Gia Khuyển

Chương 5




Mặc dù là trì hoãn hơn một tuần lễ, Quý Việt Đông vẫn là y theo lời Quý Quan Đức căn dặn, đem Quý Thư đón trở về, đưa Quý Thư tới biệt thự ven biển của mình ở cùng. Bạn nhỏ sau khi về nước bị lệch múi giờ, Quý Việt Đông nhìn cậu ngủ, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng.

Hắn đi xuống lầu dưới, luật sư của Quý Quan Đức đã đến.

Trong thư phòng, Lương Sùng nhìn người đàn ông trước mắt châm một điếu thuốc, y thấp giọng nói: "Dựa theo di chúc Quý lão khi còn sống, sau khi Quý Thư thiếu gia trưởng thành, Quý tiên sinh ngài sẽ được nhận về 20% cổ phần Quý gia."

Quý Việt Đông hút một hơi thuốc, híp lại mắt, liếc văn bản trên máy tính luật sư đưa tới.

Lương Sùng nói tiếp: "Tất cả cổ phần đều tăng theo giá trị tài sản, ít nhất là cái giá này."

Quý Việt Đông đem máy tính cầm tới, mặt sau ít nhiều số lẻ đếm không hết. Hắn lùi ra sau, dựa trên ghế sô pha bằng da tản ra khí tức tùng bách, hắn nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ chăm sóc Quý Thư thật tốt."

Lương Sùng liền nói: "Tôi có thể gặp Quý Thư thiếu gia không?"

Quý Việt Đông hai ngón tay kẹp thuốc lá, hắn dùng ngón tay cái vuốt tóc rũ xuống thái dương, nói: "Ngày khác đi, em ấy bây giờ đang ngủ."

Lương Sùng kỳ thực có chút sợ Quý Việt Đông, nói vài câu sau cũng không ở thêm, Quý Việt Đông lười biếng đưa y tới cửa, dựa vào bên cạnh cửa hướng Lương Sùng phất tay, hắn thấp giọng hỏi: "Luật sư Lương, lần sau gặp mặt chính là khi Quý Thư trưởng thành đi?"

Lương Sùng quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn nhả khói ngậm trong miệng, bộ dáng cười rộ lên nhượng y cảm thấy lạnh sóng lưng, y nhíu mày, tiến lên một bước, "Quý thiếu..."

Quý Việt Đông biết y muốn nói gì, khoát tay: "Tôi biết, vậy thì lần sau gặp đi."

Quý Việt Đông đi vào đóng cửa lại, còn lại một mình, xoa mi tâm trở lại thư phòng, thoáng nhìn thỏa thuận trên bàn, Quý Việt Đông nhặt lên, tiện tay vứt sang một bên.

Tới nhà bếp rót ly nước, ngồi vào trên ghế salông màu xám đậm ở phong khách. Trên bàn là tư liệu của trường học được thu thập sẵn, đây là Quý Việt Đông vì Quý Thư tìm đến một vài trường cấp ba hắn cảm thấy cũng không tệ lắm, dự định chờ Quý Thư tỉnh sẽ để bản thân cậu tự chọn.

Khi Quý Thư tỉnh lại màn đêm đã một màu đên thăm thẳm, nghiêng người mở đèn giường, nhìn màu thấy hai bức họa vàng nhạt treo trên tường Quý Thư mới phản ứng được là mình đã về nước.

Cậu ngủ rất lâu, ngủ đến đầu cũng sắp hôn mê, trong miệng cũng khô khốc, Quý Thư ho khan một tiếng, vén chăn đạp lên dép bông kéo cửa ra đi ra ngoài. Bên ngoài phòng, hành lang không bật đèn, Quý Thư mò mẫm trong bóng tới đi một đoạn, thấy được tia sáng ở chỗ rẽ.

Hướng phía trước đi xuống cầu thang, đến phòng khách chỉ thấy Quý Việt Đông nằm ở ghế sôpha, trên khay trà màu gỗ tử đàn đặt một ly nước, Quý Thư không chút suy nghĩ liền cầm lên uống giải khát, liếm môi, để ly xuống, cúi đầu nhìn Quý Việt Đông.

