Gia Đình Phi Thường

Chương 31




Trở lại cửa khu biệt thự sang trọng, ngoài ý muốn, tôi phát hiện gã bảo vệ cứng ngắc kia đang cãi vã với người ta!

Mặc dù biết những người sống ở đây đều là bậc quý tộc hay chủ các công ty lớn (Thật xấu hổ, song mà mấy ông anh của tôi đúng là những kẻ siêu cấp giàu có), nhưng có đôi lúc, bảo an ở nơi này thực sự hơi thái quá. Nhớ lần đầu tiên tôi tới, hắn cũng không cho phép tôi ngồi taxi đi vào, chỉ cho tôi đi bộ. (Nhớ tới cuộc trường chinh hai vạn năm nghìn dặm của mình, hu hu, tôi có thù với hắn)

“Đến địa chỉ cụ thể của đối phương mà cậu còn không nói được, cho nên tôi không thể để cậu vào!”

Nhìn đi! Vừa nghe đã biết gã bảo vệ ở chỗ này là loại người điển hình không thể kiếm được bạn gái! (Tuy rằng tôi cũng không tìm được, *toát mồ hôi*)

“Tôi chỉ không biết anh ấy dọn đến căn nhà nào mà thôi, nhưng tôi biết tên của anh ấy!”

Nam sinh đáng thương kia mặc đồng phục cao trung, chắc vẫn nhỏ hơn tôi khoảng một hai tuổi, nhìn thế nào cũng chẳng giống nhân vật nguy hiểm, đáng tiếc là gặp phải gã bảo vệ tâm lý XO, cậu phải tự trách mình xui xẻo thôi.

“Không được! Trừ khi cậu gọi điện cho người ta để chứng minh, bằng không tôi không thể để cậu vào trong!”

“Tôi mà biết số điện thoại của anh ấy, vậy thì tôi còn có thể không biết anh ấy sống ở đâu à! Tôi chỉ biết tên anh ấy là Mộng Hàng Thấm và anh ấy sống ở nơi này! Anh mau cho tôi vào đi!”

Cái gì? Tên đó…!

Vừa đặt chân bước vào tiểu khu, tôi lập tức dừng lại, quay đầu, chỉ thấy gương mặt nam sinh kia rất nhã nhặn xinh xắn, sắc mặt nôn nóng kèm theo vài phần quật cường. Tuy rằng không thể tính là rất đẹp trai, nhưng cũng có vài phần đáng yêu.

“Cậu tìm… Thấm ca?”

Tôi đi tới trước mặt cậu ta, tỉ mỉ quan sát cậu ta một lượt như lần đầu tiên nhìn thấy một món đồ cổ được khai quật lên khỏi lòng đất. Xin mọi người tha thứ cho sự quê mùa của tôi. Từ lúc tôi tới ngôi nhà này đến nay cũng đã được nửa năm, tôi chưa từng thấy người nào – kể cả một con mèo, đến tìm Thấm ca. Chính Thấm ca cũng chưa từng nhắc tới tên bất kỳ người bạn nào, tôi đã cực đoan nghĩ rằng, khả năng cao là bạn bèn trước kia của Thấm ca đều từng bị hắn XO qua, vì sợ quá nên không dám đến gần quái vật xinh đẹp ăn thịt người này nữa.

“Anh… anh biết Mộng Hàng Thấm?” Hình như nam sinh kia cuối cùng cũng phản ứng đến từ “Thấm ca” mà tôi nói chính là người cậu ta muốn tìm, lập tức đi chung quanh tôi như gà mẹ vừa tìm thấy gà con chạy lạc.

Ừ, nhìn vẻ ngoài cũng giống loại hình Thấm ca yêu thích, bất quá, nếu nhìn nụ cười kia thì… cũng khó nói. Thấm ca thích nhất là nam sinh xinh đẹp, đôi mắt người này nhỏ, gương mặt lại có tàng nhang, đại nhân ấy hẳn là không hứng thú mấy. Dẫu vậy, tôi cũng không thể vì kẻ địch có vài điểm không nằm trong phạm vi phù hợp mà nơi lỏng cảnh giác, dù sao cũng là đồ ăn dâng đến miệng, bằng vào tính Thấm ca, nhất định anh ấy sẽ hành động theo kiểu không ăn thì thôi, đã ăn là ăn bằng sạch!

Cậu nam sinh đại nhân này vẫn chưa phát hiện là tôi đang lo lắng cho trinh tiết của cậu ta, cậu ta nắm chặt quần áo tôi không chịu buông: “Xin anh dẫn em đến gặp anh ấy đi! Cầu xin anh!”

