Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chương 265: Chương 76.3: Tồn tại (3)




“Hình như chưa lắp.”

“Nghe nói này trước đây chỗ này bị ma ám…” Một tên thanh niên trẻ tuổi lên tiếng, nói đoạn hắn ôm tay run run người.

Tên đi đằng trước quay lại đập đầu hắn một cái, “Tào lao, ma quỷ mà có thật thì dân số thế giới đã chẳng nhiều như bây giờ.” Cái đó gọi là oan có đầu nợ có chủ, trên đời có nhiều người tốt những cũng không ít kẻ xấu, nhất là bọn nhà nước, nếu quỷ có thật thì không biết đám oan quỷ đã giết trả thù bao nhiêu người rồi.

“Ha ha, mày mà cũng biết dân số thế giới đang bùng nổ cơ đấy.”

“Đồ đần.”

Tầng năm.

Càng lên cao không khí càng ẩm, nguyên nhân là do tháp nước đặt trên tầng thượng bị hư mà Mộc Như Lam chưa kịp gọi người tới sửa.

Trong gian phòng trống giữa tòa nhà âm u.

Sô pha màu trắng, mặt sàn sạch sẽ, trông có vẻ là một phòng trọ chất lượng.

Sau hai tiếng “rắc rắc”, cửa phòng bị phá thành công. Đã lục soát từ tầng một lên tận tầng năm mà vẫn chưa tìm ra gì hay ho, tên thanh niên ra chiều mệt mỏi chán chường. Mỗi người kiểm tra một gian, hắn vừa vào phòng vừa ngoái đầu hỏi, “Có thật là tụi nó còn trong này không đấy? Đã kiểm tra cả mớ phòng rồi mà có thấy cái quỷ gì đâu.”

“Lắm chuyện, tao canh ở ngoài lâu thế còn rảnh đi lừa mày à? Không có thấy hai chị em đó ra ngoài. Lục soát nhanh lên, nhất định là tụi nó biết chúng ta vào nên đã trốn rồi, mẹ nó, điếm thối, lần này tao sẽ chơi tụi mày ra trò!” Lúc đó tức quả nên đương nhiên gã buôn người muốn trả thù, lái đi được một đoạn gã lại chạy về, nghĩ bụng dụ không được thì bắt! Nào ngờ còn chưa bắt được ai thì đã phải đi toilet, cũng vì thế mà lỡ mất Mộc Như Lam.

Tên thanh niên rên một tiếng rồi bước vào phòng, trong lúc lục soát hắn đã phát hiện ra mỗi tầng đều có một căn phòng có gác sạch đẹp nên cũng không thấy lạ khi nhìn thấy một gian phòng sạch sẽ chỉnh tề như thế. Bình thường rảnh rỗi tên thanh niên này rất thích đọc truyện ma, ban này còn nói đùa với đám kia là không chừng chỗ này có ma. Hai gian phòng tầng này cách nhau hơi xa, hơn nữa phòng cũng ngày càng rộng hơn, hắn bắt đầu nghi thần nghi quỷ, ngờ ngợ như thể sau lưng mình có thứ gì đó chực xông ra.

Sàn gỗ kêu kẽo kẹt dưới từng bước chân. Không tìm được công tắc đèn, tên thanh niên đành phải lục soát trong bóng tối, thi thoảng nói mấy câu ai đang trốn mau lăn ra đây, thể nhưng đáp lại chỉ có tiếng vọng của chính hắn.

Hắn lên gian trên, thận trọng quan sát xung quanh. Trên này có hai căn phòng nhỏ, căn thứ nhất chào hắn bằng một mùi hương kì quái, bên trong có hai cái giá dựa tường đối nhau, ở giữa là một thứ gì đó trông như bàn mổ.

Hắn thấy lạ nhưng không nghĩ nhiều, tiếp tục lần mò kiểm tra các góc phòng, không thấy ai thì mới ra ngoài đóng cửa.

Hắn sang căn thứ hai, không hiểu sao tim đập hơi nhanh, hắn nuốt nước bọt, vừa run run mở cửa vừa nghĩ chẳng lẽ sắp gặp quỷ rồi hay sao mà mình hoảng dữ vậy?

Kẽo kẹt—

Hắn thở phào một hơi khi thấy một căn phòng trống không, bà nó, đúng là tự mình hù mình, trên đời làm gì có ma quỷ! Hắn nhìn quanh một chấp, phòng này cũng khá sạch sẽ, có một chiếc tủ kê sát vào tường, hoa văn hoàng gia màu đỏ sậm trông xinh đẹp nhưng cũng vô cùng quỷ dị.

Chắc là không có ai trốn trong đó đâu nhỉ…

Nghĩ vậy nhưng tên thanh niên vẫn vào phòng, hắn không dám qua loa, ngộ nhỡ có người trốn trong tủ thật thì sao?

