Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 349: Chương V117.2: Khiêm Nhân (2)




Editor: Vana

Beta-er: Misery De Luvi

Trong địa đạo tối tăm ẩm thấp, các nữ sinh bỏ trốn đã bị bắt lại toàn bộ.

Bấy giờ khí trắng đã tản đi gần hết, nhìn cái động mà mới nãy thôi mình còn từ trong đó chạy ra, các nữ sinh cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết, điện hạ cứu được họ một lần nhưng sợ là không cứu được lần thứ hai, có khi bây giờ cô ấy cũng đã rơi vào tay tên đàn ông này rồi.

Thế nhưng lúc này trong hang động, cái nồi không biết vì lý do gì mà đã bị đổ xuống đất, nước lẫn gà vịt chảy lênh láng. Bạch Mạc Ly, Tobis, và cả cô gái trong cột pha lê đều đã bất tỉnh nhân sự, vậy mà lại không thấy Mộc Như Lam đâu cả!

Nhìn vũng nước trên sàn, hắn ta cười khùng khục, quả là một cô gái thông minh, lúc đấy rồi mà vẫn có thể bình tĩnh tìm ra cách tự vệ, thật không hổ là lõi cột đẹp nhất mà hắn chọn, cô ấy nhất định sẽ là tác phẩm hoàn hảo nhất của hắn! A... Phấn khích quá, tay hắn run lên cả rồi...

Đoạn hắn ta vứt các nữ sinh vào trong góc, đôi mắt đục ngầu mà sắc bén lạ thường đảo qua mặt đất, ở đó có một vệt nước kéo dài ra tận cửa hang, hắn ta bắt đầu lần theo.

Đi được vài bước, hắn ta lại quay vào trong như mới sực nhớ ra chuyện gì. Nhìn vẻ run sợ của các nữ sinh, hắn ta nhếch miệng cười, “Đã tự ý chạy trốn thì phải bị trừng phạt, thôi thì để các em tận hưởng quá trình chờ đợi cái chết một chút vậy. Đừng lo, tôi nhất định sẽ biến các em thành những tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp, ha ha ha…”

Dứt lời, hắn ta đổ hết nước trong nồi ra rồi cầm một bên quai mà kéo cái nồi tới chỗ lối vào, dựng đứng nó lên chặn lại cửa hang, xong xuôi, hắn ta cười cười ném vào hang một thứ có đồng hồ đếm ngược ba mươi giây.

“Đây là bom khí độc, ba mươi giây nữa sẽ phun ra khí CO gây ngạt thở, ha ha ha… Giãy giụa đi, than khóc đi, cầu xin thượng đế đi, ha ha ha…”

Tiếng cười biến mất sau bức vách, cái nồi đã chặn mất lối thoát duy nhất, các nữ sinh bất lực nhìn con số ngày một giảm dần trên trái bom, sợ đến mức tim cơ hồ ngừng đập.

Hết ba mươi giây, tiếng tích tắc ngừng lại, một thứ khí không màu bắt đầu phun ra…

++++

Mặc Khiêm Nhân nhảy xuống địa đạo, đám người Tuyết Khả đi theo hắn mà tròn cả mắt, sao dưới trường học của họ lại có một nơi như thế này?! Nó có từ bao giờ? Và bằng cách nào?

“Nếu không có gì ngoài ý muốn thì các sinh viên bị bắt cóc và Boss của các cô đều ở dưới này.” Mặc Khiêm Nhân rọi đèn xuống những dấu chân đỏ trên đất, tuy nhìn qua thì khó phát hiện nhưng vì ngoài trời đang mưa, trong này khá ẩm thấp nên mùi không dễ gì bay đi, hắn ngửi thấy mùi của gia cầm và máu.

Quan sát xung quanh một lượt, Mặc Khiêm Nhân hơi cau mày, chỗ này không thích hợp để hắn hành động, không gian ở đây quá hẹp, muốn đi cũng phải khom người, nếu đối đầu trực diện với địch thì sẽ rất bất lợi. Có điều đã biết Mộc Như Lam đang ở dưới này, hắn sao có thể từ bỏ việc tìm kiếm chỉ vì cảm thấy bất lợi?

Vẻ mặt nhóm Tuyết Khả rất tệ, đây quả thực là một cái tát vào mặt họ! Tên bắt cóc giấu sinh viên và Boss của họ dưới lòng đất mà họ lại đi lục tung phía trên lên một cách ngớ ngẩn, chuyện này mà truyền ra thì thể nào Đế chế Bạch cũng sẽ mất sạch thể diện! Nhưng rốt cuộc là ai đã có khả năng và lá gan động thổ ngay trên địa bàn của Đế chế Bạch?

