Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 369: V127: Cùng múa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Chan_2711

Hai người từ hai phía khác nhau bước tới chỗ Mộc Như Lam, mắt ưng lạnh lẽo, mang tính xâm lược mạnh mẽ giống như mũi tên sắc nhọn bắn thẳng về phía Ritana.

Có lẽ vì cảm giác được sự tồn tại quá mạnh mẽ, ánh mắt Ritana từ trên người Mộc Như Lam chuyển tới trên Bạch Mạc Ly, bước chân không kìm được chậm rãi dừng lại. Đôi mắt màu lam nhìn chằm chằm Bạch Mạc Ly. Chặt đến mức giống như rắn độc quấn chặt lấy cổ, hung hăng cưỡng chế, khiến cho cảm thấy toàn thân cứng nhắc không đứng dậy nổi. Ánh mắt đó giống như không phải của con người mà là một con rắn độc.

Đế chế Bạch đều điều tra những người hợp tác với họ, đây là điều đương nhiên. Ritana Sora, con gái bảo bối của nghị viên Sora, từ tư liệu tra được, cô gái này rất bình thường, cũng vô cùng ưu tú chỉ có duy nhất một điểm bất thường. Đó là cô ta thích phụ nữ hơn đàn ông, khiến người ta cảm thấy quái dị, âm u đáng sợ đến mức da đầu tê dại. Mỗi một cô gái kết giao với cô ta sau đó đều sẽ mất tích.

Đương nhiên, không ai tra được điều gì trên người Ritana. Cho dù là Bạch Đế cũng khó mà tra được chứng cứ những cô gái mất tích kia và Ritana có quan hệ. Bọn họ cũng không cần thiết phải truy đến cùng, việc này không có liên quan đến họ.

Ánh mắt Bạch Mạc Ly không dời Ritana, thế nhưng bước chân lại không chuyển hướng, bước thẳng đến chỗ Mộc Như Lam. Tất cả mọi người tự động nhường đường cho hắn, sau đó dõi theo. Thấy hắn bước đến chỗ Mộc Như Lam, mọi người hoàn toàn hiểu rõ, xem ra thiên sứ mỹ lệ dù là bậc đế vương cao cao tại thượng cũng sẽ lâm vào ái mộ.

Mộc Như Lam đang định từ chối đám ong bướm, cô còn chưa kịp mở miệng đã thấy bọn họ tự động tách ra. Một bóng đen bao phủ xuống, sau đó một bàn tay to hoàn toàn không cho phép cự tuyệt nắm lấy tay cô kéo vào sàn nhảy.

Một tay nắm lấy tay Mộc Như Lam, tay còn lại ôm lấy phần eo mảnh khảnh của cô. Khoảng cách hai người rất gần, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương tự nhiên, tươi mát trên người cô. Bạch Mạc Ly khó chịu nhíu mày. Nhưng trên thực tế, chính hắn thấy mùi hương này căn bản không hề khiến mình thấy khó chịu.

Một tay Mộc Như Lam đặt lên vai hắn, bước chân đi theo hắn chậm rãi khiêu vũ, biểu hiện không có gì gọi là kinh hoàng hoặc là bị ép buộc. Có vẻ như cô biết hắn sẽ đột nhiên kéo cô vào sàn nhảy.

“Bạch tiên sinh cuối cùng vẫn vô lễ như vậy.” Mộc Như Lam hơi ngửa đầu nhìn hắn, cười mà như không cười.

Bạch Mạc Ly cúi đầu nhìn cô, không trả lời, lại nhìn về phía Ritana. Cô ta vẫn luôn đứng ở bên trong đám người trên sân khấu nhìn hai người bọn họ. Trên đầu cô ta đội một cái mũ hắc sa, giống như chiếc mũ được làm bằng lụa mỏng của phụ nữ quý tộc châu Âu thời Trung Cổ. Vừa đủ để che khuất đôi mắt, chỉ lộ ra một nửa khuân mặt xinh đẹp. Đôi mắt màu lam u ám bị tấm lưới đen che khuất, ánh mắt oán hận nhìn Bạch Mạc Ly giống như hắn cướp đi con búp bê vải mà cô ta yêu thích.

