Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 341: Chương V114.1: Cách mạng (1)




Editor: MDL, Piscestar

Beta-er: Misery De Luvi

Tại học viện Bạch Đế, mỗi sinh viên được đăng ký một chương trình học riêng, khoa Pháp y mà Mộc Như Lam muốn học thì cũng có đấy nhưng trước giờ chỉ để không, bởi Bạch Đế là cái nôi đào tạo nhân tài thương trường, chính trường, hắc đạo, mà đám con ông cháu cha ấy thì đời nào lại đi làm pháp y mổ xác chết? Không phải ai cũng may mắn được chọn ngành học mình thích như Morse, phần đông bọn họ, sau này phải lấy ai cũng đã được định sẵn cả rồi.

Khoa này chỉ có một mình Mộc Như Lam, may mà trong trường Y vẫn còn vài sinh viên y học lâm sàng nên cũng đỡ vắng vẻ.

Cũng vì thế mà giảng viên trở thành của mình cô, phòng giải phẫu thành của mình cô, cả xác chết cũng là của mình cô. Mộc Như Lam khá hài lòng với điều này, như vậy sẽ cô không bị ai quấy rầy.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, trừ việc môi trường học hơi trống trải do phòng thì rộng mà sinh viên thì ít, và thi thoảng có người tới dạy lễ nghĩa ra thì Bạch Đế không khác gì Harvard. Morse từng gọi điện tới đúng một lần để hỏi thăm tình hình sống của cô, sau đó thì không liên lạc nữa.

Đương lúc tan học buổi chiều, chúng sinh viên vừa rời giảng đường thì đột nhiên có một bóng đen từ trên trời lao xuống đập cái “bịch”, sọ não nát bấy, máu đỏ nhanh chóng lan ra khắp mặt đường…

Xung quanh lặng đi vài giây, sau đó là những tiếng hét vang lên đầy hoảng sợ.

Mộc Như Lam mới đi ra từ trường Y đã thấy cảnh này. Cô ngước nhìn tòa kiến trúc được xây theo phong cách La Mã cổ đại, có chín tầng cả thảy, ngã xuống… là chết chắc.

Đây chính là học sinh nhảy lầu tự tử.

Hội sinh viên và nhân viên y tế nhanh chóng xử lý thi thể, những sinh viên bị hoảng sợ cũng được trấn an. Thực ra với họ, đây chỉ là một trường hợp sinh viên tự tử bình thường. Một khi đã ký vào thỏa thuận, phụ huynh sẽ mất quyền quản giáo con mình trong một năm, học viện Bạch Đế sẽ bảo đảm an toàn tính mạng cho sinh viên, có điều không bao gồm trường hợp tự tử.

Học viện Bạch Đế hoàn toàn không chịu trách nhiệm với việc sinh viên tự tử, điều này đã được quy định trong thỏa thuận rồi.

Đây là lần thứ ba có sinh viên tự tử vì không chịu được áp lực và chế độ cấp bậc khắc nghiệt của học viện Bạch Đế.

“Đúng là vô dụng, mới vậy đã tự sát…”

“Tên đó hình như là cậu ấm của gia tộc mafia mới phất ở Ý thì phải, có khi nào là ngậm thìa vàng mà lớn không nhỉ?”

“Tên đó xếp hạng mấy vậy?”

“Chắc chắn là nằm trong vùng xám…” Các sinh viên tụ thành từng nhóm, vừa lái xe golf tới nhà ăn vừa nhỏ giọng bàn tán.

Thi thể được đặt lên cán nâng đi ngang qua Mộc Như Lam, cô đứng trên cầu thang ôm sách nhìn xuống, nhận ra đây chính là cậu trai bị bắt nạt trong căng tin lần trước.

“Thật đáng thương, tuổi còn trẻ mà đã lựa chọn cái chết.” Không biết từ khi nào Tần Lãnh Nguyệt đã tới bên cạnh Mộc Như Lam, mặt nhăn mày nhíu đượm vẻ u buồn, “Cậu bé đó, chị nhớ là thành tích cũng không đến nỗi, ngặt nỗi xếp hạng trên bảng tài sản quá thấp – có lẽ là vì gia tộc mới phất nên cậu ấy không có nhiều tiền – làm điểm tổng bị kéo xuống, cứ kẹt trong vùng xám mãi. Phải chi được như em, sinh ra trong một gia đình khá giả thì chắc đã không khổ như vậy.”

