"Chúng tôi không cách nào bảo đảm mỗi người đàn ông đều giống nhau, nhưng tôi muốn nói cho cô biết, trên thế giới này không phải tất cả đàn ông đều xấu, có lẽ, chẳng qua chưa gặp được đúng người, gặp phải người không phù hợp, cô không thể một gậy đánh chết người!"
Nghe Lâm Tử Lam nói..., Nhiễm Dĩnh lạnh lùng cười, "Cô chưa từng nghe qua, quạ trong thiên hạ đều đen sao? Đàn ông trên đời này đều giống nhau, cô thật quá ngây thơ!"
"Chờ đến lúc cô bị vứt bỏ, chờ đến lúc cô bị lạnh nhạt, cô sẽ biết ý nghĩ lúc này của cô, có bao nhiêu ngây thơ buồn cười!" Nhiễm Dĩnh nhìn Lâm Tử Lam mở miệng cười lạnh.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, nhìn cô ta, nhìn ra, Nhiễm Dĩnh rất cực đoan, nhưng cô vẫn như cũ, không nóng vội, "Không có đoạn tình cảm nào vĩnh viễn không thay đổi, đến cuối cùng, tình cảm mãnh liệt không còn nữa, chỉ còn lại sự nhạt nhẽo, cho đến lúc đó, có thể ở cùng nhau, mới là hạnh phúc lớn nhất!"
Lời Lâm Tử Lam nói..., nói rất hay, nhưng Nhiễm Dĩnh không tin.
Khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, nhìn Lâm Tử Lam, "Cô dám nói, người đàn ông cùng ở chung một chỗ với cô cho đến lúc đó sẽ còn yêu cô sao? Cô dám nói, anh ta sẽ không phản bội cô sao?" Nhiễm Dĩnh hỏi, từ lúc đến, cô có thể nhìn ra, giữa họ không giống nhau, nhưng đến bây giờ, cô không tin trên thế giới này có sự chung thủy.
Lời của cô hỏi ra, Lâm Tử Lam vừa muốn mở miệng......
"Tôi dám nói!"
Lúc này, lời Lâm Tử Lam còn chưa nói ra, ở cửa đã vang lên một giọng nói hết sức kiên định.
Nghe giọng nói đấy, mọi người đều quay đầu lại, theo tiếng nói nhìn lại, lúc này, chỉ thấy Mặc Thiếu Thiên đi đến.
"Thiếu Thiên!" Lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam nhíu mày.
Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Lâm Tử Lam, xác định cô bình yên vô sự thì lúc này mới yên tâm, cuối cùng ánh mắt chắc chắn dừng lại trên người Nhiễm Dĩnh, "Tôi dám nói, đời này, tôi chỉ yêu một mình Lâm Tử Lam, cho dù mười mấy năm sau, nhan sắc của cô ấy tàn đi, nhưng tôi vẫn yêu cô ấy như trước, chung thủy với cô ấy, bất kể là tình cảm, hay là thân xác!" Dáng vẻ kia, gằn từng chữ, hết sức kiên định, giờ phút này cho dù là ai cũng sẽ không hoài nghi lời anh nói.
Nhưng Nhiễm Dĩnh không tin đàn ông, nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng nở nụ cười lạnh, "Đàn ông bây giờ, so với trước kia đều nói rất dễ nghe!"
"Có lẽ, tôi yêu cô ấy, chẳng qua bề ngoài của cô ấy chỉ là chất xúc tác, nhưng qua khoảng thời gian dài, tôi yêu nội tâm cô ấy nhiều hơn, cô ấy hiền lành lương thiện nhưng vô cùng mạnh mẽ!" Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói.
Đời này, anh không dám chắc chắn chuyện gì, nhưng đây, chính là chuyện anh chắc chắn nhất.
Lâm Tử Lam đứng ở đó, những lời này, cô chưa từng hỏi Mặc Thiếu Thiên, mà Mặc Thiếu Thiên cũng chưa từng nói với cô, nhưng giờ này khắc này, nghe Mặc Thiếu Thiên nói ra lời này, trong lòng Lâm Tử Lam nhiều cảm xúc đan xen nhau, cảm động nói không nên lời.
Chẳng qua, những lời này, Nhiễm Dĩnh xem ra càng thấy buồn cười, khóe miệng cô nhếch lên vẻ châm chọc, "Nói so với hát rất dễ nghe!"
Nhìn dáng vẻ của cô, Mặc Thiếu Thiên căng thẳng, đôi mắt nheo lại, "Vậy cô muốn như thế nào!?"
"Anh muốn chứng minh!?"
"Nếu như cô muốn tôi chứng minh, tôi không ngần ngại!" Mặc Thiếu Thiên nói, chuyện yêu Lâm Tử Lam, nếu như cần chứng minh, anh tuyệt đối không mập mờ.
Nếu đã nói tới đây, Nhiễm Dĩnh cũng không khách khí, trực tiếp đi tới, nắm tay Lâm Tử Lam lên, không biết làm sao nhẹ nhàng vẽ một cái, tay Lâm Tử Lam lập tức chảy máu.
