Gia Đình Phi Thường

Chương 32




Bữa tối, tôi làm món tôm chiên Ngọc ca thích ăn nhất theo đúng lời đã hữa, thế nhưng mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc mà Ngọc ca vẫn chưa trở về, ngay cả điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc. Tôi cúi đầu thu dọn bát đũa, anh ba anh bốn bỗng xán lại gần: “Oa, còn thừa nhiều tôm chiên quá đi! Tôm chiên Tiểu Lam làm ngon lắm đó, ăn bao nhiêu cũng không đủ!” Nói xong, mỗi người bọn họ tóm một con tôm định đưa vào miệng, tôi sợ đến nỗi vội vàng hét lên: “Chờ một chút… Đó là…”

May là, một đôi tay to lớn kịp thời giải cứu hai con tôm chiên nho nhỏ thiếu chút nữa đã bị hủy thi diệt tích!

Anh cả mỗi tay cầm một con tôm, mặt âm trầm, biểu hiện như quỷ nhập vào người: “Hai đứa chúng bay vừa ăn mười mấy con rồi mà còn chưa đủ hả? Bỏ ra!” Anh ba anh bốn nghe vậy, quả nhiên ngoan ngoãn thu tay, thế nhưng vẫn nhìn số tôm còn dư lại trên đĩa mà nuốt nước bọt ừng ực, mãi cho đến khi anh cả nhét hai thanh chocolate siêu lớn vào cái miệng rộng của bọn họ, bọn họ mới thực sự cảm thấy mỹ mãn rồi rời đi. Trước khi đi, anh ba còn nháy mắt vài cái với tôi. Kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ biết tôi phần tôm chiên cho ai sao?

“Lam, thật ra đĩa tôm này làm riêng cho Hàng Ngọc phải không? Tiểu tử thối kia lại dám không về ăn cơm!” Anh cả sờ sờ đầu tôi, an ủi tôi: “Yên tâm đi, Thiên và Địa sẽ không ăn vụng tôm chiên em phần cho Hàng Ngọc nữa đâu.”

Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu, bưng lấy đĩa tôm chiên đầy ắp. Thật đáng tiếc, vỏ ngoài vàng rụm đã lạnh mất rồi, sao Ngọc ca lại chưa về ăn chứ? Chiên lại lần nữa sẽ không được ngon như cũ đâu.

“Em không sao.” Tôi ngẩng mặt cười tươi: “Lát nữa em còn phải đi làm thêm, em có nấu chút điểm tâm đặt trong tủ lạnh, buổi tối nếu đói thì các anh hâm nóng lên rồi ăn nhé.”

Anh cả lau mồ hôi trên trán tôi, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng kia toát chút dịu dàng ấm áp, “Lam, hình như gần đây em làm thêm rất nhiều, có phải có việc gì cần dùng đến tiền không? Nếu có gì khó khăn thì cứ nói thẳng với anh, đừng để bản thân quá mệt mỏi.”

Ừm, ngón tay anh cả chạm lên da thật là thoải mái, lạnh lạnh mát mát, y hệt người chết vậy, “Em thật sự không sao mà. Anh cả, anh yên tâm, đến tháng mười hai là ổn thôi.”

“Tháng mười hai…” Dường như anh cả nghĩ đến điều gì đó.

Tôi nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, đang chuẩn bị rời nhà lại bị anh cả kéo lại, “Anh lái xe đưa em đi nhé, muộn thế này mà ngồi xe bus sẽ rất nguy hiểm.” Nói xong còn xoa xoa đầu tôi.

Tôi vẫn không dám nói với anh cả, thật ra tôi rất thích cảm giác được anh cả xoa tóc, đó là cảm giác vô cùng hạnh phúc.

Cảm giác thân thiết được anh cả cưng chiều giống hệt như những gì tôi đã từng mơ ước.