Ý là dè bĩu cô đứng hạng nhất nhờ vào tiền chứ gì, coi bộ vẫn chưa hết tức ha? Cũng phải, đang ăn trên ngồi trước thì tự dưng bị người ta đạp xuống, làm sao mà chấp nhận cho nổi.

Mộc Như Lam cười nhẹ, “Chị xuất thân không được tốt, thậm chí còn không có cha mẹ lo cơm áo cho đủ đầy, chắc chị đã phải cực nhọc lắm nhỉ?”

Đáp trả không chút nhân nhượng.

Nụ cười trên môi Tần Lãnh Nguyệt đanh lại, ánh mắt nhìn Mộc Như Lam cũng lạnh dần.

Người Tần gia, tất cả đều là trẻ mồ côi, nếu Tần Lãnh Nguyệt không dựa vào Bạch Mạc Ly thì có nằm mơ cũng không với tới được hạng nhất, nói huỵch toẹt ra là giá trị tài sản của cô ta đều nhờ Bạch Mạc Ly cho cả.

Trong vòng chưa đầy vài ngày giao thiệp với mấy cô gái muốn lôi kéo mình, bọn họ đã kể chuyện này cho Mộc Như Lam, xem ra đây là chuyện chỉ những ai có số má mới được biết.

Sắc mặt Tần Lãnh Nguyệt ngày một tệ đi còn Mộc Như Lam thì cười ngày một dịu dàng, “Vô tình đụng phải nỗi đau của chị rồi sao? Thật ra tôi cũng không có ý gì đâu, quá trình thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả, tỉ như nữ diễn viên dựa vào thân thể để leo cao ấy, cũng có sao đâu, quan trọng là ai sẽ trở thành ngôi sao hàng đầu, đúng không nào?”

So với việc không giải thích, lời giải thích của cô càng khiến người ta muốn nổi điên hơn.

Thế nhưng Mộc Như Lam đang cười, những ai chỉ nhìn không nghe đã bắt đầu bị nụ cười đó mê hoặc, mà cho dù có nghe được thì họ cũng sẽ không nỡ trách cứ, thiên sứ dù có làm gì cũng sẽ được tha thứ.

Tần Lãnh Nguyệt siết chặt tay rồi lại nhanh chóng thả lỏng, cô ta mỉm cười, như thể màn đấu đá vừa rồi không hề xảy ra, “Đúng vậy, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.”

“Chị hẳn biết tôi có hôn phu rồi.” Mộc Như Lam thật không hiểu nổi suy nghĩ của một số phụ nữ, là do cô biến thái nên cách tư duy bị khác với người thường, hay là cả người bình thường cũng không thể hiểu nổi cách tư duy của mấy đứa não tàn? Rõ ràng cô ta đang mang thai đứa bé của Bạch Mạc Ly, mà Mộc Như Lam thì cũng có hôn phu rồi, thế quái nào cô ta cứ cắn lấy cô không nhả, chẳng lẽ cô ta có máu M? Muốn thách thức sức sáng tạo của cô để tạo ra một rối hai mạng à?

Nụ cười của Tần Lãnh Nguyệt nhạt đi, “Cô có biết giác quan nhạy bén nhất của trẻ mồ côi là gì không?”

Mộc Như Lam không đáp.

“Là trực giác.” Tần Lãnh Nguyệt nhìn Mộc Như Lam, miệng cười nhưng mắt lạnh tanh, “Anh Bạch vốn nên giết cô từ lâu nhưng lại bị nhiều thứ làm trì hoãn, bây giờ tôi cũng không biết là anh ấy không rảnh để mắt đến cô, hay là đã quên xử lý cô rồi. Là phụ nữ với nhau, tôi nghĩ cô nên biết mối nguy hiểm tiềm tàng này.”

Mộc Như Lam nghiêng đầu, không khỏi bật cười, “Ý chị là anh Bạch không giết tôi, thì sẽ yêu tôi sao?”

“Im đi!” Tần Lãnh Nguyệt cáu kỉnh, may mà lúc này không có nhiều người ở đây, bằng không họ đã có thể thưởng thức một vẻ mặt khác của đàn chị nổi tiếng hiền lành rồi.

