Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 391: V138.2: Giám định




Editor: Noãn

Beta-er: Chan

Cửa sau học viện Bạch Đế.

Chỗ này là góc chết duy nhất ở học viện Bạch Đế, Một bóng dáng lén lén lút lút vịn dây thừng xuống từ sườn núi dựng đứng rồi chạy tới cửa sau, thấy bên trong yên lặng chỉ có mấy ngọn đèn chiếu sáng giữa bụi cây, Tần Lãnh Nguyệt khẩn trương nhìn xung quanh, lấy thẻ từ của Tần Phá Phong, quả nhiên mở được cửa sau!  

Bên trong cửa sau không có xe golf, cô ta phải tránh từng cái camera giám sát để tới khu biệt thự, trong đó có khá nhiêu đồ của cô ta, bao gồm cả thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm, cô ta muốn cầm đi để tìm một chỗ trốn sau đó sinh con ra, nếu không chưa nói đến việc tránh thoát được sự truy bắt của Bạch Đế, mà ngay cả tiền sinh hoạt cũng là cả vấn đề lớn, cũng may bọn họ nhất định không ngờ cô ta dám chạy về học viện, an ninh của cửa sau cũng chưa có nhiều vì phải chú trọng vào đường hầm, để cô ta lợi dụng được điểm này.

Cửa sau khá gần khu đặc quyền masage suối nước nóng, có một vài học sinh hưởng thụ ở trong, phía trước có vài chiếc xe golf đi tới, đang lúc Tần Lãnh Nguyệt định trốn đi thì có người gọi lại: "Lãnh Nguyệt học tỷ?"

Một giọng nữ vang lên: "Chị về lúc nào thế?" Xem ra không biết chuyện của cô ta.

Tần Lãnh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm mỉm cười, bộ dạng có vẻ điềm tĩnh tự nhiên khiến người khác không hề nghi ngờ, vậy nên lúc Tần Lãnh Nguyệt mượn xe golf chỉ có hơi chần chừ, dù sao mỗi người chỉ có một cái xe golf, chìa khóa xe cũng là thẻ từ vạn năng có thể mở cửa ký túc xá của mình cũng có thể vào khu đặc quyền, nhưng nghĩ đến thân phận của Tần Lãnh Nguyệt thì vẫn cho cô ta mượn, nữ chủ nhân tương lai của Bạch Đế còn cần mượn thẻ từ của mình để lén lút làm chuyện xấu sao?

Tần Lãnh Nguyệt có xe golf trên tay, nâng nóc xe lên, thả hết tấm che nắng xuống tránh thiết bị giám sát, sau đó nhanh chóng lái tới khu biệt thự.

Lúc này, khu biệt thự của học sinh trong top xếp hạng.

Bên trong biệt thự vốn thuộc về Tần Lãnh Nguyệt đã được sắp xếp lại ngăn nắp, các loại thiết bị máy móc được xếp có trật tự, ghế sopha cũng bị bỏ ra ngoài hết, thay vào đó là các ghế nhựa cao, nhìn qua như một căn cứ nghiên cứu bí mật nhỏ.

Có mấy người nam nữ mặc áo blouse trắng chia nhau ngồi làm việc trước mấy thiết bị.

"Đây là phần báo cáo phân tích DNA cuối cùng cần giải quyết!" Có người vui mừng kêu lên: "Có thể đi ăn cơm rồi đúng không? Đói quá đi!"

Một câu nói đưa tới khá nhiều sự đồng ý, làm việc một buổi chiều không biết mất bao nhiêu tế bào não, đã sớm đói bụng rồi.

"Được rồi, đi ăn trước đi." Hayabusa vừa nói vừa tiếp tục công việc trên tay, phất tay ý bảo bọn họ đi trước.

"Lão đại, ngài cũng đừng quên ăn quên ngủ, đồ chơi này không đơn giản, chúng ta đi ăn cơm trước rồi lại làm tiếp." Vừa nói vừa chia ra mỗi người một bên kéo Hayabusa từ trên ghế ra ngoài.

"Này! Các cậu... từ đã!" Hayabusa vội vàng vươn tay lấy virut và thuốc giải từ trên bàn cất vào túi, vật này rất quan trọng, không thể tùy tiện để trong phòng không có người trông coi.

