Giá Lại Có Một Người Như Em

Chương 18




Lục Thành đón Hà Diệc Thư đi thử váy cưới, sau đó lại đưa cô về nhà rồi mới trở lại công ty.

Hà Diệc Thư về tới nhà, thay một bộ quần áo thoải mái, sau đó quan sát phòng ngủ một lần, nên thay đổi lại một chút rồi nhỉ? Khung ảnh trước đây bị cô tháo xuống, giờ Cố Tây Lương đang đem bày trong phòng làm việc. Tình yêu và nỗi nhớ của anh dành cho Nguyễn Ân, trước giờ anh không hề giấu giếm. Tranh giành với một người chết, bạn luôn là người thua. Hà Diệc Thư hiểu rõ điều ấy.

Quá khứ không quan trọng, quá trình không quan trọng, kết quả mới là quan trọng nhất.

Nhưng, khi nhìn khắp phòng một lượt, Hà Diệc Thư phát hiện ra tờ đơn ly hôn. Vị trí chữ ký của người chồng trống không khiến trái tim cô nhói đau.

Ngẫm nghĩ một lúc, Hà Diệc Thư đặt túi tài liệu về chỗ cũ.

Nghe thấy tiếng cửa mở, sự thất vọng trên mặt lập tức được thay thế bằng vẻ tươi cười. Cố Tây Lương lên gác, Hà Diệc Thư cũng vừa ra khỏi phòng ngủ, chào anh một câu. Cố Tây Lương không nhìn cô mà đi thẳng về phía phòng làm việc, một lúc sau chợt nhớ ra điều gì, anh mới dừng chân rồi quay lại hỏi: “Váy hợp không?”

Hà Diệc Thư cảm động gật đầu: “Em rất thích”.

Cuộc đối thoại kết thúc, người đàn ông tiếp tục đi về phía trước, một cánh cửa ngăn cách hai nơi.

Hà Diệc Thư vẫn đứng yên.

Tây Lương, ưu điểm lớn nhất của Nguyễn Ân là quyết tâm, nhưng em cũng có, hơn nữa, em còn có thời gian, em có thể chờ.

Nguyễn Ân nói dối Cố Nhậm rằng Hòa Tuyết có việc cần mình giúp, nhất định phải quay về Đài Loan một chuyến. Cố Nhậm muốn cùng cô về nhưng lại bị cô từ chối.

Giờ đây anh rất bận mà, em cũng không phải trẻ con.

Cố Nhậm im lặng, sắc mặt anh biến đổi, mãi mới khôi phục lại trạng thái bình thường: “Em đi một mình nhớ cẩn thận, đặt vé máy bay chưa?”.

Nguyễn Ân kinh ngạc, anh dễ dàng để cô đi như vậy sao? Cô đã suy nghĩ rất nhiều, tìm rất nhiều cớ để thuyết phục anh, không ngờ lại dễ dàng đối phó như vậy.

Ừm, sáng mai.

Hôm sau, Cố Nhậm đưa Nguyễn Ân ra sân bay, trước lúc cô vào cửa soát vé, anh dường như mấy lần muốn mở miệng lại thôi. Nhưng gần đến giờ bay, vẻ mặt anh càng trầm xuống.

Anh biết sự thật. Tối hôm ấy anh nghe rõ ràng những điều mà Hòa Tuyết nói với Nguyễn Ân, mà cho dù không nghe được, thì ngay sáng hôm sau anh cũng nhận được điện thoại của Cố Tây Lương, mời mình về dự hôn lễ. Thời gian này công ty khá bận rộn, hơn nữa anh sợ Nguyễn Ân sẽ đòi theo mình về nên lấp lửng từ chối. Mấy ngày qua anh đều thấp thỏm bất an, nếu cô hối hận, nếu cô muốn quay về thì phải làm sao?

