Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 530




Nghe thế một, tảng đá ở trong lòng bọn họ cuối cùng cũng được bỏ xuống, cái loại vui vẻ này phát ra từ nội tâm, không thể diễn tả bằng ngôn ngữ.

Biểu tình của Hoa Hồng mãnh liệt nhất, trực tiếp vọt tới phía trước, nhìn Bạch Dạ, "Cậu ta lúc nào sẽ tỉnh!?"

Bạch Dạ nhìn Hi Hi, "Mấy giờ nữa sẽ tỉnh!"

Nghe thế, mấy người bọn họ vui vẻ không ngớt, Hi Hi rốt cục cứu được rồi, tin tức này, làm cho đáy lòng bọn họ bớt đi lo lắng.

Lâm Tử Lam ngồi ở bên giường Hi Hi, nhìn Hi Hi, tâm tình đã khá nhiều.

Khóe miệng Mặc Thiếu Thiên cũng gợi lên một nụ cười khó có được, tay đặt ở trên vai Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam ngẩng đầu nhìn Mặc Thiếu Thiên, cười.

Mặc Thiếu Thiên cũng cười.

Tuy rằng tâm tình đều không tệ, thế nhưng Lưu Ly có vẻ lạnh nhạt nhất.

"Hi Hi được rồi, thế nhưng người phụ nữ kia vì sao bỗng nhiên đồng ý cứu Hi Hi!?"

Nói lên cái này, mọi người đều nhìn về phía Lưu Ly.

Hoa Hồng có vẻ không tim không có phổi, sau khi nghe được Lưu Ly nói, nhíu mày, "Hay là bỗng nhiên lương tâm trỗi dậy, cho nên cứu Hi Hi, mặc kệ thế nào, Hi Hi được cứu là tốt rồi!"

Nghe được Hoa Hồng nói, càng thêm nhắc nhở Lưu Ly, "Cô ta không phải là người như vậy, hơn nữa, tôi nhìn ra sắc mặt của cô ta không tốt!”

"Cô ta mà là người như vậy, từ lần đầu tiên nhìn thấy, sắc mặt cô ta đã không tốt!”

Tuy rằng Hoa Hồng nói như vậy, thế nhưng Lâm Tử Lam cũng suy nghĩ một chút, có điểm không đúng, hơn nữa cảm giác rất mãnh liệt.

Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam mở miệng, "Tôi đi xem!"

"Cùng đi!" Lưu Ly mở miệng, Lâm Tử Lam gật đầu.

Lúc này, Bạch Dạ ở lại đó nhìn Hi Hi, mấy người bọn họ đi ra ngoài.

Lúc bọn họ đi tới, bên ngoài không có ai, trong phòng cũng không có người, cũng không có cô gái kia.

Có người ở gần đó, Lâm Tử Lam nhìn bọn họ, "Người đâu!?"

"Đã đi rồi!"

"Đi?"

"Mặc tiên sinh ra lệnh, không ngăn bọn họ!"

"Tôi biết, người đi nơi nào!?" Lâm Tử Lam hỏi, cũng hiểu được có điểm kỳ quái.

Người nọ lắc đầu, "Không biết!"

Vì vậy, bọn họ đứng ở nơi đó, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Lưu Ly đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam mở miệng, "Quên đi chị dâu, nếu đi rồi coi xong!"

Nghe được Lưu Ly nói, Lâm Tử Lam gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Vốn là muốn cảm ơn cô ta thật tốt, thế nhưng không nghĩ tới cô ta đã đi rồi.

Việc đã đến nước này, coi như xong.

Vì vậy, bọn họ lần thứ hai về đến phòng.

Quả nhiên, không lâu sau, Hi Hi giật giật, đã tỉnh.

Mở mắt, liền thấy trước mặt rất nhiều người, tròng mắt Hi Hi đảo vài vòng.

"Hi Hi, con đã tỉnh?"

"Bảo bối, cậu đã tỉnh? Thế nào?"

Vừa mở mắt, Hi Hi nghe thấy các loại âm thanh.

Hi Hi nhíu mày, nhìn bốn phía, "Mẹ, đây là con chết rồi sao?”

Nghe được câu này, Lâm Tử Lam nhịn không được cười lên một tiếng, "Diêm vương gia tạm thời không nhận con, con còn chưa có chết, Diêm vương gia chê con quá ồn!"

"Thế nhưng vì sao con cảm giác cả người nhẹ bỗng a..." Hi Hi mở miệng, cả người một chút sức lực cũng không có.

Nói lên cái này, ánh mắt của Lâm Tử Lam nhìn về phía Bạch Dạ, Bạch Dạ liếc mắt nhìn bọn họ, mở miệng, "Bởi vì cậu đã rất nhiều ngày không có ăn uống gì!”

Nguyên nhân là như vậy.

Lúc này, Hi Hi mới tìm được một chút tiêu cự, nhìn người trước mặt, đều cười nhìn mình.