Mộc Như Lam theo tầm mắt của Bạch Mạc Ly nhìn qua, thấy vóc dáng cao gầy, xuất chúng của Ritana. Có chút ngơ ngác, sau đó môi gợi lên lộ ý cười dịu dàng, giống như nhìn thấy bạn tốt. Điều này khiến ánh mắt Ritana lập tức gắt gao dừng ở trên người cô, quỷ dị đến tột cùng.

Mắt ưng của Bạch Mạc Ly trở nên lạnh lẽo, xoay người, ngăn cản ánh mắt của Ritana, đồng thời cũng ngăn cản ánh mắt của Mộc Như Lam.

“Cô tốt nhất thành thật một chút cho tôi.” Âm thanh của Bạch Mạc Ly không lớn cũng không nhỏ, vặn để cô có thể nghe thấy.

“Tôi có khi nào không thành thật sao?”

“Cô không nên đến gần người phụ nữ kia.” Bạch Mạc Ly cảnh cáo một câu, không muốn cùng Mộc Như Lam nhiều lời. Cô luôn có khả năng chọc giận hắn, khiến hắn buồn bực, phát hỏa.

“Thật đúng là bá đạo mà.” Mộc Như Lam trước sau như một mỉm cười. Xem ra hoàn toàn không để lời nói của hắn lọt vào tai.

Bạch Mạc Ly đang muốn gì đó, chợt âm thanh của điệu Waltz biến đổi, trở nên sôi động, vui vẻ hơn. Bạch Mạc Ly đang muốn rời sàn nhảy thấy Ritan vẫn chăm chú nhìn hai người, loại ánh mắt khiến người ta không thoải mái. Khiến Bạch Mạc Ly có ảo giác rằng con cừu nhỏ trước mắt bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đối phương nuốt vào bụng đến xương cũng không còn.

Gino từng nói, nữ nhân kia rất có thể là một kẻ thái nhân cách*. Nghe đến thuật ngữ này lập tức khiến người ta nghĩ đến kẻ điên, thế nhưng ở trên người Ritana căn bản không hề thấy bóng dáng của kẻ điên. Cho nên Gino đã từng giải thích rõ với họ: cái gọi là thái nhân cách chia ra làm rất nhiều loại, lực sát thương rất lớn, có bao nhiêu kinh khủng. Đặc biệt, thái nhân cách ở nữ giới còn ít gặp hơn ở nam giới rất nhiều.

*Thái nhân cách hay còn gọi là psychopath: “Bệnh thái nhân cách là tình trạng rối loạn nhân cách nghiêm trọng với đặc điểm vô cảm với cảm xúc của người khác, tính cách dối trá và thường cho mình có quyền trước người khác, cũng như thường thực hiện những hành vi bốc đồng, vô trách nhiệm, đầy khinh suất”, theo nhóm nghiên cứu của Đại học Tự do Amsterdam và Đại học Radboud Nijmegen (Hà Lan).

Trước kia, không từng để ý, hiện tại thực sự không giống với người bình thường. Nhìn kỹ loại cảm giác quỷ dị này khiến người khác cảm thấy da đầu tê dại. Có thể đe dọa khóc một đám con nít. Quan trọng hơn là cô ta đối diện với ánh mắt của Bạch Mạc Ly mà không hề lùi bước, dáng vẻ hoàn toàn một lòng với Mộc Như Lam.

Bạch Mạc Ly hiển nhiên sẽ không dễ dàng buông tay cô ra. Mà Mộc Như Lam luôn luôn là một cô gái tao nhã, có lễ nghi của xã hội thượng lưu, cho nên đương nhiên sẽ không cùng Bạch Mạc Ly dây dưa không rõ ràng trước mặt mọi người. Đáng vui mừng hơn là đời này cô ở trong xã hội thượng lưu nên học cái gì đều đã học được.

