Edit: Oanh Love
Mặc Thiếu Thiên lông mày vừa nhíu, ngay sau đó nghiêng đầu sang chổ khác nhìn Tử Lam, sắc mặc hắn cực kỳ không vui " Cô làm gì đấy? "
Định đem hắn ném cho nữ nhân khác để dể dàng trốn tránh sao? Đâu có dể dàng đến thế! Hừ Hừ!
Tử Lam khẽ mỉm cười " Tôi muốn đi toilet! "
Đôi mắt nheo lại, tựa hồ đang phân biệt thật giả trong lời nói của nàng nhưng Tử Lam thủy chung mang theo mỉm cười ánh mắt nhìn thẳng vào hắn.
Nhìn thấy nàng cười, Mặc Thiếu Thiên ngây thơ cảm thấy chói mắt!
Anna nhìn Tử Lam, trong lòng hừ lạnh một tiếng, coi như nàng còn biết thức thời!
Nhưng Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Tử Lam, ngay sau đó mỉm cười yêu nghiệt tiến lại gần Tử Lam " Có cần tôi cùng cô đi không? "
Khóe miệng Tử Lam kịch liệt co rút nhìn Mặc Thiếu Thiên " Cảm ơn ý tốt của Mặc tổng, tôi tự biết đường..."
" Thế nào, sợ tôi ăn cô sao? " Mặc Thiếu Thiên tà ác nói.
" Mặc tổng....không dám làm phiền anh..tôi đi trước " Tử Lam không thèm nói thêm nữa câu với hắn.
Mặc Thiếu Thiên chau chau mày " Vậy thì tốt, đi nhanh về nhanh, tôi chờ cô! "
Tử Lam khẽ mỉm cười, không nói gì thêm, cũng không nhìn Anna một cái, xoay người rời đi!
Anna nhìn Tử Lam đi khỏi, sắc mặt khó coi dần dần chuyển biến tốt hơn " Mặc tổng, anh lâu rồi không có tìm em..."
" Quá bận rộn, không có thời gian! "
" Vậy hôm nay sao không tìm em làm bạn gái bên cạnh anh đêm nay? " Anna tiếp tục hỏi.
Mặc Thiếu Thiên vẫn nhìn theo bóng lưng Tử Lam, miễn cưỡng quay đầu lại nhìn nàng " Anna, gần đây trông cô hơi mập..."
"........"
Tử Lam sau khi đi, theo bản năng quay đầu lại tìm hiểu xem, lại thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Anna quấn lấy nhau, Tử Lam thở dài trong bụng, ngựa chung quy vẫn là ngựa, mãi mãi không thay đổi tính tình! Haiz!
Lắc đầu một cái đi thẳng vào toilet..
Tiệc rượu, rất nhiều người bắt đầu thừa cơ hội trao đổi, làm hết sức mình vì công ty tranh thủ lợi ích, nghe những lời nói toàn dối trá, những nụ cười qua loa, Tử Lam cảm thấy cả người không được tự nhiên, nàng không thích những trường hợp như vậy, nhưng không thể không tham gia.
Cuộc sống chính là như vậy, có rất nhiều chuyện điều thân bất do kỹ.
Từ toilet đi ra ngoài, Tử Lam không thấy bóng dáng Mặc Thiếu Thiên, nàng cảm thấy không khí có chút ngột ngạt nên muốn tìm một chổ thoải mái để hóng mát một chút.
Vừa đúng lúc nhân viên bưng rượu đi ngang qua, Tử Lam cầm lấy một ly rượu đỏ bưng ra hướng ban công.
Ban đêm, gió nhẹ thổi tới, Tử Lam cảm thấy thật thoải mái.
Mỗi lần tiệc rượu, nàng đều sẽ len lén trốn ra ngoài ban công hít thở không khí trong lành một lát, mọi người đều ở bên trong, ban công sẽ rất ít người thậm chí chỉ có một mình nàng.
Ngay vào lúc này, nàng nghe một âm thanh thổn thức.
" Mộ tổng, ngài nhẹ một chút, nhẹ một chút, ưm......một lát sẽ có người tới đấy!" Giọng nói của một cô gái từ sát vách vọng tới.