“Fuck! Ông đây đã bảo hôm nay phải về nhà ăn cơm, tiểu tử cậu lại làm lãng phí nhiều thời gian của ông như vậy. Ông đây nhất định phải thao chết cậu! Cậu dám phàn nàn với ông đây á! Ông đây đã nói bao nhiêu lần rồi, ông đây nhất quyết không sửa chữa bản DEMO bài hát mới đó đâu, tên nào không sợ bị thao chết mà muốn sửa chữa thì cứ sửa chữa đi. Ông đây không rảnh theo hầu…”

Cửa lớn bị một cơn lốc xoáy điên cuồng đá văng, ôm ấp thân mật cùng bức tường đằng kia đến nỗi vỡ nát. Theo bản năng, tôi và anh cả cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy một vị ma vương đại nhân mặc bộ quần áo dành cho yêu quái, toàn thân bốc lửa nhảy vào cửa nhà. Anh ấy vừa ngẩng đầu, nhìn thấy chúng tôi lại cũng ngây ngẩn cả người, chiếc điện thoại di động nhỏ bé đáng thương rơi xuống mặt đất bằng tư thế không mấy xinh đẹp, dường như còn có thể nghe được đầu dây bên kia điện thoại la to: “Này, Ngọc… Này, cậu có nghe tôi nói không thế hả… Bài hát là do cậu viết, trừ cậu ra còn ai dám sửa chữa nữa chứ… Này… Này này…”

“Hai người ——- Đang. Làm. Cái. Gì…”

Ngọc ca nghiến răng nghiến lợi, mấy từ trộn lẫn thuốc súng kia thốt ra khỏi cổ họng. Tôi mù mờ nhìn về phía anh cả đang đứng cạnh mình, thật không rõ tôi và anh cả đã làm chuyện gì sai trái.

Cùng lắm là được anh cả vỗ đầu thôi mà, nếu như Ngọc ca muốn, vậy… vậy tôi cũng sẽ vỗ đầu anh ấy nha… (Cơ mà trên đầu hắn nhiều “gai nhọn” như vậy, tôi sợ đụng vào sẽ đau tay lắm)

Nhưng tôi còn chưa có thời gian nghi hoặc đã lập tức cảm nhận được một luồng khí hắc ám điên cuồng ập đến, ép tôi gần như không đứng vững được. Ngay sau đó, mặt đất rung động, bầu trời ầm ầm tiếng sấm, ngay cả đèn điện lẫn TV trong phòng cũng bắt đầu chớp lóe liên tục, cả gian phòng lúc tối sầm lúc sáng lóa, khiến tôi sợ hãi không dám động đẩy nửa phân.

Đã xảy ra chuyện gì? Động đất? Vòi rồng? Núi lửa phun trào? Sai… Trong thành phố thì lấy đâu ra núi lửa hoạt động cơ chứ!

Lẽ nào… lẽ nào đây thực ra là sức mạnh của ma vương bộc phát?!

Chỉ thấy sắc mặt Ngọc ca trở nên hắc ám và đầy sát khí, đang chằm chằm nhìn… anh cả?!

Ánh nhìn ấy đầy thù địch như nhìn kẻ thù vậy. Ngọc ca phát ra ma lực hắc ám mạnh nhất từ trước tới nay, gương mặt điển trai nhăn lại triệt để, rống giận với anh cả: “Ai cho anh chạm vào Lam!!!!”

Mẹ của con ơi!

Chẳng lẽ con phải chết ngay tại đây sao?!

Ngày tận thế! Động đất cấp mười! Núi lửa phun trào! Vòi rồng tập kích! Đột nhiên toàn bộ căn nhà đều rung lắc dữ dội, vài chiếc bóng đèn không chịu nổi sự thay đổi điện áp đã nứt toác rồi vang lên tiếng nổ thảm thiết, tuyên bố chúng đã anh dũng hi sinh. Tổ hợp hai kẻ ngu ngốc anh ba và anh bốn lại còn miệng ngậm chocolate, vui đùa vô cùng hài lòng trong căn nhà đang lung lay. Thấm ca đang xem TV trong phòng khách, thấy chiếc TV vỡ vụn một cách thảm khốc bèn tức giận vịn lên tường lao tới: “Hàng Ngọc, tiểu tử thối nhà bay đang làm cái quái gì thế hả?! Mau dừng lại cho anh mày ngay!”

