Mộc Như Lam không biết mình đã khiến cho Mặc Khiêm Nhân rối rắm như thế
nào, cô mang thức ăn đến trước cửa phòng Lam Nhất Dương, gõ cửa vài cái
rồi bước vào.
Trong phòng, ngoài Lam Nhất Dương ra còn có hai người nữa – một phụ nữ
trung niên và một cậu con trai khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Sắc mặt
Lam Nhất Dương rất tệ, như thể đang kiềm nén một trận lửa giận, hắn nhìn Mộc Như Lam không nói, sợ mình mở miệng là sẽ tuôn ra toàn lời thô tục.
Trong vài giây đó, Mộc Như Lam nhanh chóng phân tích không khí căng
thẳng này, còn chưa kịp nói gì thì cậu con trai mặc đồng phục của học
viện Tử Viên đã thốt lên.
“Mộc Như Lam?” Lam Bỉnh Lân kinh ngạc đứng thẳng dậy, trừng mắt khó tin. Tiếng lành đồn xa, người trong các học viện quý tộc không ai không biết Mộc Như Lam, huống chi hiệu trưởng Tử Viên còn ba lần bốn lượt nhắc đến cô.
“Xin chào,” Mộc Như Lam hết nhìn Lam Bỉnh Lân lại nhìn sang Lam Nhất Dương, “Lát nữa tôi quay lại…”
“Khỏi cần,” Lam Nhất Dương cắt ngang, lạnh lùng đảo mắt về phía hai người kia, “Kẻ không phận sự mau cút ra ngoài.”
“Mày…”
“Mẹ!” Lam Bỉnh Lân ý nhị liếc nhìn gói đồ Mộc Như Lam đặt trên bàn, ghé
miệng thì thầm cái gì đó vào tai Lý Diễm. Bà ta nghe xong thì kinh ngạc, trong lòng lạnh lùng cười.
Mộc Như Lam lấy đồ từ trong túi bỏ lên bàn, vì không thể dùng tay trái
nên động tác của cô khá chậm chạp. Cử chỉ dịu dàng này khiến cơn giận
của Lam Nhất Dương tan đi không ít, nhìn đến hai mẹ con kia thì hắn lại
thấy kinh tởm, “Còn chưa cút đi?”
“Lam Nhất Dương, bà ấy là mẹ của mày!” Lam Bỉnh Lân gắt lên, đồng thời kín đáo quan sát phản ứng của Mộc Như Lam.
Lam Nhất Dương khinh thường nhếch môi, nhìn về phía người phụ nữ đang ra vẻ đau lòng gạt nước mắt, “Mẹ tao không có cái mùi hồ ly thối tha trên
người, cũng không sinh ra một thằng oắt ti tiện như mày!”
Sắc mặt Lam Bỉnh Lân trầm xuống, hắn không ngờ ở trước mặt Mộc Như Lam
mà Lam Nhất Dương vẫn có thể thô bỉ đến vậy. Tuy không biết tại sao bọn
họ quen nhau, nhưng hễ là đồ của Lam Nhất Dương thì hắn đều muốn cướp
đi, yêu thương, quan tâm, khen ngợi,… hắn sẽ không để Lam Nhất Dương có
bất cứ thứ gì. Chỉ cần Lam Nhất Dương để ý thì cho dù đó có là rác, Lam
Bỉnh Lân hắn cũng sẽ đến cướp đoạt!
“Bỏ đi, Bỉnh Lân,” Lý Diễm lắc đầu, bà ta nhìn Lam Nhất Dương bằng ánh
mắt hiền lành mà khổ sở, “Con không chịu nhận mẹ cũng được, nhưng con
không thể làm bố và ông lo lắng như vậy. Vừa mới trở về đã tự hại mình
ra nông nỗi này, Bỉnh Lân đã phải làm hộ việc bố giao cho con. Nhiều lần như vậy, cấp trên sẽ nghĩ rằng con không có năng lực, làm sao có thể
đồng ý với bố để con thừa kế công ty? Con đã mười chín tuổi, cũng lớn
rồi, Nhất Dương, coi như mẹ xin con, đừng tuỳ tiện nữa có được không?
Cũng đừng dính đến thuốc phiện lần thứ hai, khó khăn lắm con mới có thể
ra khỏi trại cai nghiện…”
“Cút xéo đi!” Kí ức màu đen tựa một con rắn độc lao đến nuốt chửng Lam
Nhất Dương, hắn kích động rống lên khiến động tác của Mộc Như Lam khựng
lại. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, Lam Nhất Dương phẫn nộ trừng Lý
Diễm và Lam Bỉnh Lân như thể chỉ một giây nữa thôi, hắn sẽ xông lên giết chết bọn họ.