Ghế sô pha màu xám kỳ thực không coi là nhỏ, mà Quý Việt Đông nằm ở đó tứ chi vẫn co rút, nhìn không quá thoải mái. Quý Thư ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, bán nằm úp sấp ở trên ghế sa lon nhìn Quý Việt Đông, mở to mắt như trong quá khứ nhìn hắn chăm chú, bàn tay khép hờ quơ quơ trước mặt Quý Việt Đông.

Sau khi lớn lên cậu cũng sẽ giống như Quý Việt Đông vậy phải không?

Di chuyển cánh tay, lấy ngón tay chọt chọt cánh tay cơ bắp cứng rắn của Quý Việt Đông, nơi đó bắp thịt y như cục đã vậy, Quý Thư một bên vừa chọt một bên vừa sờ, rốt cục thành công đem Quý Việt Đông chọc đến tỉnh.

Quý Việt Đông cau mày mở mắt ra, mặt Quý Thư sát rạt thiếu chút nữa đụng vào hắn, Quý Việt Đông cố chống đỡ gương mặt đang phóng đại trước mắt, hắn đem Quý Thư đẩy ra, bất đắc dĩ nở nụ cười, "Em tỉnh lúc nào?"

Quý Thư ngồi ở trên thảm trài sàn, ngẩng đầu lên nhìn Quý Việt Đông, áo sơ mi trắng bao vây lấy thân thể Quý Việt Đông, vai rộng, cánh tay cơ bắp đường nét rõ ràng rất đẹp, cậu rũ mắt xuống, ánh mắt thuận tiện dời xuống eo của Quý Việt Đông, rơi vào cơ đùi rắn chắc. Quý Việt Đông nghiêng người về phía trước, ngón tay nắm cằm Quý Thư, đem đường nhìn của cậu dừng lại trong tầm mắt mình.

"Nhìn cái gì?"

Bàn tay Quý Thư tinh tế trắng trắng nhỏ nhỏ, ngón tay mềm nhũn đặt trên đùi Quý Việt Đông, không dùng chút khí lực gì nhưng lại như cù lét khiến hắn ngứa ngáy. Trong lòng Quý Việt Đông chấn động, nhìn Quý Thư ngày càng nghiêng người sát lại gần, cằm bị Quý Việt Đông dùng ngón trỏ nắm chặt, đứa nhỏ liền thuận thế đặt đầu lên đùi hắn, nằm nhoài trên đầu gối Quý Việt Đông.

Hơi thở nóng hổi, phả vào giữa hai chân Quý Việt Đông. Quý Việt Đông nheo mắt lại nhìn Quý Thư đang bộ dạng ngu ngốc, nhỏ giọng hỏi hắn: "Cánh tay của anh cứng quá a, em khi nào mới có thể trở nên giống như anh?"

Quý Việt Đông thở ra một hơi, đem Quý Thư đang dính lấy đùi hắn như keo dán mà vớt lên, đứa bé như con mèo nhỏ bị hắn ôm đến trên ghế salông.

Quý Việt Đông nói: "Anh cảm thấy chúng ta hay là trước khoan cân nhắc chuyện này, em xem thử mấy trường học này, rồi chọn trường mà em thích."

Quý Việt Đông đem mấy quyển giới thiệu trường học đưa cho Quý Thư, Quý Thư ngẩng đầu lên nhìn hắn, Quý Việt Đông vỗ vỗ đầu Quý Thư. Quý Thư bất đắc dĩ "Ồ" một tiếng, kéo tay Quý Việt Đông mở rộng ra, thuận thế dựa vào trong lồng ngực của hắn.

Cậu thật sự quá nhỏ, lông mày Quý Việt Đông khẽ nhíu, cúi xuống nhìn gương mặt non nớt, tự bổ não suy nghĩ nếu sau này mình có hài tử, đứa nhỏ có thể hay không cũng giống như vậy. Quý Thư lật vài tờ, đối với hắn nói: "Anh giúp ta chọn."

Quý Việt Đông hỏi hắn, "Không có trường em thích sao?"

Quý Thư lắc đầu rồi lại gật đầu, nói nhỏ với Quý Việt Đông: "Nhất định phải đi trường học sao?"

"Không muốn đi?"

