Hôm sau, tôi tới trường như thường lệ. Gương mặt của Ngọc ca tựa như hắc sát thần tái thế, nhưng xét thấy phong cách hóa trang thường ngày của hắn cũng rất khủng bố, cho nên tôi cũng không hiểu hắn có vì bị anh cả mắng mà giận cá chém thớt lây sang tôi hay không.
Dẫu vậy, so với Ngọc ca, tôi còn lo lắng về người khác hơn, đó là… Ngôn Thâm Cảnh.
Hôm qua gã bị Ngọc ca dạy cho một bài học như vậy, không biết tới tột cũng là OO hay XX, vạn nhất gã tìm tôi báo thù… Ôi thôi! Ông trời của tôi ơi, không biết gã có bắt nạt tôi nghiêm trọng hơn không nữa. Có lẽ lần này tôi sẽ bị rape thật sự mất!
Tôi nơm nớp lo sợ trở lại trường, một mực cúi đầu như kẻ gian mà chạy tới lớp học, hoàn toàn không dám ngẩng đầu nhìn bất luận người nào.
Bất ngờ là Ngôn Thâm Cảnh lại không hề xuất hiện. Lúc tan học, tôi vô tình đụng phải hai tên chó săn AB của hắn. Rõ ràng là bọn họ cũng không tìm tới gây phiền toái cho tôi, mà là dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà chăm chú nhìn tôi, lặng lẽ nói gì đó. Điều này càng khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cảm giác như thấy có người trước mắt thấp giọng thảo luận với nhau xem lát nữa kéo bạn tới chỗ nào mà luân bạo.
(Rape tập thể)
Tôi căng thẳng cả ngày, khi tan học, rốt cuộc Ngôn Thâm Cảnh cũng xuất hiện. Không thể tưởng tượng nổi, rõ ràng gương mặt gã ửng hồng, e lệ tiến lại gần tôi, hơn nữa, đôi mắt còn lóe ra ánh sao cùng hình trái tim đỏ chói, bối cảnh xung quanh như được vẽ thêm hoa hồng.
“Bạn học Khương Nguyên Lam (gã vẫn chưa biết tôi đã đổi tên), tôi xin lỗi cậu về tất cả những chuyện mình đã làm với cậu!” Gã dùng ánh mắt vô tội không chút dối trá của trẻ sơ sinh mà nhìn tôi chăm chú, mảnh vụn ánh sáng lấp lánh trong mắt gã thiếu chút nữa đã khiến mắt tôi bị thương: “Nhưng đồng thời tôi cũng rất biết ơn cậu. Nếu không nhờ cậu, tôi nhất định không thể nào gặp được chân mệnh thiên tử của mình!”
Chậm đã… cái gì… chân mệnh thiên tử gì cơ?
“A… Từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp chàng trai nào quyến rũ tới vậy! Chính là anh chàng hóa trang hấp dẫn kia đó! Cơ thể của anh ấy tràn ngập vẻ quyến rũ nam tính nha! Giọng nói của anh ấy vô cùng hấp dẫn! Kiểu tóc của anh ấy cũng vô cùng nam tính quyến rũ a! OO cùng XX kia của anh ấy tràn ngập sức quyến rũ của đàn ông… a… a…. a…”
Mẹ ơi! Gã đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình! Hai chân sắp rời khỏi mặt đất, bay lên~~~ Bay lên trên trời kìa!
Cục diện này thật sự đáng sợ. Vì vậy, tôi thừa dịp tên nam sinh sở hữu đôi mắt hoa đào sáng như sao đang trôi nổi trên không trung, hai má ửng hồng cười tươi như hoa đỗ quyên, đắm chìm trong cảm giác hưng phấn mà chảy đầy nước miếng (Chú thích: gã và kẻ đẩy tôi té trên mặt đất hôm qua là cùng một người). Tôi lén lút bước về phía sau, một bước, hai bước… Hiện tại, tôi hoàn toàn không muốn những bạn học khác cảm thấy: Tôi quen biết gã.
“Chậm đã!” Xong rồi, cổ áo bị kéo từ phía sau. Khóc á!
