Bạch Tố Tình vốn định chờ ở góc cầu thang để nghe lén động tĩnh trong đại sảnh, bởi phòng ốc
nhà kẻ giàu luôn có hiệu quả cách âm rất tốt, nếu không làm vậy thì sẽ
không nghe được âm thanh bên dưới, nhưng Mộc Như Lâm lại đang đứng ở đó
cho nên cô ta chỉ có thể trở về phòng mà dự đoán kết quả cuối cùng của
trận đấu khẩu.
Bạch Tố Tình ngồi trên giường, biểu cảm trên mặt
nào giống với cái vẻ bị trăm ngàn ủy khuất vừa rồi? Trong đầu nhanh
chóng tua lại các tư liệu đã tra được.
Chuyện năm đó giữa Kha
Uyển Tình và Mộc Chấn Dương rất đình đám, nhiều người ủng hộ tình yêu
của bọn họ nhưng cũng không ít kẻ cười nhạo bọn họ quá ngây thơ. Mà sự
thật chứng minh, tình yêu công chúa và kỵ sĩ mười sáu năm trước chính là một câu chuyện cười. Cứ nhìn xem, kích tình qua đi thì còn lại cái gì?
Lúc mới yêu thật ngốc nghếch, thật ngây thơ, cho rằng chỉ cần có tình
yêu thì sống vất vả cũng được sao? Hiện tại thì thế nào? Cơm áo gạo tiền sẽ lập tức đè chết bọn họ!
Nhưng mà…
Cũng chính vì điều
này, Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương tuyệt đối sẽ không ly hôn, bởi ly
hôn cũng đồng nghĩa với nói cho người ta biết năm đó bọn họ ngu xuẩn đến mức nào, nhất là Kha Uyển Tình. Lúc trước Kha Uyển Tình không những đã
dùng khẩu khí tự tin tuyên bố với phóng viên về tình yêu của bà ta với
Mộc Chấn Dương, rằng bà ta là thiên chi kiêu nữ trên trời dưới đất duy
ngã độc tôn tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm, mà còn công khai chống đối
Kha lão gia tử. Bây giờ Kha Uyển Tình không có khả năng ly hôn, tuyệt
đối không có khả năng. Mỗi chuyện bà ta làm năm đó đều trở thành căn
nguyên của mọi đau khổ mà bà ta hiện nay phải gánh chịu, hơn nữa căn
nguyên này vẫn còn tồn tại, muốn ly hôn, trừ phi bà ta vứt bỏ lòng tự
tôn cao ngất trời kia và cả tâm trạng sợ hãi mất đi tất cả!
Suy
nghĩ xong, nét mặt Bạch Tố Tình cũng thả lỏng, chỉ cần Kha Uyển Tình
không ly hôn, cô ta vẫn sẽ bám lấy Mộc Chấn Dương, Mộc Chấn Dương vẫn sẽ tiếp tục cãi vã với Kha Uyển Tình, đến lúc đó Kha Uyển Tình sẽ không
thể không nhận nuôi cô ta. Bà ta không ưa Bạch Tố Tình cũng chẳng sao,
cô ta có thể lợi dụng Mộc Chấn Dương để kiếm chác tài sản Mộc gia. Còn
sự chú ý của Kha gia, cô ta có thể dùng thực lực chính mình để dẫn dụ,
làm sao cô ta có thể thua kém Mộc Như Lam cơ chứ!
Bạch Tố Tình
không biết, kỳ thật hiện trên người Mộc Chấn Dương đã không còn một chút tài sản nào cả. Về phần tài sản riêng lúc trẻ tuổi, Mộc Chấn Dương khi
ấy muốn chứng minh tình yêu ông ta dành cho Kha Uyển Tình nên đã sang
hết sang tên Kha Uyển Tình rồi. Dù Kha Uyển Tình ly hôn với Mộc Chấn
Dương thì Mộc Chấn Dương cũng không lấy được một chút tiền của nào cả,
huống chi là tài sản Mộc gia?
Một lát sau, Mộc Chấn Dương mang vẻ mặt mỏi mệt đi tới, Bạch Tố Tình lập tức tỏ vẻ ủy khuất khổ sở, “Mộc thúc thúc...”
Mộc Chấn Dương sắc mặt khó coi, áy náy nhìn Bạch Tố Tình, “Xin lỗi nhé Tình Tình, Mộc thúc thúc không thể thuyết phục Kha di đồng ý nhận nuôi
cháu...”