Địa đạo có rất nhiều nhánh, cả nhóm chia ra mỗi người một hướng, riêng Mặc Khiêm Nhân thì tiến thẳng về trước, chỉ hiềm địa đạo không đủ cao nên hắn đành phải khom người đi. Rọi đèn pin xuống đất, Mặc Khiêm Nhân nhìn thấy những dấu chân lộn xộn, trong đó có hai dấu rõ ràng là của đàn ông. Hắn dễ dàng hình dung ra cảnh tượng khi đó: các nữ sinh hoảng loạn chạy trối chết, tên biến thái thong thả đuổi theo sau, cuối cùng có người tìm được lối ra nhưng đáng tiếc vẫn bị bắt lại.

Có điều người đó chắc chắn không phải Lam Lam của hắn. Mộc Như Lam sao có thể ngu ngốc như vậy được, một khi đã biết mình không thể trốn thoát, cô sẽ dồn toàn lực giết chết kẻ có ý định hại mình, chứ không phải là lãng phí hơi sức để rồi bị bắt trở lại.

Hiện tại những lối đi quanh đấy đều có người tra xét, và tên biến thái cũng đang từ trong động đi ra để truy lùng Mộc Như Lam.

Vì học viện Bạch Đế rất rộng nên địa đạo này cũng dài vô cùng, Mặc Khiêm Nhân đi mãi đi mãi, quyết định rẽ sang một nhánh khác, vài phút sau, hắn chạm mặt một kẻ đang bước ra từ trong bóng tối.

Đèn pin chiếu thẳng vào kẻ đó, mái tóc đen bóng nhẫy tựa hồ rất lâu chưa gội che đi gương mặt hắn ta, quần áo bẩn thỉu, lưng hơi gù. Có vẻ hắn ta cũng không ngờ sẽ gặp phải người lạ ở đây nên đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Đôi mắt sắc lạnh như có thể nhìn thấu tất thảy của Mặc Khiêm Nhân khiến hắn ta cảm thấy nguy hiểm.

“Ai đó?!” Đột nhiên hắn ta hoảng sợ hét lên, tay rút ra một con dao, “Đừng lại gần đây! Tôi chỉ đi lạc vào đây thôi, tôi không biết gì hết! Đừng giết tôi!”

Mặc Khiêm Nhân nhìn hắn ta một lát rồi từ từ đi tới, “Các cô gái bị nhốt ở đâu?”

“Tôi không biết! Tôi không biết gì hét!” Hắn ta vừa vung dao loạn xạ vừa hốt hoảng lấy tay che mặt.

“Các cô gái bị nhốt ở đâu?” Mặc Khiêm Nhân hỏi lại lần nữa, bỏ ngoài tai lời nói của hắn ta.

Tên kia bấy giờ mới để ý thấy Mặc Khiêm Nhân đang phải khom người, hành động bất tiện, trong lòng hắn bắt đầu toan tính, ngoài mặt thì vẫn tỏ ra sợ sệt, “Ở... Ở bên kia…”

“Dẫn đường.” Mặc Khiêm Nhân thản nhiên ra lệnh.

Tên đàn ông còng lưng chầm chậm đi trước dẫn đường, Mặc Khiêm Nhân theo sau không quá xa cũng chẳng quá gần.

++++

Nỗi khổ ngạt thở khiến Bạch Mạc Ly đang hôn mê cũng phải tỉnh lại, trong không khí gần như không có ôxi, hít vào toàn là CO, khắp hang động vang lên tiếng ho sặc sụa, có người lảo đảo chạy ra cửa hang để đẩy cái nồi, thế nhưng nó đã bị thứ gì đó kẹp lại, dùng cách nào cũng không đẩy ra được, chẳng bao lâu sau, cô gái kia cũng ngã xuống nôn khan, đầu đau như búa bổ, xem ra đã không thở được nữa rồi!

Đây chính là quá trình chờ đợi cái chết!

Bạch Mạc Ly nín thở, nhận thấy mình cử động được rồi, y chống tường đứng dậy, lảo đảo đi ra cửa hang, tung cước đá thật mạnh vào cái nồi, đáp lại chỉ có tiếng bang bang của sắt khi bị va đập.