Anh chưa từng biết cảm giác sợ hãi ra sao, ngay cả năm xưa bỏ một khoản vốn lớn ra đầu tư kinh doanh cũng không hề có lấy một chút sợ sệt, bởi anh biết ông trời không thương xót kẻ yếu đuối, nếu muốn đứng vững trong xã hội này, bản thân không thể cầu xin, mà chỉ có thể trở nên mạnh mẽ. Vậy mà khi có Nguyễn Ân ở bên, anh lại cảm nhận sâu sắc được thế nào là suy tính được mất. Tiếc rằng, những chuyện mình càng sợ hãi lại càng đến nhanh. Nguyễn Ân đã chủ động đề nghị về Đài Bắc, còn kiếm một cái cớ vụng về như vậy. Cố Nhậm không vạch trần ý đồ của cô, từ trước tới giờ anh luôn hành động theo ý mình mà không nghĩ tới cảm nhận của cô, không đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ, thế nên hiện giờ, anh cho cô một cơ hội lựa chọn.

Thấy Nguyễn Ân ra hiệu tạm biệt rồi chuẩn bị quay người đi, Cố Nhậm rốt cuộc thốt lên câu hỏi đã chôn giấu nơi đáy lòng từ lâu.

“Em có quay lại đây không?”

Nguyễn Ân ngẩn ra, không biết vì sao tự dưng Cố Nhậm lại hỏi điều này. Chẳng lẽ anh ấy đã phát hiện ra điều gì? Không đúng, nếu đã biết thì sao ánh mắt anh ấy lại bình thản như thế? Hơn nữa, lại dễ dàng để cho mình đi? Cho dù chiều chuộng cô đến mức nào, Cố Nhậm cũng luôn muốn giữ cô trong tầm mắt của mình, vì thế Nguyễn Ân không suy nghĩ nhiều nữa, giơ tay lên trả lời.

Không quay lại thì em còn đi đâu được nữa? Quốc sắc thiên hương không phải, kinh nghiệm làm việc không có, lại còn tàn tật thế này, làm sao nuôi nổi bản thân. Ngoài anh ra sẽ chẳng còn ai chịu nhận em cả.

Trông khóe mắt cô khẽ nheo lại vì nụ cười, Cố Nhậm ít nhiều cũng cảm thấy yên tâm.

“Em nói đấy nhé, Nguyễn Ân, nếu em không trở lại…”

Đối phương nổi hứng trêu đùa, giơ tay lên ngăn lời anh.

Không trở lại thì sao?

Cố Nhậm không trả lời, anh chỉ tay vào đồng hồ treo tường trong phòng khách: “Nếu em còn không vào là khỏi cần đi luôn đấy.”

Nguyễn Ân giật mình, vội vàng chạy vào phòng soát vé. Cố Nhậm mỉm cười.

Thực ra, cũng không hề thay đổi, Nguyễn Nguyễn, em vẫn mơ mơ màng màng như vậy.

Sau đó, trong lòng anh xuất hiện câu trả lời.

Không trở lại thì sao?

Thì sao? Anh sẽ dùng mọi thủ đoạn để mang cô về, nếu không thì còn thế nào được nữa?

Hòa Tuyết đã giúp Nguyễn Ân đặt phòng ở khách sạn. Sợ Nguyễn Ân chưa quen với chênh lệch múi giờ nên sáng sớm hôm sau, Hòa Tuyết đã đặt báo thức thật sớm rồi đến khách sạn gọi cô dậy.

Nguyễn Ân cũng để mặc Hòa Tuyết loay hoay một hồi, đến khi đứng trước gương, thấy bộ trang phục trên người, cô mới nhíu mày, cầm di động lên gõ chữ.

Hòa Tiểu Tuyết, cậu xác định đang giúp tới trở nên lạ mắt? Thế này chẳng những bố mẹ tớ không nhận ra, mà cho dù có nhận ra cũng bị dọa cho hết hồn.

Trừ trường hợp thật cần thiết, bình thường Nguyễn Ân đều để mặt mộc, bây giờ lại bị Hòa Tuyết làm cho biến thành cái dạng này, trang điểm quá đậm, quả thực không ai nhận ra được. Sao cô dám ra ngoài trong bộ dạng này? Hòa toàn trái ngược với phong cách xưa nay, quần dài bó sát màu vàng, cái này tạm chấp nhận được, nhưng sao lại có chiếc mũ rộng vành trên đầu thế kia? Nhìn thế nào cũng thấy giống đi nghỉ mát ở Hawaii.