“Không sao!” Bạch Tố Tình bỗng cầm tay Mộc Chấn Dương,
nước mắt men theo bờ mi tạo thành một đường cong hoàn mỹ, cô ta chân
thành nhìn Mộc Chấn Dương, “Mộc thúc thúc không cần nói xin lỗi, là tại
cháu không biết tự lượng sức mình. Cháu... cháu chỉ là rất rất muốn có
một người cha giống như chú, nhưng không ngờ lại hại chú và Kha di...
Tất cả là tại cháu, cháu sẽ thu dọn đồ đạc rời khỏi đây ngay...”
Mộc Chấn Dương cảm động, ông ta giữ chặt Bạch Tố Tình không cho cô ta đi
thu dọn đồ đạc, “Thật sự cháu chỉ muốn trở thành con gái chú sao?”
Bạch Tố Tình ủy khuất gật đầu, Mộc Chấn Dương cảm thấy trái tim như dần được lấp đầy, vẻ mặt bỗng trở nên kiên định, ông ta nhìn Bạch Tố Tình,
“Được, cháu chờ chú, nhất định chú sẽ làm cho cháu trở thành con gái của chú!” Mộc Chấn Dương dứt lời lập tức cất bước chân vững vàng đi ra
ngoài.
Bạch Tố Tình nhìn cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, khóe miệng
cong lên một nụ cười vô cùng đắc ý, cô ta ngồi trên giường nhìn bố cục
trong phòng, thật là tốt, gạch ngói trắng nõn xinh đẹp này, rèm cửa tinh xảo quý phái này, giường gối mềm mại này, về sau tất cả đều là của cô
ta! Và bằng thân phận con gái Mộc gia chứ không phải thân phận một kẻ ăn nhờ ở đậu! Cô ta sẽ trở thành thiên kim tiểu thư Mộc gia, sẽ cùng ngang hàng với Mộc Như Lam! Ha ha ha ha...
Mộc Chấn Dương cũng không
để cho Bạch Tố Tình phải chờ lâu, ông ta trở lại phòng Bạch Tố Tình với
sắc mặt xanh mét và bước chân nặng nề, Bạch Tố Tình thấy thế thì đoán
chắc ông ta lại cãi nhau với Kha Uyển Tình, phỏng chừng còn không chiếm
được lợi thế, nào biết, Mộc Chấn Dương mở miệng nói, “Ngày mai chú sẽ
mang cháu đi làm thủ tục nhận con nuôi.”
Bạch Tố Tình kinh ngạc mừng rỡ, “Chú nói là...”
Mộc Chấn Dương nhìn biểu hiện của Bạch Tố Tình, nhất thời cảm thấy trả giá
cái gì cũng đáng, mười sáu năm qua ông ta sống dưới sự chèn ép của Kha
Uyển Tình, trái tim và linh hồn đã sớm vỡ nát rồi, hiện tại Bạch Tố Tình quả thực là được trời cao phái đến để chữa lành ông ta. Biểu cảm bỗng
chốc trở nên nhu hòa, Mộc Chấn Dương mỉm cười vuốt tóc Bạch Tố Tình, “Ừ, chú nói sẽ làm cho cháu trở thành con gái của chú. Bây giờ thu dọn đồ
đạc đi, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Ôi chao?
Trong lòng vừa trào lên cảm xúc mừng như điên, Bạch Tố Tình lập tức bị câu tiếp theo của Mộc Chấn Dương làm giật mình.
Nhưng Mộc Chấn Dương còn chưa kịp giải thích thì Chu Phúc đã xuất hiện ở cửa
phòng, lạnh mặt nhìn hai người, “Mời hai vị nhanh chóng thu dọn đồ đạc,
trong vòng nửa giờ phải rời khỏi nơi này, nếu không tôi sẽ mời người hầu tới giúp.” Đến lúc đó sẽ không chỉ là “thu dọn” thôi đâu, mà là ném
luôn ra ngoài.
Bạch Tố Tình hoàn toàn không rõ hiện tại là tình
huống gì, vì sao trong vòng nửa giờ cô ta và Mộc Chấn Dương phải rời
khỏi Mộc gia? Vì sao?
