Edit: Oanh Love
Lúc trở về, Tử Lam muốn tự thuê xe nhưng Mặc Thiếu Thiên cứ kiên trì muốn đưa nàng về nhà!
Tử Lam cũng không tiện từ chối, dù sao tránh cũng không được.
Một đường lái xe đi về,Tử Lam nhìn hắn " Mặc tổng, từ nay về sau giữa chúng ta không nợ nần gì nhau! "
Mặc Thiếu Thiên lái xe, khóe miệng thoáng qua nhợt nhạt nụ cười " Ai nói?! "
Tử Lam căm tức nhìn hắn " Tôi đồng ý chuyện của anh, đã làm xong "
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu quay sang liếc nàng " Cô đã làm xong chuyện mà tôi yêu cầu, nhưng trên người cô hiện tại đang mặc quần áo này đièu do tôi bỏ tiền ra..." Cho nên nói cô còn thiếu nợ tôi!
"........" Tử Lam thật lòng từ trước đến giờ chua từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như Mặc Thiếu Thiên.
" Y phục, tôi sẽ trả lại cho anh "
" Vậy thì tốt, cởi ra liền đi! Thuận tiện tôi mang đi luôn "
" Mặc tổng, anh có thể đối với nữ nhân có chút phong độ được không? " Tử Lam nghiến răng nghiến lợi.
Mặc Thiếu Thiên yêu nghiệt cười một tiếng " Đối với ai cũng được nhưng với cô thì không thể! "
" Mặc tổng, kiếp trước tôi mắc nợ anh sao? " Không đúng sao, hắn lúc nào nhìn nàng cũng điều không vừa mắt a.
Mặc Thiếu Thiên nhất thời bật cười, nghiêng đầu sang nhìn nàng, nghiêm túc nói " Đời này cô nhất định thiếu nợ tôi, khi nào tôi nói trả xong mới thôi! "
Hắn ám chỉ chính là đêm ấy vào 7 năm trước, nữ nhân này dám coi hắn là Ngưu lang, còn dám bỏ lại lắc tay làm phí trả cho hắn, không giáo huấn dạy dỗ nàng thật tốt, sao hắn nuốt nổi cục tức này vào bụng được.
Lúc này Tử Lam lại nhớ đến Hi Hi.
Đời này nàng thiếu nợ hắn duy nhất chính là Hi Hi!
" Như thế nào? Lâm tiểu thư bổng nhiên chợt nhớ đến thiếu nợ tôi cái gì sao? " Mặc Thiếu Thiên chất vấn.
Tử Lam kiên quyết lắc đầu " Không có!"
Chuyện Hi Hi hoàn toàn là ngoài ý muốn của nàng.
Hơn nữa, là nàng trả tiền nên có nghĩa cả hai không ai nợ ai mới đúng!
Nhắc tới cũng cảm thấy có chút kỳ quái, Mặc Thiếu Thiên dường như không nhớ rõ chuyện này, vào đêm 7 năm trước, hắn đường đường là tổng giám đốc công ty MK bị người ta xem là Ngưu lang, hắn là một người cao cao tại thượng đối với chuyện này xem như là một loại sỉ nhục lớn đối với hắn mới phải.
Hơn nữa còn cả đời khắc cốt ghi tâm.
Nhưng tại sao hắn không bao giờ nhớ đến!
Hay là nói, năng lực hồi phục của hắn rất chậm nên đã quên mất.
Không có đạo lý á!
Tử Lam thế nào cũng nghĩ không thông trong chuyện này.
Nàng chợt nghiêng đầu quay sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, thận trọng dò xét " Mặc tổng, tôi có thể hỏi anh một vấn đề được không? "
" Nói "
Tử Lam do dự lựa lời mà nói, nàng phải hỏi như thế nào để hắn không khỏi hoài nghi, ngộ nhỡ Mặc Thiếu Thiên vốn là quên mất lại được nàng nhắc nhở không khéo hắn lại nhớ tất cả, nàng không phải tự tìm đường chết hay sao?