Hòa Tuyết còn đang đắc ý với thành quả của mình thì thấy vẻ mặt cau có của Nguyễn Ân, cô phụng phịu dẩu môi: “Tớ thấy rất đẹp mà. Cậu mặc thế này, tớ đảm bảo Cố Tây Lương đứng đối diện cũng sẽ không nhận ra cậu được”.

Đúng là như thế, nhưng mặc thế này ra ngoài đường, người khác cảm nhận thế nào không quan trọng, vấn đề là cô sẽ thấy mất mặt. Giằng co một hồi, cuối cùng Nguyễn Ân vẫn bị Hòa Tuyết kéo ra ngoài. Ra khỏi thang máy, đi qua người nào Nguyễn Ân cũng có cảm giác đối phương đang nhìn mình mà cười. May mà ra khỏi khách sạn, thấy gần đó có một cửa hiệu, cô bèn bảo Hòa Tuyết đứng chờ, một mình vào trong, năm phút sau đi ra, trên mặt xuất hiện thêm một chiếc kính râm màu rượu vang. Lần này đến lượt Hòa Tuyết cười lăn lộn: “Cậu không đeo kính râm thì tớ còn thấy bình thường, giờ thì trông cậu đúng là đang ở Hawaii thật.”

Nghe vậy, Nguyễn Ân một tay nắm điện thoại, một tay đánh vào cánh tay đối phương. Hòa Tuyết chưa kịp phản ứng đã phải chịu một đòn bất ngờ, cô lập tức nhéo má Nguyễn Ân, ấm ức nói: “Tớ rất nghi ngờ cậu không phải là Nguyễn Nguyễn! Trước đây cậu chỉ động khẩu, không động tay chân! Mau trả lại cho tớ cô gái dịu dàng đáng yêu trước kia!!!!”.

Hòa Tuyết tưởng rằng sự thay đổi của Nguyễn Ân chỉ là ăn nói có phần hoa mỹ, nội tâm không còn yếu đuối như trước, không còn chỉ biết ngồi một chỗ chờ chết. Nhưng không ngờ lại thay đổi lớn đến thế, cô nhất thời không thể tiếp thu.

Nguyễn Ân chớp mắt, lại dùng di động viết mấy chữ.

Xin lỗi… Tớ không thể động khẩu, nên mới phải động tay chân….

Hòa Tuyết suýt té xỉu. Bình thường đấu khẩu với một mình Hàn Duệ đã khiến cô hao tâm tổn sức lắm rồi, giờ lại có thêm một Nguyễn Ân nữa, ông trời muốn lấy mạng cô rồi chăng?

Liếc nhìn đồng hồ, một tiếng nữa là hôn lễ bắt đầu, hai người vội vàng gọi taxi.

Hôn lễ được cử hành trên bãi cỏ của khách sạn Victoria, khách khứa đều đã đến đông đủ. Chủ hôn là ông ngoại Chu Tử Ninh, mặc dù là ngày vui nhưng vẻ mặt ông vẫn lạnh băng như thường. Cố Tây Lương mặc trang phục trang trọng, tay bưng ly rượu mời khách, bộ dạng hệt như đang bàn chuyện làm ăn, vẻ mặt không hề tỏ ra vui mừng. Tất cả đang chờ đến mười hai giờ, hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu.

Hàn Duệ bận việc, nói sẽ đến muộn, nên Hòa Tuyết kéo Nguyễn Ân ẩn ẩn núp núp ở hàng người cuối cùng, trong miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Đã nói cậu không nhất định phải tới đây rồi mà. Ngay tớ còn chẳng nghĩ sẽ tham gia nữa là! Cậu nhìn xem, nhìn xem, lúc cậu kết hôn với anh ta, người nhà anh ta có ai xuất hiện không?”.