Chiếc tủ có vài ngăn, hắn mở từng cái một, ngăn thứ nhất, thứ hai, rồi thứ ba đều rỗng, vì thế hắn lười chẳng muốn nhìn ngăn thứ tư, chắc c ũng có chả có gì đâu, chứ nếu có người trốn thật thì sao không có tiếng gì hết? Đâu phải cứ miệng im là tay chân không nhúc nhích.

Hắn bèn đi ra ngoài, tiện tay đóng sầm cánh cửa tủ thứ ba lại, “phịch” một tiếng, khóa tủ ngăn cuối cùng rớt xuống vì chấn động mạnh, cánh cửa thứ tư từ từ mở ra.

Tên thanh niên đang sắp ra tới cửa thì bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng, chiếc rèm màu trắng sau lưng hắn lặng lẽ bay phất phơ, loáng thoáng chút quỷ dị.

++++

Mộc Như Lam buông đũa, cầm ly nước ép cà chua đặt bên trái từ từ uống, chiếc nhẫn màu bạc lóe sáng theo tia nắng chiếu xuyên qua cửa sổ.

Đoạn Nghiêu ngồi đối diện cô, có vẻ đang chờ đợi một điều gì đó, nhưng cũng có vẻ chỉ đang nhìn cô mà thôi.

“Cậu giam lỏng mình hả A Nghiêu?” Mộc Như Lam bỏ chén xuống nhìn hắn.

“Không phải.”

“Mình đi ra ngoài đi một chút được không?”

“Không được… Tạm thời là thế.” Hắn sẽ đưa cô rời khỏi thủ đô, đến một nơi mà những thế lực kia không thể chạm đến.

Mộc Như Lam trầm mặc nhìn hắn. Đoạn Nghiêu rất đẹp, tựa như hoa yêu mị hoặc bước ra từ trong tranh, đôi mắt đào sáng ngời của hắn thừa sức khiến các cô gái điên đảo, thế nhưng khi pha thêm vài giọt yếu ớt và dè dặt, đôi mắt ấy lại khiến người ta đau đến thắt lòng, không ai có thể tha thứ cho kẻ đã làm hắn tổn thường.

Hắn che giấu tình cảm quá kỹ. Với một hệ thống cảm xúc đã biến dạng, biến thái hầu như không bao giờ yêu thật lòng. Muốn phát hiện tình cảm của người khác tuy không khó nhưng nếu giấu quá kỹ thì Mộc Như Lam cũng không nhận ra. Nhưng biết làm sao giờ? Biến thái coi lời yêu không hơn gì câu gọi món, một người như thế không thể nào ban tặng hai phần tình yêu, cả phần cho Mặc Khiêm Nhân cũng cực kì nhỏ, đa số là ý muốn chiếm hữu.

Đoạn Nghiêu đứng dậy đi ra ngoài, không muốn tiếp tục chịu đựng cái nhìn của Mộc Như Lam. Hắn sẽ không chết tâm. Ai lại muốn vứt bỏ trái tim mình cơ chứ? Ai lại muốn sống cô độc trong bóng tối cơ chứ? Không ai cả! Hắn biết Mộc Như Lam sẽ không hận hắn, hai năm trước lúc mới tỉnh dậy, nhìn thấy biểu cảm của cô  là hắn đã biết rồi. Hắn cũng không hiểu tại sao cô lại có cái biểu cảm như thể cô không cứu hắn mà sát hại cha mẹ hắn làm hắn trở thành cô nhi, muốn thay thế cha mẹ chăm sóc  hắn.

Không hiểu mà cũng không cần hiểu, hắn chỉ cần biết cô luôn dung túng cho hắn là đủ rồi.

“A Nghiêu nói vậy làm mình buồn quá.” Chất giọng nhu hòa của Mộc Như Lam nhuốm vẻ buồn bã, “Mình chỉ muốn A Nghiêu hạnh phúc, nhưng thấy cậu phải đau khổ vì mình thế này, mình hối hận lúc trước đã đỡ đòn cho cậu.”

Đoạn Nghiêu siết nắm tay, giọng nói trầm đến cùng cực, “Muốn mình hạnh phúc… Thì cứ ở bên cạnh mình, chỉ cần có cậu bên cạnh, mình sẽ hạnh phúc.”

Mộc Như Lam để hắn đi mà không nói gì thêm, cô nhìn ra ngoài ban công, cầm ly nước ép cà chua uống từ từ. Ánh nắng sáng chói in lên đôi mắt cô một lớp lụa vàng rực, che giấu đi mọi tâm tình.

Cùng lúc đó.

“Đã xác định được vị trí, ở cao ốc Signor.”

“Xuất phát!”