*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý thị cuối cùng đáp ứng, bà mối Giả liền vội vàng chạy đến nhà Trần Lương.
Bên Trần Lương trái lại không có cản trở bao nhiêu, rất nhanh liền đáp ứng.
Trần Lương năm nay 23, ở cổ đại trưởng thành sớm, có thể xem là thanh niên lớn tuổi. Trong 10 năm này, hắn đều bỏ toàn bộ tinh lực vào trong việc nhà và việc nông, nương tựa lẫn nhau với mẹ cũng không cảm thấy cô đơn. 3 năm trước, mẹ mất, vốn Trần Lương cảm thấy mình một mình cũng có thể sống, nhưng Trần Lương luôn hiếu thảo, nghĩ đến di ngôn của mẹ, lúc này mới suy nghĩ sau khi mãn hạn thủ hiếu, lấy một người vợ sinh đứa con, thế là liền tìm bà mối Giả giúp.
Chỉ nghe bà mối Giả đơn giản giới thiệu qua đối phương, Trần Lương cảm thấy chỉ cần người hiền lành thành thật là được, tướng mạo lại thật không phải quá quan trọng, thế là cũng không xem tranh của đối phương liền vội vàng đáp ứng.
Bà mối Giả hiển nhiên là người có chuẩn bị, nói với Trần Lương mùng 10 tháng tới là ngày tốt nhất, Trần Lương vốn không sao cả, cho nên liền để bà toàn quyền làm chủ, chỉ cần nói với hắn đồ cần chuẩn bị là được.
Bà mối Giả vội vàng cười đáp ứng, sau khi thương lượng với Trần Lương sính lễ cần cầu hôn cùng với quy củ đính hôn ba ngày sau, liền lắc eo to vui vẻ rời đi.
Ba ngày sau.
Nhìn sính lễ bày đầy trong sân, cảm giác chấn kinh, khó mà tin, bị gạt nhất thời toàn bộ đều đập vào trong lòng Ngải Thanh: vú nương lại làm trái lời hứa của mình, tự chủ trương định hôn sự cho Anh nhi.
"Vú nương, người không phải đã đáp ứng Thanh nhi không tự làm chủ sao? Đây lại là chuyện gì?" Ngải Thanh chìm đắm trong đau lòng bị lừa gạt mang tới, ngữ khí cũng vô thức nặng thêm.
"Thanh nhi, vú nương đây không phải......" Nhìn đứa bé từ nhỏ đều luôn tôn kính mình, hiện nay lại mang theo chỉ trích, lòng Lý thị có chút đau, nhưng nhiều hơn là có chút áy náy. Nhưng chỉ cần nghĩ đến con rể ưu tú kia, loại cảm giác áy náy này cũng rất nhanh tan biến.
"Ầy, ta nói đại muội tử a, hôm nay là ngày lành, nhưng có vài lời bà mối Giả ta vẫn phải nói rõ với bà trước, căn cứ pháp luật nước ta, định hôn ngoài miệng đáp ứng, sau đó lại hối hận, bà là phải ngồi tù, nếu nặng, vậy chính là đi đày." Nhìn phản ứng của Ngải Thanh, phỏng chừng là muốn hủy hôn, này sao được.
"Này......bà mối Giả, ta không có muốn hủy hôn, bà yên tâm!" Nghe thấy lời này, Lý thị không cao hứng, mình lúc nào biểu hiện ra dáng vẻ muốn hủy hôn.
Ngải Thanh nghe thấy lời của bà mối Giả, lại sững sờ, không ngờ, pháp luật thời đại này đối với định hôn kết hôn lại quy định nghiêm như vậy, nếu cố chấp vô lý giải trừ hôn ước, vú nương liền phải ngồi tù, nhưng Anh nhi làm sao đây?
Nghĩ đến đây, Ngải Thanh rối rắm.
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Ngải Thanh, Lý thị biết, Thanh nhi vẫn nghĩ cho mình, "Thanh nhi, con tin tưởng vú nương, Anh nhi là máu thịt vú nương mang thai 10 tháng rớt xuống từ trên người, vú nương là tuyệt sẽ không hại nó. Lần này nếu không phải nhà trai quá ưu tú, vú nương cũng sẽ không dễ nhận lời như vậy."
Ngẩng đầu nhìn chăm chú đôi mắt của vú nương, bên trong đều là tự tin với nhà trai và tình yêu của mẹ với Anh nhi, Ngải Thanh cảm thấy trước mắt cũng chỉ có thể định như vậy, hi vọng đối phương thật sự là lương duyên của Anh nhi.