Thực ra, Nguyễn Ân cũng cho rằng Hòa Tuyết nói rất đúng, cô vốn dĩ không cần trở về. Nhưng, nhưng cái gì? Nói trắng ra là cô không cam lòng, khi chưa tận mắt chứng kiến đối phương hạnh phúc thì chưa chịu từ bỏ hi vọng, cho dù niềm hạnh phúc ấy chẳng có tý chút liên quan tới mình.

Cô đã viết ra rất nhiều những cuộc tình thăng trầm trắc trở, sắp xếp rất nhiều ngọt ngào cay đắng cho người khác, hào hiệp và quyết liệt. Thế nhưng khi đặt mình vào đó, cô mới biết bản thân không làm được. Cô vẫn là Nguyễn Nguyễn của ngày xưa, chẳng qua chỉ học thêm được cách mặc áo chống đạn lên người mà thôi.

Không hiểu vì sao, nhìn vào khuôn mặt mà ngày đêm cô mong nhớ kia, cô lại cảm thấy mơ hồ.

Là anh đấy ứ? Là người đầu tiên em yêu, là người em yêu nhất đấy ư? Xin lỗi, em không thể xác định. Anh vẫn đĩnh đạc, tự tin như xưa, đối diện với bất cứ ai vẫn là cái vẻ mặt thản nhiên, hờ hững ấy. Hồi tưởng lại những tháng ngày yêu anh, chỉ một chữ “mệt mỏi” không thể nào khái quát hết được. Sự hèn mọn của em khi ấy, hiện giờ nghĩ lại em thấy hổ thẹn biết bao. Vì sao em nhất định phải chịu đựng sự do dự của anh, vì sao anh lại coi thường cảm nhận của em như thế, vì sao anh có thể thản nhiên nhận lấy tình cảm của em?

Nguyễn Ân cứ suy nghĩ miên man, rồi đột nhiên nhận ra, mình thật sự không cần quay lại đây. Mặc dù trong tiềm thức còn một tia hi vọng rằng mình và Cố Tây Lương có thể nối lại duyên xưa, rằng cái chết của mình chưa biết chừng đã khiến anh hoàn toàn giác ngộ ra tình cảm của bản thân. Thế nhưng, như vậy thì sao? Hà Diệc Thư chính là nút thắt giữa cô và anh, cô càng muốn tháo gỡ, nút thắt ấy càng thêm chặt. Cô không muốn tiếp tục những ngày tháng phải sống trong áp lực và nỗi sợ hãi kia nữa, rõ ràng người ấy đang nằm bên cạnh mình nhưng một giây tiếp theo lại có thể nằm bên cạnh người nào khác. Giống như câu nói trước đây của Cố Tây Lương, cô sẽ điên, nhất định sẽ phát điên.

Rốt cuộc Nguyễn Ân cũng đứng lên, không một chút do dự mà đi ra cửa.

Em suy đi nghĩ lại đều thấy tương lai giữa em và anh thật sự là quá xa vời… Cố Tây Lương, mặc dù, em còn chưa học được cách quên anh…

Hòa Tuyết vẫn ngồi lẩm nhẩm một mình mà mắng nhiếc người đàn ông bạc bẽo kia, không hề phát hiện Nguyễn Ân đã bỏ đi. Lúc quay đầu lại nhìn thì bên cạnh đã không còn bóng người, cô hoảng hốt nhìn quanh, rất sợ có người nhận ra Nguyễn Ân. Đúng lúc này thì di động trong túi kêu lên mấy tiếng tít tít, Hòa Tuyết lấy ra xem, một tin nhắn cực ngắn.

“Cậu nói đúng, tớ không cần phải tới tham gia lễ cưới này.”

Khóe miệng Hòa Tuyết mấp máy.

Bạn thân yêu, tớ biết cậu đã thật sự buông tay.

Trong lòng vô cùng nhẹ nhõm, vô số người xa lạ lướt qua, Nguyễn Ân lại cảm thấy rất an toàn. Cô lấy đi động lên mạng, đặt vé chuyến bay đi Washington chiều nay. Lúc ngẩng đầu lên, không may đụng phải một người qua đường.

