*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngải Thanh hiện tại cuối cùng có thể thể hội vất vả của a cha.
Hai ngày trước sau khi mang bảo bảo về phòng mình chiếu cố, từ đấy, ban đêm của Ngải Thanh cũng không thể ngủ yên ổn nữa. Tè dầm, thay tã, đói tỉnh khóc nháo.....cả người thật không yên ổn!
Trần Lương thương tiếc Ngải Thanh, mỗi lần đều là tự mình im lặng thức dậy muốn thu xếp hết thảy này thỏa đáng, cố tình tiểu tổ tông không vui, chỉ cần a cha nhà mình hầu hạ, chỉ cần trốn trong lòng Ngải Thanh mới có thể ngừng khóc nháo. Hết cách, cuối cùng chỉ có thể Trần Lương phụ trách đưa tã, nấu sữa dê, bưng nước nóng, Ngải Thanh phụ trách phục vụ bảo bảo, kết quả chính là hai người lớn bồi bảo bảo, cùng ngủ ít!
Lê Vân Thanh ban ngày thức dậy liền thấy hai phu phu đều thâm mắt, chỉ có thể tặng một câu: "Hiện tại biết khổ rồi?!"
Đều nói quen tay hay việc, dùng trên người nuôi hài tử cũng không sai. Thời gian dài, hai phu phu cũng dần dần mò ra quy luật, trông hài tử cũng tất nhiên trót lọt không ít.
Ngày này, Ngải Thanh đang bế bảo bảo hóng mát dưới táng cây, nói chuyện với a cha. Chỉ thấy một nam tử mập mạp trung niên chừng 30t, thân mặc hoa phục cùng một người trẻ tuổi mặc đồ người hầu bước vào trong viện nhà mình. Ngải Thanh và a cha sau khi nhìn nhau một cái, vội vàng đứng lên.
"Ngài là?" Ngải Thanh bế bảo bảo hỏi trước.
"Xin hỏi đây là nhà Trần Lương phải không?" Người trẻ tuổi hỏi lại, trên mặt là cung kính.
"Ách, phải."
Nghe vậy, người trẻ tuổi xoay đầu giao lưu mấy câu với nam tử trung niên, nụ cười của nam tử trung niên cũng dần nở ra, đi tới, gật đầu với Ngải Thanh và Lê Vân Thanh, chào hỏi, "Tới cửa quấy rầy rồi, ta là Hồ Tam."
"Hồ Tam?" Ngải Thanh không biết người này, cũng chưa từng nghe tên này, lẽ nào là bằng hữu của Trần Lương?
Ngải Thanh nghi vấn như vậy, người trẻ tuổi bên cạnh lập tức mở to đôi mắt, đầu năm nay còn có người không biết lão gia nhà mình, vội vàng muốn tỏ rõ thân phận của lão gia, lại bị nam tử trung niên lắc tay ngăn cản.
"Ta là dân làm ăn, ở trong huyện mở vài hàng rượu quán trà, hôm nay đến nhà là có việc làm ăn thương lượng cùng Trần Lương huynh đệ một phen." Nam tử tên Hồ Tam cười đáp.
Đối phương tuy là mặt đầy ý cười, Ngải Thanh lại không thích lắm, nụ cười đó thật sự có chút bản sắc thương nhân, như một con hồ ly giảo hoạt, không đến đáy mắt. Ngải Thanh biết đây là khôn khéo!
Làm ăn với Trần Lương? Trần Lương chưa từng nhắc đến muốn làm ăn với ai, người này cũng không biết là nghe được từ đâu.
"Trần Lương còn ở trong ruộng, phải lát nữa mới có thể về." Ngải Thanh không mở miệng giữ đối phương lại.
"Vậy ta vào phòng chờ chút!" Hồ Tam cười càng nhiều, trong lời lại đầy kiên định.
Thấy thế, Ngải Thanh biết đối phương cho dù lần này về, lần sau cũng còn sẽ đến nữa, liền chỉ có thể nhường đường dẫn người vào nhà chính, "Ngài ngồi trước, ta đi rót ly nước cho ngài."
"Không cần khách khí. Tiểu huynh đệ là Tô Ngải Thanh?"
