Editor: Noãn
Beta-er: Chan
Cúp điện thoại, Mộc Như Lam đứng lên, bước chân trên mặt đất nhẹ nhàng như bước chậm trên đám mây.
Đèn tầng dưới đều sáng, mùi thơm từ thức ăn tràn ngập trong không gian, vốn là không thấy đói cho lắm nhưng vừa ngửi mùi lại cảm thấy bụng đói kêu vang.
Mộc Như Lam nhìn thân hình cao lớn của người đàn ông nhà cô trong phòng bếp, mặc tạp dề vừa nhìn sách nấu ăn vừa làm món gì đó, cô bước tới ôm eo hắn từ phía sau, mũi nhỏ ngửi ngửi: "Thơm quá nha ~."
Mặc Khiêm Nhân nhìn sách nấu ăn, lần đầu tiên làm món này, không biết mùi vị của nó ra sao.
Cầm đũa gắp một lát thịt cắt mỏng, thổi thổi rồi mới đưa tới, "Nếm thử một chút."
Mộc Như Lam há miệng ăn thử, sau đó giơ ngón tay cái lên, đôi mắt long lanh thuần túy như ngọc lưu ly tỏa sáng: "Ngon lắm!"
Vậy thì tốt.
"Đi rửa tay đi." Mặc Khiêm Nhân cầm đĩa ở bên cạnh, bắt đầu đuổi người.
Mộc Như Lam nghe lời đi rửa tay, sau đó đi vào phòng ăn mở nồi cơm lấy cho mình và Mặc Khiêm Nhân mỗi người một bát.
Mặc Khiêm Nhân để ý hình như tối nay Mộc Như Lam ăn rất ngon miệng, hắn nghĩ tới tờ báo cáo xét nghiệm vừa thấy hôm nay, không rõ tình hình ra sao, nhưng mà Mộc Như Lam không nói, hắn cũng không hỏi.
Mộc Như Lam không để Mặc Khiêm Nhân chờ quá lâu, vào lúc hai người ăn xong, nắm tay ra ngoài đi bộ đã nói hắn biết cô không phải con gái của Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương, không phải con cháu Kha gia, cũng không biết cha mẹ là ai, đối với thân nhân chưa từng biết đến kia dường như cũng không mong đợi gì.
Dường như bọn họ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời cô, bởi vì ở kiếp trước, đến tận lúc cô chết cũng không biết thì ra cô và Kha gia, Mộc gia đều không có bất kì quan hệ máu mủ gì, nếu không phải do cô đã gây ra một loạt hiệu ứng cánh bướm ở kiếp này thì e rằng cô cũng không thể nào tưởng tượng nổi có chuyện như vậy xảy ra. Hơn nữa, cô sống lại vào lúc mình vẫn là trẻ con, hình như là không lâu sau khi sinh, nói cách khác, cô vừa được sinh ra đã bị vứt bỏ.
Thật là...
Vậy nên, tốt nhất đừng để cô biết ai là người vứt bỏ cô nha, sẽ làm cô rất tức giận đấy, đến lúc đó toàn bộ đều phải biến thành con rối để có thể vĩnh viễn ở bên cô bù đắp lỗi lầm nha, haha...
Mặc Khiêm Nhân chỉ nắm chặt tay Mộc Như Lam không nói gì, trong lòng càng thêm hài lòng đối với Kha gia, đặc biệt là lão đầu Kha Xương Hoàng kia, không hổ là một trong những vương giả cùng thế hệ với ông hắn và lão đầu Hoắc gia, đủ lạnh lùng, cũng đủ khí phách.
Mộc Như Lam cũng không cần an ủi, cô vốn là biến thái, ngay cả loại cảm xúc đau buồn này cũng chỉ cảm nhận được một chút hoặc không hề cảm nhận được, hai người chậm rãi đi trong làn gió hiu hiu thổi và cái se lạnh của mùa đông sắp tới, bọn họ nắm tay nhau, tầng ngăn cách kia dường như ngăn cách cả cái lạnh mùa thu.
(truyện được đăng duy nhất tại dđ lqđ và wattpad, các trang khác là coppy)
Việc đi lại của Mộc Như Lam và mọi chuyện cô làm ở học viện Bạch Đế dường như đều được nắm bắt rõ ràng, lúc Mộc Như Lam lấy tờ báo cáo xét nghiệm thì bên Bạch Mạc Ly cũng đồng thời nhận được tin tức, bởi vì bọn họ đặc biệt chú ý tới tất cả mọi thứ liên quan tới Mộc Như Lam.