Bình thường nếu đụng phải người khác, nói một câu xin lỗi là xong. Nhưng không đơn giản như thế, vì lực quá mạnh mà cơ thể Nguyễn Ân theo quán tính ngửa ra sau, lúc đứng vững lại, chiếc mũ rộng vành đã rơi xuống đất. Rơi mũ cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng vấn đề là nó kéo luôn cả cặp kính trên mặt cô theo. Đương nhiên cả hai điều này đều không thành vấn đề, quan trọng là gương mặt của cô đã lọt hoàn toàn vào tầm mắt của Mạc Bắc.

Lúc ấy Mạc Bắc vừa mới xuống xe, thấy Nguyễn Ân cũng không có phản ứng gì đặc biệt. Bởi vì sau khi sang Mỹ không lâu, Nguyễn Ân đã đổi kiểu tóc xoăn, thế nên dáng vẻ cô và Hà Diệc Thư lại càng không có khác biệt. Hơn nữa, trong tiềm thức của Mạc Bắc, Nguyễn Ân từ lâu đã là một thi thể lạnh lẽo, lúc này nhận nhầm cô là Hà Diệc Thư cũng là điều dễ hiểu.

Mạc Bắc lấy làm lạ, Hà Diệc Thư lẽ ra đang ở trong hội trường làm cô dâu mới đúng chứ? Sao lại ăn mặc thế kia mà chạy ra ngoài? Anh vội vàng đi về phía trước, gọi một tiếng: “Diệc Thư!”, nhưng đối phương không có phản ứng, cuối cùng Mạc Bắc cho rằng mình nhận nhầm người.

Vào hội trường tổ chức hôn lễ, Mạc Bắc liếc mắt đã nhìn thấy Cố Tây Lương ở giữa đám người. Những người chung quanh đều khách khí chào anh một tiếng “Giám đốc Mạc!”. Nhận lấy ly rượu mà người phục vụ vừa đưa đến, Mạc Bắc đi tới chỗ Cố Tây Lương, vừa lúc người chủ trì thông báo hôn lễ sắp bắt đầu. Thấy vẻ mặt Cố Tây Lương vẫn dửng dưng như không, Mạc Bắc liền trêu chọc: “Mặt đần thối ra thế? Không phải là cô dâu chạy trốn rồi chứ?”

Cố Tây Lương lườm Mạc Bắc một cái, đúng lúc này Hà Diệc Thư xuất hiện trong bộ váy trắng tinh khiết, Mạc Bắc vô cùng băn khoăn, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Chẳng lẽ mình hoa mắt thật?”

Cố Tây Lương thuận miệng hỏi: “Hoa mắt cái gì?”

Mạc Bắc nhấm nháp chút rượu, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: “Vừa nãy tớ xuống xe, nhìn thấy cô ấy ăn mặc bình thường đứng ở ngoài cửa, sao thoáng cái đã xuất hiện ở đây?”

Cảm giác của Cố Tây Lương lúc này, nên hình dung thế nào cho đúng?

Giống như khi bạn một mình đi trong đêm tối. Đi, cứ đi, con ngõ hẹo càng ngày càng mù mịt, bạn cố gắng đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng, cố gắng kiếm tìm một tia sáng ở phía trước. Nhưng đột nhiên, có người cho bạn một cây gậy vào đầu từ phía sau.

Tục ngữ gọi là: đánh đòn cảnh tỉnh.

Cả đời này, Cố Tây Lương đã làm hai việc cực kỳ ngu xuẩn.

Việc thứ nhất, tin rằng Hà Diệc Thư rời khỏi mình là vì tiền.

Việc thứ hai, chưa từng nghĩ tới chuyện chứng thực cái chết của Nguyễn Ân.