Nghe vậy, Ngải Thanh trợn tròn mắt, nghi hoặc gật đầu.
"Ha hả. Đứa bé trong lòng là?"
"Nhi tử của ta." Ngải Thanh ăn ngay nói thật.
"Ha hả, lệnh lang quả thật tướng mạo đường đường a." Hồ Tam nhìn hài nhi trong lòng Ngải Thanh, cười tâng bốc.
"Ừm, quá khen." Ngải Thanh thật sự chịu không nổi, y không giỏi giao thiệp với nhân vật như hồ ly, vội vã tìm một lý do liền rời khỏi, để lại mình a cha ở nhà chính. A cha nhà mình cũng là người giảo hoạt khôn khéo, để y giao thiệp với Hồ Tam, Ngải Thanh tuyệt đối yên tâm.
Trần Lương từ ruộng trở về, vừa vào viện, liền nhìn thấy một nam tử mập mạp ngồi trong nhà chính, bên cạnh còn đứng một người hầu trẻ tuổi, còn chưa kịp nghi hoặc, liền bị Ngải Thanh đứng ở cửa phòng bếp vẫy tay gọi qua.
Ngải Thanh kéo Trần Lương trực tiếp vào bếp, khóa cửa, lên tiếng hỏi, "Ngươi biết người tên Hồ Tam không?"
"Hồ Tam?" Vừa nghe tên này, Trần Lương là có ấn tượng, đó là nhà giàu nhất của phủ Cổ Điền, tương tự Trần phú hộ của thôn Trần gia, hoàn toàn không phải bề ngoài, càng đáng quý là, Hồ Tam này là tay trắng làm nên, tuổi hiện giờ cũng chỉ 40. Nhưng Hồ Tam trong miệng Thanh nhi hẳn không phải phú hộ kia đi, dẫu sao phú hộ đến nhà, Trần Lương là làm sao cũng sẽ không tin, cho nên hắn lắc đầu.
"Ngươi không biết?" Ngải Thanh hỏi lần nữa, "Nhưng khẩu khí của người kia như là quen biết ngươi."
"Ta xác thực không biết."
"Vậy hắn sao sẽ nói muốn làm ăn với ngươi?" Trên mặt Ngải Thanh đầy nghi hoặc, bỗng nhiên kinh hô, "Chắc không phải lừa đảo, muốn lừa tiền chúng ta?"
"Ha hả," Trần Lương cười ra tiếng, nhéo má Ngải Thanh, "Nhà chúng ta có gì đáng để người lừa."
"Cũng phải." Sờ cằm, Ngải Thanh gật đầu.
"Cũng đừng suy đoán linh tinh nữa, chúng ta đi gặp chút rồi định đoạt." Trần Lương sau khi rửa mặt một phen, bỏ khăn ướt trong tay xuống, muốn kéo tay Ngải Thanh cùng ra cửa.
"Đừng, người đó như hồ ly, ta nhìn không quen. Ta vẫn là làm vài món đãi khách thôi." Ngải Thanh từ chối.
"Ừ, cũng được." Trần Lương nghĩ ngợi, biết Ngải Thanh không thích mấy trường hợp này, liền buông tay.
Trần Lương vào nhà chính, nam tử trung niên lập tức đứng lên chắp tay thi lễ với hắn, "Thật là Trần Lương hiền đệ."
Không thể không nói, này cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng Hồ Tam có thể thành công, hắn không bao giờ biểu hiệu hạ thấp người khác nâng cao bản thân, dù là sau khi đã thành phú hộ châu phủ này, ở trước mặt người ngoài vẫn cười tươi như hoa.
Trần Lương cũng lễ độ đáp lễ hắn, cung kính nói, "Ngài là?"
"Tại hạ Hồ Tam. Hôm nay đến là có việc quan trọng thương lượng với Trần Lương hiền đệ." Hồ Tam cũng không lề mề, trực tiếp tỏ rõ thái độ.
"Việc quan trọng?" Trần Lương nhíu mày.
"Lương nhi, hắn muốn làm ăn với con." Lê Vân Thanh ngồi một bên, nhàn hạ trả lời thay hắn.