Nhưng dường như Ngọc ca không nghe thấy, vẫn hung tợn trừng mắt với anh cả, vẫn… vẫn… không ngừng phát ra khí tức hắc ám cùng sương mù, hình như anh ấy muốn hủy diệt triệt để gian phòng này, và cả… anh cả.

Tôi vốn đứng loạng choạng liền lảo đảo ngã bên cạnh bàn ăn, may mà dựa được vào chân bàn mới miễn cưỡng không trượt chân ra chỗ khác. Nhưng chiếc tủ chạn bên cạnh lại không chịu nghe lời, cửa kính mở bung ra, một đống đồ dùng thủy tinh bên trong đều rơi về phía tôi như phạm nhân bỏ chạy khỏi nhà tù. Đáng thương là, hai cánh tay tôi đều không cử động được, càng miễn bàn đến chuyện tránh ra, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt!

Thảm rồi! Gương mặt bị hủy hoại mất thôi, như vậy thì làm sao dám đi ra ngoài nữa chứ?!

…..

Kỳ quái?

Tại sao… lại không bị gì thế này?

Tôi chầm chậm mở mắt ra, vậy mới phát hiện anh cả chắn ở phía trên tôi, chặn toàn bộ đồ nấu ăn chuẩn bị đổ về phía tôi. Tôi lập tức sợ hãi: “Anh cả? Anh… có bị thương không?”

“Anh không sao.” Anh cả bình tĩnh nói. Nhưng đây hiển nhiên chỉ là lời nói an ủi tôi, bởi vì, tôi thấy bên tay trái anh cả xuất hiện một vệt máu đỏ tươi. Tôi sợ hãi muốn bắt lấy cánh tay anh cả, anh cả lại bất chợt đứng lên, sắc mặt lạnh như băng nhìn về phía Ngọc ca đã hoàn toàn bạo phát đến điên cuồng. Nhiệt độ xung quanh nha~, lập tức hạ xuống độ âm. Không để ý đến căn nhà bị chấn động, anh cả bước từng bước dài tới trước mặt Ngọc ca đang phát điên kia, chẳng chút do dự liền dương tay tát thật mạnh lên gương mặt điển trai của Ngọc ca.

“A… Đừng…”

Căn nhà dừng rung lắc, ngọn đèn cũng chẳng lấp lóe, tôi ngẩng đầu nhìn bốn phía, đúng là thảm hại như bị bão lướt qua nha, khắp nơi đều có đồ đạc bị rơi vỡ. (*Khóc* Cuối cùng người dọn dẹp vẫn là thằng tôi đáng thương này đây)

“Hàng Ngọc, cậu kích động cái gì hả?!” Dường như gương mặt lúc nào cũng cùng một vẻ của anh cả đã hiện lên sự tức giận: “Cậu xem đi, cậu đã biến ngôi nhà này thành cái dạng gì đây hả!”

Quả nhiên!

Không hổ là anh cả!

Bây giờ, sự sùng bái của tôi dành cho anh cả quả thực như ánh sáng huy hoàng lấp lánh tỏa khắp nơi nơi của sông ngân hà, cư nhiên có thể trực diện khống chế ma vương đại nhân đang bùng phát nha! Quả nhiên, muốn đối phó với kẻ không phải con người – Ngọc ca đại ma vương, thì cần phải mời một yêu quái cũng không thuộc loài người ra tay nha! (Hàng nào “cân” hàng đó ấy mà, *toát mồ hôi*)

Bị giáng một tát, Ngọc ca có vẻ đã tỉnh táo lại, cúi đầu thở hổn hển. Song, khi anh ấy ngẩng đầu lên lần nữa, lửa giận trong mắt chẳng yếu đi chút nào, thậm chí phải nói là càng bùng cháy dữ dội: “Anh hỏi tôi kích động cái gì à? Tại sao không nói xem anh làm cái gì…”

Thôi toi!