Lâm Tử Lam nhíu mày, nhưng không giãy dụa, không biết tại sao, trực giác của cô nói cho cô biết, ngay cả Nhiễm Dĩnh có cổ thuật, nhưng cô ta không dễ dàng hại người.
Mặc Thiếu Thiên cả kinh, thấy thế, đôi mắt trợn to, vừa muốn ra tay ngăn cản, lúc này, Nhiễm Dĩnh cũng vừa mở miệng, "Anh yên tâm, tôi không hạ cổ cô ấy!"
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, chỉ thấy Nhiễm Dĩnh dính máu Lâm Tử Lam, cuối cùng lấy ra một vật, đưa cho Mặc Thiếu Thiên.
"Có ý gì?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta hỏi, vật trong tay, hình dáng rất kỳ quái, nhưng Mặc Thiếu Thiên biết, tuyệt đối không phải là thứ gì tốt.
Người phụ nữ hận thấu đàn ông giống Nhiễm Dĩnh như vậy, sao có thể có chuyện tốt?
"Nếu như anh thật sự chắc chắn như vậy, vậy ăn cái này đi!" Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên từng chữ một nói, khuôn mặt xinh đẹp, giờ này khắc này vô cùng bình tĩnh.
Mặc Thiếu Thiên nhìn vật trong tay cô ta đang cầm, chân mày chau lại, "Đây là cái gì?"
"Làm sao? Không dám ăn!?" Nhiễm Dĩnh mở miệng nói.
"Anh yên tâm, đây không phải là thuốc độc!" Vừa nói, khóe miệng Nhiễm Dĩnh nở nụ cười lạnh, nhìn vật trong tay, giống như hết sức tự hào, "Chẳng qua, so với thuốc độc còn lợi hại hơn gấp trăm lần, chính là tình cổ!"
"Tình cổ?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày nhìn Nhiễm Dĩnh, không nói gì, mà nhìn chằm chằm vào vật trong tay cô ta.
Lâm Tử Lam cũng sửng sốt, tình cổ là cái gì? Nhưng trực giác nói cho cô biết, không phải thứ gì tốt.
"Đúng, không phải anh đã nói cả đời đều yêu cô ấy sao? Chung thủy với cô ấy sao? Cái này chính là thứ tốt nhất để chứng minh, nếu sau này, anh thay lòng đổi dạ, anh sẽ đau đớn không chịu nổi, ngày đêm bị nó hành hạ, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong!" Nhiễm Dĩnh gằn từng chữ, hung hăng nói.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Nhiễm Dĩnh, nhìn vật trong tay cô ta, trên thế giới lại có thứ này?
Chẳng qua nghĩ đến chuyện Hi Hi trúng cổ, còn có cái gì không thể sao?
Nhìn Mặc Thiếu Thiên do dự, Nhiễm Dĩnh tiếp tục mở miệng, "Cái này dính máu của cô ấy, cho nên, anh chỉ có thể cùng cô ấy tiếp xúc, ngày sau một khi anh thay lòng, hoặc là cho phụ nữ khác tiếp xúc, như vậy chính là anh chấp nhận tình cổ này hành hạ đến chết, chẳng qua anh yên tâm, nếu như không có, anh cũng không khác gì người bình thường!" Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên từng câu từng chữ nói, lúc nói ra những lời này, trên mặt Nhiễm Dĩnh cười đầy vẻ chắc chắn.
Cô chắc chắn, Mặc Thiếu Thiên không dám ăn!
Cô thử nghiệm vô số lần, không có lần nào ngoại lệ.
Giờ này khắc này, cô hết sức có lòng tin.
Chẳng qua Lâm Tử Lam nghe, kinh sợ.
Không nghĩ tới trên thế giới này còn có thứ này, nhìn vật kia, nhìn Mặc Thiếu Thiên, lo lắng chau mày.
Mặc Thiếu Thiên cũng đứng ở đó, nhìn vật trong tay Nhiễm Dĩnh, mặt không chút thay đổi.
Nhìn dáng vẻ Mặc Thiếu Thiên bất động, Nhiễm Dĩnh nở nụ cười, "Làm sao? Không dám? Đàn ông các anh vĩnh viễn......"
Lời của Nhiễm Dĩnh vẫn chưa nói hết, Mặc Thiếu Thiên đã vươn tay, trực tiếp lấy vật trong tay cô ta, không chút suy nghĩ trực tiếp bỏ vào trong miệng.
Nhiễm Dĩnh sửng sốt, nhìn Mặc Thiếu Thiên ăn, kinh ngạc.
Hoàn toàn không nghĩ tới.
"Anh ——" Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Lâm Tử Lam cũng đứng ở đó, không nói gì, nhưng dường như cô đã sớm ngờ tới Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ ăn, cô cũng không ngăn cản, mà vừa nhìn thấy, trong lòng cảm động không nói nên điều gì.
Mặc dù đã hiểu tâm ý của nhau, nhưng Mặc Thiếu Thiên có thể vì cô làm đến mức này, đã là chấp nhận tất cả.
"Tại sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Nhiễm Dĩnh.
