Sáng hôm sau, Windy đã thức dậy từ rất sơm và đến phòng ăn trước tất cả mọi người. Cả gia đình có vẻ hôm nay dậy khá muộn, ngày nghỉ ngơi của họ chăng? Khi họ vừa vào phòng ăn thì thấy Windy đang ngồi chỗ mình ăn uống vui vẻ như chẳng có gì xảy ra thì rất ngạc nhiên. Ông nội Zero của lũ trẻ chỉ mỉm cười rồi tiến tới chỗ ngồi của mình.
- Chào buổi sáng Windy.
- Ông nội buổi sáng tốt lành. Mọi người cũng vậy.
Windy mỉm cười tươi rói làm mọi người thấy lạ. Họ nhanh chóng vào chỗ rồi bắt đầu bữa ăn của mình. Windy uống nốt cốc sữa, cô bé lau mồm rồi nhìn bà Mary.
- Con xin lỗi về chuyện hôm qua. Con biết mẹ có lí do lo lắng vậy mà con thì có vẻ hơi quá.
- Mẹ cũng xin lỗi. Mẹ không nên gắt với con như vậy.
Bà Mary mỉm cười, Windy đứng dậy, cô bé nhìn cả nhà.
- Con xin phép đến thư viện.
- Windy theo ta.
Ông James đứng dậy, mọi người ngạc nhiên. Ông James quay qua ông nội Zero.
- Bọn con xin phép.
- James đừng quá tay.
- Vâng.
Vậy là hai cha con rời khỏi phòng và đi đến một căn phòng trên tầng cao nhất của lâu đài mà chưa từng ai đặt chân tới ngoài người đứng đầu gia tộc.
- Ba có phải...????
- Windy khi xem xong hãy đưa ra quyết định của con.
- Vâng ạ.
Ông James mở cánh cửa ra và đằng sau đó là thứ gì đây? Quyết định của Windy là gì????
Ông James mở cánh cửa gỗ trạm trổ tinh tế đó ra. Windy cúi gằm mặt rồi nhìn ba mình sau đó bước theo ông vào căn phòng. Windy phải can đảm lắm mới ngước lên nhìn quanh phòng, có một cái bàn kính giữa phòng, xung quanh những bức tường là những bức ảnh của những người thừa kế đời trước và cả thông tin lịch sử của họ bên dưới.
- Vậy con quyết định sao đây?
Ông James nhìn con gái mình, câu trả lời này của Windy là cả một vấn đề lớn và cô bé luôn phân vân vì chuyện này. Trong khi đó, Jane đang ngồi uống trà trong phòng nhiệm vụ chung và xem mấy cái nhiệm vụ của mình.
- Peter, anh có thấy sáng nay Windy rất lạ không?
- Có vẻ như mọi chuyện đã ổn nhưng anh không nghĩ Windy dễ dàng chấp nhận hôn nhân này.
- Anh nói phải.
Jane gật gù đồng ý, hiện nay gia đình sát thủ này đang nghỉ ngơi và không làm việc nhiều như trước nữa. Sự xuất hiện của cô hầu mới trong nhà làm Windy ít nhiều chú ý tới. Cô bé vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ nhiều về vụ kết hôn này. Hôm nay Windy lại có nhã hứng ngồi ngắm khu vườn nhỏ trong nhà kính của mẹ mình.
- Haizzz....
- Đừng thở dài Windy, số phận của con nó đã định sẵn vậy rồi.
Bà Mary đứng ngay trước cửa và lạnh giọng, dù ở trong nhà hay bên ngoài bà vẫn luôn đội chiếc mũ rộng vành kì quái đó, nó ít nhiều che đi gương mặt xinh đẹp kia của bà. Windy vẫn không quay lại, cô bé vẫn nhìn cây hoa anh đào bên cạnh con thác nhân tạo đó.
- Nó như một sợi dây ràng buộc chính chúng ta phải không mẹ?
- Con không cần suy nghĩ quá nhiều về nó. Mẹ sẽ không để con phải chịu thương tổn.
- Không còn cách nào khác sao?
Windy quay lại nhìn bà Mary thì bà đã tránh lé ánh mắt đó. Bà thực sự không hề muốn con gái mình yêu thương nhất phải chịu tổn thương.
- Có cách nhưng nó quá tàn nhẫn......Mẹ biết con không thể làm được điều đó vì nó sẽ khiến con mất tất cả, nó sẽ làm con đau khổ suốt cuộc đời này.
- Vậy sao? Con nghĩ mình phải đến phòng sở thích.