Ngay cả tôn xưng anh cả mà Ngọc ca cũng bỏ qua luôn, lần này chắc chắn là bạo phát đến triệt để rồi!

Quả nhiên, toàn bộ gian nhà lại rơi vào trạng thái rung lắc trong bão táp như trước, hơn nữa còn kinh khủng hơn hồi nãy, ngay cả cơ thể của tôi cũng lắc lư theo, tất cả bàn ghế đều lệch vị trí, đến một chỗ dựa cũng chẳng có! Toi rồi! Toi rồi! Lần này chắc chắn sẽ hủy toàn bộ căn nhà mất!

“Hàng Ngọc…” Anh cả vô cùng kinh ngạc, dáng vẻ kiêu ngạo của Ngọc ca hiển nhiên đã vượt qua những gì anh ấy tưởng tượng.

Má trái Ngọc ca còn in một dấu tay rất rõ ràng, nhưng đại nhân hắn hoàn toàn không để ý, trái lại còn phóng khí hắc ám mạnh mẽ hơn.

Không được rồi!

Ở nhà này, người phụ trách dọn dẹp là tôi đó nha!

“Ngọc ca!!!!”

Bất chấp ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, tôi lập tức phi qua đó trước mặt bao người, đứng cách anh cả một khoảng rất gần, tôi mạnh bạo hôn lên đôi môi người nào đó.

Rất sâu! Rất mãnh liệt! Chó cùng dứt dậu mà lại, không thể làm gì khác nữa.

Hôn tiếp.

Bất ngờ, tôi vốn tưởng đôi môi Ngọc ca cũng sẽ toát ra khí tức hắc ám, nhưng thực tế thì… đôi môi kia mềm mại đến nỗi… khiến tôi tưởng chừng tất thảy đều chỉ là nằm mơ.

Đó là, sự mềm mại và nóng bỏng khó lòng tưởng tượng.

“Lam…”

Cuối cùng, đến khi nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc không thốt được thành lời của Thấm ca thì tôi mới hoàn hồn trở lại. Mẹ ơi! Con đã làm cái gì thế này?! Con… Con cư nhiên lại tự mình chủ động hôn Ngọc ca trước mặt mọi người?!

Hiện tại, khí tức hắc ám trong nhà đã biến mất triệt để, Ngọc ca từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ cực kỳ hài lòng với nụ hôn này, còn muốn nhiều hơn nữa. Đại nhân ấy không phát điên nữa, thế nhưng giờ thì đến lượt tôi muốn phát điên, muốn nổ tung lên nè! Ngay cả anh cả cũng bàng hoàng nhìn tôi chằm chằm. Tôi… tôi tôi tôi cư nhiên… lại chủ động hôn Ngọc ca… trước mặt anh cả, lại còn là bộ dạng đói khát như dục cầu bất mãn nữa chứ… Tôi… tôi tôi tôi tôi xong đời rồi!

“Ngọc ca, chắc là anh đói bụng lắm phải không?! Anh đói thì cứ nói thẳng ra đi, anh không nói thì sao em biết được! Anh nói ra thì em nhất định sẽ cho anh ăn mà, cần gì phải kháng nghị kinh khủng vậy chứ… Ha ha…” Tôi lập tức kéo Ngọc ca còn chưa kịp phản ứng bay thẳng lên lầu, chạy ào vào phòng, khóa cửa, nhưng trong lòng vẫn không ngừng sợ hãi.

