"Em không cần giải thích, mặc kệ trong lòng em đã có, hay chưa có ai, cũng không thể ngăn cản anh theo đuổi em!" Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, nói gằn từng chữ.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần cứ ngẩn người, không hiểu ý tứ của anh ta.
"Tôi muốn nói là, tôi đã có... bạn trai rồi!" Lam Cảnh Thần xấu hổ nói.
Lời của Lam Cảnh Thần, Quý Vũ Phàm cũng không ngoài ý, ngược lại rất bình tĩnh nhìn cô: "Là Trần Mặc sao?"
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần sửng sốt, khó tin nhìn anh ta.
"Xem ra, anh đã đoán đúng rồi!" Khóe miệng Quý Vũ Phàm nở ra một nụ cười chua sót.
"Xin lỗi... Không phải tôi cố tình gạt anh, chỉ là..."
"Anh biết, em cũng không cần giải thích, thật ra lần trước lúc ở bệnh viện, anh đã nhìn ra, giữa hai người có cái gì không đúng, tiếp theo anh ta giải trừ hôn ước, nên anh nhớ đến anh ta!" Quý Vũ Phàm nói.
Lam Cảnh Thần ngồi ở phía đối diện anh ta, có chút xấu hổ cười cười, cũng có chút không biết nên nói như thế nào.
"Anh rất hâm mộ anh ta!" Quý Vũ Phàm mở miệng lần nữa.
Nghe thếi, Lam Cảnh Thần ngước mắt nhìn anh ta: "Thật ra, anh cũng rất tốt!"
"Nhưng, không sánh bằng Trần Mặc không phải sao?!" Quý Vũ Phàm cười nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần lắc đầu: "Không phải!"
"Anh với Trần Mặc ai tốt hơn, em không cách nào đánh giá, nhưng lòng của em cho anh ấy trước, đời này, trong lòng của em cũng chỉ có thể dung nạp một mình anh ấy thôi!" Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm nói.
Không biết tại sao, bỗng nhiên nói ra những lời này, cho nên cô buông lỏng rất nhiều.
Quý Vũ Phàm nhìn Lam Cảnh Thần, "Rất hi vọng, không nghe thấy lời nói này của em, còn có thể làm như không có việc gì tiếp tục theo đuổi em!"
"Tôi tin tưởng, anh nhất định sẽ gặp người con gái tốt hơn!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói, coi như là lời chúc phúc từ đáy lòng.
Nghe thế, Quý Vũ Phàm cười cười, không nói cái gì nữa, nhưng khóe miệng lại dâng lên một nụ cười.
Lúc này, người phục vụ đã đi tới, mang đồ ăn: "Được rồi, ăn đi, có lẽ, đây là một bữa cuối cùng rồi!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe vậy, Lam Cảnh Thần hơi giật mình dừng một cái, lập tức gật đầu, hai người bắt đầu, nhưng lại không có chút xấu hổ.
Có đôi khi, thông suốt, so với cái gì cũng không nói sẽ tốt hơn nhiều.
Hai người cũng không nói gì thêm nữa, sau khi ăn cơm xong, Quý Vũ Phàm thân sĩ muốn đưa cô trở về, Lam Cảnh Thần cũng không ngăn cản.
Vì thế, liền lái xe đi về.
Sau khi đến, Lam Cảnh Thần nhìn Quý Vũ Phàm: "Cảm ơn anh!"
Quý Vũ Phàm cười cười, khóe miệng có chút chua sót.
"Đúng rồi, tay anh còn cần phải đi đổi thuốc một lần nữa, chỉ sợ về sau tôi không có biện pháp nhắc nhở anh, anh vẫn phải đi, như vậy mới nhanh lành!" Lam Cảnh Thần nhìn anh ta nói.
Quý Vũ Phàm sau khi nghe được, gật gật đầu.
"Vậy, tôi xuống đây!" Nói xong, Lam Cảnh Thần liền muốn xuống xe.
Lúc này, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên vươn tay bắt được cô.
Lam Cảnh Thần sửng sốt.
Quý Vũ Phàm nhìn cô: "Cho anh ôm một cái đi!"
"Hả?"
"Cái ôm từ biệt giữa bạn bè!" Quý Vũ Phàm nói.
Nghe thế, Lam Cảnh Thần đại lượng cười cười, sau đó vươn tay, ôm anh ta một cái.
"Tạm biệt!" Lam Cảnh Thần nói.
Ai biết, lúc cô muốn buông ra, Quý Vũ Phàm lại dùng sức ôm chặt cô một cái, Lam Cảnh Thần sửng sốt.
" Tạm biệt!" Lúc này, tiếng Quý Vũ Phàm nặng nền ở bên tai cô vang lên.
Lam Cảnh Thần lúc này mới thả lỏng một chút, cười cười: "Ừ!"
Vì thế, buông ra.
"Tôi đi về!"
"Ừ!" Quý Vũ Phàm gật đầu, cho dù muôn vàn không muốn, nhưng nhất định phải buông tay.
Lúc này, Lam Cảnh Thần đẩy mở cửa xe, vừa mới xuống xe, lại thấy một người đứng đối diện.