Làn váy giống như đóa hoa đang nở rộ, tô điểm bộ váy màu đen là những chấm vàng tựa như ngôi sao lấp lánh, cô đẹp đến mức khiến người khác hô hấp cũng khó khăn. Cô gái xoay một vòng xinh đẹp, lưu loát, chàng trai nhất cử nhất động đều có sức mạnh. Một cứng rắn, một mềm mỏng phối hợp vô cùng hoan mỹ. Bất giác ở giữa sàn nhảy chỉ còn lại hai người, những người khác đều đứng vây xem ở ngoài.

Mãi cho đến khi các nhạc công diễn tấu xong vũ khúc, Bạch Mạc Ly chú ý tới Tả Nhất Tiễn xuất hiện ở trong đám người, hình như đã hoàn thành xong nhiệm vụ. Sau đó mới dẫn Mộc Như Lam rời khỏi sàn nhảy, cương quyết kéo cô tới chỗ Tả Nhất Tiễn.

Ritana ở phía sau đi theo, nhưng rất nhanh bị nghị viên Sora gọi lại: “Ritana, chúng ta phải cắt bánh bây giờ.”

Đám người đi đi lại lại lập tức che lấp bóng dáng của Bạch Mạc Ly và Mộc Như Lam. Đôi môi đỏ của Ritana giống như bị chà xát, không hờn giận nhếch lên một cái.

Tả Nhất Tiễn gặp Bạch Mạc Ly và Mộc Như Lam. Nhìn thấy Bạch Mạc Ly kéo tay Mộc Như Lam, nhất thời sợ đến ngây người, hắn ta vừa nhìn thấy cái gì?

“B...Boss...”

“Đưa cô ta về tổng bộ.” Bạch Mạc Ly kéo Mộc Như Lam tới trước mặt Tả Nhất Tiễn. Không được nói chen vào giọng nói của Bạch Mạc Ly khiến Tả Nhất Tiễn run lên. Cái gì cũng không nghĩ tới lập tức đồng ý.

Mộc Như Lam không nói gì, giống như một con mèo nghe theo mệnh lệnh. Một tay nhấc một váy đi theo Tả Nhất Tiễn ra ngoài, đoi mắt hơi hạ xuống che đi tia quỷ dị vừa lóe lên.

Hai người ra đến cửa lớn, cảm giác lỗ tai được yên tĩnh trở lại. Một cái đèn đường cao thẳng được trang bị trong sân. Ánh sáng vừa phải cũng không quá tối, đại khái là làm thành như vậy, khiến buổi tối không quá mức tối tăm.

Trong phòng có vẻ như đang cắt bánh gato, Mộc Như Lam đứng ở cửa chính đợi Tả Nhất Tiễn đi lấy xe trong bãi đỗ. Gió lạnh từ từ phe phẩy, lung lay làn váy và sợi vải phía sau vai cô. Cô yên lặng đứng ở đó, lại như đang chờ đợi thiên sứ. Váy đen lộng lẫy càng khiến cô thêm thần bí. Lại khiến người khác trong nháy mắt nghi hoặc, đây là thiên sứ hay ma quỷ?

“Tiểu thư.” Chợt, ở phía sau có một âm thanh vang lên.

Mộc Như Lam quay đầu, nhìn thấy một người phụ nữ có vẻ là người giúp việc đứng ở trên bãi cỏ cách đó không xa. Cô ta vẫy tay chào cô: “Tiểu thư, cô có thể lại đây một chút không?”

Mộc Như Lam hơi nghiêng đầu suy nghĩ, không có động tĩnh.

Nữ giúp việc kia lại nói: “Cô có thể qua đây một chút không?”

“Có chuyện gì sao?” Mộc Như Lam có chút đề phòng.

“Tiểu thư của chúng tôi có chuyện muốn nói với cô. Cô có thể theo tôi đến bên này chờ cô ấy một chút không?” Nữ giúp việc xem ra rất thành khẩn giữ cô lại.

Mộc Như Lam nhìn cô ta trong chốc lát, sau đó chậm rãi bước qua. Chiếc bóng trên mặt đất chậm rãi kéo dài.