Trần Lương quay đầu nhìn "nhạc mẫu" mình, lại xoay đầu nhìn nam tử trung niên, chỉ thấy đối phương cười gật đầu.
"Mọi người đều là người dứt khoát, ta cũng không dông dài nữa. Lần này về trong huyện, lại phát hiện mấy món ăn mới, gọi là "cá nấu sa tế" và tào phớ cay, mùi vị, hình thức đều rất tuyệt, sau khi hỏi thăm kỹ, mới biết lại là xuất phát từ nhà hiền đệ."
"Ừ." Trần Lương gật đầu, Ngải Thanh đã từng dạy người trong thôn mấy món này, nếu truyền ra cũng không hiếm lạ, "Ngài muốn mua công thức mấy món này?"
"Không hoàn toàn như vậy, ta muốn hợp tác." Hồ Tam cười lắc đầu, "Hiền đệ, từng nghe Hồ Tam phủ Cổ Điền chưa?" Hồ Tam biết mới nãy lúc giới thiệu bản thân, đối phương không chút kinh ngạc, không hoàn toàn là bởi vì bình tĩnh, mà là có thể còn chưa rõ thân phận mình, mới lại thuật lại một lần.
"Này tất nhiên là biết," Trần Lương đáp, đột nhiên nghĩ tới gì, "Ngài chính là___"
"Không sai, ta chính là Hồ Tam đó." Nói xong, Hồ Tam lại híp đôi mắt, tỉ mỉ đánh giá Trần Lương, thấy đối phương chỉ lúc đầu có chút kinh ngạc, đến hiện tại lại khôi phục thần sắc tự nhiên, không biểu hiện dáng vẻ tận lực nịnh hót, đáy lòng tăng thêm vài phần hảo cảm.
"Ngài mới nãy nói muốn làm ăn với bọn ta?" Trần Lương ở trong lòng suy nghĩ một phen, cảm thấy nếu chỉ vì công thức mấy món ăn kia, đối phương hoàn toàn có thể tốn ngân lượng mua là được, không cần phải hợp tác với mình nữa, "Ngài là có dự định khác đi?"
Trúng phốc!
Không sai, nếu đơn giản chỉ là công thức món ăn, người làm ăn khôn khéo như Hồ Tam hoàn toàn có thể bỏ tiền mua, hắn hiện giờ chủ động đề nghị hợp tác, kỳ thật là có thâm ý khác, hắn muốn lợi dụng truyền thuyết Ngải Thanh là nam tử "Hạnh" tộc có thể mang đến vận phúc để mời chào khách, có điều hắn không ngờ một nam nhân thôn quê lại có thể nhìn thấu mánh lới của hắn. Nghĩ hồi, lại nhìn Trần Lương thêm hai cái, mới phát giác người này giữa trán no đầy, khí chất không tệ, cũng là người thông minh, hảo cảm ở đáy lòng càng nhiều, dục vọng hợp tác càng thêm mãnh liệt!
Nhìn đôi mắt không dám tin của đối phương, trong lòng Trần Lương cũng đại khái biết chút ít, vừa muốn mở miệng, tiếng gọi của Ngải Thanh truyền tới, "Trần Lương, cơm nấu xong rồi, đến giúp một tay."
Nghe thấy tiếng giúp đỡ, Trần Lương vội vàng chạy ra nhà chính chạy thẳng đến bếp, giúp Ngải Thanh bưng đồ ăn lên bàn.
Ngải Thanh tuy trong lòng không thích hổ mặt cười kia lắm, nhưng đạo đãi khách y vẫn hiểu, cho nên cơm trưa cũng là bỏ ra tâm tư làm.
Năm món một canh, ba mặn ba chay, cánh gà kho, lạp xưởng hầm, cà tím nướng tỏi, măng om, đậu phộng xào khô cùng với canh chân gà củ sen đậu phộng.
Mới đến cửa nhà chính, Hồ Tam đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, đối với tay nghề của Ngải Thanh càng hiếu kỳ.