"Đây là muốn tôi nhanh chết phải không?”Hi Hi hỏi, vì sao bọn họ đều nhìn cậu cười a? Là vì không thấy cậu khổ sở sao?

"Không có không có, con còn chưa có chết, cũng sẽ không chết, bệnh của con đã khỏi rồi!” Lúc này, tiếng nói hữu lực của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Nghe thế, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Thật vậy chăng? Bệnh của con đã khỏi!?"

"Đúng vậy, đã khỏi!” Mặc Thiếu Thiên vô cùng chắc chắc nói, tiếng nói mang chút cười.

Nghe thế, Hi Hi giật mình, vừa muốn ngồi dậy được một nửa, lại ngã xuống.

"Mẹ kiếp!" Hi Hi nhịn không được mở miệng.

Người xung quanh nhìn, "Cả người cậu không có sức lực, chớ lộn xộn!"

"Còn không mau đỡ trẫm đứng lên!" Hi Hi có chút tức giận mở miệng.

Mọi người, "..."

Vì vậy, Lâm Tử Lam tiến tới, và Hoa Hồng cùng nhau đỡ Hi Hi lên.

Lấy một chỗ tựa lưng ở sau người, Hoa Hồng không quên hỏi một chút, "Hoàng thượng, làm sao, thoải mái không!?"

"Ừ, thoải mái!" Hi Hi gật đầu.

Mọi người, "..."

Hoa Hồng một bên nhéo cái lỗ tai Hi Hi, "Hoàng thượng, xoa bóp khỏe!?"

Hi Hi lập tức thanh tỉnh rất nhiều, "Không cần, không cần, tôi đã khỏe!”

Nếu như điều không Hi Hi bệnh nặng mới khỏi, Hoa Hồng nhất định giáo huấn cậu thật tốt một phen, nhìn dáng vẻ yếu ớt, lúc này Hoa Hồng mới buông ra.

Mọi người nhìn, nhịn không được bật cười.

Có thể như vậy, chính là được rồi.

Lúc này, Lưu Ly nhìn bé, "Hi Hi, cháu cũng biết, cháu bệnh như thế, mọi người rất lo lắng!”

"Xin lỗi, làm mọi người phải lo lắng cho cháu!” Hi Hi nhìn bọn họ nói, phần ân tình này, bé nhớ ở trong lòng.

"Cậu không có chuyện gì là tốt rồi, không có uổng phí lo lắng và tâm tư của chúng ta!" Tạp Ni cũng mở miệng nói.

"Đều tại tôi không tốt, không bảo vệ được lão đại!” Lúc này, Lý Thuận ở một bên nói, mỗi lần nói lên cái này, anh đều vô cùng áy náy.

Nghe được Lý Thuận nói, Hi Hi ngẩng đầu nhìn anh, "Được rồi, mọi chuyện đã qua, hơn nữa, trách nhiệm trong chuyện này không phải là của anh!” Chẳng ai nghĩ tới Diệp An Nhiên sẽ đặt tâm tư lên trên đầu Hi Hi.

"Đúng, mọi chuyện đã qua, chúng ta phải hướng tới phía trước, chuyện đã qua hãy coi như là quá khứ!” Mặc Thiếu Thiên cũng nói.

Mọi người đều gật đầu, lúc này, bao tử Hi Hi phát sinh một trận âm thanh, Hi Hi ngẩng đầu nhìn bọn họ, "Con..."

Nhìn biểu tình Hi Hi, mọi người đều bị chọc cười, Lâm Tử Lam mở miệng, "Mẹ lập tức đi làm cho con chút đồ ăn!”

Đầu tiên là Hi Hi là gật đầu, sau đó lập tức lắc đầu, "Không, con muốn đi ra ngoài ăn!”

Mấy ngày nay, cậu đã không được ăn rồi, nếu đã được rồi, hắn đương nhiên muốn đi ra ngoài ăn một bữa lớn.

"Con có thể đi ra ngoài sao?" Lâm Tử Lam có chút bận tâm hỏi.

Hi Hi gật đầu, "Đương nhiên, mẹ, để con đi ra ngoài ăn, con không muốn ăn ở đây, giống như bệnh nhân, thân thể con không có chuyện gì, nhưng mà lòng con cũng sắp hỏng mất!”

Nghe được Hi Hi nói, Lâm Tử Lam không nhịn cười được, "Được rồi!"

Vì vậy...

Toàn bộ đều đi ăn cơm, Lý Thuận đẩy Hi Hi, Hi Hi ở xe lăn kháng nghị, "Tôi không nên ngồi xe dẩy, không nên ngồi xe đẩy a a a!”

"Không đẩy xe đẩy? Cậu nghĩ bò đi!” Hoa Hồng hỏi.

"Chỉ sợ sức lực cũng không có!" Lưu Ly cũng không nhịn được cười nói.

Nghe thế, bọn họ đều nở nụ cười.

