Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 314: Chương V101.2: Về phe (2)




Cửa phòng khẽ khàng mở ra cùng tiếng kẽo kẹt nhè nhẹ.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Morse là từng khúc ruột dài vắt trên giá, nối đến ổ bụng của Tần Nhược Liễu – người đang nằm bất động nơi bàn mổ mà chẳng mảy may biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Đôi mắt xám của Morse sửng sốt mở to.

Mộc Như Lam đang cầm dao mổ đặt ngay vị trí trái tim, cô hơi ngạc nhiên khi thấy Morse, “Hết giờ rồi à?”

Ghê thật, bị bắt quả tang thế này mà lại không hề hoảng hốt hay muốn giết người diệt khẩu, chỉ hỏi là hết giờ rồi à.

Morse đứng lặng đi hồi lâu, Mộc Như Lam thấy anh ta không trả lời thì bèn tiếp tục công việc.

Trông cô thản nhiên như chỉ đang giải phẫu một mô hình vô tri.

Morse – bình tĩnh đến bất ngờ – len qua đống đồ đạc lộn xộn để đi đến bên cạnh Mộc Như Lam. Anh ta nhìn xung quanh một lượt, điện tâm đồ cho thấy nhịp tim của người này vẫn ổn định, các cơ quan vẫn hoạt động bình thường, thật khó mà tin được…

Thật khó mà tin được cô gái này có gan và năng lực làm ra chuyện như thế.

“Cô định làm gì đấy?” Nhìn động tác của Mộc Như Lam, Morse hỏi.

“Tôi muốn thử lấy tim cô ta ra.”

Morse cau mày, “Cô sẽ giết chết cô ta mất.” Cô gái này trông quen quen, hình như là người bên đế chế Bạch, nếu để cô ta chết trong trường thì sẽ rất phiền phức.

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, có điều nếu không thử thì tôi sẽ không bao giờ biết cách lấy tim ra mà không làm chết vật chủ.” Mộc Như Lam xoắn xuýt, “Nhắc mới nhớ, anh Morse không sợ à?”

“Có gì đâu mà sợ.” Mặt biển màu xám vẫn êm ả không chút gợn sóng.

“Sao?”

“Xung quanh tôi nhiều thiên tài điên rồ lắm.” Nhìn đến quen luôn rồi. Tiếp xúc với những người đó, anh ta mới hiểu cái gọi là “thiên tài và kẻ điên chỉ cách nhau có một gang tay”. Cứ tưởng đâu Mộc Như Lam bình thường, hóa ra cô cũng là một kẻ điên cuồng y học.

Không phải ai cũng đụng tí là cho rằng người ta là biến thái, nhất là khi trong đầu anh ta không hề có khái niệm này.

Chỉ cần chưa đến mức hại chết người thì vẫn còn cách cứu vãn.

Mộc Như Lam nhếch môi, xem ra cô đã đoán đúng: Morse không phải là một sinh viên bình thường, bằng không Tần Xuất Vân đã chẳng cảnh cáo cô phải tránh xa anh ta. Cô có nên nói cho Morse biết thiên tài và kẻ điên cũng chia thành nhiều loại không nhỉ? Có lẽ những thiên tài điên xung quanh anh ta chỉ hơi quá cuồng si chứ không đến mức biến thái như cô.

Hừm… thôi khỏi đi.

“Trả mọi thứ lại như cũ đi.” Morse nhìn quanh, cảnh này mà để giáo viên trực bắt gặp thì tiêu, “Lần sau có muốn tìm mẫu sống thì cũng đừng tìm trong trường, thẻ tôi đưa cô đâu?”

“Đây.”

“Đi tới đó đi, và nhớ tránh xa người Tần gia ra.” Morse đã quyết tâm bồi dưỡng Mộc Như Lam thành tài để thu làm cánh tay phải nên đương nhiên phải bảo vệ cô, đám họ Tần đó hình như có ý đồ bất lương với cô.

Hay nhỉ, bên Tần Xuất Vân muốn cô tránh xa Morse còn Morse thì lại muốn cô tránh xa bọn họ. Hai bên có vẻ là kẻ thù nhưng lại học chung một trường, lẽ nào đã ngầm thỏa thuận nước sông không phạm nước giếng? Sao cô cứ thấy mình như thành thành phần đứng giữa ấy nhỉ?

Mộc Như Lam xếp nội tạng vào theo thứ tự rồi khâu lại, khâu đến ngang buồng tim, cô thật sự muốn thử lấy ra nhưng lại ngại Morse đang trông chừng.

Lúc Mộc Như Lam đóng ngực hoàn tất cũng là lúc thuốc mê và thuốc cầm máu hết tác dụng, Tần Nhược Liễu lập tức rên lên vì đau. Ngay lúc này Morse bỗng dưng bảo Mộc Như Lam ra ngoài, tuy cô không hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoan đặt dụng cụ xuống, thôi thì cứ nghe lời đàn anh vậy.

Nhìn Tần Nhược Liễu từ từ tỉnh lại, Morse lấy di động ra đánh một cuộc gọi…

++++

Trăng đã lên cao chiếu sáng cả vùng trời mà chúng học sinh vẫn tấp nập đi đi về về.

Đến nhà ăn, Mộc Như Lam lấy tấm thẻ Tần Nhược Liễu cho cô ra xem. Thì ra… anh trai Bạch Tố Tình đang ở Mỹ. Học viện Bạch Đế… học viện Bạch Đế… Bạch…

Thật đáng trông chờ, tên trùm cuối mà kiếp trước cô không hề biết đến, tên mà đến cả Bạch Tố Tình cũng phải kính sợ và phục tùng, liệu y sẽ trở thành một con rối đẹp hơn cả Tình Tình, hay là sẽ hành hạ cô thê thảm như kiếp trước đây? Nghĩ thôi đã thấy máu sôi lên rồi.

Học viện Bạch Đế…