Đám người nhanh chóng lên xe golf rời khỏi khu biệt thự, cánh cửa bị mắc phích cắm thiết bị mà không đóng hẳn lại.  

Tần Lãnh Nguyệt đi ra từ một góc tối cạnh biệt thự, cau mày nhìn bóng lưng bọn họ rời đi rồi chạy tới biệt thự.

Cô ta đi vào cửa chính không khóa, đập vào mắt là đủ thứ thiết bị, còn có một bàn giấy tờ, Tần Lãnh Nguyệt đứng im nhìn những thứ này mà trong lòng lạnh run, Bạch Mạc Ly thật tuyệt tình, mới mấy ngày đã ném toàn bộ đồ của cô ta đi như vậy?

Tần Lãnh Nguyệt đang bi phẫn chợt nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vẻ mặt hoảng hốt vội vàng trốn sau một cái máy, có người đẩy cửa ra đá phích cắm đang chặn ở cửa vào, lẩm bẩm “bất cẩn” rồi đóng cửa lại.

Tần Lãnh Nguyệt đợi một lát, xác nhận đối phương sẽ không đi vào lần nữa mới từ từ đứng lên, không cẩn thận đụng đầu vào mặt bàn, cái bàn làm từ chất gì đó khá nhẹ, có thứ ào ào rơi xuống do bị cô ta đụng trúng, là một tập báo cáo DNA.

Tần Lãnh Nguyệt đưa tay nhặt theo bản năng, sau đó nghĩ tới tình trạng hiện tại của mình, sắc mặt khó coi ném đống giấy đang cầm trên tay về chỗ cũ, như phát điên vơ loạn một nắm muốn xé nát, nhưng khóe mắt chợt nhìn qua tờ giấy, trên đó dán một cái ảnh... là Mộc Như Lam

Là con tiện nhân đáng chết đó!

Tần Lãnh Nguyệt oán hận nắm chặt tờ giấy, nhìn chằm chằm cô gái mỉm cười như Thiên Sứ trong tấm ảnh dán bên trái, mặt giấy trên tay cô ta dần dần nhăn nhúm gần như sắp rách, cô ta đang muốn xé nó để phát tiết, tầm mắt lại mau chóng bị thu hút bởi số liệu phía dưới, chân mày chậm rãi nhíu lại, con ngươi dần trợn to như nhìn thấy chuyện gì cực kỳ khó tin.

"Cái này, trời ạ... sao có thể...??"

Mấy chiếc xe golf vẫn trên đường tới phòng ăn, người đàn ông quay trở lại đóng cửa lập tức vòng qua mấy xe khác lái đến bên cạnh Hayabusa: "Lão Đại, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện!"

"Chuyện gì?"

"Lúc tôi làm báo cáo DNA hình như thấy số liệu DNA của một cô gái rất giống số liệu của boss!" Lâm la lấm lét như tên trộm nói: "Ngài nói xem liệu có phải là người thân thất lạc ở ngoài của boss không?"

Hayabusa lườm hắn một cái: "Cậu có rảnh rỗi thì làm thêm mấy thí nghiệm đi, ít xem tiểu thuyết ngôn tình lại."

"Người thân duy nhất của boss đã chết từ nhiều năm trước, sao còn thân thích được? Còn không phải do cậu thầm mến boss nhiều năm đến cả số liệu DNA của boss cũng ghi nhớ kĩ?  "

"Thôi đi! Số liệu DNA của boss có chút đặc biệt nên tôi mới nhìn kỹ hơn chút… Nhưng mà nhóm máu của cô gái kia cũng cùng nhóm máu với boss, đều là máu Rh(-), duy nhất trong học viện Bạch Đế."

Vậy sao? Khi nào rảnh sẽ bảo cô ấy hiến chút máu dự trữ, phòng ngừa bất trắc..."

"..."

...

Hôm sau, bầu trời xanh thẳm, mây trắng nhẹ nhàng bay trên trời.

Mộc Như Lam chỉnh trang lại bản thân, cầm sách đi học, tạm thời cô không thể tự làm giải phẫu, nhưng ít nhất còn có thể lên lớp học lý thuyết.