“Bạn học Khương Nguyên Lam!” Những vì sao được thắp trên ánh mắt gã lại tiếp tục khảo nghiệm thị lực của tôi. Chẳng lẽ gã cho rằng đôi mắt của tôi là kính chống đạn hả? “Anh chàng ngày hôm qua… anh chàng đẹp trai tràn ngập vẻ quyến rũ nam tính kia là anh trai của cậu?”
“Ừ… đúng… anh ấy là… hắt xì! À… cậu tránh xa tôi ra một chút đi… hắt xì! Anh ấy là anh trai tôi… hắt xì! Hắt xì… hắt xì!” Xong rồi, bị đôi mắt hoa đào “nóng bỏng” kia tới gần khiến bệnh dị ứng phấn hoa của tôi phát tác! Cái này cũng khéo thật!
“Bạn học Khương Nguyên Lam! Giới thiệu cho chúng tôi quen biết nhau nha? Được không? Tôi van cậu đấy, giới thiệu anh trai của cậu cho tôi đi… Tôi… Tôi đã yêu anh ấy rất sâu đậm rồi, trừ anh ấy ra, tôi tuyệt đối không để ý tới những người khác… Không, trên đời này vốn chẳng người nào có thể so được với anh ấy… A? Em trai? Anh van xin em đấy, em trai à…”
Phụt!
Cậu gọi ai là em trai đấy!
Xem ra tên Ngôn Thâm Cảnh này đã bị Ngọc ca tẩy não, mặc dù bây giờ không quấy rầy tôi nữa, nhưng so với việc quấy rầy tôi còn trở nên đáng sợ hơn! Gã yêu Ngọc ca? Chú ý… là Ngọc ca, vị ma vương khủng bố mở miệng ra là đầy lời nói thô bỉ, hóa trang còn đáng sợ hơn người chết!
Xem ra tên Ngôn Thâm Cảnh này chẳng những biến thái âm hiểm, mà khẩu vị cũng thật sự là… Khụ… khụ! (Xét thấy trước kia tôi cũng là đối tượng quấy rối của gã, không nói tiếp vế sau nữa)
Tuy nhiên, điều khiến tôi tò mò hơn là… đến tột cùng thì hôm qua Ngọc ca kéo gã ra phía sau rồi “xử lí” hắn ra sao?
(Rất muốn biết, nhưng không dám tưởng tượng… bởi vì hình ảnh kia thật sự quá kinh khủng)
Nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là: Tôi tuyệt đối không cho phép tên này đến nhà mình!
Vạn nhất chứng dị ứng phấn hoa tràn vào trong nhà thì sẽ rất thảm! (Đánh chết tôi cũng không thừa nhận là mình sợ, sợ sau khi bán đứng Ngọc ca thì sẽ bị hắn lột da lọc xương.)
Tha cho tôi đi, Ngôn Thâm Cảnh, tuy cậu cũng rất đáng sợ, nhưng mà… Ngọc ca còn đáng sợ hơn cậu gấp tỉ lần ấy chứ!
Như đã từng nói, hiện tại không phải thời điểm tôi có thể phiền não về chuyện này, dù sao thi đại học vẫn là chuyện cấp bách! Tôi là thí sinh mà, hẳn là phải ở trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng mà vượt qua sự dày vò của thi cử mới đúng! Tôi… Tôi làm gì còn thời gian để lo lắng đến mấy chuyện vớ vẩn này chứ!
Mỗi ngày! Học tập! Thi cử! Nấu bữa tối! Bị mấy ông anh hôn hít… hôn… (Hình như cái này chả liên quan gì tới việc thi cử nhỉ?)
Cuộc sống vẫn rất phong phú.
Sắp tới cuối tuần đầu tiên kể từ ngày tôi chuyển tới ngôi nhà mới này. Tôi quyết định hôm nay phải nấu một bữa tiệc thật ngon lành, thật phong phú, tặng cho mấy ông anh của mình một món quà cảm ơn nho nhỏ. Ai ngờ, sau khi ăn sáng thì Ngọc ca lại biến mất tăm. Thấm ca nói, Ngọc ca đang gấp rút hoàn thành bản thảo truyện tranh, hiện đã tới phòng làm việc, buổi tối lại tham gia hoạt động của ban nhạc, chỉ sợ hôm nay không rảnh ăn cơm cùng mọi người. Còn anh cả cũng vì công việc nên phải ra ngoài, e rằng tới giữa trưa chưa chắc đã về được.