Cô sửng sốt.
"Trần Mặc?"
Trần Mặc đứng ở chỗ đó, cách không xa, nhìn cô.
Lam Cảnh Thần trong khoảng thời gian ngắn ngây ngẩn cả người, thế nào cũng không nghĩ đến Trần Mặc lại ở chỗ này, hơn nữa, một màn ở trong xe vừa rồi kia, cũng không biết nhìn thấy cô không!
Lam Cảnh Thần bỗng nhiên cảm giác mình giống như kẻ trộm, vậy mà có chột dạ!
Rõ ràng, cô rất quang minh!
"Trần Mặc..." Lam Cảnh Thần gọi một tiếng, lúc này, Trần Mặc trực tiếp đi đến trước mặt cô: "Làm sao bây giờ mới trở về!"
"Em..."
Lúc này, Quý Vũ Phàm từ trên xe đi xuống.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, càng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Trần Mặc!" Lúc này, Quý Vũ Phàm xuống xe, nhìn Trần Mặc mở miệng.
Khi nhìn đến Quý Vũ Phàm, thật ra Trần Mặc đã sớm nhận ra, lúc xe chạy qua đây, anh liếc mắt nhìn một cái thì đã nhận ra xe của Quý Vũ Phàm rồi.
"Đừng hiểu lầm, hôm nay, Cảnh thần tìm tôi, chỉ là vì nói chuyện rõ ràng với tôi!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc nói.
Trần Mặc đứng ở đó, hai người trước kia vốn là bạn bè, bây giờ vì Lam Cảnh Thần, trong lúc đó hai người có chút lung túng.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi tin tưởng cô ấy!"
Nghe một câu thế, Quý Vũ Phàm bỗng nhiên cười, giống như mình giải thích, rất dư thừa.
"Vậy là tốt rồi!" Quý Vũ Phàm nói, ánh mắt rơi trên người Lam Cảnh Thần, mang theo quyến luyến, lưu luyến không rời.
"Cô ấy là một người cô gái tốt, nến quý trọng cô ấy!" Quý Vũ Phàm nói.
Trần Mặc gật đầu: "Tôi biết, tôi sẽ!"
"Nhưng, nếu cậu làm cho cô ấy không vui... Cho dù là anh em, cũng đừng nói đến tình cảm, tôi nhất định sẽ cướp cô ấy từ bên cạnh cậu về!" Quý Vũ Phàm nhìn Trần Mặc, nói gằn từng chữ, giọng nói, vô cùng khẳng định.
Lam Cảnh Thần đứng ở đó, nghe Quý Vũ Phàm nói, trong lòng rất cảm động.
Cho dù không thích một người, cô cũng sẽ không làm tổn thương một người, hơn nữa, cô cũng sẽ nhớ rõ người khác đối tốt với cô.
Trần Mặc đứng ở tại chỗ, nghe Quý Vũ Phàm nói, cười cười: "Cậu yên tâm, chỉ sợ..." Nói xong anh nghiêng đầu, nhìn người trong lòng, lại ngước mắt: "Cậu không có cơ hội này rồi!"
"Vậy là tốt nhất, nếu có, tôi nhất định không phải khách khí!" Quý Vũ Phàm nói.
Lúc này, anh ta nhìn Lam Cảnh Thần: "Anh chúc phúc cho hai người!"
"Cảm ơn!" Lam Cảnh Thần cười nói, giờ phút này, đã không cần quá nhiều ngôn ngữ.
Quý Vũ Phàm cười: "Anh đi trước!" Nói xong, chuẩn bị lên xe.
"Vũ Phàm!" Lúc này, anh ta mới đi được vài bước, Trần Mặc bỗng nhiên ở phía sau gọi một tiếng.
Nghe tiếng, Quý Vũ Phàm quay đầu, Trần Mặc đi tới.
Lam Cảnh Thần nhíu mày, nhìn bọn họ.
Lúc này, Trần Mặc đi lên, vươn tay ra.
Quý Vũ Phàm nhìn thoáng qua, lập tức cười, cũng vươn tay, đập một cái ở trên tay anh ấy.
Lập tức, hai người cười, Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của anh ta: "Hôm nào cùng ra ngoài uống rượu!"
Quý Vũ Phàm gật đầu, sau đó lên xe.
Nhìn quý Vũ Phàm đi, Lam Cảnh Thần đứng ở đó, thở dài nhẹ nhõm.
Lúc này, Trần Mặc quay đầu, nhìn Lam Cảnh Thần đứng ở nơi không xa.
Nhưng Lam Cảnh Thần cười vô hại với anh một cái.
Lúc này, Trần Mặc không nói hai lời, cởi áo khoác trên người mình đi tới, choàng ở trên thân thể cô, Lam Cảnh Thần còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Trần Mặc bỗng nhiên hôn lên môi rồi.
Cả người Lam Cảnh Thần đã sững sờ.
Nụ hôn Trần Mặc, đến quá đột nhiên, làm cho cô có chút trở tay không kịp, đương nhiên, đáy lòng cũng là ấm áp.
Cô vươn tay, lặng lẽ ôm lấy vòng eo của anh.