Một bữa ăn xong, Hồ Tam chỉ thấy bụng lại trướng vài phần, phối với bụng to vốn đã phình lên, càng lộ vẻ cao vút, nhận lấy ly trà Ngải Thanh đưa tới uống mấy hớp, mới làm nhạt mỹ vị đầy miệng.
"Quả thật là tay nghề tốt, ta đối với chuyện hợp tác này càng mong đợi!" Hồ Tam cười khen ngợi, trong lời là khẩu khí khẳng định, hắn tưởng mình lần này đề nghị hợp tác, đối với người dưới quê mà nói chắc chắn là mang ơn, dẫu sao tiền kiếm được nhiều hơn làm ruộng, có lẽ bọn Trần Lương hẳn sớm khẩn cấp muốn đáp ứng hợp tác với mình.
Ngải Thanh nghe vậy, đôi tay không kiềm được run một cái, kiếp trước, tuy y chưa từng làm ăn, nhưng trong phim và sách cũng xem qua không ít, đều nói thương trường như chiến trường, đấm đá nhau, lừa dối nhau, khôn khéo nịnh bợ trong đó là không thể nhiều hơn. Tiền đối với Ngải Thanh mà nói, không phải không quan trọng, nhưng đủ dùng là được, y không có hùng tâm tráng trí mơ mộng trở thành phú hộ, y chỉ muốn cùng người nhà trải qua cuộc sống chủng điền bình thản bình yên. Nhưng.....quay đầu nhìn Trần Lương, từ trong ánh mắt của đối phương, Ngải Thanh biết Trần Lương đối với chuyện làm ăn này là khát vọng, dẫu sao Trần phú hộ là tấm gương hắn luôn học tập trước giờ, y muốn giúp Trần Lương thực hiện ước muốn!
Rối rắm và mâu thuẫn của Ngải Thanh, Trần Lương thu hết vào đáy mắt, hắn không lập tức đáp ứng Hồ Tam, chỉ khách khí đáp, "Hồ Tam huynh, cho ta nghĩ thêm vài ngày nữa."
Buổi tối, trong phòng chính.
"Trần Lương, ngươi có phải muốn mối làm ăn này không?" Ngải Thanh tận lực đè thấp giọng, bảo bảo ngủ ngay trong nôi, sợ đánh thức bé. Trần Lương không nói, chỉ vươn tay ôm Ngải Thanh trong lòng, cằm gác ở đỉnh đầu Ngải Thanh, một tay vịn vai, một tay xoa thắt lưng của Ngải Thanh. Cảm nhận được hơi ấm, Ngải Thanh lại ôm chặt lấy đối phương.
Hai người im lặng không nói.
Qua hồi lâu, Trần Lương mới lên tiếng, "Thanh nhi, ta không muốn gạt ngươi. Từ sau khi phụ thân qua đời, mẫu thân bệnh nặng, tiền còn lại trong nhà đều đem đi làm tang sự và chữa bệnh cho mẫu thân, lúc đó trong nhà thường không có gì ăn, may mà người trong thôn chăm sóc."
"Ừm." Mấy cái này Ngải Thanh đều biết, từ chỗ Vương tẩu hỏi thăm được không ít, y rất đau lòng đối phương.
"Lúc đó ta liền thề trong lòng, nhất định phải để mẫu thân sống cuộc sống tốt, nhất định phải vượt trội như Trần phú hộ kia." Trần Lương nói tiếp, "Thanh nhi, ta biết ngươi không muốn___"
"Không, Trần Lương, ta nguyện ý, chỉ cần có thể giúp ngươi, ta đều nguyện ý." Ngải Thanh cướp lời, đôi tay tăng thêm lực.
"Thanh nhi, ta hỏi ngươi lần nữa, nếu như lần này ta muốn làm ăn cùng Hồ huynh, ngươi có nguyện ý giúp ta một tay không?" Trần Lương hỏi rất nghiêm túc.
"Ta nguyện ý!" Gọn gàng dứt khoát, không hề thấy chần chừ.
Trần Lương không nói, trực tiếp dùng hành động tỏ rõ nội tâm lúc này, dùng nụ hôn bịt kín!
*Cánh gà kho
Cà tím nướng tỏi
Canh chân gà củ sen đậu phộng (ngon bổ)