“Mặc dù tôi cũng muốn giễu chị úng não vì mấy bộ tiểu thuyết lãng mạn, cơ mà vì nghĩ cho cái mạng nhỏ của tôi nên thôi. Nếu chị đã thành thật rằng chị muốn anh Bạch xử lý tôi, thì tôi cũng thành thật với chị…” Mộc Như Lam thôi cười, trong mắt ánh lên sự quỷ dị khó thể nào nắm bắt, “Kẻ muốn giết tôi thường không có kết cục tốt đẹp đâu.” Trùng sinh thành biến thái, tuy Mộc Như Lam không sợ chết nhưng cô vẫn rất quý trọng mạng sống và cực kỳ ghét kẻ muốn hại mình. Cho dù bị chặt tay chặt chân, miễn là miệng còn sức, người còn động, trước khi chết cô vẫn sẽ cắn ngập răng vào chúng, nói không chừng còn dứt ra cả một miếng thịt to.

Dứt lời Mộc Như Lam đi xuống cầu thang, bỗng sực nhớ ra một chuyện, cô ngoái đầu nhìn Tần Lãnh Nguyệt, “Dạo này chị ra ngoài ban đêm nhớ cẩn thận một chút nhé.”

Một lời de dọa?

Tần Lãnh Nguyệt nhíu mày nhìn theo, sau lại cười khẩy, chỉ giỏi khua môi múa mép, học viện Bạch Đế là địa bàn của họ, nó làm được trò gì cơ chứ? Xì! Đúng là nực cười!

Mộc Như Lam thong thả lái xe đến siêu thị mua thịt, cô hiếm khi tới căng tin ăn tối mà hầu như đều tự nấu, nguyên nhân là do đám Tần Phá Phong chướng mắt quá, ngồi ăn ở tầng năm đồng nghĩa với việc phải chịu đựng bọn họ, nhưng ngồi ở tầng thấp hơn thì lại khiến người khác sợ sệt hoặc lăm le nịnh bợ, phiền chết đi được, thôi đành chịu khó lăn vào bếp vậy.

Mỗi sớm đi học và mỗi chiều tan học cô đều thấy con thần ưng Andes của Bạch Mạc Ly đậu trên nóc nhà, hùng dũng oai vệ như một kỵ sĩ, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, vừa lịch thiệp lại vừa nguy hiểm. Có điều sau lần bị Mộc Như Lam hù dọa, nó không còn dám ngang ngược diễu võ giương oai trước mặt cô nữa.

Cánh của Tiểu Bạch đã lành rồi nhưng có lẽ do bản năng, mỗi khi Mãnh Sát đậu bên ngoài là nó lại trốn nhủi trong phòng không dám ra, nói cho cùng, bồ cầu mà đối đầu với kền kền thì chỉ có nước bị ăn sạch mà thôi.

Nhưng trước khi bị kền kền ăn thì có lẽ nó đã bị Mộc Như Lam xử mất rồi.

“Chị không nuôi loại vật cưng yếu ớt không biết đánh trả đâu.” Trong phòng bếp, Mộc Như Lam vừa thái thịt vừa nhẹ nhàng nói, “Vô dụng quá thì một ngày nào đó chị sẽ đem cưng đi nấu canh đó.”

Dưới bàn tay tao nhã của Mộc Như Lam, con dao phay sắc lẻm bổ từng nhát một, biến thớ thịt thành những miếng đều tăm tắp, nếu dùng dao mổ thì chắn chắn sẽ nhanh hơn, đẹp hơn, và cũng khiến người ta khiếp đảm hơn.

Chú bồ câu trắng núp trong chậu giương cặp mắt đậu đen mà nhìn Mộc Như Lam, vừa sợ sệt lại vừa muốn tới gần, trông đáng thương vô cùng. Bảo một con bồ câu đi đối đầu với kền kền, khác gì bảo chuột nhắt đi tấn công rắn hổ mang cơ chứ!

Mộc Như Lam đang ăn tối thì có tiếng gõ cửa, đứng trước cửa là một cô gái mặc đồ thể thao, dáng vẻ sang trọng cao quý, “Mình định tới khu thể thao chơi tennis, cậu đi cùng không?”

Khu thể dục, một trong những khu đặc quyền hàng đầu, có bể bơi, sân bóng rổ, sân bóng đá, là nơi tổ chức các hoạt động thi đấu cũng như là sân chơi cho các sinh viên, xếp hạng từ 2000 trở lên mới được vào, dưới 2000 thì ngay cả khu vực quanh cổng cũng không được bén mảng lại gần.