Suy nghĩ một chút, nàng cuối cùng cũng mở miệng " Anh có bao giờ quên đi một việc gì? "
Mặc Thiếu Thiên giật mình thẩn thờ không chú ý đường đi, suýt nữa xảy ra tay nạn, Tử Lam cả người nghiêng sang hướng Mặc Thiếu Thiên, cũng may theo quán tính hắn chụp được tay lái điều khiển xe mới may mắn thoát khỏi gặp nạn.
Mẹ nó! Mặc Thiếu Thiên, anh có cần kích động như thế không?
Mặc Thiếu Thiên quay đầu nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm " Tại sao hỏi như thế? "
Nàng chắc lưỡi hít hà, ngay sau đó cười nói " Chỉ là tùy tiện hỏi một chút..."
Ai ngờ, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, giả dạng thâm trầm suy tư " Ân, não bộ tôi từng chịt qua tác động...nên có một số chuyện không nhớ rõ "
Mặc Thiếu Thiên cực kỳ thích thú với việc giả bộ mất trí nhớ lừa gạt nữ nhân trước mắt này.
Nếu như huynh đệ Cửa Ngục biết hắn như thế, nhất định sẽ cười đến rụng rốn luôn.
Tử Lam trề môi một cái.
Thì ra là như vậy.
Không trách được.
Như vậy cũng tốt, quên mất cũng được, nàng sẽ không cần mỗi lần nhớ đến tâm lại bồi hồi xúc động
Nhưng không biết vì cái gì, đáy lòng Tử Lam dâng lên nhàn nhạt mất mác, xót xa.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, nheo con ngươi lại, thanh âm từ tính tà mỵ " Làm sao cô biết tôi có chuyện không nhớ lại? "
Định giả bộ với hắn, vậy làm tới cùng luôn đi!
Nàng nhất thời nghẹn họng, không biết nói sao " Cái đó......"
" Cô trước kia biết tôi sao? Tôi đã quên cô mà cô vẫn còn nhớ tôi phải không? " Mặc Thiếu Thiên híp con ngươi lại.
Tử Lam không biết phải biện bạch như thế nào nữa đây?
" Không biết, tôi chỉ là một tiểu nhân vật, ở nước Mỹ suốt 7 năm làm sao quen biết đại nhân vật như Mặc tổng ngài! " Tử Lam cười, vội vàng làm lành nói sang hướng khác.
Nhìn nàng bộ dáng khẩn trương, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy thật thú vị, ý niệm chơi đùa kiểu này thật đã, đáy lòng muốn chọc nàng thật thích thú.
" Thật sao? Trong lòng tôi vẫn luôn có cảm giác hình như đã quen cô từ lâu rồi thì phải? Cảm giác rất quen thuộc đối với cô.. " Nói xong liền lại gần Tử Lam, dáng người cao lớn ôm thật chặt Tử Lam áp sát vào trong xe.
Trên người hắn có một mùi vị chỉ thuộc riêng về hắn, nhàn nhạt mùi thuốc lá, thoang thoảng khiến Tử Lam cảm thấy thoải mái dễ chịu, mùi vị rất nam tính.
Đêm, rất đen.....
Hai người ngồi trong xe, đôi mắt Mặc Thiếu Thiên đen như mực sâu sắc nhìn nàng.
Mặc Thiếu Thiên ngũ quan tinh xảo, âm nhu như được điêu khắc tỉ mĩ tinh tế đẹp một cách hoàn mỹ.
Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị hắn nhìn chằm chằm gương mặt nàng có chút ửng hồng, nhịp tim phá lệ đập rất nhanh, đáy lòng nàng dâng lên một cổ cảm giác kỳ quái.
Nàng đối với sắc đẹp luôn có lực khống chế, nhưng Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi dáng vấp y chang không khác nhau, nhiều lần nàng nhìn Mặc Thiếu Thiên tựa như nhìn thấy Hi Hi một dạng, thiếu chút nữa nhào tới hôn một cái, thật may mắn hắn cùng Hi Hi có chút điểm khác nhau.
Hi Hi khéo léo thật đáng yêu a!