Hôn lễ liền định mùng 10 hai tháng sau, xác thực có chút vội, nhưng lại là ngày thành thân tốt nhất trong một năm viết trên hoàng lịch.
Lại qua nửa tháng, Anh nhi trở về không hề báo trước.
Anh nhi là về một mình, lúc về đã là buổi tối, Ngải Thanh và Lý thị sớm đã ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng thức dậy.
Hai người mắt lim dim mở cửa, chỉ thấy mình Anh nhi ngoài cửa, có điều quần áo lộn xộn, sắc mặt mệt mỏi, ánh mắt mờ mịt, này dọa tỉnh hai người mở cửa, vội vàng dắt nàng vào nhà, sau khi vào phòng, Ngải Thanh liền đi nhà bếp nấu nước, để Anh nhi tẩy rửa.
Chờ sau khi hết thảy ổn thỏa, đã là nửa đêm.
Thấy Anh nhi mệt mỏi đầy mặt, Lý thị và Ngải Thanh quyết định vẫn chờ sau khi nàng nghỉ ngơi điều chỉnh, ngày mai lại nói với nàng hôn sự một tháng sau.
Hôm sau.
"Mẹ, người nói gì?" Lý Anh không dám tin nhìn Lý thị trước mắt, như mình vừa nghe thấy chỉ là hư ảo.
"Hôn sự đã định xong rồi, vào ngày 10 tháng 9. Đối phương thật là người không tệ....."
"Con không gả!" Trả lời là cự tuyệt kiên định, nói xong liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
"Anh nhi, mẹ sẽ không hại con." Nhìn Lý Anh lại định rời khỏi, Lý thị vội vàng thả nhẹ khẩu khí.
"Con không gả!"
"Con không gả, vậy được, mẹ nửa đời còn lại cũng đành phải làm bạn với chuột của địa lao." Thấy nữ nhi cứng đầu, Lý thị cũng mặc kệ.
"Ý gì?"
"Anh nhi tỷ, nếu ngươi không gả, căn cứ pháp luật, vú nương là sẽ bị bắt." Ngải Thanh vốn định không mở miệng, lúc này cũng không thể không thấp giọng trả lời, trong lòng y cũng là rất áy náy.
"Cái gì?"
"Anh nhi", "Anh nhi tỷ".........
Lý Anh ngất xỉu.......
Tỉnh lại lần nữa, nhìn thấy chính là vẻ mặt giận dữ của mẹ và thần thái lo lắng của Ngải Thanh.
"Nói, nghiệt chủng trong bụng là của ai?" Lý thị thật sự quá tức, nữ nhi mình luôn tưởng theo khuôn phép cũ, lại làm ra chuyện mất mặt như vậy.
"Phựt", cảm giác trong đầu đột nhiên như đứt một cọng dây, vuốt ve bụng, mình mang thai rồi, mình lại mang thai hài tử của người kia.
"Anh nhi, con nói đi, con là muốn tức chết mẹ, phải không?" Nói rồi, nước mắt liền rơi đầy mặt.
Nhìn thấy mẹ thương tâm như vậy, Anh nhi không nhẫn tâm, cuối cùng vẫn nói sự thật.
Vốn Lý Anh đến thôn Đào Nguyên tỷ muội tốt gả đến, gặp được một tú tài ôn tồn lễ độ trong thôn, ở chung mấy ngày, liền sâu sắc bị thu hút lẫn nhau, vào một đêm trăng tròn, đã nếm thử cấm kỵ nam nữ thân mật. Tú tài một lòng muốn lấy Lý Anh, liền thương lượng với mẹ mình, ai biết lão thái thái lại không vừa ý Lý Anh xuất thân nhà nông, liền lấy cái chết uy hiếp ngăn cản hai người qua lại. Hai người thế là liền hẹn nhau bỏ trốn, nhưng Lý Anh ở bến đò chờ cả đêm, vẫn không nhìn thấy tú tài xuất hiện, cuối cùng tuyệt vọng, liền một mình vô tri vô giác lên thuyền về thôn Cổ Điền.
Nhưng không ngờ, sai trái đêm đó, lại sẽ có con.
Nghe đến đây, trên mặt Lý thị tức thì tràn đầy hối hận, thì ra đây đều là một tay mình tạo thành a, mình lúc đầu sao hồ đồ đồng ý cho Anh nhi đi xa?