Windy nói rồi đứng dậy và rời khỏi đây, cô bé cúi chào mẹ mình rồi mới bước đi. Bà Mary quay lại nhìn dáng lưng nhỏ bé cô độc của con gái mình thì bà rất đau lòng. Phải chi bà có thể suy rời cái luật điên rồ này của gia đình thì tốt biết mấy và nó không phải đến nông lỗi này. Đứa con đáng thương của bà phải làm sao đây?
Nhẹ bước trên dãy hành lang và ngâm nga những khúc ca mà đến Windy cũng không biết của ai nữa. Mà chính ra là do cô bé tự nghĩ đến và tự cất lời. Bỗng Windy thấy căn phòng sở thích của người anh trai hơn cô bé hai tuổi mà ít khi cô bé nói chuyện cùng kia. Windy đã mở cửa và bước vào phòng, cánh tay đưa ra sau khép cửa lại nhưng sợ tiếng động nên Windy vẫn chưa khép lại hẳn hoi mà vẫn để hờ.
- Sam anh đang làm gì vậy?
- Hiếm khi thấy em đến gặp anh đấy Wind.
Sam vừa đánh máy vừa lên tiếng, hiện cậu đang ngồi trong phòng sở thích riêng và làm cái gì đó với cái máy tính của mình. Windy nhìn anh trai của mình, đây là lần đầu tiên cô bé vô phòng và có rất nhiều búp bê. Windy tiến tới gần chỗ Sam và ngồi xuống.
- Em thấy anh thường ít nói.
- Nói nhiều sẽ không tốt.
Sam mỉm cười, Windy nhìn vào màn hình của Sam, ông anh đang lập trình cái gì đó.
- Sam này, anh có biết mình may mắn lắm không? Cả anh và Michael đều không bị gán ghép vào quy tắc quái quỷ của gia tộc.
- Không đây Wind, nó không phải sự may mắn gì cả.
- Nếu như anh bị gán vào truyền thống đó anh sẽ làm gì?
Windy tò mò hỏi, Sam ngừng việc đánh máy lại, cậu nhóc quay sang nhìn cô em gái của mình.
- Anh sẽ để mặc vậy. Nếu như ông bà già chết thì sẽ đường ai người ấy đi. Nó đơn giản để sống mà.
- Anh có biết em khâm phục anh lắm không? Anh luôn suy nghĩ một cách dễ dàng nhất có thể. Vì đơn giản hóa nó mà anh rất dễ sống.
Windy mỉm cười, Sam nhìn cô em gái mình rồi lại tiếp tục hướng ánh mắt về máy tính và đánh máy tiếp.
- Wind, đừng nhìn nhận, giải quyết mọi chuyện bằng cảm tính. Hãy thực hiện chúng bằng lí trí.
- Vâng. Vậy em xin phép không làm phiền đến công việc của anh nữa.
Windy đứng dậy định rời đi thì Sam quay ra nhìn cô bé.
- Wind, còn tiền chứ cho anh vay?
- Ừm, cứ lấy bao nhiêu tùy thích dù sao em cũng không tiêu đến chúng. Em sẽ gửi số tài khoản cho anh.
Windy mỉm cười, Sam nhìn em gái mình, khuôn mặt nghiêm túc hẳn.
- Wind, hãy nhớ lời anh, anh nghĩ đây là lời cuối cùng anh có thể với tư cách là người anh trai giúp ích cho em gái. Đừng bao giờ nhìn nhận về gia tộc Swann theo chiều hướng mặt nổi. Cái mác sát thủ chỉ để đó thôi, rồi em sẽ thấy nhiều mặt tối ghê tởm hơn nữa đằng sau nó.
- Sam…sao anh có thể thấy được chúng chứ?
Windy kinh ngạc, cô bé giọng run run nhìn anh trai của mình. Sam quay lại với cái máy tính của mình, giọng cậu nhóc đều đều.
- Đôi khi em hãy sống chậm lại. Cứ sống đơn giản và không dính vào rắc rối rồi em sẽ có thời gian quan sát chúng.
- Vậy…em phải làm sao đây? Hãy nói cho em biết đi. Sam, em không biết nên làm gì nữa.
Windy khóc sướt mướt, những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô bé. Sam đứng dậy, cậu nhóc tiến tới ôm chầm lấy Windy vào lòng. Windy vòng tay ôm lấy người anh trai của mình. Từ cửa, mấy anh em nhà Swann vừa đi qua đã thấy được cảnh này.
- Wind, hãy yêu Kill đi vì suy cho cùng anh ấy đã học cách yêu chính em gái của mình.