Đó là loại ánh mắt cực kỳ nghiêm túc, chất phác và kiên định. Chẳng hay cậu ta đã biết bản chất của Thấm ca hay chưa? Nếu biết rồi có bị hù sợ đến mức trái tim suy kiệt mà lìa đời không?

“Em cầu xin anh mà!”

Aiz! Làm thế nào đây? Trên tay tôi cầm đồ ăn tối nay, nếu như tiếp tục bị cậu ta kéo xuống, chỗ trứng gà này sẽ vỡ mất! Ai bảo tôi là người dễ mềm lòng cơ chứ: “Này, cậu, cầm giúp tôi túi trứng gà, cẩn thận đừng để vỡ, theo tôi vào.”

Sau khi nói ra những lời này, tôi lập tức hối hận. Đây không phải là… tôi đang đưa người vô tội vào miệng Thấm ca sao!

Nam sinh kia vui vẻ như muốn bay lên, không chỉ giúp tôi xách trứng gà, ngay cả những món khác cũng đòi giành cầm hộ tôi, đã vậy lại liên tục cảm ơn, hành động này của cậu ta trái lại còn khiến cho tôi cảm thấy ngượng ngùng. Chẳng qua, điều khiến tôi để ý hơn là: “Em tìm Thấm ca có chuyện gì?”

“Thấm ca? A, anh là em trai của anh ấy?”

Kỳ quái, vì sao cậu ta lại nhìn mặt tôi chằm chằm lâu như vậy? (Chẳng lẽ hormone tiểu thụ của tôi thực sự lợi hại như vậy, ngay cả một người qua đường chẳng chút quen biết cũng bị đầu độc?)

“Quả nhiên!” Cuối cùng cậu ta cười lên: “Hai người giống nhau quá, anh thật sự là em trai của anh ấy mà.”

“Em đã gặp Thấm ca rồi?” Lần này đến lượt tôi kinh ngạc.

“Vâng, chỉ được một tuần thôi, khi đó…” Dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt cậu ta trôi xa, có điểm mông lung. Tôi không biết cậu ta nghĩ đến cái gì, nhưng người có thể ở chung với Thấm ca một tuần mà không mất trinh tiết thì chỉ có thể lấy từ người trời ra để định nghĩa. Nói không chừng cậu ta còn là hình tượng gương mẫu của đội phòng bạo kháng bạo, còn cao tay hơn tôi một bậc nữa ấy chứ!

Lúc lấy chìa khóa mở cửa, tôi rất ăn năn với trái tim nhỏ bé lương thiện của mình, lại cho cậu ta lời khuyên nghiêm túc: “Lát nữa em đứng ở cửa, cho dù xảy ra bất luận chuyện gì cũng tuyệt đối không được đi vào, anh sẽ gọi Thấm ca ra. Nếu như phát hiện bất kỳ điều gì bất thường, em phải lập tức quay đầu chạy, tuyệt đối không được ngoái lại nhìn! Nhớ kỹ! Trinh tiết của bản thân phải do chính mình bảo vệ, anh sợ mình không thể bảo vệ cho em được!” Đây đều là những kinh nghiệm tôi phải dùng máu và nước mắt trong nửa năm qua để đổi lại, tôi không thể tùy tiện dạy người khác được!

“Trinh tiết?” Cậu ta nhìn tôi đầy khó hiểu, ánh mắt như nhìn thấy người sao hỏa chạy xuống địa cầu.

(Cơ mà, chân thành xin lỗi, cuối cùng tôi có phải người sao hỏa chạy nhầm đến địa cầu hay không… chính tôi cũng không rõ lắm)

“Thấm ca! Thấm ca!” Tôi gọi, dù sao Thấm ca tuyệt đối không ra khỏi nhà một mình, nhất định anh ấy đang ở trên lầu: “Thấm ca! Có người tìm anh!”

Rất lâu sau mới thấy Thấm ca lười biếng đi xuống: “Lam, cho dù em vội cùng đừng la lên như thế được không? Hay là cuối cùng em đã nhận ra Thấm ca tốt hơn tên tiểu tử Hàng Ngọc?”

Này này, cho dù hình ảnh anh lười biếng xuống cầu thang rất đẹp rất quyến rũ, nhưng điều đó không chứng tỏ em đồng ý cho anh hôn em loạn xạ! Mau buông ra! Anh không nhả miệng em ra, làm sao em báo cho anh biết, thực ra người tìm anh là thằng nhóc đứng ở cửa!