Mộc Như Lam lắc đầu, “Cám ơn, nhưng tôi còn đang ăn tối.”

“Cần mình chờ cậu không?” Cô gái nọ nhìn Mộc Như Lam, cùng nằm trong top 10, thay vì một Tần Lãnh Nguyệt leo hạng nhờ đàn ông, cô ta để ý đến Mộc Như Lam hơn; tuy theo cô ta thì việc Mộc Như Lam dùng tiền để vọt lên đầu không được đàng hoàng cho lắm, nhưng top 10 hầu như ai cũng có tối thiểu một đồng minh, cô ta không gia nhập nhóm của người Tần gia, cứ lẻ loi thế này thì khi xảy ra chuyện sẽ không ai giúp đỡ, vì vậy Mộc Như Lam trở thành lựa chọn duy nhất của cô ta.

“Không cần đâu.” Mộc Như Lam lắc đầu, thấy cô gái nọ bỏ cuộc vào ngồi lại trong xe golf, cô cười thâm thúy, “Tina, đi đường cẩn thận.”

Tina gật đầu cho có, trong lòng cảm thấy hơn bất mãn, đã hơn một tháng rồi mà con nhỏ này vẫn cứ giữ thái độ bình bình đạm đạm, thật chả hiểu nó nghĩ gì, cũng không biết nó có xem mình là đồng minh không nữa.

Đồng minh? Nhìn xe cô ta đi xa, Mộc Như Lam cười tủm tỉm rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại, che đi ánh sáng quỷ dị vừa lóe lên trong mắt, xưa nay biến thái không cần đồng minh đâu.

++++

Xe golf bon bon chạy tới khu thể thao, học viện rất rộng mà người thì lại ít nên bình thường đi đường hiếm khi gặp được ai khác, nhất là vào thời điểm mặt trời mới lặn, nhiều sinh viên vẫn còn trong căng tin chưa đi ra.

Từ kí túc xá đến khu thể thao mất tầm ba mươi phút đi bộ, còn nếu lái xe golf chạy hết tốc độ thì chỉ mất chưa tới mười phút.

Hai bên cây cối um tùm, gây cảm giác như đang bước vào rừng rậm, tán cây cao che khuất ánh hoàng hôn, khiến cả không gian chìm vào u ám.

Cô gái xinh đẹp ngẩng cao đầu ngay cả khi ngồi trong xe, vừa nhìn là đã thấy khác hẳn nữ sinh bình thường.

Xe golf chạy vào một đường hầm 10m được dây leo phủ quanh, đèn bên trong tắt ngúm, không biết là chỉ ở khu này hay là cả trường đều thế. Tina đang định bật đèn xe thì đột nhiên xe đứng sựng lại.

Tina cau mày, khởi động vài lần thì nhận ra xe vẫn đang nổ, chỉ là ở dưới bị thứ gì đó kéo lại, không chạy tiếp được.

“Gì vậy trời!?” Tina xuống xe, đưa mắt nhìn ánh sáng le lói phía cửa hầm rồi ngồi xổm xuống nhòm vào gầm xe, lờ mờ thấy một cái móc lớn đang móc xe mình lại.

Móc? Mặt đường chỉ có bùn đất, đâu ra một cái móc lớn thế này?

Tina không nghĩ nhiều, tuy rất khó chịu nhưng chỗ này cách xa kí túc xá, cách khu thể thao cũng còn một đoạn nữa, bây giờ đã hết giờ làm việc của hội sinh viên rồi, cô ta đành phải quỳ xuống, với tay vào bên trong hòng gỡ cái móc ra khỏi xe…

Cây cối rậm rạp chặn mất chút ánh sáng cuối cùng, khiến bóng tối phủ kín cả đường hầm. Cô gái xinh đẹp mặc đồ thể thao tập trung giải quyết cái móc dưới gầm xe, không hề nhận ra có một đôi chân trần đang tiến về phía mình.

Tina vừa sờ tới được cái móc thì nhìn thấy một đôi chân xuất hiện ngay cạnh mình, cô ta ngẩng đầu nhìn chủ nhân căp chân kìa, đập vào mắt là một gương mặt trắng bệch…

++++

Trong đường hầm phủ đầy dây leo đậu một chiếc xe golf trắng, xung quanh vắng tanh không một bóng người, cái móc nọ, từ từ trở về lòng đất…