Ngày ấy anh tỉnh lại trong bệnh viện, mọi người đều cho rằng anh bị mất trí nhớ, tang sự của Nguyễn Ân, anh càng không nhúng một ngón tay. Chu Tử Ninh đã già yếu, mọi chuyện đều được giao cho Cố Nhậm xử lý. Bao lâu nay, Cố Tây Lương trốn tránh rồi lại trốn tránh, thật sự không dám tới trước mộ phần của Nguyễn Ân, anh sợ nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô được khắc trên tảng đá lạnh lẽo, anh sợ mình sẽ không khống chế nổi bản thân.

Ngày hôm nay, những lời Mạc Bắc nói giống như hồi chuông cảnh tỉnh anh. Mạc Bắc mới đến đây được chừng mười phút, trong miệng lại thốt ra “ăn mặc bình thường” và “đứng ngoài cửa”, Cố Tây Lương đã ngầm phán đoán được điều gì đó. Nhưng anh không dám tin, chỉ sợ Mạc Bắc hoa mắt thật.

Người chủ trì đã gọi chú rể trở về vị trí, Chu Tử Ninh cũng đứng dậy gọi tên anh, Mạc Bắc đẩy anh về đằng trước, Hà Diệc Thư nghi hoặc ngoái đầu lại nhìn. Nhưng, Cố Tây Lương chỉ đứng bất động, siết chặt cái ly trong tay. Trong đầu anh thoáng hiện lên cuộc điện thoại lần trước khi gọi sang Mỹ mời Cố Nhậm về dự lễ cưới, rốt cuộc cũng đã nhận ra điểm kỳ lạ ở chỗ nào.

Chết tiệt!

Vì sao anh lại quên mất tính cách của Cố Nhậm? Vì sao anh lại coi nhẹ tình cảm mà Cố Nhậm dành cho Nguyễn Ân?

Chiếc ly đột ngột rơi xuống đất, vì có tấm thảm mềm mại bảo vệ mà không bị vỡ. Nhưng hình ảnh Cố Tây Lương lao ra khỏi hội trường lại khiến cho tất cả mọi người phải kinh ngạc. Trái tim Hà Diệc Thư đột ngột đập kịch liệt, vội vã nâng làn vát bồng bềnh của mình chạy theo.

Cuối cùng, lễ cưới này đã không có chú rể, và cũng không có cô dâu.

Thực ra lúc này, Cố Nhậm đã có mặt ở đây, tự cấp cho mình cái danh nghĩa người bảo vệ để trở về. Nhưng trong lòng anh có vô vàn điều lo lắng, anh rất sợ sẽ xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Cố Nhậm dừng xe khá xa cửa vào hội trường hôn lễ. Chứng kiến bầu không khí vui vẻ bên trong, lòng anh lại xuất hiện một nỗi chơi vơi. Anh nhìn đồng hồ, thời gian cử hành hôn lễ sắp đến, sau đó, một cuộc va chạm xuất hiện trong tầm mắt anh. Cô gái ấy hơi cúi đầu làm tư thế xin lỗi người đối diện, rồi lập tức thu nhặt “trang bị” rơi vãi, cầm điện thoại ấn ấn gì đó.

Chẳng lẽ bị phát hiện rồi ư?

Không đúng, nếu Nguyễn Ân bị phát hiện, Cố Tây Lương đã chẳng để cô rời đi như thế. Chưa nghe thấy anh thanh báo hiệu lễ cưới bắt đầu. Chẳng lẽ, cô ấy đã có quyết định?

Anh dám ôm niềm hi vọng này ư?

Lần đầu tiên không đủ tự tin với một thứ, lần đầu tiên đau lòng vì một người, lần đầu tiên lo lắng cho một người, lần đầu tiên nhượng bộ, thỏa hiệp, dịu dàng cũng vì một người.

Hóa ra, bao nhiêu cái “đầu tiên” của tôi, đều chỉ dành cho em.

Ánh mắt Cố Nhậm khóa chặt vào bước chân hấp tấp của Nguyễn Ân. Anh sai người lái xe tới chỗ cô.

Nguyễn Ân đang đứng bên đường bắt taxi thì nhìn thấy một chiếc xe chậm rãi lăn bánh về phía mình. Cô lùi về sau mấy bước để nhường đường cho đối phương, nhưng lúc cúi đầu bỗng nghe được tiếng người ta gọi mình: “Cô Ân!”