Aizzz. Thật đáng tiếc, nhưng dù sao công việc cũng quan trọng hơn. Hết cách, tôi nên làm bài tập thôi.
Ngữ pháp tiếng Anh, số học, hình học, sơ đồ mạch điện của môn vật lí, công thức hóa học… Duỗi người một cái, quả nhiên học tập luôn khiến người ta dễ dàng mê mệt, thoáng cái đã trôi qua hai, ba tiếng đồng hồ, đi nấu cơm nào.
Tôi ra khỏi phòng, xuyên qua phòng khách, bước vào phòng bếp. Kỳ lạ, sao không thấy bóng dáng bất kỳ người nào thế này? Chẳng phải hôm nay anh ba, anh bốn được nghỉ hay sao? Mới vừa rồi còn hưng phấn vui vẻ, la hét rằng trưa nay muốn ăn súp kem nữa mà. Tiếng tranh cãi của cặp song sinh đáng yêu kia lớn đến nỗi tôi không thể tập trung học tập, sao bây giờ lại đột nhiên biến mất? Ngôi nhà này lớn như vậy, chỉ có một mình tôi ở đây… không gian quá rộng lớn khiến tôi sợ hãi.
Bình thường Thấm ca luôn ở nhà một mình, hắn không cảm thấy cô đơn sao? Cơ mà vì sao Thấm ca không đi làm? Dáng dấp Thấm ca đẹp như vậy, xem ra cũng rất thông minh, nhưng cực ít ra ngoài. Dù sao suốt ngày ru rú trong nhà sẽ ảnh hưởng xấu tới sức khỏe.
Suy nghĩ miên man, lấy thịt thà rau củ trong tủ lạnh ra, đợi cho rã đông, rửa sạch. Hiện tại tôi vẫn chưa thể giúp gì được cho mấy ông anh trai, cho nên ít nhất phải cố gắng nấu cho họ thật nhiều đồ ăn ngon, hi vọng mỗi ngày mấy ông anh ăn món ăn tôi làm luôn cảm thấy vui vẻ, như vậy tôi đã rất mãn nguyện rồi.
Đến khi tôi nấu xong tất cả các món vẫn chưa thấy người nào xuất hiện. Trong lòng tôi đột nhiên dâng lên cảm giác bất an.
Có lẽ Thấm ca đang ở trong phòng trên lầu, nhưng anh ba, anh bốn luôn láo nháo khắp nơi, vô luận đi tới đâu cũng gây ra tiếng động ầm ĩ, sao có thể đột nhiên yên tĩnh tới mức này? Bọn họ vốn không thể kiềm chế mà ngồi ngoan ngoãn trong phòng được.
Ôm chút nghi hoặc, tôi lượn một vòng chung quanh nhà, quả nhiên không thấy bọn họ. Tôi đi ra vườn hoa. Lại nói đến vườn hoa trong nhà, chưa cần đề cập tới phong cảnh ở đó có đẹp hay không, chỉ riêng diện tích của nó thôi đã vượt qua một ngôi biệt thự bình thường rồi, mỗi tuần còn phải mời thợ làm vườn chuyên nghiệp tới để chăm sóc, thật sự là quá xa xỉ mà!
Tôi mới tới nơi này chưa được một tuần, vẫn chưa có cơ hội đi dạo qua khu vườn này lần nào cả. Trong khu vườn có rất nhiều loại cây lớn mà đẹp, đặt mình vào giữa khu vườn, mỗi khi có gió lướt qua là lá cây lại lay động, tạo ra những thanh âm “sa…sa…” vang lên thật tuyệt vời. Tiếng lá cây đung đưa trong gió, tiếng chim hót, hương hoa, nhắm mắt lại, tất cả đều là hương vị của tự nhiên, thoải mái đến độ khiến người ta tưởng chừng như đang nằm mơ.
Người ta thường nói có thể cảm nhận được tinh thần của chủ nhà thông qua cách bố trí trong khu vườn. Tuy mấy ông anh của tôi rất kỳ quái, nhưng sự quan tâm yêu mến họ dành cho tôi cũng giống như những cặp anh em khác. Trước kia, ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám tưởng tượng mình sẽ được ở trong căn nhà rộng rãi như vậy, cuối tuần có thể nhàn nhã ở nhà đọc sách, nấu cơm, cũng không cần đi làm thêm để kiếm tiền sinh hoạt.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là tôi còn có năm người anh trai tốt như vậy…
“A… a… a…”
Ủa?