“Không… không phải đâu! Là… là người này tìm Thấm ca!” Là lạ! Quần áo đã biến mất trong chớp mắt! Thấm ca quả nhiên là người ngoài hành tinh cải trang thành, đây chính là siêu năng lực nha! Cần phải nhanh chóng rời sự chú ý của anh ấy!

“Người này?” Thấm ca ngẩng đầu, không tiếp tục “hãi hại” tôi nữa.

Thế nhưng, nam sinh đứng ngoài cửa càng thêm đáng thương, tận mắt thấy hành vi của Thấm ca đối với em trai mình, cậu ta đã đông cứng thành tảng đá, bất động. Thấm ca tỏ vẻ vô tội, dùng ngón tay chọc chọc tảng đá: “Lam lừa Thấm ca, đây là tảng đá chứ không phải người, làm sao đến tìm anh được?”

Tôi tức giận rống to hơn: “Năm phút trước cậu ấy vẫn còn là người đấy nhá!” Vội vàng đi vào bếp nhấc chậu nước ấm lại đây, dội lên, rốt cuộc cậu ta cũng tỉnh táo. Cậu ta kinh ngạc nhìn Thấm ca, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng mở miệng: “Anh… anh quả nhiên là Mộng Hàng Thấm…”

Tranh thủ khoảng thời gian ngắn ngủi cậu ta nhìn mình, Thấm ca hiển nhiên cũng giám định chất lượng miếng thịt béo ngậy đã tự dâng đến cửa, sau đó ghé bên tai tôi, dùng giọng nói đáng thương khiếu nại: “Đáng ghét, Lam, đây không phải loại hình Thấm ca thích mà.”

Tôi biết ngay mà!

Tôi chỉ biết giật giật khóe miệng: “Thấm ca, cậu ta thực sự có chuyện tìm anh. Bảo vệ giữ cổng đuổi mãi mà cậu ta không chịu đi, nhất định là có chuyện rất quan trọng.”

“Được rồi được rồi.” Thấm ca còn tỏ ra tủi thân: “Anh nghe là được. Cậu là ai? Tìm tôi có chuyện gì? Nếu như yêu thầm tôi thì tôi sẽ bất đắc dĩ thỏa mãn cậu một lần. Tuy nhiên, tôi không làm số 0 đâu, cậu làm số 0 đi!”

“Số 0?” Người nọ lại rơi vào trạng thái mơ hồ lần nữa. Cuối cùng tôi cũng đã xác định được mình là người trái đất. Hóa ra người bình thường giao tiếp với Thấm ca quả thực hơi khó khăn, chứ không phải do tôi chạy nhầm đến trái đất.

Nam sinh kia vẫn cúi đầu, lại lần nữa nhịn không được mà đưa mắt len lén liếc qua mặt Thấm ca, nhưng vừa phát hiện Thấm ca đang nhìn mình thì mặt cậu ta lập tức đỏ bừng, cúi đầu thấp hơn. Kết quả, khi đầu cậu ta sắp đụng xuống sàn nhà, cậu ta lên tiếng: “Anh không nhớ em… Phải thôi, đã tám năm rồi… nhất định anh đã quên em…”

“Tám năm?” Thấm ca gian nan lục tìm trí nhớ, “Tám năm…”

Nam sinh lại lo lắng: “Tám năm trước em mới chín tuổi, anh nhớ không?”

“Không nhớ rõ.” Thấm ca lười biếng tựa lên ghế sa lon, rót một chén hồng trà tự uống: “Tôi không hứng thú với đám tiểu quỷ chín tuổi.”

“Thực sự không nhớ sao?!”

Này này! Tôi bảo này cậu bạn nhỏ, cậu cứ việc kích động đi, cơ mà tại sao lại phải chạy vào trong phòng! Còn vọt tới trước mặt Thấm ca nữa! Má ơi, chẳng phải tôi đã bảo cậu là cái nhà này siêu cấp nguy hiểm rồi à? Mấy ông anh của tôi còn kinh khủng hơn cả tội phạm cưỡng gian, cậu còn không nghe lời sẽ mất trinh tiết đấy!

“Phải, đương nhiên anh không nhớ em!” Nam sinh kích động cơ hồ quát lên: “Thế nhưng dù sao anh vẫn phải nhớ tới cha em phải không! Lúc đó anh ở nhà em một tuần, em nhớ rất rõ… Em… em là… em là… Cha em là Lăng Ích Trường!”