Lý Diễm bị doạ sợ đến mức tim đập thình thịch. Bà ta nhìn đống đồ ăn bị
đánh rơi dưới chân Mộc Như Lam, thầm nghĩ đã đạt được mục đích rồi thì
không việc gì phải ở lại. Thế nên sau khi buồn bã nhìn Lam Nhất Dương
một cái, bà ta gật đầu chào Mộc Như Lam, đến khi cô mỉm cười đáp lại thì Lý Diễm mới vui vẻ cùng Lam Bỉnh Lân đi ra ngoài.
Cánh cửa hết mở lại đóng, trong phòng chỉ còn mỗi Mộc Như Lam và Lam Nhất Dương.
Ánh chiều tà le lói qua khung cửa sổ, làn gió thu nhẹ nhàng lay động
chiếc chuông gió treo nơi cửa sổ, leng keng một điệp khúc thanh thuý.
Lam Nhất Dương cúi đầu, mái tóc rũ xuống phủ lên gương mặt hắn một khoảng đen u buồn, yếu ớt và bất lực.
Lam Nhất Dương, mười chín tuổi mới chỉ học năm hai, hắn bị đưa vào trại
cai nghiện vì hít thuốc phiện nên đã phải lưu ban ba năm. Ở Úc không có
trường học nào muốn nhận hắn nên Lam Nhất Dương mới bị đuổi về đây – nơi mà thế lực của Lam gia đủ mạnh để có thể bưng bít chuyện này.
Đó là cơn ác mộng mà Lam Nhất Dương không bao giờ muốn nhớ tới, miệng
vết thương vừa mới đóng vảy nay lại bị xé toác ra, chảy máu đầm đìa. Khi nãy hắn không giữ nổi bình tĩnh mà phát hoả ngay trước mặt Mộc Như Lam, bây giờ không biết phải đối mặt với cô như thế nào, chỉ biết hối hận vì đã gọi cô đến.
Hắn chợt hiểu ra tại sao mình bống muốn gần gũi với Mộc Như Lam, cô là
thiên sứ thuần khiết, yêu thương cả thế gian, hắn lại là kẻ sống trong
bóng tối lạnh lẽo, trước giờ không hề biết đến cảm giác ấm áp, tới khi
gặp được ánh mặt trời thì liền không muốn để vuột mất.
Người bên cạnh vẫn không nói gì, hô hấp của Lam Nhất Dương bắt đầu trở nên nặng nề.
Một lúc lâu sau đó, Mộc Như Lam rời khỏi phòng.
Lam Nhất Dương ngẩng đầu nhìn cánh cửa đã đóng lại im lìm, trong lòng có thứ gì đó vụt tắt.
Người kia từng nói thế nào nhỉ? Quá khứ sai lầm luôn để lại những vệt
đen bất hoại, cũng giống việc một tên tội phạm vẫn mãi mãi là một tên
tội phạm, tiền án của hắn sẽ không bao giờ bị xoá bỏ.
Lam Nhất Dương vừa mới nhếch môi cười tự giễu thì Mộc Như Lam đã đẩy cửa bước vào, trên tay cầm cây lau nhà, cô lẳng lặng dọn sạch đống thức ăn
vương vãi trên sàn.
“Cô…” Cổ họng Lam Nhất Dương nghẹn lại, hắn nhìn Mộc Như Lam trân trối.
“Ừ?” Mộc Như Lam ngẩng đầu cười nhu hoà, như thể vừa rồi chẳng có vấn đề gì xảy ra, cô cũng chẳng nghe được chuyện xấu nào cả.
Lam Nhất Dương thở phào một hơi nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Trầm mặc cả buổi, hắn mới mở miệng, “Tôi bị hãm hại.”
“Ừ,” Mộc Như Lam đem thức ăn bị đổ cho vào thùng rác.
Lam Nhất Dương giật mình, “Cô tin tôi?”
“Ừ.”
“Kể cả khi tôi nói kẻ hãm hại tôi chính là hai mẹ con kia?” Lam Nhất
Dương hoàn toàn không biết lúc này ánh mắt của hắn tràn ngập hy vọng đến mức nào.
Mộc Như Lam đặt cây lau sàn vào ô vắt rồi đẩy xuống, nước rơi lách tách từng giọt, cô thản nhiên trả lời, “Ừ.”