi cả đêm nay chứ gì!

Thế nhưng, ly rượu vừa chạm đến môi thì lại bị người ta giật ra. Nguyễn Ân quay đầu lại liền nhìn thấy Cố Nhậm. Thái độ của anh ta lúc này hoàn toàn khác với dáng vẻ hôm trêu chọc cô, sắc mặt cũng xác xơ hơn nhiều. Cố Nhậm chưa lên tiếng, nhưng vị trưởng phòng Lưu kia đã khom lưng chào: “Giám đốc Cố!”.

Cố Nhậm không thèm để ý tới ông ta, mà trực tiếp kéo Nguyễn Ân ra khỏi đây.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, lập tức nhận ra Nguyễn Ân, bởi vì lần trước biểu hiện của sếp mình quả thực là khác lạ, khiến anh ta có ấn tượng rất sâu, không cần hỏi mà lái xe thẳng tới nhà cô.

Cố Nhậm dọc đường vẫn im lặng khiến Nguyễn Ân cảm thấy bầu không khí rất kỳ lạ, cô tìm chuyện để nói.

“Cảm ơn anh.”

Không ai đáp.

“Vì sao luôn là tôi phải cảm ơn anh thế không biết!”

Không ai đáp.

“À, im lặng là vàng. Chẳng trách anh nhiều tiền như vậy.”

Vốn định nói mấy câu pha trò cười, nhưng Nguyễn Ân không ngờ vẫn bị phớt lờ.

Cố Nhậm còn đang mải suy nghĩ, nếu Cố Tây Lương không phải em trai ruột của mình, anh thật sự cảm thấy cậu ta đáng chết!

Đáng chết, vì luôn để cô lâm vào tình huống rắc rối. Đáng chết, vì nỡ lòng để cô ra ngoài lăn lộn.

Trong không khí trầm mặc nặng nề này, Nguyễn Ân càng nhìn càng cảm thấy người đàn ông này có nét gì đó rất giống một người. Ai? Giống ai?

Đang mải mê suy nghĩ thì xe đã dừng trước cửa nhà, Nguyễn Ân không chần chừ, nói: “Cảm ơn”, rồi đẩy cửa xuống xe.

Chỉ vài giây sau, Cố Nhậm cũng xuống theo. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn ân, động tác cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi xách, cuối cùng không kìm được mà thốt lên: “Nguyễn Nguyễn.”

Dứt lời, ngay đến cả bản thân Cố Nhâm còn chưa định thần lại sau hành động của mình thì đã bị một sức mạnh tóm chặt lấy cổ áo mình. Anh ta lảo đảo lùi lại đằng sau mấy bước.

Người vừa xuất hiện vẻ mặt phẫn nộ, miệng thốt ra những lời cảnh cáo lộ liễu.

“Anh không được phép gọi cái tên đó!”

Cố Tây Lương vội vội vàng vàng xử lý công việc để về trước thời hạn hai ngày, muốn cho Nguyễn Ân một niềm vui bất ngờ. Nhưng khi anh về đến nhà, mở cửa ra lại không thấy ai, lúc ấy đã là chín giờ tối, cô đi đâu? Điện thoại tắt, hỏi Hòa Tuyết mới biết cô phải đi xã giao cùng trưởng phòng. Anh bỏ hành lý xuống, vào phòng tắm gội qua loa. Nhìn phòng ngủ bày trí quen thuộc, bức ảnh hai người chụp chung treo phía đầu giường, anh mới có cảm giác quen thuộc. Cố Tây Lương hơi lo lắng, định lái xe đi đón cô nhưng sợ dọc đường đi qua nhau mà không biết nên anh quyết định tản bộ từ đầu phố này đến đầu phố kia, tổng cộng ba lần, lúc trở về lại bất ngờ nghe thấy giọng đàn ông quen thuộc gọi “Nguyễn Nguyễn”.

Cố Nhậm giơ tay lên túm lấy năm đầu ngón tay của Cố Tây Lương: “Lâu lắm rồi không gặp, lẽ ra em phải lễ phép chào một tiếng “anh” chứ!”.

Nguyễn Ân vừa mới mừng rỡ vì sự xuất hiện của Cố Tây Lương thì đã bị một tiếng “anh” kia niệm chút bất động. Anh? Chính là người thân duy nhất của Cố Tây Lương, ngoài ông ngoại ra? Chính là người đàn ông đã cướp đoạt cô gái mà Cố Tây Lương yêu tha thiết?

Nguyễn Ân nghi hoặc tiến đến vài bước, lại bị Cố Tây Lương đột nhiên cầm tay kéo vào trong.

Giọng của Cố Nhậm vang lên sau lưng họ: “Tây Lương, không muốn biết cô ấy hiện giờ sống thế nào à?”

Bước chân của Cố Tây Lương khựng lại, nhưng chỉ vài giây anh lại tiếp tục kéo Nguyễn Ân đi về phía trước.

“Không muốn bieeys nguyên nhân thật sự khiến cô ấy bỏ đi à?”

Đoạn đường vốn chỉ ngắn vài mét, lúc này sao trở nên xa xôi, tít tắp đến thế, cất bước khó khăn đến thế?

Cố Tây Lương cảm nhận được bàn tay nhỏ bé trong tay mình thoáng cái đã ướt đẫm mồ hôi. Anh nắm thật chặt bàn tay ấy, tiếp tục bước về phía trước.

“Sáng sớm mai Diệc Thư bay về Đài Bắc.”

Chỉ còn một bước duy nhất, chỉ một bước nữa thôi là có thể thoát khỏi nơi thị phi này. Thế nhưng, Cố Tây Lương đã dừng lại, bất động rất lâu.

Nguyễn Ân cảm giác được tay mình bị buông lỏng. Dông bão đột ngột ùa đến, nhắm đúng vào vị trí của cô, nước lũ ngập đầu, dường như không thể hít thở.

Ai sẽ cứu cô?

Ngoài anh ra, còn ai hứa cho cô một đời bình an?

Cuối cùng, chính là Nguyễn Ân dùng toàn bộ sức lực của mình để đưa được Cố Tây Lương vào trong nhà.

Một đêm vốn định ngọt ngào, nhưng giờ đã trở thành đêm trắng.