Mặc Thiếu Thiên cứ tiến lại gần, Tử Lam cũng liền lùi về sau khóe miệng co quắp, nhìn hắn gương mặt yêu nghiệt tinh xảo càng lúc càng phóng to trước mặt nàng, Tử Lam tim đập rộn lên, thần kinh cũng bắt đầu căng thẳng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng chằm chằm, trải qua trang phục tỉ mĩ nàng trông đẹp hơn, gương mặt ửng hồng, đôi môi đỏ tươi thật mê người, đẹp đến nổi khiến người ta hít thở không thông.
Cổ họng hắn hoạt động, đôi mắt dục vọng sắc bén, nhìn đôi môi đỏ mọng càng kích thích hạ thân hắn bắt đầu xảy ra phản ứng, hình ảnh 7 năm trước hiện ra trong đầu, Mặc Thiếu Thiên kích động muốn nếm thử những ngọt ngào của nàng ngay lặp tức.
Thời điểm đôi môi Mặc Thiếu Thiên sắp chạm vào môi nàng, Tử Lam cả người nóng ran, theo bản năng nàng quay mặt sang chổ khác.
Nàng hoảng hốt nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng, khuya lắm rồi, tôi phải về.. "
Nghe nàng nhắc nhở, Mặc Thiếu Thiên thu hồi tầm mắt, chỉ là không có thưởng thức được ngọt ngào của nàng trong lòng hắn không một chút vui sướng.
Tử Lam kéo dây nịt an toàn chuẩn bị bước xuống xe.
Mặc Thiếu Thiên liếc nàng " Không mời tôi lên nhà ngồi một chút sao? "
Nàng giật mình, không thể nào để hắn lên nhà được!
Vào lúc này, Hi Hi bảo bối khẳng định đang ngồi trên lầu chờ nàng trở về, Mặc Thiếu Thiên mà lên đấy không phải hắn sẽ phát hiện sao?
Không cần nói nhiều, chỉ cần bất cứ ai nhìn thấy gương mặt Hi Hi nàng không khiến người khác hoài nghi cũng hơi khó khăn.
Tử Lam mỉm cười " Đã muộn rồi, nếu Mặc tổng đi lên sẽ khó trách người khác hiểu lầm, dù sao anh cũng nên về nhà mình mà ngồi đi, nhà tôi quá nhỏ, chứa không nổi đại nhân vật như anh."
Nàng cười ôn hòa, mở cửa xe đi xuống " Mặc Tổng, ngủ ngon, mai gặp lại, Bye! "
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, hừ lạnh hai tiếng, sau đó khởi động xe vội vã đi.
Nhìn hắn chạy thật nhanh biến mất khỏi chung cư nàng mới lên lầu.
Lúc trở về cũng đã muộn rồi, vừa đúng 12h khuya.
Nàng vừa đi vào, đèn phòng khách cũng chợt sáng lên.
Tử Lam nhìn Hi Hi đứng ở cửa, nàng nở một nụ cười đẹp mắt nhất " Bảo bối, con chưa đi ngủ à! "
" Mẹ thân ái còn chưa trở lại, bảo bối làm sao ngủ được, bảo bối còn tưởng rằng mẹ định cả đêm không về nữa chứ! " Mặc dù Hi Hi nói như vậy, nhưng bé mới vừa rồi đứng trên sân thượng nhìn thấy một màn trong xe nhưng nhìn từ xa khôn rõ ràng lắm.
Hi Hi kích động nắm chặt tay, chỉ tiếc cha có chút khiêm tốn không thể hôn được cái miệng nhỏ nhắn của mẹ.
Quá kém rồi!
Đổi thành bé thì mẹ nhất định sẽ tự động dâng nụ hôn đấy!
" Mẹ làm sao có thể như thế chứ, bảo bối thân ái! "
Hi Hi đi tới, chứng kiến Tử Lam trên người một bộ trang phục lộng lẫy, há miệng thật lớn " Mẹ, thời điểm người đi ra ngoài đâu phải mặc bộ y phục này? "
Tử Lam suy nghĩ môt chút " Ân, mẹ phải bồi lão bản tham gia dạ tiệc "
" Tại sao lão bản lại để cho mẹ đi đây? " Hi Hi cười.