Tử Lam cau mày...
" Yên tâm, mọi người điều ở bên trong, ai sẽ tới nơi này...." Lúc này âm thanh nam nhân truyền đến, hơi thở có vẽ gấp gáp.
Tử Lam 囧
Nàng chẳng lẽ không phải người sao?
" Nhưng ngộ nhở có người thấy rồi sao? " Cô gái có chút do dự.
" Cô yên tâm đi, sẽ không sao đâu, chỉ cần cô thuận lợi cho tôi vào..sẽ rất nhanh xong.." Nam nhân không kiên nhẫn dụ dỗ.
" Nhưng......"
" Xem ra cô không muốn lên chức trợ lý tổng giám rồi.." Giọng nam nhân có vẽ nặng nề.
" Không phải như vậy Mộ tổng..? " Cô gái vội vàng giải thích.
" Vậy thì phải ngoan ngoãn biết không..."
Một loạt âm thanh va chạm da thịt, y phục,động tác không tính là nhỏ.
" Ưm...a...Mộ tổng....em khó chịu quá! " Cô gái ngâm nga âm thanh từ bên kia truyền qua!
Tử Lam đứng ở ban công, hàn loạt âm thanh truyền đến, nàng tự nhiên biết âm thanh này biểu hiện cái gì.
Dù sao nàng cũng là mẹ một đứa bé 7 tuổi, nói không biết, cũng quá dã dối đi.
Chỉ là Tử Lam suy nghĩ, thực trạng bây giờ những nữ nhân bán mình rất có giá trị hay sao?
Chẳng lẽ sau này không hối hận hay sao?
Nàng cũng không khi dễ họ, bởi vì mỗi người điều có một cuộc sống riêng,đó là lựa chọn của họ, nhưng riêng Tử Lam, nàng không tán thành bản thân sẽ như thế!
Chợt nghĩ đến đêm 7 năm trước, Hứa Nhược Trung cũng vì muốn thăng chức nên đưa nàng cho nam nhân khác.....
Con người có lúc, muốn có gì đó quá nhiều, cũng sẽ trở nên thâm lam!
Tử Lam cũng vô ý nghe được chuyện không nên nghe, liền muốn rời đi.
Nhưng nàng không may mắn đụng phải chậu hoa làm phát ra âm thanh.
Đang lúc ấy, người bên kia cũng nghe được động tĩnh, lập tức ngẫng đầu.
" Là người nào? " Bên kia tức giận hô một tiếng.
Tử Lam vừa ngẫng đầu, thời điểm chứng kiến người kia thì trong lòng nàng bổng nhiên cảm thấy rất căng thẳng.
Phương hướng nàng đứng, vừa lúc có thể thấy gương mặt người đó.
" Người nào ở bên kia? " Giọng nam nhân quát lớn thêm lần nữa.
Tử Lam không nói hai lời, nhanh chân bỏ chạy.
Tử Lam cũng không ngờ người gọi Mộ tổng kia lại là hắn....người mà 7 năm trước suýt tí nữa đã nhúng chàm nàng.
Mộ Ngôn Tâm..
Bảy năm trước, hắn là cấp trên của Hứa Nhược Trung, lúc ấy Hứa Nhược Trung vì muốn thăng chức, đưa nàng cho cấp trên cũng chính là Mộ Ngôn Tâm.
Sau khi nàng biết chuyện này, sẵn tiện bày mưu kế bỏ chạy, còn tiện tay phát tán những hình ảnh lỏa thể của Mộ Ngôn Tâm...
Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, lại thực sự làm cái chuyện kia.
Không nghĩ tới, sau đó Mộ Ngôn Tâm lại phái người tới tìm nàng, đến nhà liên tục quấy rối, cũng vì việc này nàng phải sang nước ngoài sống 7 năm.
Không ngờ, sau thời gian 7 năm, nàng lại gặp lại hắn trong tình huống này.
Tử Lam cũng không biết hắn có nhìn thấy mặt nàng hay không nữa, tăng nhanh bước chân hướng đông người bước tới.
