Cả ngày kế tiếp, Tiểu Tiện đều rất an tĩnh.
Đỗ Hàng cảm thấy ngoài ý muốn, lúc sinh bệnh thì dằn vặt người chết, bệnh hết rồi cư nhiên biến nhu thuận, cậu ta thực không bị sốt cháy đầu óc đi?
Buổi tối, Tiểu Tiện tự học xong trở về, phát hiện Đỗ Hàng đứng dưới KTX của cậu, trong tay xách theo một cái túi. Tiểu Tiện còn chưa đi qua, Đỗ Hàng thấy cậu sau liền chạy tới, lắc lắc cái túi trong tay, “Đoán xem đây là cái gì?”
Tiểu Tiện tỉ mỉ quan sát cái túi, nghĩ thầm bên trong khẳng định đựng rất nhiều thứ, đem túi tắc tròn, chỉ tiếc túi là màu đen nên nhìn ko thấy bên trong.
Đỗ Hàng mở túi, đưa tới trước mặt cậu, “Tối qua không phải cậu muốn ăn hỏa long quả sao? Tôi mua cho cậu đấy.”
Tiểu Tiện nhìn hỏa long quả trong túi, lại ngẩng đầu nhìn Đỗ Hàng. Trên mặt đối phương lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhàn nhàn, ấm áp, phảng phất mang theo một cỗ ma lực, trong nháy mắt có thể khiến người cảm thấy ấm áp.
Tiểu Tiện lao tới, ôm lấy thắt lưng hắn chôn đầu trước ngực hắn muộn thanh (thanh âm phiền muộn) nói: “Học trưởng, anh đối em tốt như vậy, em sẽ không ly khai anh…”
Tiểu Tiện luôn yêu loạn tưởng bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm. Càng là quan tâm một người càng dễ lo được lo mất. Tiểu Tiện đi học sớm, lại nhảy cấp, người khác mười tám lên đại học, cậu học đại học thì lại mới vừa tròn mười sáu.
Tâm tư cậu nhẵn nhụi, phải lo lắng một ít vấn đề rất hiện thực.
Cậu cùng Đỗ Hàng không phải người địa phương, bọn họ một ở phía nam một tại phương bắc, cách xa nhau vạn dặm. Đỗ Hàng năm nay năm tư rồi, đại khái quá nửa năm nữa sẽ ra ngoài tìm việc.
Đỗ Hàng nói qua, hắn học xong không dự định học tiếp. Tiểu Tiện không biết hắn sẽ ở lại đây hay là về nhà tìm việc.
Muốn hỏi, lại sợ nghe đến kết quả chính mình sợ hãi.
Nếu như Đỗ Hàng tốt nghiệp xong thực sự về nhà, Tiểu Tiện nghĩ chính mình sinh hoạt sau này khẳng định rối tinh rối mù.