"Thang lão sư nói, trong trường học có rất nhiều người xấu, ở nhà học tập đối với em tương đối tốt."

Giáo sư của Quý Thư tổng cộng có bốn người, một người Pháp hai người Anh còn lại một người Hoa kiều họ Thang tên Thần, Quý Thư học ngôn ngữ cũng là người đó dạy.

Quý Việt Đông sau khi đem Quý Thư đón về nước, đã cho nhưng người đó một khoản tiền hậu tạ, trong đó Thang Thần lại nói muốn sau khi về nước tiếp tục dạy Quý Thư.

Quý Việt Đông lúc đó không để ý, giờ khắc này nghe Quý Thư nhắc tới Thang Thần, không khỏi nhíu mày lại, hắn đối Quý Thư nói: "Tiêu vào cây thì sống, ly cành thì chết. Quý Thư, ở trong trường học em có thể nhận thức rất nhiều bằng hữu, cũng không phải một mình nữa."

Quý Thư kỳ thực muốn nói cậu vẫn luôn sống một mình, cậu đã quen, cũng sẽ không cần như Quý Việt Đông nói, nhưng Quý Việt Đông nói như vậy, cậu liền cảm thấy Quý Việt Đông nói rất đúng.

Quý Việt Đông cân nhắc mãi, thay Quý Thư tìm một trường cấp ba dạy tiếng nước ngoài.

Việc này quan hệ đến Quý Thư, Quý Việt Đông tỉ mỉ nghiên cứu, dành ra một ngày mang Quý Thư đi xem trường học mới.

Chuông vào học vừa vang, trên hành lang không còn ai. Lão sư dẫn đường đi ở phía trước giới thiệu cho Quý Việt Đông, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn.

Quý Thư đi sát bên cạnh Quý Việt Đông, không biểu tình gì, nhìn như con rối tinh mỹ bên trong tủ kính.

Quý Việt Đông hỏi cậu thấy thế nào, lông mi khẽ rung động, thần sắc mới có chút sức sống, gật đầu nói cũng không tệ lắm.

"Nếu cảm thấy không tệ, vậy thì chọn trường này." Quý Việt Đông xoay người hỏi: "Lý lão sư, Quý Thư mới nhập học, thời điểm đó khổ cực ngài chăm sóc một chút."

Lý Mục cười lắc đầu, "Không khổ cực không khổ cực, quan tâm học sinh là điều đương nhiên."

Bọn họ đi tới sân luyện tập, có một lớp đang học tiết thể dục, ánh sáng mặt trời rất chói, trên sân có một tốp nam sinh đang đá bóng. Quý Việt Đông cùng Lý Mục giới thiệu như đang đọc diễn văn, nói gì đó chuyện quyên tiền. Quý Thư nghe thấy phiền liền đi ra ngoài, đi tới bên sân bóng, cúi đầu nhìn thảm cỏ xanh biếc, một quả cầu lăn tới bên chân cậu, sửng sốt vài giây, liền nghe cách đó không xa có người gọi, "Bên kia, phiền cậu đem bóng đá lại giúp với."

Quý Thư ngẩng đầu lên, ánh sáng rơi vào trong mắt, đôi mắt cậu màu nâu giống như mắt mèo vậy, da dẻ trắng đến phát sáng, nam sinh đối diện gọi cậu cảm thấy choáng váng.

Giày da Quý Việt Đông mới mua cho cậu không thích hợp đá bóng, Quý Thư cúi người xuống đem quat banh ôm vào lòng rồi nhẹ nhàng ném trả về cho chủ nhân nó. Nam sinh kia nhìn trái banh rớt xuống, rơi trên mặt đất, nhẹ nhàng nảy lên, nam sinh ngay sau đó liền muốn chạy tới bắt chuyện, Quý Thư đã quay người đi rồi.

Quý Thư đi tới bên cạnh Quý Việt Đông, cúi đầu xả tay áo của hắn đang xắn lên xuống, rầu rĩ nói: "Đi rồi chưa?"

Lý Mục sững sờ, lập tức nói: " Quý tiên sinh, chúng ta lần sau có cơ hội bàn lại."

Quý Việt Đông xoa xoa tóc Quý Thư, có loại ảo giác bản thân sớm trở thành một ba ba.