Ngải Thanh nghe thấy cảnh ngộ của Anh nhi, thì tức muốn chết, trong lòng sớm đã mắng lão thái thái phá hoại tình cảm người ta kia cẩu huyết lâm đầu, cùng lúc cũng tức giận tú tài kia vô năng.
Nhưng trước mắt gấp nhất vẫn là hôn sự nửa tháng sau.
Anh nhi đã không còn thân xử nữ, hơn nữa lại mang thai, cho dù Trần Lương tốt nữa, e rằng cũng quyết không thể chấp nhận đội "nón xanh" lóng lánh này trước khi cưới, bởi vậy, để Anh nhi gả đi là tuyệt đối không được, nhưng nếu không gả, người ta truy cứu, vậy là phải ngồi tù.
Người một nhà tình cảnh bi thảm.
Mấy ngày này, Lý thị bởi vì thương tiếc nữ nhi, lo lắng hôn sự mà đổ bệnh, Lý Anh lại bởi vì thai không ổn định cần phải nghỉ ngơi tốt, Ngải Thanh tức thì thành chủ định trong nhà.
Trận này người cả nhà đều rơi vào buồn rầu, căn bản không gợi lên chút thèm ăn gì, nhưng Ngải Thanh biết, cho dù sốt ruột, phiền não như vậy, dưỡng tốt cơ thể mới là căn bản, bản thân nhất định phải nuôi tốt bụng của các nàng.
Người mang thai thời kỳ đầu cần bổ sung lượng lớn chất protein và dinh dưỡng cao, mà người bệnh lại không thể ăn quá dầu mỡ, Ngải Thanh liền nghĩ đến canh cá.
Ngải Thanh mới sáng liền thức dậy đến chỗ ngư dân mua hai con cá trích tươi sống, cùng thuận đường mua ít đậu hủ, sau khi xách cá về nhà, liền ném vào trong lu nước. Ăn bữa sáng xong, đến vườn rau hậu viện chỉnh lý một phen, hái ba trái mướp non, hai trái dưa leo và một ít ớt xanh.
Lấy cá trong lu nước ra, để trên thớt, sau khi đập cá ngất, Ngải Thanh liền cầm dao trực tiếp mổ bụng, cạo mang đánh vảy, sau khi rửa sạch vẫy khô, dùng ít muối và rượu gia vị ướp ngấm. Đốt lửa lên, bỏ dầu ăn vào trong chào, chờ dầu nóng, cùng lúc, Ngải Thanh lại cắt khối đậu hủ mua về. Chờ hết thảy chuẩn bị xong, Ngải Thanh đặt tay trên nồi cảm nhận nhiệt độ của dầu một chút, thấy thời cơ chín muồi, liền bỏ lát gừng sớm đã chuẩn bị xong vào trong chảo khử mùi, lại bỏ hai con cá trích vào trong chảo chiên, cho đến hai mặt đều thành màu vàng. Sau đó thêm nước sôi vừa đủ vào, bỏ ít khúc hành lá, rượu gia vị, đập nắp chảo lại, chờ cá chín.
Sau hơn 20 phút chờ canh cá nấu thành màu trắng sữa, Ngải Thanh liền mở nắp bỏ đậu hủ vào, rải chút muối, lại bỏ vào ít khúc hành, lại đậy nắp dùng lửa nhỏ nấu.
Ước chừng qua 5 phút, Ngải Thanh lần nữa mở nắp nồi, phả vào mặt là một mùi canh cá tươi ngon, đậu hủ trắng mềm nổi trong đó, phối với canh cá màu trắng sữa càng khiến người thích nói không nên lời. Canh cá trích đậu hủ đại công cáo thành!
Sau khi bỏ canh cá vào tô giữ ấm, Ngải Thanh lại đơn giản làm trứng xào mướp và dưa leo trộn, mướp xanh vàng đan xen nhìn như rất ngon miệng, mà dưa leo trộn mát mẻ càng dễ khiến người thèm ăn.
Có lẽ thật sự là công hiệu của món ăn, buổi trưa hai người quả nhiên ăn không ít, lòng Ngải Thanh cũng cuối cùng yên hơn nửa, chỉ cần người tốt, hết thảy đều sẽ có cách!
--------
*Canh cá trích đậu hủ
trứng xào mướp
dưa leo trộn
--------------
Tgclmn: chương tới, đại hôn.........