Không được! Vừa nghĩ đến chuyện phải đối mặt với Thấm ca đáng sợ như thế, hai chân tôi lập tức run rẩy! Tôi tuyệt đối không thể để cho Thấm ca biết tôi và Ngọc ca bắt đầu hẹn hò! Nhưng phải làm thế nào mới giấu diếm được đây? Có biện pháp nào có thể hoàn toàn che giấu việc này không? Không được, cái đầu nhỏ của ta ơi, mi mau suy nghĩ đi kìa! Nghĩ không ra là chết chắc! Nhất định sẽ bị Thấm ca ăn đến xương cốt cũng chẳng còn!

Tôi còn đang đau khổ suy nghĩ, phía sau lại có một đôi tay đen ngòm và to như tay thủy quái quàng lên vai. Thôi chết, thiếu chút nữa quên mất nhân vật chính là Ngọc ca. Tôi vội vàng quay đầu lại, nở nụ cười tươi tắn, “Ngọc ca, anh hiểu lầm rồi, kỳ thực…”

“Chẳng phải ông đây đã nói, em không được nói chuyện với anh cả sao?! Em không chỉ nói chuyện với anh ấy, em còn để anh ấy chạm vào em nữa!” Ngọc ca vốn không cho tôi mời luật sư khiếu nại, trực tiếp chuyển sang trạng thái khủng bố.

Nhưng yêu cầu của anh vốn là cố tình gây sự với người ta mà, “Anh đang nói bậy bạ cái gì thế hả! Tại sao không thể trò chuyện với anh cả? Tại sao anh cả không được chạm vào em?!”

“Ông đây đã nói không được tiếp cận là không được tiếp cận! Anh cả… Anh ấy… Anh ấy rất nguy hiểm…”

“Nguy hiểm cái đầu anh! Người nguy hiểm nhất là anh thì có!” Vừa rối thiếu chút nữa anh đã phá hủy cả ngôi nhà này rồi!

“Lam…”

Gương mặt Ngọc ca đầy vẻ không cho người khác kháng cự, nhìn tôi chằm chằm. Nếu là những chuyện khác, tôi nghe theo hắn cũng được, dù sao tôi thực sự không có bản lĩnh đối đầu với một vị đại ma vương đến từ một thế giới khủng bố (bất kể là thể lực hay ý chí), nhưng anh ấy lại định cấm tôi trò chuyện với anh cả, vậy thì thái quá rồi đấy!

Ngọc ca đen mặt áp thẳng tôi lên cửa, bất luận tôi giãy giụa thế nào cũng không thể đẩy cánh tay anh ra.

Bây giờ tôi mới hiểu, hóa ra trước đây tôi có thể tránh khỏi vị ma vương đại nhân này… thật ra… đều do Ngọc ca nhường nhịn.

Là anh ấy cố ý nhường nhịn tôi, là anh ấy không muốn khiến tôi đau đớn, tình nguyện để bản thân mình chịu đựng chứ không thể nhìn tôi phải chịu tổn thương.

Bằng không, dựa vào sức lực của tôi, làm sao tôi có thể đẩy ma vương đại nhân ra được?

Sắc mặt Ngọc ca hắc ám đến tột cùng, đôi mắt màu tím ngập tràn ma lực và giận dữ, khí thế đáng sợ đến nỗi khiến tôi không thốt nổi một từ. Anh ấy không nói gì, một tay kéo mạnh quần tôi từ phía sau, tôi còn chưa kịp phản ứng thì cơn đau đớn từ một nơi kỳ quái đã truyền đến.

“Đau quá! Anh.. Anh buông ra! Đừng nhét mấy thứ kỳ quái vào đó!”

Ngọc ca đang làm gì vậy chứ?! Đau chết tôi rồi!

Cảm giác đau đớn đó vô cùng quái dị, cơn đau đớn như có sự sống từ phía sau xông thẳng lên, đau đến mức khiến tôi gần như không thể thở nổi.

