Giả Đứng Đắn

Chương 6: 11,12: Chữ viết tay quen thuộc đó…




11.

Vậy nên tối qua Bùi Hành khác thường là vì anh ấy bị gia đình ép đi xem mắt sao?

Với những cô gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc, gia thế cũng tốt?

Tôi cũng không biết cuối cùng mình chia tay bạn thân như thế nào, chỉ nhớ là tôi đã một mình trở về nhà thì trời đã tối, sau đó chui vào chăn buồn bực hồi lâu, cho đến khi điện thoại của Bùi Hành gọi đến.

Tôi không nghe máy.

Chỉ gửi một tin nhắn nói rằng tôi rất mệt, muốn ngủ.

Bùi Hành cũng không nói gì thêm, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi tốt rồi không tìm tôi nữa.

Nhìn điện thoại tắt màn hình, những khoảng cách giữa tôi và Bùi Hành mà tôi cố tình phớt lờ dường như đang dần hiện rõ.

Khỉ thật!

Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.

...

Ngày hôm sau tôi đến tập đoàn Bùi Thị để báo danh.

Trong lúc đang điền biểu mẫu tại quầy lễ tân, tôi nhìn thấy Bùi Hành trong vòng vây của một đám người đi vào.

Bùi Hành thật là chói mắt.

Khoảnh khắc ánh mắt Bùi Hành sắp quét đến, tôi lập tức cúi xuống, vừa khéo bị một chiếc bình hoa lớn che khuất, cho đến khi Bùi Hành vào thang máy tôi mới đứng dậy.

Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của cô lễ tân, tôi cười gượng.

Chớp mắt đã thực tập ở Bùi Thị được một tuần.

Trong khoảng thời gian này, Bùi Hành rất bận, tôi biết. Vì công ty nhận được một dự án lớn, cần Bùi Hành tự mình giám sát, thậm chí có khi tôi là thực tập sinh mà cũng phải ở lại làm thêm giờ.

Thời gian này, tôi và Bùi Hành dĩ nhiên vẫn gặp nhau, nhưng mỗi lần đều rất vội vàng.

Có lần Bùi Hành ép tôi lên xe, hung hăng nói chờ bận xong sẽ đền bù cho tôi.

Tôi cười cười.

Khoảng thời gian này, tôi nghe từ miệng đồng nghiệp rất nhiều về Bùi Hành.

Bùi Hành trong miệng họ và Bùi Hành tôi tiếp xúc thật sự khác nhau một trời một vực.

Tôi nhận ra trong lòng có một vết thương không thể kìm nén mà rách miệng, vết thương đó gọi là "tôi không xứng".

Bởi vì kinh nghiệm và trải nghiệm của tôi chưa đủ, nói trắng ra, là tôi chưa đủ xuất sắc, không đủ để tiếp tục hưởng thụ sự tốt đẹp và tình yêu của Bùi Hành mà không cảm thấy bất an.

Vì vậy tôi chọn lùi bước, khi Bùi Hành dành thời gian dù công việc rất bận rộn chỉ để đưa tôi đi ăn món nướng tôi thích nhất, tôi đã đề nghị chia tay.

Bùi Hành nghe xong, ngẩn ra vài giây, sau đó rất bình tĩnh hỏi tôi lý do, rồi tôi khóc, cuối cùng Bùi Hành thở dài một tiếng, không nói một lời đưa tôi về đến dưới khu nhà.

Trước khi đi, Bùi Hành ôm tôi, rồi lái xe đi thẳng.

Tôi về nhà, ngâm mình trong bồn tắm, sau đó đắp một chiếc mặt nạ rồi đi ngủ.

Có đau lòng không?

Tất nhiên, nhưng thế giới này là vậy, rời xa ai thì cũng phải tiếp tục sống tiếp thôi.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333

12.

Sau khi chia tay Bùi Hành, tôi dồn hết tâm sức vào công việc. Không lâu sau đã được sếp đánh giá cao, còn chuyển sang chính thức trước thời hạn.

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn một tháng rồi.

Với thân phận của mình, tôi không có cơ hội gặp lại Bùi Hành trong công ty, nhưng tin đồn về anh thì vẫn nghe ngóng được. Ví dụ như hôm nay, có người chụp được ảnh Bùi Hành ăn tối cùng thiên kim của tập đoàn Đỗ thị tại nhà hàng.

Tôi mất tập trung khiến cà phê đổ lên mu bàn tay, nóng đến nỗi mắt tôi đỏ hoe.

Tối về nhà, bạn thân gửi tin nhắn hẹn tôi đi chơi vào ngày mai, thứ bảy. Gần đây, cô ấy hình như có bạn trai nên đã lâu không đến ở cùng tôi.

Nghĩ đến những tin tức nghe được ban ngày, tôi trả lời một chữ: “Được”.

...

Chỉ là tôi không ngờ bạn thân lại đề nghị gặp ở “Thời Quang”.

Đã lâu không đến đó, tôi ngơ ngác một lát.

“Thời Quang” là một quán nhỏ mang phong cách nghệ thuật, diện tích không lớn, chủ quán rất thư thái, trong quán có một bức tường lớn. Khách đến đây thường sẽ mua vài miếng dán yêu thích, viết lên đó điều ước rồi dán lên tường.

Tôi và bạn thân phát hiện ra quán này khi dạo chơi năm nhất đại học, thấy thú vị nên vào tham quan, rồi cả hai đều chọn một miếng dán, viết điều ước rồi dán lên.

Đã lâu như vậy rồi, sao cô ấy lại nhớ đến nơi này?

...

Lúc tôi đến, Tiểu Ngữ đã đứng chờ ở cửa, thấy tôi đến thì mỉm cười kéo tôi vào. Nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô ấy, tôi không khỏi nhìn cô ấy thêm vài lần.

Cả hai chúng tôi đều có những bí mật không thể nói ra.

“Sao cậu cứ nhìn tớ mãi vậy?”

“Sao cậu lại nghĩ ra gặp ở đây?”

Bạn thân cười, nụ cười ngọt ngào, ói một câu “để hoàn thành một ước nguyện”.

Tôi: "..."

Đây đâu phải chùa chiền gì.

Bạn thân đi đến bức tường dán đầy giấy rồi tìm kiếm, tôi hiểu ra, cô ấy hôm nay đến để tìm lại miếng giấy đó.

Nhiều năm trôi qua, giấy dán càng nhiều hơn, cô ấy tìm mãi.

Tôi nghĩ rằng dù sao cũng rảnh rỗi, nên bắt đầu tìm lại miếng dán tôi đã dán năm xưa.

Chẳng bao lâu sau, tôi đã tìm thấy.

Chỉ là...

Năm đó tôi hình như chỉ viết một dòng thôi mà.

Ch/ết ti/ệt, ai mà thiếu đạo đức vậy, ngay cả một miếng dán cũng không mua, lại viết điều ước của mình lên miếng của tôi.

Tôi tức giận, vội vàng xé miếng dán của mình ra từ đống giấy dán, muốn xem kỹ hơn.

Chỉ nhìn một cái, tôi đã sững người.

Miếng giấy trong tay tôi bị nắm đến biến dạng.

Chữ viết quen thuộc đó, sao có thể?