" Phanh " Nàng đập đầu vào một bức tường thịt rắn chắc.
" Xin lỗi, tôi không cố ý! " Tử Lam theo bản năng nói xin lỗi.
" Lâm tiểu thư, cái này có được xem là tự động muốn ôm ấp yêu thương sao? " Một giọng nói hài hước từ trên đỉnh đầu nàng truyền xuống.
Giọng nói này hết sức quen thuộc.
Tử Lam ngẩng đầu lên, đập vào mắt nàng là gương mặt yêu nghiệt của hắn, Mặc Thiếu Thiên.
Nàng có thể rút lại tiếng xin lỗi vừa rồi hay không?
" Mặc tổng! "
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn hướng sau lưng nàng một chút " Cô làm gì hốt hoảng như vậy? Có người đuổi theo à? "
Hắn rất ít khi thấy bộ dáng hoảng loạn của nàng như vậy.
Rất nhanh, Tử Lam định tâm lại, gặp phải Mặc Thiếu Thiên, Mộ Ngôn Tâm có muốn làm gì nàng cũng điều không có biện pháp thôi.
Nàng lắc đầu một cái " Không có! "
" Không có gì sao cô lại hốt hoảng làm gì? Mới vừa rồi cô đã đi đâu? Tôi tìm cô nữa ngày không thấy? " Mặc Thiếu Thiên không vui hỏi, độ nhạy bén của hắn rất cao, một chút xíu chuyện hắn cũng sẽ phát hiện.
Tử Lam ngẩn người, nhìn hắn, đột nhiên sao hắn lại đi tìm nàng, không phải đang vui vẽ bên Anna sao, khó hiểu, nhíu mày hỏi " Anh tìm tôi để làm gì?"
Vừa hỏi, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy không được vui, hung hăng nhìn nàng.
Hảo, hảo, hảo, Tử Lam coi như chịu thua đi!
Nàng cười một tiếng, hướng Mặc Thiếu Thiên nở một nụ cười thật tươi " Tôi đang đùa xíu ấy mà "
Lúc này Mặc Thiếu Thiên mới thu lại lãnh khí một chút.
Tử Lam nhìn lại phía sau hắn " Vị tiểu thư kia đâu rồi? "
Mặc Thiếu Thiên chọt nheo con ngươi, áp sát nàng, ở bên tai nói nhỏ " Lâm tiểu thư, chẳng lẽ cô đang ghen sao? "
Tử Lam khẽ mỉm cười " Tôi tương đối thích đồ ngọt! "
" Ngán chết cô luôn đi! "
Thời điểm hai người đang cải nhau, đèn trong phòng bổng nhiên tắt hết, âm thanh nhẹ nhàng vang lên...
Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, chợt làm tư thế mời.
Một khắc kia, thân sỹ ưu nhã, cực kỳ giống bạch mã hoàng tử trong những câu chuyện, lòng Tử Lam cũng thấy rung động, tim đạp loạn nhịp.
" Nhảy một điệu đi! " Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng mỉm cười.
Tử Lam không có lý do gì cự tuyệt, tay nàng nhè nhẹ thả lên tay Mặc Thiếu Thiên.
Vì vậy, hai người tiến vào sàn nhãy.
Vũ khúc thanh u động lòng người, Tử Lam nghe thật thoải mái.
Waltz, là vũ điệu tình yêu đẹp nhất trên toàn thế giới.
Tử Lam thật ra vô cùng thích cảm giác như thế!
Bốn phía khiêu vũ rất nhiều, nhưng chân chính chỉ có Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thật sự giống một đôi yêu nhau, nổi bật trên tất cả.
Tử Lam thật mỹ lệ, Mặc Thiếu Thiên rất yêu nghiệt đẹp trai, hai người trên sàn nhảy là một đôi được chú ý nhất, nhưng Mặc Thiếu Thiên cố tình nhảy mập mờ như vậy, quả thật muốn đem Tử Lam ôm sát vào trong ngực, Tử Lam càng muốn đẩy ra hắn lại càng ôm chặt vào.
Tử Lam thật hết ý kiến.