Việc này Mộc Như Lam đương nhiên biết, nhưng kể cả như thế cô vẫn làm xét nghiệm ở bệnh viện trong trường như cũ, bởi vì muốn đi từ Bạch Đế tới bệnh viện ở trung tâm thành phố rất phiền phức, chỉ tính thời gian ngồi trên xe cũng mấy tiếng, hơn nữa cô biết Kha Xương Hoàng chắc chắn biết chuyện này, kiếp trước cô không có bất cứ qua lại nào với Kha gia, cũng chưa từng gặp Kha Xương Hoàng lấy một lần, Kha Xương Hoàng không thèm để ý cũng không để tâm tới cô, không biết cô không phải con ruột của Kha Uyển Tình là rất bình thường, nhưng ở kiếp này qua lại rất nhiều, lão nhân kia không thể nào lại không biết, ông giống như vị đế vương cao tuổi đứng ở trên cao im lặng quan sát tất cả, cái gì cũng biết, chỉ khác nhau ở chỗ ông có nói hay không, nhìn nhận nó như thế nào thôi.
Kha Xương Hoàng không thèm để ý, Kha gia cũng tương tự, như vậy những người khác có thể làm gì đây? Chứng minh thư của Mộc Như Lam vẫn là họ "Kha", giá trị của cô vẫn không đổi, cổ phiếu có thể sẽ giảm, nhưng sẽ lại tăng cao như cũ.
Lúc này, tại Washington.
"Nói cách khác, Mộc Như Lam đúng là không phải con cháu Kha gia." Bên trong thư phòng, giọng nói nghiêm túc của Tuyết Khả vang lên.
"Báo cáo xét nghiệm đâu?" Bạch Mạc Ly nhẹ nhàng gõ bút trong tay lên mặt bàn, mắt ưng sâu thẳm lạnh lùng sắc bén làm người khác không dám nhìn thẳng.
"Báo cáo xét nghiệm đã đưa cho Mộc Như Lam, không sao chép được."
Bạch Mạc Ly im lặng hai giây mới nói: "...Bỏ đi. Trọng điểm bây giờ không phải cô ta với Kha gia."
Tuyết Khả gật đầu, cô cũng nghĩ như thế, bây giờ diệt trừ triệt để giáo hội mới là quan trọng nhất, bọn họ đã ngầm chuẩn bị xong, chỉ cần giáo hội không chịu được mà ra tay trước, bọn họ sẽ dùng lý do đánh trả để mạnh tay xử lý giáo hội, cho dù chính phủ Italy hay Mỹ cũng không có lý do để can thiệp vào, vì bên ra tay trước là giáo hội.
"À đúng rồi, Boss." Tuyết Khả chợt nghĩ tới gì đó, "Tiểu thư vừa gọi điện tới đây nói xin lỗi, cô ấy biết sai rồi, sau này cô ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời học tập, không quậy phá nữa."
Bạch Mạc Ly hơi ngừng động tác, ngước mắt lên, giọng điệu vẫn lộ vẻ lạnh lùng từ trong xương như cũ, "Thật sao? Không tệ, có thể thay đổi khi biết sai."
Tuyết Khả gật đầu một cái, "Ngày mai sẽ để Hắc Báo tuyển người ở đại sảnh xếp hạng."
Bạch Mạc Ly gật đầu, Tuyết Khả không có việc gì nữa xoay người đi ra ngoài.
Bạch Mạc Ly nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đỉnh núi bên kia có một ngọn đèn như hải đăng chỉ đường cho các con tàu về bờ, soi sáng cả một vùng trong màn đêm đen tối ấy, khăn lụa màu đỏ bay bay trong gió, tạo ra một độ cong mềm mại, dường như làm bia mộ lạnh như băng ở kia có thêm một chút nhiệt độ.
Bạch Ly Mạt sợ tối, vậy nên hắn lắp đặt cho cô một ngọn đèn, không để cô bị chìm trong bóng tối, Bạch Ly Mạt thích những thứ màu đỏ, cô nói như thế có thể cho cô có cảm giác nóng bỏng, bởi vì cô sợ lạnh...
Một em gái khác ngoài Bạch Ly Mạt?
Thật ra hắn cũng không muốn... Sao hắn có thể phân chia tình cảm vốn giành cho cô đưa cho người khác đây? Ngay cả việc khoan dung một chút với người khác* cũng thật khó khăn, nói tới em gái, một mình Bạch Ly Mạt đã đủ rồi, trừ Bạch Ly Mạt, còn có ai xứng với danh hiệu "Em gái của Bạch Mạc Ly"? (*người khác ở đây là chỉ em gái còn lại của BML - hiện tại là La Tĩnh)
Gió mát thổi qua, Mãnh Sát vỗ cánh dừng trên cửa sổ, thân hình khổng lồ chặn lại tầm mắt của Bạch Mạc Ly, khiến Bạch Mạc Ly chợt giật mình, một thứ cảm giác buồn bực chán nản trỗi dậy, khiến tay hắn cầm bút không khỏi hơi run.