"Anh không sợ chết?" Nhiễm Dĩnh nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Ai không sợ chết? Tôi cũng sợ, sợ chết thảm!" Mặc Thiếu Thiên nói, "Nhưng tôi càng sợ, mất đi hai mẹ con họ!"
Một câu nói, Nhiễm Dĩnh không biết nên nói gì.
"Vậy vừa rồi anh còn do dự điều gì?"
"Vừa rồi tôi do dự chính là, tôi ăn vật này, có thể ảnh hưởng tới mẹ con họ hay không, nhưng nếu cô nói ăn không có chuyện gì, vậy tôi còn do dự cái gì?"
Nhiễm Dĩnh, "......"
Nhìn Mặc Thiếu Thiên, còn có Lâm Tử Lam, giờ này khắc này không biết nên nói gì.
Lúc này Mặc Thiếu Thiên thoải mái hơn nhiều, nhìn dáng vẻ Nhiễm Dĩnh kinh ngạc, anh cười, "Làm sao? Hay là không tin? Nếu không, cô còn có biện pháp khác không? Tôi đều chấp nhận!"
"Anh đừng cho rằng tôi nói đùa với anh, có đôi khi không phải chỉ nói miệng, chờ đến lúc anh thật sự thay lòng, anh sẽ chết vô cùng thảm!"
"Nếu quả thật có một ngày như vậy, tôi xứng đáng bị như vậy, nhưng hiện tại, tôi đã ăn vật của cô rồi, cũng đã chứng minh mình, cô còn muốn như thế nào?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.
Lúc này, Lâm Tử Lam cũng đi tới, nhìn cô, "Nhiễm Dĩnh, cô hận đàn ông, nhưng đứa bé vô tội, chúng tôi chỉ muốn cứu con mà thôi!"
Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, giờ này khắc này, lời gì cũng không nói ra.
Lúc này, Thanh Thanh đứng ở một bên, nhìn họ, cuối cùng nắm lấy tay Nhiễm Dĩnh, lắc lắc, "Cô!"
Ánh mắt Nhiễm Dĩnh nhìn về phía Thanh Thanh, Thanh Thanh cũng nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc Thiếu Thiên có mấy phần kinh ngạc, không nghĩ tới cô bé có thể nói, anh vẫn cho là, cô bé là người câm, không nghĩ tới cô bé lại có thể nói.
Nhiễm Dĩnh nhìn Thanh Thanh hồi lâu, cuối cùng mở miệng, "Không được!"
"Cô ——"
"Tôi sẽ không cứu cậu ta, hai người đừng hy vọng!" Nhiễm Dĩnh lạnh lùng mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, tức giận phát ra ngoài, "Cô đùa giỡn với chúng tôi?"
"Là tự anh muốn chứng minh, không liên quan gì tới tôi!"
"Cô cho là, tôi đối với cô có nhiều kiên nhẫn như vậy sao?"
"Anh có thể giết tôi!"
"Cô cho rằng tôi không dám sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô ta hung hăng hỏi.
Nhiễm Dĩnh không nói chuyện, mà đứng ở đó, ánh mắt nhìn nơi khác.
Tay Mặc Thiếu Thiên nắm chặt thành quả đấm, đúng lúc này, Lâm Tử Lam đi lên phía trước, nắm lấy tay Mặc Thiếu Thiên, hướng phía anh lắc đầu.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu, nhìn Lâm Tử Lam, tràn đầy chịu đựng.
Lúc này, ánh mắt Lâm Tử Lam nhìn về hướng Nhiễm Dĩnh, "Chúng tôi đã nói, cho cô thời gian hai ngày, thời gian hai ngày chưa tới, cô có thể tiếp tục suy nghĩ, nhưng tôi hy vọng, cô có thể cho chúng tôi một câu trả lời tốt!"
Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, nghe thấy lời nói của Lâm Tử Lam, cảm giác trong lòng nói không ra lời.
Không phải không thừa nhận, người phụ nữ này rất xuất sắc, trước tình trạng này, còn có thể giữ vững sự bình tĩnh, tuyệt đối không phải người bình thường, chẳng qua Nhiễm Dĩnh đứng ở đó, không hề quay đầu lại.
Sau khi đã nói lời này, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Chúng ta đi ra ngoài thôi!"
Mặc Thiếu Thiên còn có thể nói gì, cuối cùng hung hăng nhìn Nhiễm Dĩnh, rồi đi theo Lâm Tử Lam ra ngoài.
Họ vừa đi ra ngoài, Nhiễm Dĩnh mới thư giản một lát, vẻ mặt căng thẳng cũng thoải mái hơn
Thanh Thanh vẫn yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ Nhiễm Dĩnh, vươn tay kéo kéo y phục của cô, mở miệng, "Cô, cứu cậu ta đi!"
Nghe thấy Thanh Thanh nói, Nhiễm Dĩnh cúi đầu nhìn cô bé, không vui chau mày, "Đứa nhỏ ngốc, nói như vậy, cháu sẽ chết......"
Thanh Thanh sửng sốt, song nghĩ đến cái gì, đôi mắt rũ xuống, lông mi phủ xuống đầy vẻ u ám......