Ly hồng trà trượt khỏi ngón tay thon dài, rơi xuống mặt đất, không vỡ, nhưng lại vang lên âm thanh chói tai, lăn lốc bên chân Thấm ca.

Một giây ấy, lần đầu tiên tôi thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Thấm ca.

Nếu như không tận mắt chứng kiến, đánh chết tôi cũng không tin, trong đôi mắt xanh xinh đẹp của Thấm ca cư nhiên xẹt qua một loại cảm giác sợ hãi… và bi thương?

Tuy rằng, chỉ là một giây.

Chỉ một giây.

Tất cả khôi phục lại như cũ, thế nhưng, nụ cười dịu dàng giả tạo của Thấm ca không cách nào hiện lên khóe miệng. Anh ấy cầm bao thuốc của Ngọc ca trên bàn trà, châm lửa, ưu nhã hút một hơi, phả ra, khói thuốc ngập tràn.

Nhưng tại sao bàn tay anh ấy lại run rẩy?

“Vậy, bây giờ giáo sư sao rồi?” Thấm ca nhàn nhạt nói, nhẹ nhàng như đang thảo luận tối nay sẽ tập kích tôi như thế nào.

Cậu nam sinh kia thì ngược lại, rất lâu sau mới kiềm chế cơn kích động của mình: “Cha… đã chết…”

“Đã chết?” Thấm ca hơi dao động, “Tại sao chết?”

Nam sinh kia chằm chằm nhìn gương mặt mỹ lệ của Thấm ca, gương mặt ấy, bất luận lúc nào cũng đều hoàn mỹ.

Tựa như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do thượng đế sáng tạo, đẹp tuyệt trần, không khuyết điểm hay tì vết.

“Cha… sức khỏe vốn không tốt lắm, lần đó ngồi tù mấy năm, lúc ra ngoài đã gầy đi rất nhiều, còn bị bệnh phổi. Sau khi ra tù thì sức khỏe ngày càng nghiêm trọng, cha nằm viện hai năm, mới qua đời không lâu.”

Cậu nam sinh kia vừa nói, nước mắt vừa lã chã rơi. Thấm cả lại chẳng nói gì, chỉ liều mạng hút thuốc.

Quá bất bình thường.

Lần đầu tiên tôi thấy Thấm ca hút thuốc, tại sao tôi lại cho rằng, trong nhà này, chỉ có mình Ngọc ca là hút thuốc? Không ngờ Thấm ca lại hút thuốc thành thục như vậy, nhìn sao cũng không giống lần đầu tiên, còn thì tôi lại sặc khói thuốc lá, ho khan liên tục.

Cục diện này hơi quái dị. (Tất cả người bình thường trong vũ trụ đều cảm thấy như vậy)

Nam sinh không quen biết nhưng vô cùng kiên trì muốn gặp Thấm ca… hình như là con trai của vị giáo sư nào đấy (Rốt cuộc là giáo sư gì vậy? Tôi có cảm giác hình như mình đã từng nghe nói ở đâu đó rồi, làm thế nào cũng không nhớ ra được); Thấm ca trước nay luôn duy trì vẻ ngoài thiên sứ nội tâm ác ma thế nhưng lại thu hồi nụ cười mà trầm mặc hút thuốc, còn tôi thì khỏa thân ngồi chồm hổm trên sàn nhà.

(Quái, đồ lót của tôi bị GG ngoài hành tinh ném đi đâu rồi? Mau ra đây đi, tôi lạnh quá rồi)

“Lam!” Qua một thời gian dài, dài đến nỗi tôi sắp biến thành tảng băng đến nơi, Thấm ca mới lên tiếng: “Giúp anh đưa cậu ta trở về đi.”

“Hắt xì! Anh… Hắt xì… sao không tự đưa đi chứ…” Tôi đã không thể tiếp tục lo lắng đến vấn đề trinh tiết của nam sinh này nữa, bởi vì hiện tại, ngay cả mạng sống của mình tôi còn sắp không giữ được nữa là. Tôi phải nhanh tìm quần áo để mặc!