- Nhưng sao em có thể chứ? Anh biết đâu phải nói là…
- Đừng để khi em mất đi rồi mới hối hận. Em là người thông minh nên anh biết em hiểu và em biết mình cần làm gì.
Sam buông cô em gái của mình ra, Windy lau nước mắt rồi quay đầu rời khỏi phòng. Khi Windy đóng cửa lại thì Sam ngồi xuống ghế và thở dài, màn hình kia bỗng thay đổi sang một loạt kí tự khác.
- Wind, anh nghĩ mình không thể bảo vệ được em. Trước Micheal thì anh chẳng là gì cả, hãy cẩn thận với thằng bé Wind à.
Lời nói kì lạ này là sao đây? ƯVề phần Windy, khi cô bé định mở cửa bước vào thì....
- Em thích Sam lắm sao em gái?
Killer đã đẩy Windy vào tường làm cho cô bé ngạc nhiên không kịp phản ứng. Windy nhíu mày nhìn người anh trai mà mình sẽ phải kết hôn mai này kia.
- Anh đang nói cái khỉ gì vậy?
- Thì ra việc tôi làm chẳng có ý nghĩa gì cả. Vậy thì tại sao tôi phải học cách yêu em gái mình để bây giờ thành ra thế này cơ chứ? Nếu muốn tôi sẽ nói với ba mẹ để em kết hôn với Sam.
Nói rồi Killer bỏ đi, Windy mím chặt môi lại. Từ đầu đến cuối cô bé chẳng hiểu ông anh mình đang nói cái khỉ khô gì cả. Cô bé cứ đứng trước cửa phòng sở thích của mình mà ngơ ra suy nghĩ.
- Em không đến thư viện sao Windy?
- Em đang định về phòng lấy ít đồ rồi đến đó nhưng Kill...
Windy quay lại nhìn Jane thì bỗng cô bé thấy được biểu hiện lạ. Jane tiến tới và cốc nhẹ vào đầu Windy làm cho cô bé ôm đầu. Windy cũng không hiểu mình làm gì sai để Jane đánh vậy.
- Em thật ngốc Windy à. Mà thôi dù sao em cũng có 8 tuổi thôi mà.
- Hả?
- Anh Kill đang ghen đó. Vừa mới đây mọi người đều thấy nhóc đứng ôm Sam cơ mà.
- Vậy sao? Thôi có khi em đến thư viện đây.
Windy cười trừ và rồi chạy ngay đến thứ viện. Jane nhìn theo bóng cô em mình thì mỉm cười và khẽ thở dài. Tại thư viện, khi Windy vừa mở cửa cô đã thấy một cái bóng lấp ló trong dãy sách gần đó. Windy chạy tới nhưng không thấy người đâu mà chỉ thấy cửa sổ mở toang, làm cho rèm cửa bay bay. Gió đang lùa thổi vào căn phòng thư viện rộng lớn này. Windy quay lại thì cô bé phát hiện một bức thư rơi trên sàn. Cầm bức thư và tiến lại phía bàn đọc sách Windy ngắm đi ngắm lại.
- "Gửi ngọn gió cô độc". Lại là bức thư này sao? Rốt cuộc là của ai chứ?
Bực mình Windy định đặt lại chỗ cũ nhưng bỗng cô bé khựng lại. Cô bé chợt nhớ đến những lời Sam từng nói. Windy quyết định mở bức thư ra xem.
“Gửi ngọn gió cô độc.
Vì là ngọn gió nên cháu luôn là đứa trẻ cô độc. Xung quanh cháu sẽ có rất nhiều người thân, nơi cháu đến sẽ luôn có bạn nhưng cháu sẽ mãi chỉ là kẻ cô độc. Vật luôn bám với đất nên cháu không thể cuốn nó theo được. Đừng thắc mắc người viết bức thư là ai mà hãy thắc mắc người nhận nó là ai. Vì điều ta sắp nói ra đây sẽ là một sự lựa chọn khó khăn trong cháu, hãy suy nghĩ kĩ trước khi đọc tiếp và trước khi chọn.
Cháu thắc mắc về cái quy luật quái quỷ của gia tộc phải không? Cháu không muốn kết hôn với anh trai mình phải không? Cháu thực sự đang rối bời phải không? Nếu vậy cháu sẵn sàng làm mọi thứ để giải thoát mọi người và chính bản thân cháu chứ?
Những người đứng đầu gia tộc luôn biết đáp án của sự giải thoát nhưng họ không dám làm nhóc à. Đơn giản vì nếu họ làm vậy thì cái án họ nhận nó quá đỗi đáng sợ với chính bản thân một con người hay một sát thủ. Hãy làm cho mọi người xung quanh ghét bỏ cháu, hãy làm anh chị em hận cháu đến tận xương tủy và làm họ rời khỏi căn nhà này mãi mãi. Cháu sẽ làm được chứ? Vì chính điều đó sẽ khiến cháu mãi mãi cô độc, mãi mãi phải mang một nỗi đay khôn tả.