Bạch Ly Mạt, đã chết...
...
Hôm sau.
Thói quen trước giờ lên lớp mỗi ngày của nhóm sinh viên là tới sảnh xếp hạng xem thứ hạng của mình hoặc của người khác có thay đổi gì hay không, trong nhiều trường hợp, những người càng ở trên cao thì càng khó thay đổi vị trí, sau khi điểm thi của Mộc Như Lam được cộng thêm vào bảng, khoảng cách giữa tên người thứ hai và Mộc Như Lam lại càng thêm chênh lệch, năm bảng xếp hạng, trừ bảng xếp hạng gương mặt đê tiện ra thì bốn bảng xếp hạng còn lại đều có chữ Mộc Như Lam đỏ chót đứng vững ở hạng một.
Hôm nay sảnh xếp hạng tập trung khá nhiều người, không phải vì thứ hạng mà vì đằng trước bảng xếp hạng có một tấm bảng, bên trên ghi thông báo tuyển dụng, tuyển giáo viên dạy quy cách ứng xử, giáo viên khóa trung học, v.v… "lương" cho mỗi khóa học là 20 đến 50 điểm cộng thẳng vào bảng xếp hạng.
Chuyện này đúng là cơ hội lớn đối với những học sinh trong vùng màu xám! Mà trên đó viết là dạy cho em gái của Bạch Mạc Ly cũng khá hấp dẫn đối với những người xếp hạng trên cao, bọn họ coi đó là một điều rất có lợi cho tương lai sau này ra khỏi học viện Bạch Đế, mọi người đều biết chuyện Bạch Mạc Ly rất yêu thương em gái được lan truyền từ nhiều năm trước, mặc dù hôm qua thấy La Tĩnh có vẻ rất ngu xuẩn, nhưng nể mặt Bạch Mạc Ly hạ mình giúp đỡ một chút cũng có thể.
Vậy nên có khá nhiều người nộp đơn nhận việc, hoặc vì điểm số hoặc vì kéo quan hệ với Đế chế Bạch, bọn họ luôn có thể tách riêng lợi ích và cảm nhận của mình, ngày hôm qua còn khinh thường nhạo báng La Tĩnh, hôm nay sau khi thấy lợi nhiều hơn hại lại có thể bình tĩnh điều chỉnh tâm trạng, bọn họ sẽ không vì hạt mè mà bỏ qua dưa hấu*.
(*vì hạt mè bỏ qua dưa hấu: ý chỉ vì thứ nhỏ nhặt mà bỏ đi lợi ích lớn)
La Tĩnh thực hiện đúng như lời hứa với Tuyết Khả, không hề ra khỏi cửa, nghiêm túc học tập với người tới dạy học cho cô ta, cũng gỡ bỏ bộ dạng kiêu ngạo ngu xuẩn kia, bởi vì cô ta biết mình là đồ giả mạo, nội tâm cô ta chột dạ nên kiêu ngạo không nổi nữa, cô ta sợ mình quá đáng quá mức sẽ làm Bạch Mạc Ly sinh lòng nghi ngờ với cô ta, cho nên càng cố gắng làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, hơn nữa còn có người không rõ danh tính gọi tới bắt cô ta không được ra khỏi phòng dù chỉ một bước trong thời gian Mặc Khiêm Nhân còn ở Bạch Đế, dù không rõ lý do, nhưng cô ta chỉ có thể kiềm chế ý muốn gặp Mặc Khiêm Nhân mà ngoan ngoãn chờ ở trong phòng.
Không có La Tĩnh ra ngoài bày trò ngu xuẩn, Bạch Đế lại yên tĩnh thoáng đãng như cũ.
Vào thứ bảy.
Ánh mặt trời rực rỡ nhưng không nóng bức luôn luôn chiếu vào ban công nhà cô, Mộc Như Lam thích nhất điều này.
Mặc Khiêm Nhân ngồi ở xích đu, trên đùi để một quyển sách, một tay gác sau đầu, trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén chứa đựng ảnh ngược của cô gái phía trước, cô cầm một bình tưới cây nho nhỏ, từng giọt nước trong suốt rơi ra từ vòi sen như trân châu rơi trên phiến lá dày xanh biếc, càng làm chúng thêm đáng yêu hơn.
"Anh xem, hoa nở nè." Mộc Như Lam cầm lên một chậu cây xương rồng vui vẻ nói, trên ngọn cây xương rồng đầy gai nở ra những bông hoa màu vàng nhạt mềm mại như nhung, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Hiện tại rõ ràng là mùa thu, ở chỗ này của cô lại như mùa xuân.