" Mặc tổng! "
Nàng ngước mắt cảnh cáo hắn, nhưng bắt gặp ánh mắt thâm thúy Mặc Thiếu Thiên đang nhìn nàng.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, hắn cười thật yêu nghiệt, thật hoa lệ.
Đôi tròng mắt kia, sáng như những ánh sao, lại thâm thúy như một vòng xoáy khổng lồ, chỉ cần nàng vô ý sẽ dễ bị hút vào bên trong.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của hắn, lổ tai Tử Lam nóng lên.
" Đang suy nghĩ gì? " Âm thanh Mặc Thiếu Thiên nhẹ nhàng từ tính bên tai Tử Lam vang lên.
Tử Lam nổ lực để cho mình trấn tỉnh lại, nàng nói " Mặc tổng, nhảy Waltz mà thôi, không cần ôm như vậy ái muội chứ? "
" Ái muội sao? Là cô nghĩ quá nhiều, nhảy Waltz là dung hợp cả nam lẫn nữ với tư thế mập mờ ái muội, cô nhìn xem những người kia có ai nghĩ như cô không? " Mặc Thiếu Thiên nghiêm chỉnh nói, rất có bộ dạng chân lý.
Tử Lam hết ý kiến.
Những lời này toàn là ngụy biện á.
Chỉ là Tử Lam cũng lười tranh cải với hắn.
Nàng vừa muốn nhúc nhích, âm thanh Mặc Thiếu Thiên lại truyền đến " Không cho phép lộn xộn! "
Mặc Thiếu Thiên âm thanh từ tính mang theo một chút tà mị.
Tử Lam lườm hắn một cái, phối hợp khiêu vũ cùng hắn.
Vậy mà lúc này, nàng lại bổng nhiên có cảm giác hạ thân, giống như có một vật thô nóng chỉa vào bụng nàng...
Tử Lam cả kinh, phản ứng kịp. Mẹ kiếp!
Khiêu vũ cũng có thể xảy ra chuyện như thế này sao?
Mặc Thiếu Thiên, rốt cuộc đầu óc hắn toàn những thứ gì a a a!
Nam nhân này chỉ phát tình ngựa đực.
Tử Lam thật muốn mắng chưởi người ngay lúc này.
Mặc Thiếu Thiên nhìn nàng, khóe miệng mang theo một nụ cười yếu ớt, mê hoặc lòng người, ánh mắt thâm thúy, hắn đang động tình, thật sự rất muốn nàng!
Tử Lam vauwf muốn nói gì, lại ngẩng đầu thấy đôi mắt thâm thúy tròng mắt đen như mực, lại cảm giác tất cả nhưỡng lời sắp nói điều nghẹn lai ở họng, không nói nên lời.
Đột nhiên, Mặc Thiếu Thiên cúi người, hướng phía môi của nàng hôn lên.
Tử Lam cả kinh, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn ôm chặt hơn, Tử Lam cảm giác thân thể nàng cũng dần nóng lên, thân thể hai người ma sát bắt đầu phát hỏa.
Những người xung quanh, ánh mắt khác thường điều hướng tới hai người họ....
Không ngờ nhảy một bản cũng có thể kích tình bắn ra tứ phía.
Tiếng nhạc vừa chấm dứt, mọi người chung quanh dừng lại, từ từ tản đi.
Tử Lam cũng nhân cơ hội này đẩy Mặc Thiếu Thiên ra, mặt đỏ rần. Mọi người điều khiêu vũ bình thường, hắn thì ở nơi này hôn nàng á!
Thật may là ánh đèn hơi tối một chút, nếu không, không biết bao nhiêu người sẽ nhìn thấy cảnh này!
Tử Lam kiềm chế sự tức giận, nhìn Mặc Thiếu Thiên, bĩu môi " Mặc tổng, anh thật sự là A Thị loại ngựa số 1 luôn á! " Khiêu vũ cũng có thể xảy ra phản ứng, hắn hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu này.
Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng nhìn nàng, khinh thường " Tôi chỉ là loài ngựa tìm đúng giống thôi "
Tử Lam bỏ đi, không muốn cùng hắn cải vã về vấn đề này!