Hãy lựa chọn làm một người bị trói buộc vào quy tắc quái dở của gia tộc hay làm một ngọn gió cô độc nhất trên đời. Nó tùy vào cháu Wind à.”
Đọc xong bức thư đó làm Windy như chết lặng, đôi mắt cô bé vô hồn nhìn vào bức thư như không nhìn, bàn tay ấy đang vò nát bức thư. Windy đã đốt cháy bức thư, cô bé nằm gục trên bàn và cứ nhìn vào khoảng trống của bức tường.
- Mình là ngọn gió cô độc. Mình là một ngọn gió, một ngọn gió cô độc nhất thế gian này.
Windy cứ lẩm bẩm rồi lặp đi lặp lại câu nói trong vô thức. Từ ngoài cửa bóng của hai người đang in lền sàn, họ đang dõi theo cơn gió cô độc này.
- Thưa ngài chuyện này...
- Con bé sẽ lựa chọn điều đó. Và con bé sẽ vượt qua nỗi đau này nếu như cậu luôn ở bên cạnh con bé Henry à.
Ông nội Zero nhìn quản gia Henry rồi bỏ đi mất hút. Có lẽ ông đã ở lại đây quá ngày rồi, cũng đến lúc nên rời khỏi. Quản gia Henry khẽ thở dài rồi cũng rời khỏi. Có lẽ mọi người đều đoán được Windy lựa chọn con đường nào.
Tối hôm đó, trong bữa ăn của gia đình, Windy đã không nói gì cả mà nét mặt vẫn thản nhiên. Họ nhận ra Windy đã không cười nói nữa mà lại trở về cái vẻ câm lặng như lúc trước.
- Windy, ông nội có gửi một món quà lại cho con và mẹ đã đặt nó trên giường của con.
- Vâng. Cảm ơn mẹ.
Windy đáp lại nhỏ nhẹ và cô bé xin phép đứng dậy trước. Windy nhìn Killer.
- Hãy gặp tại phòng của em.
Nói rồi Windy rời khỏi phòng, Micheal nhìn theo bóng dáng của chị gái mình rồi quay qua Vicky đang đứng phía sau và nháy mắt khẽ mỉm cười. Killer cũng nhanh chóng đứng dậy sau đó và tiến đến phòng của Windy, cậu thấy cô bé đang ngồi khoanh chân trên giường và ôm cái hộp quà của ông nội Zero để lại.
- Có chuyện gì sao?
- Kill...anh có muốn tất cả chúng ta được giải thoát khỏi gia tộc?
- Em nghĩ bản thân mình có thể sao em gái? Em quá ngây thơ rồi đấy.
Killer cười khẩy, cậu định rời khỏi phòng thì tiếng Windy vang lên.
- Nếu em có cách......
- Tùy em thôi em gái à. Tôi nghĩ dù em có làm gì thì em cũng là người chịu thiệt mà thôi. Tôi nghĩ mình sẽ học cách hết yêu em. Nếu đã học được cách yêu ắt sẽ hết yêu.
Và Killer rời khỏi phòng, Windy nhìn theo cánh cửa im lìm đó, cô bé thấy nhói lên một nỗi đau len lỏi đâu đó. Tại sao số phận lại khiến cho cô bé phải trở nên như vậy chứ? Tại sao lại mang cô đến thế giới này chỉ đẻ dày vò cô, chỉ để làm cô đau khổ? Windy đã mở hộp quà ra và bên trong là một bộ váy cưới màu trắng, từng đường kim mũi chỉ, từng hoa tiết thật tinh tế cho thấy người làm ra nó quá đỗi chú mục và dồn nhiều tâm huyết. Nhìn váy cưới này làm nước mắt cô bé sát thủ khẽ tuôn rơi.
- Ông ơi, tại sao? Tại sao đến ông cũng đối với cháu như vậy chứ? TẠI SAO????
Windy đã hét lên đau đớn, cô bé đã hất bay cái hộp xuống sàn nhà trải thảm khiến chiếc váy rời khỏi hộp quà. Bàn tay nhỏ bé kia đang nắm chặt lại, khuôn mặt kia đang phẫn nộ nhưng nước mắt thì cứ không ngừng rời. Cuộc sống sao lại dồn một cô bé vào chân đường cùng vậy chứ?
----Hết Chương V----