5.
Tôi sững sờ, chưa bao giờ nghĩ rằng hắn ta lại định nghĩa mối quan hệ của chúng tôi như thế.
Nhìn cô gái trong vòng tay của hắn, tôi mới hiểu được điều hắn ta muốn là gì. Xin lỗi đi, tôi không muốn cho.
Tôi nhìn hắn một cái rồi quay đầu bỏ đi.
Hắn có vẻ không cam lòng, hét lên với tôi: "Tô Vãn, với cái tính cách cổ hủ của em, ngoài tôi ra còn ai thèm theo đuổi, còn ai chịu chơi đùa với em nữa."
Tôi không để ý đến anh ta, cách tốt nhất để đối phó với một con ch/ó cắn bạn là tìm một con ch/ó khác hung hãn hơn để đuổi nó đi.
Tất nhiên, tôi không có ý nói Bùi Hành là chó.
Dù sao thì sau này tôi mới có suy nghĩ như vây.
Mặc dù biết rằng không đáng để buồn vì một gã tồi, nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy khó chịu.
Trời đất chứng giám, tôi thực sự không coi anh ta như một công cụ. Tôi đã dự định sau khi thi học kỳ này sẽ dẫn anh ta về gặp bố mẹ, tôi thật sự nghiêm túc đối với mối quan hệ này.
Ầm một tiếng.
Sấm chớp?
Tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn lên trời, chớp lé sáng rạch ngang bầu trời, tiếng sấm cũng ngày một lớn hơn.
Đúng lúc này, cô bạn thân lại nhắn tin tới, nói là trời sắp mưa nên nhờ tôi mua một phần bún ốc về ký túc xá cho cô ấy.
"…"
Được thôi.
Ngay lúc tôi vừa mua xong, chuẩn bị xách đồ về trường thì đổ mưa ào ào.
Tôi không thể tìm thấy chỗ nào để trú mưa, thầm nghĩ bản thân thật xui xẻo.
Tôi định chạy nhanh về, nhưng lại không chú ý nhìn dưới chân mà đạp trúng một vũng nước, kết quả là ngã sấp mặt.
Bún ốc đổ ra, tôi cũng ngã.
Không có ai xung quanh, trời vừa mưa vừa sấm, tôi tủi thân khóc òa lên.
Vốn dĩ còn đang gân cổ gào khóc, đột nhiên nước mưa dừng lại, dưới tầm nhìn mờ mờ của tôi xuất hiện một đôi giày nam bóng loáng, mũi giày dính đầy nước mưa.
Tôi ngẩng đầu, trong tầm nhìn mờ mịt xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, tôi vội lau nước mắt, nhìn kỹ hơn mới phát hiện là chú của cô bạn thân.
?
Tôi và cô ấy có mối quan hệ tốt như vậy, thấy chú ấy không thể không chào hỏi, từ nhỏ bố tôi đã dạy tôi phải lịch sự.
Vì vậy, tôi nghẹn ngào gọi một tiếng: "Chú ạ."
Ngay sau đó, nước mưa trên đầu lại đổ xuống, toàn bộ trút lên mặt tôi.
Tôi: "..."
Ông chú này hơi tệ đấy!
Sau một lúc, Bùi Hành lại nghiêng chiếc ô về phía tôi, giọng trầm thấp: "Khóc đủ chưa?"
"…"
Kỳ diệu, trong khoảnh khắc đó, mọi nỗi buồn trong lòng tôi lập tức biến mất không dấu vết, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ, tại sao lại khóc lóc thảm thiết như vậy giữa đường chứ, lại còn bị chú của bạn thân bắt gặp nữa.
Tôi vội muốn đứng dậy, nhưng vì ngồi lâu nên chân bị tê, mới đứng được một nửa thì loạng choạng, suýt nữa lại ngã xuống, đột nhiên có một bàn tay lớn đưa ra đỡ tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi nắm tay một người đàn ông ngoài bố tôi, đúng là đàn ông chứ không phải con trai, bàn tay lớn ấy truyền cho tôi cảm giác an toàn.
"Cảm ơn chú."
Lời vừa dứt, tôi cảm thấy thân thể Bùi Hành khựng lại, anh nhìn tôi một cái, chưa kịp tìm hiểu cảm xúc khó hiểu trong mắt anh là thế nào thì giọng nói lạnh lùng đó lại vang lên bên tai.
"Lên xe, đưa em về trường, nhiều lời quá."
"…"
Không trách được heo con kia sợ chú ấy, quả nhiên là lúc nắng lúc mưa.
Tôi miễn cưỡng theo Bùi Hành lên xe, nhiệt độ trong xe khiến tôi không khỏi run lên. Ngay giây sau, một chiếc áo khoác tỏa ra mùi t.h.u.ố.c lá nhè nhẹ được khoác lên người tôi.
"Chú... không cần..."
Hắt xì!
Được thôi, tôi nên cần đi.
6.