Nguyễn Ân lập tức ngước lên nhìn, thấy lão Trần ngồi ở ghế lái.

Sự kinh ngạc chỉ thoáng qua vài giây, cô lại khôi phục vẻ bình thản. Cô nên sớm đoán ra mới đúng, Cố Nhậm đâu có dễ bị lừa như vậy? Không do dự nhiều, Nguyễn Ân lên xe, thậm chí không nghĩ tới chuyện phải giải thích.

Cố Tây Lương đuổi ra đến nới liền nhìn thấy bóng dáng y hệt Hà Diệc Thư vừa mới ngồi vào chiếc xe màu đen, sau đó chiếc xe lập tức lăn bánh, lẫn vào giữa dòng đường tấp nập. Biển số kia, làm sao anh không biết?

Không còn nghi ngờ gì nữa, một chút cũng không.

Cố Tây Lương nắm chặt hai bàn tay, chậm rãi xoay người. Ánh mắt chạm vào người con gái vừa mới đứng lại, vẫn còn thở hổn hển. Anh hạ mi mắt, sự hổ thẹn thoáng qua trên mặt.

Nỗi hổ thẹn ấy tượng trưng cho điều gì? Hà Diệc Thư sao có thể không biết. Vừa rồi cô cũng nhìn thấy rõ mồn một, người còn gái kia chẳng phải Nguyễn Ân thì còn là ai được nữa? Ngay cả chiếc xe đó cô cũng nhận ra, cô từng ngồi trong đó mà quan sát người con gái có gương mặt giống mình đến từng đường nét kia. Dựa vào những gì cô biết về con người Cố Nhậm, chuyện này hoàn toàn không đáng ngạc nhiên.

Toàn bộ thế giới này trong mắt Hà Diệc Thư bỗng lung lay, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổ sập.

Chưa đến vài phút, thanh âm bình thản và tĩnh lặng như mặt nước đột nhiên truyền đến.

Hà Diệc Thư nâng làn váy có đính những hạt trân châu mịn màng lên, giọng nói khẽ run rẩy: “Em đã từng nói, nếu cô ấy còn sống, em tình nguyện tán thành cho hai người”.



“Vì thế, Cố Tây Lương, em không cần anh nữa”.

Em không cần anh nữa.

Trong lòng Hà Diệc Thư hiểu rất rõ, không thể từ bỏ được Cố Tây Lương, cũng chính là không thể từ bỏ được bản thân. Cô cố chấp ở lại bên cạnh anh, rốt cuộc là vì yêu nhiều hơn, hay vì Nguyễn Ân liều mạng cứu cô nên cô muốn thay cô ấy canh giữ người trong lòng nhiều hơn? Thực ra, mỗi người đều có một mặt kiên cường, cho dù là Nguyễn Ân hay Hà Diệc Thư, họ đều cần một người có thể đẩy mình từ trong căn nhà ấm cúng ra ngoài để hứng chịu mưa rền gió dữ.

Và rất trùng hợp, người đẩy Nguyễn Ân và Hà Diệc thư lại là một.

“Xin lỗi. Cảm ơn”.

Hai chữ mà cả đời này Cố Tây Lương ít dùng nhất, hôm nay, rốt cuộc anh đã phải dùng tới.

Trông theo Hà Diệc Thư rời đi, anh nặng nề thở dài một hơi. Sau đó, anh quay đầu, nhìn về hướng chiếc xe kia mất hút, đôi mắt híp lại, con ngươi lóe lên. Dường như Cố Tây Lương bất khả chiến bại trước kia đã quay về à, không đúng, không phải quay về, anh vẫn luôn như vậy, chẳng qua giờ phút này mới biểu hiện rõ trên mặt mà thôi.

Nguyễn Ân, em giỏi lắm! Dám lừa anh lâu như vậy.

Thế nhưng sau đó, ý nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu Cố Tây Lương chính là:

Em còn sống, thật tốt!