Đang tựa vào tường cố giữ tỉnh táo, Mộc Như Lam nghe thấy tiếng động thì đưa mắt nhìn sang, cầm quần áo ướt che lại miệng và mũi, cô đi về hướng phát ra thanh âm, chân cứ loạng choạng không thôi. Mất kiên nhẫn, Mộc Như Lam dùng tay móc xuống vết thương trên vai, cơ hồ muốn lấy viên đạn ra, cái đau không gì tả được khiến cô tỉnh táo hẳn, cả tầm nhìn cũng rõ hơn nhiều.

Hệ thần kinh của con người quả là đồ tốt.

Sau khi chắc chắn tên biến thái đã đi, Mộc Như Lam men theo vách hầm tới cửa hang, đưa tay sờ thì thấy một mặt sắt lạnh lẽo, cái nồi ban nãy cô lỡ làm đổ khi lấy nước đây mà, bên trong có người đang đạp nhưng nghe là biết đang yếu dần rồi, không rõ đã xảy ra chuyện gì trước tiên phải gỡ cho được cái nồi này ra đã.

Mộc Như Lam lần mò một hồi thì phát hiện quai nồi đã bị móc vào hai cái khoen lớn cắm chặt vô tường. Thử dùng cả hai tay kéo nhưng không ăn thua, cô bèn rút súng bắn dứt chỗ nối, đạp tới một phát, cái nồi liền lung lay, khí trong động ùa ra, Mộc Như Lam vội vàng bịt mũi tránh sang bên.

Mộc Như Lam vừa ngồi xuống thì có một bóng dáng lảo đảo chạy ra từ trong động, vấp chân ngã bịch lên người cô. Mộc Như Lam cản không kịp, bị y đẩy ngã ra đất, hơi thở ấm áp phả lên cổ, một chóp mũi cọ vào làn da cô, hương thơm ôn hòa đặc trưng của thiếu nữ lập tức thay thế cảm giác ngột ngạt từ khí CO…

“… Mộc Như Lam?” Phải qua một lát Bạch Mạc Ly mới ý thức được điều này, y vội đứng dậy khỏi người Mộc Như Lam, đầu đau như chẻ làm đôi.

Mộc Như Lam nằm bất động trên đất, Bạch Mạc Ly đưa tay định đẩy cô một cái nhưng lại thấy ươn ướt dinh dính, y ngẩn người, đến khi nhận ra đó là gì, trái tim y vô cớ run lên, “Này!”

++++

Mặc Khiêm Nhân đứng khựng lại, tim thắt một cái, như cảm ứng được điều gì đó, hắn quay phắt về phía vách hầm tựa hồ muốn nhìn xuyên qua nó.

Vừa nãy… Hình như có tiếng súng?

Tên đàn ông đi trước thấy Mặc Khiêm Nhân dừng bước thì cũng nhìn sang vách hầm bằng ánh mắt kỳ quái. Thấy cái bẫy chỉ còn cách vài mét nữa thôi, hắn ta bèn lại gần Mặc Khiêm Nhân bảo, “Họ ở đây!”

Mặc Khiêm Nhân mím môi đi tiếp, mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đằng trước, hắn ta y hệt một con chuột đồng, địa đạo này hoàn toàn là sân nhà của hắn: không có đèn pin mà hắn ta vẫn có thể đi một mạch cứ như đang dạo vườn hoa, ngay cả độ dài cao rộng của hang cũng là dựa theo phạm vi hoạt động của hắn ta mà đào. Theo như quan sát của Mặc Khiêm Nhân suốt chặng đường này, trên người hắn ta có mang theo hai lưỡi câu, một khẩu súng, một con dao và một thứ trông hao hao hộp đạn bán trong chợ đen, tất cả đều có lực công kích, cả công kích tầm xa lẫn gần.

Đối đầu trực diện không phải là một lựa chọn thông minh.

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến nơi.

Đứng trước cửa hang đen kịt, tên đàn ông ngoái đầu nói với Mặc Khiêm Nhân, “Họ đều đang ở trong này!”

Mặc Khiêm Nhân im lặng đi vào, sống lưng khom nãy giờ cuối cùng cũng được thẳng.

Nhìn Mặc Khiêm Nhân đi lướt qua mình, hắn ta nhếch mép cười quỷ dị, chờ mong chuỗi âm thanh tuyệt vời của xương cốt bị nghiền nát, thế nhưng ngay sau đó, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, túm lấy hắn ta lôi mạnh vào trong. Mặc Khiêm Nhân nhảy ra ngoài, chống một gối xuống đất, bên trong lập tức vang lên tiếng thét đau đớn…

Xong. Mặc dù đã mất không ít thời gian.