Sự ấm áp trong xe dần khiến tôi tỉnh táo lại sau dầm mưa, tôi bắt đầu tự hỏi tại sao Bùi Hành lại ở đây, lại là con đường nhỏ dẫn vào trường học. Bùi Hành nói anh đến tìm bạn thân, thấy tôi quen nên xuống xe nhìn một cái.
Nghe đi, lý do thật hợp lý, dù sao tôi cũng tin rồi.
Sau đó Bùi Hành hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ngồi khóc giữa đường như vậy.
Có lẽ do nhiệt độ trong xe quá cao, có lẽ do khuôn mặt của Bùi Hành quá quyến rũ, hoặc có lẽ do Bùi Hành cho tôi cảm giác an toàn giống như cha mình, tôi đã kể cho anh nghe.
Tôi không bao giờ quên được một buổi chiều mưa lớn, tôi ngồi trong xe, bên cạnh là một người đàn ông nhẹ nhàng an ủi, khuyên nhủ tôi rằng cuộc đời còn dài, ngoài tình yêu ra, tôi còn nhiều điều đáng để làm hơn.
Tôi nghĩ tôi có thể hiểu tại sao nhiều cô gái trẻ lại thích những người đàn ông trưởng thành đẹp trai rồi.
Bùi Hành đưa tôi về tận cổng trường, còn đưa cho tôi một túi thức ăn từ ghế sau, bảo tôi đưa cho cháu gái chú ấy.
Về đến ký túc xá, cô bạn thân thấy bộ dạng của tôi thì lập tức lo lắng sồn sồn lên, tôi đơn giản trả lời vài câu, rồi lại nghe cô nàng tức giận mắng chửi gã tồi kia suốt cả buổi chiều.
Còn những gì tôi và chú ấy nói chuyện trong xe, tôi không nhắc đến một lời.
Kể từ hôm đó, tôi và Bùi Hành gặp nhau ngày càng nhiều, tôi phải giặt sạch rồi là ủi áo khoác cho anh, để cảm ơn, tôi còn mời anh ăn một bữa ở quán ven đường… dần dần, quan hệ này đã trở nên quen thuộc.
Còn về việc tôi và Bùi Hành chính thức trở thành người yêu là lúc trước khi tốt nghiệp. Đúng là lâu ngày mới hiện nguyên hình, anh chính là kiểu đàn ông thâm trầm lại thích mấy trò khiêu khích.
Bạn thân nói để chúc mừng tôi bảo vệ luận văn thành công, nhất định phải kéo tôi đi gặp mặt thế giới tươi đẹp này một chút.
Trời ơi, toàn là mấy anh đẹp trai.
"Tiểu Ngữ, tôi muốn về."
Bạn thân không chịu buông tha, vẻ mặt đó, rõ ràng là cô ấy muốn đến.
Không còn cách nào khác, dưới sự năn nỉ của cô nàng, tôi đành ở lại chơi với họ.
May là cũng tử tế, giữa chừng có một chàng trai đặt tay lên vai tôi, tôi nổi da gà, điện thoại trong túi vang lên đúng lúc đó.
Tôi nhìn vào số liên lạc, trong lòng không hiểu sao có chút lo lắng, lập tức gạt bỏ bàn tay trên vai, chạy ra ngoài nghe điện thoại.
Vừa nhấc máy, bên kia là giọng trầm thấp pha chút khó chịu:
"Ra ngoài."
"…"
Tôi sững người, buột miệng nói: "Tiểu Ngữ còn ở bên trong."
Người đàn ông cười lạnh: "Lát nữa sẽ xử lý nó."
Tôi: ".."
Đợi tôi định thần lại thì bản thân đã ngồi trong xe của Bùi Hành rồi.
Hôm nay không có tài xế, chính Bùi Hành là người lái xe, tôi ngồi trên ghế phụ, thỉnh thoảng liếc nhìn, ôi chao, hôm nay Bùi Hành không vui, khuôn mặt vừa lạnh vừa căng.
Ây da...
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe:333
Cuộc sống của người đàn ông trưởng thành không có hai chữ "dễ dàng".
Tôi vừa nghĩ cách an ủi Bùi Hành thì anh lại lên tiếng trước.
Anh hỏi tôi, có vui không?
Giọng điệu đó, vẻ mặt đó, hình như là đang… ghen?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, tôi giật mình lắc đầu, Tô Vãn, tỉnh táo lại đi, đang nghĩ gì vậy.
Nhưng ngay sau đó, Bùi Hành không nói một lời, nắm chặt bàn tay tôi đang cầm dây an toàn.
Anh nói: "Vãn Vãn, em ngốc như vậy, sao lại đậu vào Đại học Bắc Kinh nhỉ?"
"…"
Trong đầu tôi như có một tiếng sấm nổ tung.
Bùi Hành kéo tôi lại gần anh hơn, đôi mắt mà tôi đã nhìn hàng ngàn lần, giờ phút này tỏa sáng lấp lánh như sao xa.
Anh nói: "Vãn Vãn, đúng là không ở cạnh em thì không chịu được, tôi là nghiêm túc đấy."