" Bởi vì mẹ ngươi sinh ra thật xinh đẹp có tiềm chất diễm áp quần phương " Tử Lam bắt đầu tự luyến.
Hi hi 囧, mẹ có cần tự luyến đến trình độ này không!
Nàng nhìn vẽ mặt của Hi Hi " Thế nào? Bảo bối không tin lời mẹ nói sao? "
" Không, không, mẹ nói điều là chân lý, mẹ là Mỹ nhân đẹp nhất ở Châu Á này, tiên trên trời còn không đẹp bằng mẹ." Hi Hi cười nói, vuốt mông ngựa.
Tử Lam cười cười, trong lòng đắc chí!
Hi Hi vui sướng vội vàng chạy tới " Mẹ, người có đói bụng không? Có muốn ăn khuya không? "
" Không cần đâu bảo bối, mẹ có chút mệt nên uống một ly rượu đỏ là được rồi "
" Vậy thì tốt, mẹ nhanh tắm rồi đi ngủ nha! "
" Ân, bảo bối cũng ngủ sớm một chút, chớ thức đêm, cẩn thận lớn lên không tăng chiều cao nữa! " Tử Lam yêu thương dặn dò.
" Vâng "
Tử Lam mới đi được mấy bước lại quay đầu lại nhìn HI Hi " Cái đó, bảo bối....."
" Mẹ còn cái gì phân phó sao? " Hi Hi vẽ mặt ngây thơ vô hại.
" Bảo bối......" Suy nghĩ một chút, nàng cũng không biết phải nói thế nào nữa " Mẹ có một việc, không biết nói làm sao với bảo bối.." Nàng có chút do dự.
Giữa nàng và Hi Hi không tồn tại bí mật, trừ việc hiện tại nàng đang gạt Hi Hi về việc Mặc Thiếu Thiên là cha của bé, bởi vì thật sự nàng không biết phải nói như thế nào a.
Hi Hi cũng vậy, trừ chuyện bé làm lãnh đạo hắc đạo ra bé cũng không gạt mẹ chuyện nào khác.
Giữa hai mẹ con là không có bí mật.
Hi Hi sợ khi bé nói ra, mẹ nhất định sẽ không chịu nổi đã kích này.
Cho nên giữa hai người cũng là vì tốt cho nhau mới giấu diếm.
Dĩ nhiên Hi Hi cũng biết mẹ đang gạt bé là chuyện gì, cho nên hiện tại tính đi tính lại đối với mẹ cũng không công bằng nhưng bé có thể thông cảm cho khổ tâm của mẹ, vì vậy Hi Hi cười thật rực rỡ " Như vậy, chờ đến khi nào mẹ nghĩ xong thì nói cho bảo bối biết "
Tử Lam cũng cảm thấy, chờ đến khi Hi Hi phát hiện rồi hãy nói cũng không muộn.
Nàng rất cảm tạ ông trời ban cho nàng một bảo bối ngoan ngoãn thấu hiểu lòng người khác như vậy, cười ôn hòa triều mến " Được rồi, cấm ơn bảo bối! "
Hi Hi cười một tiếng " Không khách khí! "
Nàng xoay người định sẽ đi tắm chợt Hi Hi phía sau gọi lại " Mẹ! "
" Hả " Tử Lam vội quay đầu lại.
" Mẹ, người về thật đúng giờ! " Hi Hi đưa ngón tay cái lên khen ngợi.
Tử Lam 囧.
Bị chính con trai mình nói về đúng giờ, nàng cảm giác thấy kỳ quái thế kia?
" Còn nữa, môi của mẹ hình như hóa trang phị phai rồi...."
Tử Lam 囧, nhớ đến nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên, điều do con ngựa đực kia, không nói hai lời vội vàng tiến vào phòng tắm.
Phía sau Hi Hi cười lăn lộn đau cả ruột....