Bên trong phòng học yên lặng, vì học sinh duy nhất xin nghỉ mà giáo sư khoa pháp y nhàn rỗi một thời gian cuối cùng cũng có tiết đi giảng, học sinh duy nhất của hắn rất tập trung ngồi ở dãy ghế đầu tiên, cũng khiến giáo sư không có cảm giác ‘dùng dao giết trâu mổ gà’, suy cho cùng hắn đã dạy học nhiều năm nhưng đây là lần đầu chỉ dạy duy nhất một học sinh, lên lớp giảng cũng chỉ có một học sinh ngồi bên dưới nghe giảng.

Buổi sáng đi học, buổi chiều giáo sư lấy những bài thi mà cô bỏ lỡ đưa cho Mộc Như Lam để cô thi lại, Mộc Như Lam rất nghe lời làm tâm trạng giáo sư vui hơn hẳn, điện hạ của học viện Bạch Đế lại có tính tình rất tốt, không tệ không tệ.

Cuộc sống lại trở lại như thường, lên lớp, tan học, ăn cơm rồi trở lại biệt thự, một ngày hai giờ học đơn giản lại thoải mái. Thật ra Mộc Như Lam rất thích cuộc sống như vậy.

Bên trong ngôi biệt thự trước biệt thự của Mộc Như Lam vẫn tiếp tục thí nghiệm như cũ, người sắp xếp báo cáo DNA lại không tìm thấy báo cáo gây ấn tượng đặc biệt với hắn ta đâu nữa, hắn tìm tới tìm lui trong hơn 3000 học sinh ở Bạch Đế mà đầu óc choáng váng, rốt cuộc nghi ngờ hay là mình nhìn nhầm rồi, căn bản không có người như thế, một chi tiết nhỏ tầm thường không có ai để ý bị bỏ qua một bên dễ dàng.(truyện được đăng nhanh nhất tại dđlqđ&watpad)

Lúc đó.

Washington, tổng bộ Bạch Đế.

Cửa sắt lớn được mở ra, xe ô tô đen xa hoa đi ra từ trong cổng, Bạch Mạc Ly mặc tây trang màu đen được đặc chế thủ công, bên trong mặc áo sơ mi màu trắng trông rất sang trọng.

Tuyết Khả ngồi ở ghế phụ lái với mấy tập tài liệu trên chân.

"Hayabusa đang nghiên cứu, nhưng có vẻ chưa có tiến triển gì, tôi lo chúng ta không thể chế tạo lại được, nếu như có thể tìm thấy Ive thì khả năng thành công sẽ cao hơn, nhưng hắn lại rất nguy hiểm, hợp tác với hắn không khác gì bảo hổ lột da." Giọng Tuyết Khả lạnh nhạt nghiêm túc chậm rãi vang lên trong khoang xe yên tĩnh: "Hơn nữa thân phận bây giờ của hắn là người của Giáo Hội."

Đa số người có quyền thế đều biết Ive là thái nhân cách, ban đầu Ive và thứ hắn ta nghiên cứu ra luôn được các thế lực tranh giành muốn hợp tác, cho nên hầu như ai cũng biết hắn ta bị bắt, nhưng đương nhiên việc hắn ta vượt ngục lại khá ít người biết, dù sao thì chính phủ bên kia cũng phong tỏa thông tin rất tốt.

Bạch Mạc Ly không nói gì, Tuyết Khả tiếp tục nói: "Ngoài ra, có tin từ Sefino rằng Mộc Như Lam đi học thường xuyên, tình trạng thân thể có vẻ hồi phục rất tốt."

Chân mày Bạch Mạc Ly khẽ cau lại, không nói gì. Nữ nhân đó có chăm sóc tốt cho mình hay không không liên quan tới hắn.

Tuyết Khả tiếp tục báo cáo một số công việc liên quan, xe ô tô màu đen vòng qua khúc cua hình chữ u trong rừng cây lại không ngờ một chiếc xe đạp chợt xuất hiện, nơi này là đường giành riêng cho Bạch Đế, có lẽ tài xế không nghĩ sẽ có người đột nhiên xuất hiện ở đây vội vàng lái xe tránh, nhưng chiếc xe đạp kia hình như vẫn bị ngã xuống đất.

Xe ô tô ngừng lại.

Tài liệu trên đùi Tuyết Khả “loạt xoạt” rơi xuống sàn xe.