Ngọc ca muốn giết tôi sao? Đau quá!

“Đau à? Anh mới chỉ đưa hai ngón tay vào thôi, đến lúc làm thật thì còn đau đớn gấp vạn!” Ngọc ca nở nụ cười lạnh lẽo hắc ám theo cách của một vị ma vương nên có, nụ cười đã lâu chưa xuất hiện.

Không muốn!

Tuy đã sớm nghe nói là rất đau, nhưng không ngờ đến khi tự mình trải nghiệm lại đáng sợ đến vậy!

“Đừng… đừng mà… Đau quá… Anh bắt nạt em…”

Quá mất mặt! Tôi… thế nhưng lại khóc!

Bởi vì… bởi vì… thực sự quá đau! Đau đến nỗi tôi phải liều mạng thở dốc, bất luận tránh nẽ giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi cảm giác đau đớn như muốn giết người này!

Đau đến nỗi đầu óc tôi trống rỗng, chẳng thể nghĩ được gì, chỉ có nước mắt tràn mi là không ngừng lại được.

Càng không thể vãn hồi.

(Ma ma, xin tha thứ cho đứa con trai vô dụng này. Con chưa từng trải qua cảm giác đau đớn đáng sợ này đâu)

Nhìn thấy tôi tuôn trào nước mắt, Ngọc ca lập tức ngây ngời, tay cũng nới lỏng. Anh luống cuống áp tay lên má tôi, vuốt má tôi, “Xin… Xin lỗi, anh không cố ý làm em đau đâu… Anh… chỉ là nhất thời tức giận…”

Ngọc ca luống cuống tay chân, nhẹ nhàng lau nước mắt tôi, nhưng bất kể anh ấy lau thế nào, nước mắt tôi vẫn chẳng dừng lại được, vẫn mạnh mẽ tuôn trào không ngừng như nước sông cuồn cuộn.

Thật ra, Ngọc ca vừa rút tay ra thì tôi đã không còn đau nữa. Nhưng thấy Ngọc ca bất lực thế này… tôi vừa bực mình vừa thấy buồn cười.

Chẳng dễ dàng gì mới có thể khiến cho ma vương đại nhân lộ ra biểu hiện khổ sở thế này đâu!

Suy nghĩ này vừa lóe lên, mong muốn đùa dai của tôi liền trỗi dậy hoàn toàn. Tôi trái lại còn khóc ác liệt hơn, cơ mà chỉ tỏ vẻ khóc than, chứ nước mắt đã khô hết rồi.

“Thực sự đau đến thế sao?”

Ngọc ca cực kỳ luống cuống, tôi cố nén cười, bĩu môi: “Anh bị cắm vào một lần thử xem!”

Bây giờ tôi nên đi làm rồi, nhưng hình như Ngọc ca còn chưa có ý định dừng hành động trấn an ngốc nghếch buồn cười này lại. Tôi cũng chỉ đành chịu đựng tiếp.

Phải làm thế nào mới có thể khiến cho vị ma vương đại nhân thích ghen bậy ghen bạ này biết: Thật ra tôi không có ý đó với anh cả?

Tôi lo lắng về vết thương trên tay anh cả nhưng lại không dám nói nửa câu. Nếu như nói ra, tôi nghĩ lần này không chỉ hủy căn nhà nữa, mà là trực tiếp khiến cả địa cầu bị hủy diệt.

Tha thứ cho em nhé, anh cả, hi vọng Thấm ca sẽ băng bó vết thương cho anh thật cẩn thận.

Dù sao, nếu tôi đã chọn tên ma vương khủng bố này, vậy thì tôi nhất định phải chịu trách nhiệm thuần dưỡng hắn thật tốt, nhốt hắn vào lồng, không cho hắn chạy long nhong cắn người bừa bãi.

Vĩnh viễn.

Thuần dưỡng cả đời.