Nhíu chặt mày có vẽ nghiền ngẩm suy nghĩ về vần đề hắn vừa nói, thật ra Mặc Thiếu Thiên chỉ đùa với Tử Lam nhưng không ngờ nàng lại phản ứng mạnh mẽ như vây? Đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt ấy không khỏi khiến lòng Tử Lam cảm thấy hoang mang!
Mấy giây trôi qua, Mặc Thiếu Thiên mới quyết định đem ánh mắt ấy dời đi, lại nhìn vào y phục trên người nàng, hắn không khỏi tức giận " Chẳng phải tôi đã nói với cô rằng hôm nay phải ăn mặc xinh đẹp hơn mọi ngày sao? Cô làm như vậy là có ý gì? "
Giờ này Tử Lam mới đưa mắt nhìn xuống toàn thân từ trên xuống dưới, nàng cảm thấy mình như vậy là tốt rồi, một bộ y phục thanh thuần, đầu tóc búi đơn giản linh động, phục sức trang nhã. Hắn còn muốn gì nữa? Nàng không thích mặc cầu kỳ giống hắn nói thì đã sao...
" Mặc tổng, anh gọi tôi ra đây không phải là để đánh giá cách ăn diện của tôi chứ? Nếu xong rồi thì tôi xin phép được đi về! " Tử Lam nhất mạt cười yếu ớt.
" Cô nghĩ có thể mặc như thế để tham dự tiệc rượu sao, phong cách riêng của cô đó à, chắc sẽ rất nổi tiếng trên các tờ báo ngay mai đi! " Mặc Thiếu Thiên đôi mắt giảo hoạt, nụ cười tà ác.
Tử Lam giật mình sửng sờ giây lát, nhíu mày khó hiểu " Tiệc rượu? Tiệc rượu gì? " Ngay sau đó nàng phản ứng kịp " Anh để cho tôi cùng anh đí tham dự tiệc rượu? "
" Nếu không cô cho rằng trể thế này tôi còn gọi cô ra ngoài để làm gì? " Mặc Thiếu Thiên vừa nói vừa liếc Tử Lam một cái, đôi mắt xanh đen chợt lóe sáng.. rất nhanh hắn đã dấu đi không để Tử Lam phát hiện.
" Những chuyện như thế này, anh không phải nên tìm bạn gái của anh thì thích hợp hơn sao? Tìm tôi làm gì? " Tử Lam bất mãn phản bác.
" Nếu như có ở đây, cô nghĩ tôi sẽ tìm cô tạm thời thế vào hay sao.......? " Mặc Thiếu Thiên lạnh nhạt nói ra một câu.
"............ " Tử Lam há hốc miệng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Thì ra là vậy.....
Nhưng không biết vì sao, khi nghe những lời này, trong lòng Tử Lam có một cảm giác thật là lạ, thật mơ hồ.
Đúng thế, nàng cảm thấy chua xót, đau lòng khi biết kết quả này!
Đang lúc Tử Lam vẫn còn đắm chìm trông những suy nghĩ mông lung, Mặc Thiếu Thiên im lặng lái xe rời đi.
Chiếc Lamborghini vừa khuất bóng.....
Trên ban công nhanh chóng xuất hiện một cái bóng nho nhỏ, Hi Hi đứng im trên ban công, bàn tay nhỏ bé chống cằm, bộ dáng khoan thai tự đắc, nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, nhếch miệng đắc chí cười yếu ớt, kế hoạch được thực hiện theo ý bé, không nằm ngoài dự đoán của bé!
Biển số xe phách lối quen thuộc...
Nếu như bé nhớ không lầm, lúc bé tra toàn bộ về cha hình như bé đã thấy chiếc xe đó nha! Đừng nói bé nhìn không ra chiếc xe vừa nãy chở mẹ đích xác là của cha đi!
Tất cả mọi chuyện đang diễn ra, giống như không cần bé làm gì, chuyện cũng đã phát triển theo quỷ đạo của nó....
Ân, không tệ! Không tệ!
Cha đúng thật là rất có ánh mắt!
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lái xe đưa Tử Lam đến một nhà tạo mẫu nổi tiếng.
Tử Lam ngồi song song bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, nâng đôi mắt nghi hoặc nhìn vào hắn " Anh sẽ không thực sự để tôi như vậy mang đến dự tiệc rượu đấy chứ? "
Mặc Thiếu Thiên không nhìn đến nàng, lái xe đến nơi hắn sắp xếp sẳn từ trước, ngừng xe lại, kéo dây an toàn bỏ ra, nhìn Tử Lam " Cô không sợ mất mặt nhưng tôi thì sợ, xuống xe! " Nói xong khốc khốc đẩy cửa bước nhanh xuống xe.