"Thật xin lỗi, xin ngài tha thứ cho!" Tài xế bị dọa sợ đến nỗi mồ hôi đầy đầu, liên tiếp xin lỗi với Bạch Mạc Ly và Tuyết Khả.

Bạch Mạc Ly cau mày: "Đi xem xem."

Tài xế vội vàng gật đầu xuống xe, Tuyết Khả cũng đi theo ra ngoài.

Một nửa xe đạp bị đổ ra đường, bánh xe nhếch lên quay chậm, mà cô gái lái xe đạp ngã cách đó không xa có vẻ đã hôn mê bất tỉnh, tài xế vội vàng đi tới ngồi bên cạnh đẩy một cái: "Tiểu thư... Tiểu thư?"

Tuyết Khả cau mày: "Lật cô ấy lại tôi xem chút." Xe không đâm trúng người, cùng lắm là bị dọa mà ngất, không thể nào lại chết được.

Tài xế nghe lời lật cô gái nằm trên mặt đất lên, tóc đen lộn xộn che mất khuôn mặt, Tuyết Khả vươn tay vén mấy sợi tóc của cô gái ra định ấn thử huyệt nhân trung, khi nhìn thấy mặt cô ta chợt ngừng động tác trong chốc lát, con ngươi trợn to có chút khó tin.

Cô gái này...

Thật sự rất giống Bạch Mạc Ly...

Cũng như Bạch Ly Mạt trong ảnh, nhìn một cái là thấy giống Bạch Mạc Ly...

Thấy Tuyết Khả và tài xế ở bên ngoài mãi không quay lại, Bạch Mạc Ly có chút mất kiên nhẫn mở cửa xuống xe tới chỗ Tuyết Khả.

Bóng dáng màu đen dần dần đánh thức cô gái mơ mơ màng màng, mông lung nhìn thấy một bóng dáng, cô ta suy yếu vươn tay về phía hắn, giọng nói nhỏ bé như thì thầm nhưng lại có sức oanh tạc lớn như bom nổ:  "Anh trai..."

...

Mộc Như Lam ngồi trong giảng đường môn y học lâm sàng chỉ có lác đác tầm mười học sinh, giáo sư giảng bài trên bục giảng về quan hệ máu mủ thân thích, DNA...

Khóe môi Mộc Như Lam mỉm cười nhàn nhạt, cùng chung dòng máu thì dung hòa trong nước ư? Cô lại không cho là như vậy, cô không tin vào cái gọi là thần giao cách cảm giữa người nhà và người nhà, đó chỉ là miêu tả đẹp đẽ quá mức trong tiểu thuyết thôi. Trên thực tế, đứa trẻ được tự tay nuôi dạy nhiều năm còn quan trọng hơn đứa trẻ không được tự tay nuôi dạy nhưng lại chảy chung dòng máu. Tình cảm cao hơn so với máu mủ ruột thịt, ừ, có lẽ chính là như thế, trừ khi trong mắt không có con cái mà chỉ có quan hệ thế lực và tiền bạc như Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương.

Nhắc mới nhớ, người mẹ thân yêu của cô hình như mất tích khá lâu rồi, sẽ chạy tới chỗ nào đây? Cẩn thận nha, càng chạy càng xa, nếu rời khỏi tầm kiểm soát của sợi chỉ trong tay cô thì sẽ ngã tan xương nát thịt đó~ …

Buổi chiều tan học, Mộc Như Lam cất dọn sách vở trở về biệt thự, buổi tối phải tự tay nấu vài món, thỉnh thoảng cũng có lúc cô hưởng thụ đồ ăn mình tự nấu.

Khi màn đêm phía tây buông xuống thì mặt trời phía đông mới mọc.

"A!" Giáo viên đang giảng bài trong lớp, có người kêu lớn như gặp phải ác mộng, sắc mặt Mộc Như Sâm tái nhợt đứng trước chỗ ngồi, trên trán đầy mồ hôi lạnh, hô hấp dồn dập.

Trong phòng học, tất cả mọi người nhìn hắn, bao gồm cả giáo viên bị hắn cắt đứt bài giảng.

Mộc Như Lâm đứng lên, xin lỗi nói: "Thưa thầy, anh trai em có chút không thoải mái, em dẫn anh ấy tới phòng y tế một chút."