“Chờ một chút!” Nam sinh kia vừa nghe nói chúng tôi muốn đưa cậu ta đi, cậu ta liền vội vàng gọi Thấm ca: “Em còn có lời muốn nói với anh… em…”

“Nói cái gì?” Biểu hiện của Thấm ca khi thốt ra câu nói này quả thực vô cùng xinh đẹp, đẹp tựa danh kỹ cao cấp thời cổ đại, hơn nữa còn là danh kỹ siêu cấp đứng đầu bảng nữa! (*toát mồ hôi*, tôi học ở đâu cái năng lực liên tưởng này thế nhỉ)

“Em… Em muốn nói là… là…”

Nam sinh cúi đầu, nhỏ bé, lúng ta lúng túng, nắm chặt vạt áo mình, không biết nói sao mới phải: “Em tìm rất lâu… mới tìm được địa chỉ mới của anh. Em… Em tới đây thật ra là muốn… muốn nói lời xin lỗi với anh…”

“Không nhất thiết phải vậy.” Thấm ca đứng dậy, vẻ lãnh đạm và hững hờ chưa từng xuất hiện đã đọng trên gương mặt hắn: “Việc đó đã kết thúc, hơn nữa tôi nghĩ, lúc đó chính mẹ cậu cũng không chịu đựng được. Tới tận lúc này tôi vẫn chưa từng oán trách giáo sư, cho nên cậu không cần phải suy nghĩ, để tâm đến chuyện này nhiều năm như vậy. Cứ vậy đi, Lam, tiễn khách.”

“Chờ một chút… em… em còn chưa nói hết… Chờ một chút…”

Nhưng Thấm ca chẳng để ý đến cậu ta nữa, đi thẳng lên lầu, không chút do dự. Nhìn nam sinh kia lộ ra vẻ mặt sắp khóc đến nơi, tôi nuốt nước miếng, chẳng thể làm gì khác hơn là vỗ vai cậu ta: “Cậu chờ tôi một lát, tôi mặc xong quần áo sẽ đưa cậu ra ngoài.”

Nam sinh vẫn cúi đầu, không nói thêm câu nào. Tôi đưa cậu ta đến cửa tiểu khu, khi tôi định xoay người rời đi, cậu ta lại kéo tôi.

“Thấm… bây giờ Thấm tiên sinh sống thế nào? Anh ấy… có còn bị việc trước kia ảnh hưởng mà…” Lâu sau, cậu ta mới ngập ngừng thốt ra được một câu.

Tôi liều mạng lắc đầu: “Cậu yên tâm, tuyệt đối không thành vấn đề! Theo tôi, có tìm khắp vũ trụ cũng chẳng tìm được ai tùy tiện, mặt dày như anh ấy đâu!” Tôi thấy, mỗi ngày trôi qua, Thấm càng công kích tôi càng cảm thấy thoải mái, càng ngày càng xinh đẹp quyến rũ.

“Cũng phải…”

Rốt cuộc cậu nam sinh cũng buông lỏng tay, từ từ rũ cặp lông mi xuống, cô đơn dị thường. Tôi thực sự nhìn không vừa mắt. “Cậu tên gì?”

Cậu ta ngẩng đầu, vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt.

Tôi chỉ chỉ về phía mình: “Tôi là Mộng Hàng Lam, 18 tuổi, năm nhất học viện mỹ thuật. Cậu thấy rồi đấy, tôi là em trai Thấm ca.”

Cậu nam sinh trước tiên hơi sửng sốt, sau đó bỗng nhiên vui vẻ cầm tay tôi, ánh mắt kích động lắm nha, khiến tôi suýt chút bất tỉnh. “Em tên là Lăng Bùi Trường, tất cả mọi người đều gọi em là Bùi. 17 tuổi, học lớp 11 trường trung học D.”

Quả như tôi tưởng tượng, nụ cười của nam sinh này siêu cấp đáng yêu. Tôi ho khan một tiếng, không được, tôi không thể đứng núi này trông núi nọ. Tôi lập tức gạt tay cậu ta ra, “Ừ, đây là số điện thoại nhà tôi, lúc nào rảnh có thể gọi điện cho tôi.”

Bùi cao hứng đến nỗi gần như muốn quỳ xuống trước mặt tôi, cuối cùng mới ngoan ngoãn rời đi. Cơ mà, rốt cuộc quan hệ của cậu ấy với Thấm ca là như thế nào? Vì sao Thấm ca lại lạnh lùng với cậu ấy như vậy? Lẽ nào cả ngày hôm nay Thấm ca bị tiêu chảy, cho nên mới không thèm để mắt đến bữa tiệc lớn tự dâng đến cửa? Tại sao cậu nhóc kia lại kích động như thế khi thấy Thấm ca không ăn mình, còn đuổi mình đi? Lẽ nào cậu ta không muốn bảo vệ trinh tiết của mình?

Khó hiểu, thực sự quá khó hiểu!

Thôi quên đi, đừng suy nghĩ đến những thứ vô bổ này nữa, mau về nhà nấu cơm nào!