“A… Đúng, chính là chỗ đó… A… a… Ưm… mạnh… mạnh thêm một chút… A…”
Ủa Ủa?
“Địa… Địa… Ha… A… Ưm… a… a… Ưm… anh rất yêu em… A a… ưm…”
Ủa Ủa Ủa?
Cái này… đây là thanh âm gì thế?
Thanh âm luồn trong hơi gió phiêu đãng truyền tới, hình như… là ở sân nhỏ đằng sau, chỗ bị gốc cây ngăn lại…
Thâm tâm mang theo vài phần nghi hoặc khó hiểu, tôi không hề nghĩ ngợi liền chậm rãi đi tới. Khi tới gần, tôi nhìn thấy bên rừng cây một căn nhà màu trắng rất đẹp, cánh cửa sổ bằng thủy tinh chiếm nguyên một bức tường, hai người trên chiếc giường King size… hai gương mặt điển trai giống nhau như đúc, vịn trên giường, thân thể xinh đẹp như ngọc quý được gọt dũa cẩn thận, không mặc quần áo, quấn quýt lấy nhau…
Gió thổi qua gương mặt cứng ngắc, hơi lạnh.
Sau này nhớ lại, quả thực bốn chữ “không kịp hối hận” vẫn không đủ để hình dung. Nếu như thời gian có thể quay ngược trở lại, lúc đó tôi nên dứt khoát cắt đứt đôi chân của mình, cũng không nên tiến tới, chứng kiến một màn chết cũng không được phép nhìn.
“Địa… A… a… ưn… Mạnh thêm chút nữa… Ha… ha… a… A… Anh thích… A…”
Ông anh quỳ ở phía trước (nghe những lời hắn rên rỉ, vậy hắn chính là anh ba rồi) trên gương mặt đều là màu hồng phấn say mê, tiếng rên nũng nịu ướt át dường như có thể vắt ra nước, thân thể trắng mịn phấn nộn, tươi tắn như những trái dâu tây mới hái. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lẳng lơ như vậy. Không, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Mà sau lưng của hắn, trên trán anh bốn rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, trong mắt hiện vẻ cưng chiều dịu dàng như lúc hắn xoa đầu tôi, vịn sau lưng anh ba, ôm lấy hắn.
Từ từ, tư thế kia của bọn họ… cái tư thế cơ thể trước sau đó… chẳng lẽ là…
Trời ạ! Là tư thế “vận động” kia mà!!!!
Tựa như bị người khác bịt chặt miệng, tôi không sao thở nổi, tất cả mọi chuyện trước mắt tựa như ảo giác. Anh ba, anh bốn với gương mặt xinh đẹp vô địch tựa hư ảo hình như không nhận thấy ánh mắt của tôi, tựa hồ cả thế giới này vốn chỉ có hai người bọn họ, cùng sinh ra, cùng quấn quýt mê luyến, cùng… làm tình!
Làm… làm làm làm làm làm….Trời ạ, tôi không nên thốt ra từ kia!
Sao lại thế này?
Tôi… tôi học quá nhiều nên sinh ảo giác sao?!
Anh ba, anh bốn không phải là anh em sao? Hơn nữa còn là anh em sinh đôi… Tuy tôi là con trai, cũng biết cần phải giải quyết sinh lý, nhưng hai người bọn họ đều là con trai mà! Hơn nữa còn là anh em ruột thịt! Anh em ruột thịt đấy!
Không được! Nhất định là gần đây tôi đã gặp quá nhiều chuyện phiền phức nên tinh thần mệt mỏi, rõ ràng lại sinh ra loại ảo giác đen tối như vậy… Tôi đang mộng du sao? Tôi… tôi tôi tôi… Tối nay nên nấu món gì mới được nhỉ? Siêu thị Hoàng Qua (dưa chuột) hôm nay có giảm giá không? Hay là nấu món cà tím đi? Chế biến cà thành món gì thì ngon? Là xào hay hầm cách thủy…
Khóc! Tôi nghĩ phải chăng mình sắp phát điên rồi!