Sắc mặt giáo viên không lo lắng chỉ gật đầu một cái, trong lòng thầm nói ở trong lớp ngủ mà còn gặp ác mộng, đáng đời! Thật không hiểu sao Mộc Như Lam ưu tú như vậy lại có hai đứa em trai không thể sánh bằng một phần, chẳng lẽ cha mẹ bọn họ cho Mộc Như Lam toàn bộ gen ưu tú hả? Nực cười! Giáo viên không còn phá lệ tha thứ cho Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm như trước vì Mộc gia đã mất tích trong xã hội thượng lưu từ sớm, bọn họ còn tiếp tục được học ở học viện Lưu Tư Lan hoàn toàn là nhờ phúc của Mộc Như Lam, cô là công chúa của Kha gia, Mộc gia sụp đổ hay không cũng không ảnh hưởng tới cô, nhưng Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm lại không giống, bọn họ mang họ Mộc, còn Mộc Như Lam đã là họ Kha.

Mộc Như Lâm đưa Mộc Như Sâm rời khỏi lớp học, Mộc Như Sâm hất tay Mộc Như Lâm ra, vươn tay lau mồ hôi lạnh trên đầu, lại là giấc mơ ấy, trong đêm tối mông lung và ruộng ngô bị sương mù bao phủ, hắn kéo thi thể cha ruột của hắn ném vào chỗ sâu trong ruộng ngô... Như một cơn ác mộng khó quên thỉnh thoảng lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn, dọa hắn sợ gần chết.

"Anh sao thế? Lúc nào cũng gặp ác mộng?" Đôi mắt Mộc Như Lâm dưới cặp kính nghi ngờ quan sát Mộc Như Sâm, hắn đã làm chuyện hổ thẹn gì mà luôn gặp ác mộng?

Sắc mặt Mộc Như Sâm khó coi, sao hắn có thể nói cho Mộc Như Lâm biết chuyện kia, hắn nên giữ chuyện như vậy trong lòng đến cùng mới đúng, ai cũng không thể nói! Cho dù là anh em sinh đôi cũng không được!

"Có muốn tới phòng y tế không?" Mộc Như Lâm thấy hắn không trả lời, lại hỏi.

"Không đi." Mộc Như Sâm phiền não vò mái tóc dài, rời khỏi phòng học tới vườn hoa, lấy máy muốn gọi Mộc Như Lam, hắn cảm thấy hình như rất lâu rồi hắn không nói chuyện với chị, hắn rất rất nhớ chị, muốn nghe thấy giọng của chị, rồi chị sẽ xoa dịu cơn hoảng loạn của hắn như một phép thuật.

"Bây giờ bên Mỹ đã khuya rồi, anh muốn gọi qua để đánh thức chị dậy à?" Mộc Như Lâm liếc nhìn động tác của Mộc Như Sâm bình tĩnh nói.

"Chị sẽ không để tâm đâu." Cũng không phải lần đầu, ai bảo giờ giấc hai bên chênh lệch như thế, tức chết đi được, hắn luôn quên mất. Nói thì nói như thế, nhưng Mộc Như Sâm vẫn ngoan ngoãn cất máy đi.

Mộc Chấn Dương và Kha Uyển Tình đều mất tích, chi tiêu ăn uống ngủ nghỉ của hai anh em đều là gánh nặng cho Mộc Như Lam, thu nhập hàng tháng của nhà hàng Lâu Lan đều phải trích ra một khoản để chuyển vào thẻ của họ, nếu không đủ có thể báo một tiếng với Mộc Như Lam, cô sẽ chiều theo mong muốn của họ. Là một chị gái làm tròn bổn phận, diễn giải câu "chị cả như mẹ" vô cùng nhuần nhuyễn, hơn nữa Thái Sử Nương Tử đang là hội trưởng hội học sinh của học viện Lưu Tư Lan, vậy nên mới có thể cho bọn họ một cuộc sống an an ổn ổn ở học viện mà không bị kỳ thị.

Khu phòng dành cho hội học sinh bên kia, Thái Sử Nương Tử mệt mỏi nằm trên bàn làm việc dành cho hội trưởng cạnh cửa sổ, chậm rãi gặm một cái bánh bao, bộ dạng toàn thân vô lực.