Mặc Khiêm Nhân đứng dậy, bước nhanh về nơi vừa phát ra tiếng súng.

Khí CO dần tản đi, người trong hang may mắn còn thoi thóp. Nhóm Tuyết Khả cũng chạy chạy về hướng này theo tiếng súng của Mộc Như Lam, bọn họ nhanh chóng tìm thấy Bạch Mạc Ly cùng những sinh viên đã ngất đi, và cả tên Tobis chết tiệt kia nữa.

“Boss!”

“Đừng lại đây!” Bạch Mạc Ly nhíu mày, vội ngăn mấy người đang tới gần y lại.

“Boss, anh không sao chứ?!”

Bạch Mạc Ly đau cả đầu, còn chưa kịp trả lời thì bỗng có vụn đất rơi xuống, y đưa tay ra che, trần đất bên trên được thứ gì đó xúc đi một mảng lớn, nước mưa rơi xuống địa đạo cùng làn khí mát lành. Hắc Báo đứng ở trên nhìn xuống, ánh sáng chói lòa làm Bạch Mạc Ly hơi choáng nhưng lại giúp những người ở trên thấy rõ cảnh tượng bên dưới.

Bạch Mạc Ly ngồi dựa vào tường, đùi có ai đó đang gối lên, y đưa tay che trên mặt cô để đất vụn không đập vào. Nhóm Tuyết Khả bấy giờ mới hiểu vì sao Bạch Mạc Ly không cho họ lại gần, thì ra là sợ họ giẫm phải người này! Có điều Bạch Mạc Ly vừa dời tay đi, sắc mặt bọn họ đã lập tức thay đổi.

Gương mặt lo lắng của Tần Lãnh Nguyệt đanh lại, bàn tay cầm ô siết mạnh như muốn bóp nát nó.

“Đưa người bên trong ra trước đi, bác sĩ đâu?” Bạch Mạc Ly đay trán chỉ vào các nữ sinh trong hang.

“Vâng, bác sĩ sẽ đến ngay, thiết bị y tế cũng đã chuẩn bị xong rồi!” Phía trên lập tức có người trả lời.

Đội máy xúc nhanh chóng đào rộng hơn, thang được thả xuống, các nhân viên y tế đưa tất cả mọi người trong hang ra ngoài cấp cứu.

Nhóm Tuyết Khả đứng cạnh Bạch Mạc Ly nhìn Mộc Như Lam nằm nhắm nghiền hai mắt, đắn đo không biết có nên nhắc Boss rằng gối đầu trên đùi y chính là người y cực kỳ căm ghét hay không…

Bọn họ cũng không đắn đo được lâu bởi chỉ chốc lát sau, từ đằng xa đã truyền đến tiếng bước chân, một chàng trai bước ra từ trong bóng tối, lạnh nhạt tựa quân vương coi rẻ chúng sinh. Ánh mắt hắn dán lên người cô gái đang ngủ say, lên gương mặt tái nhợt, lên vai áo đỏ sẫm, hắn thấy xương cốt mình như đông cứng từng đoạn, đau nhức vô cùng.

Kể cả như thế, hắn vẫn đi đến bên cô.

Nhóm Tuyết Khả không khỏi lui lại nhường đường cho hắn.

Mặc Khiêm Nhân ngồi xổm xuống, vươn tay định bế Mộc Như Lam thì lại bị một bàn tay khác ngăn cản.

Đôi mắt lạnh lẽo nâng lên, nhìn về phía kẻ vừa khiến hắn cảm thấy bị mạo phạm, trong giọng nói thờ ơ phảng phất mùi đe dọa, “Thả ra.”

Bạch Mạc Ly cau mày nhìn Mặc Khiêm Nhân, đầu y thật đau, cũng thật choáng váng, nếu được y chỉ muốn nhắm mắt mặc kệ tất cả, chính y cũng không hiểu vì sao mình lại chặn tay Mặc Khiêm Nhân.

“Anh Bạch…” Tần Lãnh Nguyệt tới gần mép đất, thấy cảnh này thì không khỏi lên tiếng.

Bạch Mạc Ly thả tay ra.

Mạc Khiêm Nhân bế Mộc Như Lam lên, cơ thể mảnh mai của cô tựa vào lòng hắn, khiến hắn có cảm giác chỉ hơi mạnh tay thôi là cô sẽ vỡ nát.

“Nào.” Có người muốn giúp Mặc Khiêm Nhân đỡ Mộc Như Lam nhưng hắn lại nghiêng người né đi, chẳng buồn nhìn người ta lấy một cái.