Sắc mặt Mộc Chấn Dương khó chịu, giọng điệu không tốt, “Biết rồi!”
Chu Phúc lại đứng ì ở đó không chịu đi, “Vậy thì mời nhanh chút, giờ cơm
chiều đã đến, tôi còn phải gọi Lý tẩu tới đây nấu cơm, đừng làm chậm trễ công việc của tôi.”
“Biết rồi!” Mộc Chấn Dương không kiên nhẫn
nâng cao âm lượng, ông ta nghĩ Chu Phúc chỉ đang nhắc nhở ông ta về thời gian mà thôi.
Chu Phúc lạnh nhạt nói tiếp, “Vậy thì mời thu dọn
nhanh lên đi, tiểu thư giao cho tôi giám sát các người, tránh chuyện
động tay động chân làm hỏng vật dụng trong phòng, hoặc là tay chân không sạch sẽ cầm đi chút vật có giá trị, như thế sẽ không được xem là tịnh
thân xuất hộ*.”
*Tịnh thân xuất hộ: ra khỏi nhà mà không được mang theo bất cứ thứ gì.
Tới lúc này, Bạch Tố Tình mới bắt đầu có nhận thức về tình hình hiện tại,
cô ta khiếp sợ há hốc mồm, “Tịnh thân xuất hộ?!” Chuyện gì đang xảy ra
thế này? Mộc Chấn Dương bị đuổi khỏi nhà? Có nhầm hay không? Như vậy
không đúng! Không đúng! Mọi chuyện không nên phát triển theo hướng này!
Mộc Chấn Dương nhìn Bạch Tố Tình, nắm lấy tay cô ả, ông ta thâm tình chân
thành nói, “Không sao, bố không cần tiền tài, bố có đứa con gái như con
là đủ. Cái nhà lạnh băng này bố đã chịu quá lâu rồi, bố tin con cũng cảm thấy nó thật lạnh lẽo. Về sau chúng ta sống cùng nhau, cho dù gian khổ
thì ta vẫn sẽ hạnh phúc.”
Thúi lắm! Sao ông không chết con mẹ nó
đi! Thứ cô ta muốn là vinh hoa phú quý, là thiên kim đại tiểu thư, chứ
ai mẹ nó muốn theo lão già ông mà chịu khổ?! Sao ông không chết quách đi hả a a a a a!
Bạch Tố Tình suýt không nhịn được mà hét to, tròng mắt đỏ lên giận dữ, cô ta trừng Mộc Chấn Dương đến mất hồn vía, nắm tay siết chặt, đáy mắt lóe ra sự hung ác nham hiểm, cô ta giận, cô ta hận,
hận không thể giết chết lão già này! Cô ta đầu tư biết bao nhiêu sức lực lẫn thời gian vào lão, kết quả lão lại cho cô ta một sự nghịch chuyển
đòi mạng!?
“Mời thu thập đồ đạc nhanh lên, rời khỏi nơi này rồi
hẵng nói chuyện thân mật.” Giọng nói lạnh lùng của Chu Phúc lại vang lên như âm hồn bất tán, đồng thời cũng lay tỉnh cái đầu đang quay cuồng vì
phẫn nộ của Bạch Tố Tình.
“Không thể!” Bạch Tố Tình cấp bách nhìn Mộc Chấn Dương, “Không thể, sao Mộc thúc thúc lại làm vậy? Bây giờ chú
muốn ly hôn với Kha di vì cháu sao? Không thể, tuyệt đối không thể! Nếu
như thế lương tâm cháu sẽ cắn rứt cả đời, cháu tình nguyện không làm con gái chú, cũng không hại chú ly hôn với Kha di! Chú mau đi xin lỗi Kha
di, chúng ta cùng đi nói xin lỗi Kha di. Sao chú có thể rời khỏi Mộc gia chứ? Đây là nhà của chú mà!” Bạch Tố Tình làm sao cam tâm để Mộc Chấn
Dương cứ thế rời đi, hơn nữa còn là tịnh thân xuất hộ!