Sắc mặt Hi Hi đen lại, "Mọi người cười tôi? Cười tôi sao?”

"Ừ!!"

Mọi người quay đầu lại nhìn Hi Hi, đều đặc biệt ăn ý cho bé một chữ.

Hi Hi, "..."

"Được rồi, các người cười đi!" Hi Hi yếu yếu nói.

Nhìn biểu tình Hi Hi, bọn họ đều nở nụ cười.

Vì vậy, lúc ăn cơm, bọn họ đều ăn thịt cá, mà trước mặt Hi Hi lại là cháo, thức ăn chay.

Đây là Mặc Thiếu Thiên cố ý phân phó nhà bếp làm, bởi vì... mấy ngày trước Hi Hi đều dựa vào dinh dưỡng truyền vào cơ thể, trong dạ dày căn bản cũng không có gì, thoáng cái lại ăn nhiều đồ, sợ dạ dày không hấp thụ được, cho nên chỉ có thể ăn nhẹ như vậy.

Nhưng khi nhìn bọn họ, ăn cua, tôm, thịt bò, rượu đỏ, ánh mắt của Hi Hi đều đỏ.

"Con kháng nghị, con cũng muốn thịt bò, bảy phần chín, con cũng muốn ăn cua, muốn ăn tôm hùm!" Hi Hi ngồi ở bên trong kháng nghị.

"Kháng nghị vô hiệu, tiếp tục ăn!" Mặc Thiếu Thiên chỉ là nhàn nhạt quét mắt nhìn bé một cái, tiếp tục ăn.

Nghe thế, Hi Hi tức giận, nhìn Lâm Tử Lam, "Mẹ..."

"Gọi Thái hậu cũng vô dụng, con vẫn luôn không có ăn đồ ăn, giờ ăn, dạ dày không hấp thụ được, trước phải ăn nhẹ!” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi nói.

"Con à không a a a, con muốn ăn thịt, con muốn ăn thịt bò!!”

"Có thịt a, trong bát của cậu không phải có tôm sao?” Hoa Hồng nhìn Hi Hi nói.

Mặc Thiếu Thiên sớm ngờ tới Hi Hi sẽ kháng nghị, cho nên cố ý cho thêm ít tôm nhỏ.

Nghe được Hoa Hồng nói, Hi Hi cúi đầu, dùng cái muôi múc một chút, một chút xíu tôm nhỏ như vậy, nào có đủ cho cậu nhét kẽ răng a a a!!!

"Được rồi, ăn đi, nếu không cũng không được ăn luôn!” Hoa Hồng nói.

Đều biết là vì muốn tốt cho Hi Hi, bọn họ đều đồng nhất trận tuyến.

Hi Hi rốt cuộc đã nhìn ra, bọn họ tuyệt đối cùng nhau, mặc kệ cậu kháng nghị thế nào, đều không hữu dụng.

Vì vậy, ánh mắt Hi Hi u oán, mấy người bọn họ đều ăn đông tây, không người nào để ý tới cậu.

Hi Hi cũng không có biện pháp, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ăn đồ của mình, chỉ bất quá nhìn đồ ăn mê người trước mắt.

Nhìn bọn họ không ai chú ý, Hi Hi nhịn không được vươn tay bắt đi một con tôm hùm, thế nhưng còn chưa có đưa đến bên kia, "Ba" một tiếng, tay của Lâm Tử Lam không chút do dự đánh vào mu bàn tay Hi Hi.

"Mẹ!!!"

"Ăn!"

Hi Hi nắm tay, rồi lại không có chỗ phát tiết, chỉ có thể gục đầu xuống tiếp tục ăn.

Lúc Hi Hi đang u oán ăn, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện một con tôm hùm.

Mắt Hi Hi trong nháy mắt sáng lên, quay đầu nhìn lại, Hoa Hồng mở miệng, "Chỉ cho phép một con!"

Hi Hi hưng phấn không thôi, "Hoa Hồng, là chị cho tôi!”

Hoa Hồng cười, "Ăn đi!"

Vì vậy, Hi Hi cũng không khách khí, trực tiếp ăn.

Mọi người ở một bên nhìn, không nhịn cười được cười.

Lúc bọn họ đang ăn, nghe được hai bên trái phải, phục vụ viên cùng quản lí đang nói chuyện.

Ý tứ đại khái, ở một cái phòng, có hai người phụ nữ ở, kết quả hai người đã chết.

Ở khách sạn, bọn họ đều rất kiêng kỵ cái này, cho nên quản lí sai người dọn dẹp gian phòng thật tốt một chút.

Đang nghe cái này, lòng của Hi Hi không biết vì sao hung hăng giật mình.

Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam và mọi người đều nghe được, hơn nữa đều rất chắc chắc chính là, bọn họ nói là Nhiễm Dĩnh cùng Thanh Thanh.

Thế nhưng, Thanh Thanh đã chết?

Nghe thế, lòng của Lâm Tử Lam không biết vì sao hung hăng chấn động.