Nữ giúp việc xoay người đi về phía trước, thỉnh thoảng quay lại nhìn Mộc Như Lam một cái, giống như cô sẽ chạy mất. Cô ta dẫn Mộc Như Lam quẹo qua góc tường, ngay sau đó một căn phòng được bóng đen bao phủ, lộ ra sự u ám, vô cùng vắng vẻ, không tiếng động. Ngay cả tiếng bước chân dẫm lên mặt cỏ tươi tốt cũng không nghe được nữa.

Mộc Như Lam dừng bước.

“Tiểu thư? Bên này.” Nữ giúp việc quay lại nhìn cô.

“Tôi nghĩ tôi không cần phải vì gặp mặt một người không quen biết mà đi xa như vậy.” Mộc Như Lam cười nói, cảnh vật xung quanh u ám, con ngươi bên trong cặp mắt lưu ly thuần khiết kia càng đen nhánh.

Nữ giúp việc có chút khó xử, đứng tại chỗ nhìn Mộc Như Lam, không biết phải làm sao.

Mộc Như Lam đang định xoay người rời đi, đột nhiên bả vai bị một bàn tay đặt lên. Bàn tay trắng trẻo nhưng lạnh buốt, giống như một con rắn.

Phía sau truyền đến một tia mát lạnh của nhiệt độ cơ thể, khiến người ta cảm thấy da đầu tê dại.

“Buổi tối tối lành, thân ái.” Không giống như cảm xúc của cô ta dành cho người khác, giọng nói của Ritana có chút vui sướng, thần sắc và tâm trạng hình như rất tốt.

Mộc Như Lam nghiêng đầu nhìn cô ta. Cô ta cao hơn cô rất nhiều, điển hình cho vóc dáng phụ nữ nước Mỹ. Bị cô ta ôm chặt, Mộc Như Lam đành phải ngửa đầu nhìn cô ta.

“Buổi tối tốt lành, tiểu thư Ritana. Có chuyện gì sao?” Mộc Như Lam không thể không tránh né cái ôm thân mật của cô ta. Cô không cho là giữa hai người có quen biết đến mức có thể kề vai sát cánh.

Đây là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, mặc một bộ lễ phục màu đỏ vô cùng táo bạo, gợi cảm. Một nửa bộ ngực lộ ra, khiến cho những người đàn ông liên tục nuốt nước bọt. Trên đỉnh đầu đội một chiếc mũ đen như vật trang trí, hắc sa (mọi người kéo xuống sẽ thấy ảnh cái mũ này nhe) che khuất đôi mắt của cô ta. Càng lộ ra vè huyền bí, mỹ lệ. Chiếc cằm nhọn thanh tú, môi đỏ như máu, xinh đẹp hệt như một đóa hoa hồng đỏ kiều diễm.

Đứng ở nơi cảnh vật xung quanh đều u ám, đôi mắt bị hắc sa che khuất càng khiến người ta không có cách nào thấy rõ.

Nữ giúp việc không biết đã biến mất lúc nào, bốn phía im lặng, bóng cây lượn lờ, âm thanh sột soạt.

Ritana không trả lời câu hỏi của Mộc Như Lam, cô ta khẽ cúi người, dựa sát vào mặt Mộc Như Lam.

Mộc Như Lam không hề động đậy nhìn cô ta, có chút khóa hiểu và nghi ngờ, còn có chút cảnh giác. Người bình thường gặp phải loại tình huống này cũng sẽ phản ứng như vậy.

Bộ dạng rất bình thường...

Khóe môi Ritana chậm rãi cong lên, giống như cái móc câu ôm chặt lấy cô, nụ cười trên môi càng sâu, những lại rất cứng ngắc, quỳ quái. Một tay đặt lên vai Mộc Như Lam, trên bàn tay còn lại các ngón tay thon dài được sơn màu đỏ cố tình nhẹ nhàng di chuyển trên làn da của cô. Giống như trêu trọc, lại giống như đang thử thăm gì điều gì đó, vô cùng kỳ quái.

____________Full V127___________

P/s: mình xin phép dùng từ hắn với Bạch Mạc Ly, Đoạn Nghiêu nhee. Mình thấy dùng từ y với Bạch Mạc Ly, Đoạn Nghiêu trong 1 số trường hợp nó cứ kì kì ý:v
4A-B41CC2015896jpeg