Hai người đứng ở nơi ánh đèn không sáng ngời, hai người ôm nhau cùng một chỗ ôm hôn...
Mà Quý Vũ Phàm ngồi ở trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn bọn họ, gò má anh tuấn kia, phản chiếu một chút mờ nhạt...
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
Lúc Trần Mặc buông Lam Cảnh Thần ra, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Lam Cảnh Thần cũng nhìn Trần Mặc: "Làm sao vậy?"
"Em nói làm sao?" Trần Mặc hỏi lại: "Nếu hôm nay anh không ở đây chờ em, có phải anh không biết em với Quý Vũ Phàm cùng một chỗ?"
Nghe Trần Mặc nói, Lam Cảnh Thần nhíu mày: "Anh đang ghen?"
"Nói, em vừa rồi ở trong xe với anh ta làm gì!?" Trần Mặc hỏi.
Lam Cảnh Thần quẫn.
Không phải vừa rồi giả bộ rất thân sĩ sao?
"Anh không thấy được sao Lam Cảnh Thần nhìn Trần Mặc hỏi.
Mặt Trần Mặc đều đã đen.
Nhìn dáng vẻ anh ghen, Lam Cảnh Thần có cảm giác thỏa mãn thật lớn.
Trên thế giới chuyện hạnh phúc nhất, là một người đàn ông ghen vì mình.
"Trần Mặc, dáng vẻ anh ghen, thật đẹp!" Lam Cảnh Thần cười nói.
Lúc này, Trần Mặc lại ôm cổ cô: "Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau không cho phép tùy tiện ôm người đàn ông khác!"
"Dắt tay thì sao?"
"Không thể!"
"Hôn môi!"
"Cũng không thể!"
"Cái gì mới có thể?"
"Cái gì cũng không thể!"
Trần Mặc muốn điên rồi!
Bị người phụ nữ này làm cho điên rồi!
Ngay lúc này, Lam Cảnh Thần bỗng nhiên kiễng chân lên, hôn môi Trần Mặc một cái.
"Em hôn, làm sao bây giờ?"
Trần Mặc sửng sốt, lập tức nở nụ cười: "Vậy thì hoàn trả về!" Nói xong, lại hôn lên môi Lam Cảnh Thần.
"Không muốn!" Lam Cảnh Thần né tránh.
"Không muốn cũng phải muốn, Lam Cảnh Thần, anh cảnh cáo em, về sau, ngoài trừ anh ra, không cho phép quan hệ tay chân với ai khác!" Trần Mặc nói.
"Anh quá bá đạo, em muốn tự do!"
"Tự do của em đã đặt ở chỗ này của anh rồi!"
"Phản đối, dựa vào cái gì!" Lam Cảnh Thần kháng nghị.
"Phản đối không có hiệu quả!"
"Vậy cái gì hiệu quả!?"
"Tiếp nhận hiệu quả!"
...
Lúc này, dưới lầu, cũng có thể nghe được tiếng bọn họ vui vẻ.
Hơn nửa giờ sau.
Hai người nằm ở trên giường.
Lam Cảnh Thần tựa vào trên vai Trần Mặc: "Trần Mặc!"
"Ừ!?"
"Anh xác định, em không phải đang nằm mơ sao? Tại sao em cảm giác loại hạnh phúc này, không chân thực!?" Nói xong, Lam Cảnh Thần ngẩng đầu nhìn Trần Mặc hỏi.
Nghe lời của cô, Trần Mặc nghiêng đầu, ở trên trán cô in xuống một nụ hôn, "Vì tình cảm của chúng ta đến không dễ, em không cần nghĩ quá nhiều, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, anh sẽ không rời khỏi em, cũng chỉ mình anh có năng lực cho em hạnh phúc lớn nhất!"
Nghe Trần Mặcnói, trong lòng Lam Cảnh Thần dường như bị thứ gì đó lấp đầy.
Cô gật đầu thật mạnh.
"Nhớ kỹ, về sau mặc kệ phát sinh chuyện gì, không nghe chính mồm anh nói cho em, cái gì cũng không nên tin, biết không?" Trần Mặc nhìn cô hỏi.
Lam Cảnh Thần sau khi nghe xong, gật gật đầu.
Trần Mặc hỏi, in trên trán cô, Lam Cảnh Thần nhắm mắt lại, mặc kệ như thế nào, tình cảm của cô với Trần Mặc đến không dễ dàng, cô chỉ muốn quý trọng phần tình cảm này.
Nhìn Lam Cảnh Thần, đáy lòng Trần Mặc khẽ động, nhịn không được muốn hôn cô.
Nghĩ như vậy, cũng đã làm như vậy...
Anh dịu dàng hôn cô, Lam Cảnh Thần cũng phối hợp hôn, hai tay, vòng trên eo của anh.
Nụ hôn, dày đặc rơi vào trên người cô, Lam Cảnh Thần nhắm hai mắt lại, nụ hôn của anh, đã không chỉ có giới hạn ở môi của cô, anh muốn nhiều hơn...
Vì thế, xoay người một cái, đè cô ở dưới thân...