Mặc Khiêm Nhân chỉ nhìn cô không nói gì, hắn cảm thấy rất yên bình, cảm giác yên bình thư thái đến tận linh hồn.
Mộc Như Lam mới vừa đặt xuống bình tưới, điện thoại để trên đầu giường ở phòng ngủ đã vang lên, cô đi qua cửa sổ sát đất tới giường cầm điện thoại, thấy là Mộc Như Sâm gọi tới, ấn nghe máy.
"Chị! Em đang ở ngoài cổng trường, chị mau tới đón em đi!" Giọng nói vui vẻ của Mộc Như Sâm truyền đến từ đầu bên kia.
Mộc Như Lam chớp mắt mấy cái, lên tiếng: "Được." Cúp máy, Mộc Như Lam nhìn tới Mặc Khiêm Nhân ngồi ngoài ban công: "Em đi đón người nha."
Mặc Khiêm Nhân quay đầu lại nhìn cô, có chút nghi hoặc, "Đón người? Ai cơ?"
"Em trai em." Mộc Như Lam cúi xuống cầm tấm thẻ từ trên mặt bàn, không để tâm nói.
Mặc Khiêm Nhân lập tức nhớ tới tình yêu đối với chị gái của cặp song sinh kia, vì vậy cũng đứng lên: "Anh đi với em."
Mộc Như Lam nghi ngờ nhìn hắn, gật đầu, cũng được, đi cùng thì đi cùng, dù sao quan hệ giữa em trai anh rể của bọn họ còn chưa từng được bồi dưỡng tình cảm đâu.
Suy nghĩ của Mặc Khiêm Nhân và Mộc Như Lam hoàn toàn không cùng hướng, hắn nhớ tới lúc gặp cặp sinh đôi ở thành phố K, bọn họ đều thích Mộc Như Lam, không biết đã đến cấp độ nào, nhưng cho dù là cấp độ nào, nếu để bọn họ biết Mộc Như Lam không có quan hệ ruột thịt với bọn họ, chỉ sợ tất cả kiềm chế lúc trước sẽ thành động lực mạnh nhất, bọn họ từng kiềm chế tình cảm mạnh mẽ của bản thân càng nhiều, sau khi biết sự thật sẽ càng bộc phát mãnh liệt, chuyện này không tốt, dù hắn không coi trọng loại đối thủ ở trình độ đó, nhưng bọn họ sẽ làm Mộc Như Lam tổn thương.
Vậy nên, tốt nhất trước đó để bọn họ nhận thức rõ sự chênh lệch giữa bọn họ và hắn, để bọn họ biết, cho dù không có quan hệ máu mủ với Mộc Như Lam bọn họ cũng không thể có cơ hội chen chân.
Xe golf chậm rãi ra khỏi tầng hầm rời khỏi khu biệt thự cấp một.
Một bóng dáng núp phía sau gốc cây, ánh mắt dõi theo chiếc xe vừa rời đi.
Mặc Khiêm Nhân nhạy bén cảm giác có người nhìn theo hắn, quay đầu lại chỉ thấy mấy bụi cây và cây cổ thụ cao lớn. Hắn hơi híp mắt, quay về, xe golf rẽ qua một ngã rẽ, hoàn toàn che đi tầm mắt phía sau.
La Tĩnh cắn môi đi ra từ sau cái cây, cô ta thật sự trúng tiếng sét ái tình đối với người đàn ông kia, nhưng hắn đã có vị hôn thê, cô ta đã nghe không ít tin tức của cô gái kia từ những người đến dạy cho cô ta trong những ngày qua, công chúa của Kha gia tại Hồng Kông, là con cưng của trời được yêu chiều từ nhỏ, người người đều yêu quý cô! Cô ta là hàng giả, nhưng Mộc Như Lam lại là một công chúa thật sự, ngoại trừ ghen tị cô ta còn có thể làm gì? Người thần bí kia còn không cho phép cô ta đến gần Mộc Như Lam, cô ta không là gì hết, chỉ là một công chúa giả...
Nắm chặt tay, La Tĩnh cảm thấy lòng đầy cảm giác không cam tâm, nhưng còn có thể như nào? Cô chỉ là đồ giả mạo, là một con rối tùy lúc có thể bị bại lộ! Tùy lúc có thể bị ném xuống địa ngục!
Chết tiệt!
Cô ta hít thở sâu mấy cái, sau đó trở về khu nhà cấp hai, cô ta định đi lấy xe tới bệnh viện trong trường một chuyến vì cảm thấy bụng có chút khó chịu, cũng không biết có phải do ăn đồ ăn lung tung hay không.