Mộc Chấn
Dương không hề nhận ra sự hung ác nham hiểm vừa lướt qua, trong mắt ông
ta, Bạch Tố Tình chính là cô con gái bảo bối mảnh mai thuần khiết từ đầu đến chân. Lúc này từng câu từng chữ trong lời con bé đều là vì lo lắng
cho mình, con bé thà chịu khổ cũng không muốn liên lụy tới mình, suy
nghĩ ấy khiến Mộc Chấn Dương càng thêm củng cố ý muốn dẫn Bạch Tố Tình
rời khỏi Mộc gia bắt đầu cuộc sống mới, ông ta kiên định nhìn Bạch Tố
Tình, “Cháu yên tâm đi, chú không thương tâm khổ sở một chút nào hết,
chú đã không còn tình cảm với người đàn bà kia từ lâu rồi. Kha Uyển Tình ỷ vào quyền thế Kha gia, cứ tưởng mình vẫn là đại tiểu thư Kha gia mà
vênh váo tự đắc với người chồng như chú, chú chịu đựng bà ta đủ rồi! Chú rời khỏi đây cũng không thấy khổ sở một chút nào hết, thật đó! Mau thu
dọn đồ đạc đi, chúng ta cần phải đi.”
Bây giờ cái gì Mộc Chấn
Dương cũng dám nói, ông ta thậm chí còn cảm thấy tách khỏi Kha Uyển Tình làm cho tâm tình mình lập tức rộng mở sáng sủa hơn. Nghĩ tới tương lai
được sống chung cùng người con gái bảo bối Bạch Tố Tình, Mộc Chấn Dương
liền thấy ngọt như ăn mật đường.
Bạch Tố Tình phẫn nộ đến mức hận không thể tát lệch mặt Mộc Chấn Dương, bây giờ cô ta cảm thấy Mộc Chấn
Dương thật sự đáng ghét, lão già ghê tởm này còn vọng tưởng cô ta theo
lão đi chịu khổ! Sao không chết quách cho rồi! Khốn nạn ở chỗ cô ta
không thể nói thẳng rằng mình muốn thân phận địa vị chứ không muốn cái
danh con gái của Mộc Chấn Dương, vì vậy một hơi cứ nghẹn trong cổ họng,
lên không được xuống không xong khiến Bạch Tố Tình cơ hồ phát cuồng.
“Không thể như thế...”
“Có thể, chú không cần mấy vật ngoài thân này đâu, có một đứa con gái bảo bối là đủ rồi.”
“Không được...”
“Tin tưởng chú, chú thật sự không cần...”
Bạch Tố Tình đã kiềm chế đến độ cơ mặt bắt đầu trở nên vặn vẹo.
Chu Phúc đứng trước cửa nghe hết cuộc trò chuyện buồn nôn này, không chỉ
thế, Kha Uyển Tình cũng đã giận dữ đứng ở đó chẳng biết từ bao giờ,
trong mắt là hình ảnh hai người kia tình tình tứ tứ, bà ta chỉ cảm thấy
trong lòng bùng lên một ngọn lửa ghê tởm và phẫn nộ, trực tiếp lệnh Chu
Phúc gọi điện đến khu nhà của người hầu bảo vài nam giúp việc cường
tráng tới đây lôi hai người kia xuống lầu.
“Kha di... Kha di!”
Bạch Tố Tình không thể tin được mình lại bị đối xử như vậy, cô ta vừa cố gắng giãy giụa không cho người ta kéo đi, vừa ra sức quay đầu nhìn về
phía Kha Uyển Tình, vội vàng kêu, “Kha di! Kha di hãy nghe cháu nói đã,
chuyện không phải như vậy, Kha di... Như Lâm! Như Lâm cậu mau nói với
Kha di, đừng như vậy! Đừng đối xử với tôi như vậy! Như Lâm!”
Mộc
Như Lâm ngồi uống nước trái cây trên sô pha phòng khách, tựa hồ không hề để tâm đến âm thanh ầm ĩ cũng như dáng vẻ chật vật của hai kẻ đang bị
lôi ra cửa lớn. Người nhà là gì? Người nhà là Mộc Như Lam. Tình yêu là
gì? Tình yêu là Mộc Như Lam. Cậu cần nhân từ với ai? Cậu cần mềm lòng
với ai? Cậu cần bảo vệ ai, cần vì ai mà che chở ở phía sau? Ngoại trừ
Mộc Như Lam thì đâu còn ai khác? Đến cả anh trai sinh đôi mà cậu cũng
vứt bỏ được, huống chi là một ông bố vô trách nghiệm đã yếu đuối lại
thích sĩ diện và một người ngoài luôn luôn gây phiền toái cho bọn họ.