Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 517: Bạch Dạ đáng yêu




Điện thoại đặt ở bên tai, truyền đến âm thanh tút tút, Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại di động, cho nên, sau khi vang lên mấy tiếng, đường dây điện thoại được nối......

"Alô,......" Giọng nói Tiêu Dật trầm thấp vang lên.

"Là tôi!" Lâm Tử Lam lạnh giọng mở miệng

"Tử Lam?" Lúc nghe giọng nói của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật có chút ngạc nhiên.

"Rốt cục em cũng đã gọi điện thoại cho anh rồi!" Giọng nói của anh tràn đầy mong đợi cùng vui mừng.

Lâm Tử Lam nghe, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ nghĩ đến anh là người ở phía sau đối phó Hi Hi, Lâm Tử Lam cũng khó có thể tin tưởng.

"Anh đang ở đây chờ điện thoại của tôi sao?" Lâm Tử Lam mở miệng hỏi ngược lại, giọng nói lạnh nhạt, chính cô nghe cũng hết sức rõ ràng.

"Ừm, anh vẫn luôn chờ điện thoại của em!" Tiêu Dật nói, ngay cả nghe ra Lâm Tử Lam lạnh nhạt, cũng bị cảm giác vui sướng bao trùm.

Nghe giọng nói của Tiêu Dật, Lâm Tử Lam cảm thấy có chút châm chọc, "Chờ điện thoại của tôi? Tại sao?"

Cho đến khi nói Lâm Tử Lam những lời này ra, Tiêu Dật mới nghe ra hơi không thích hợp, "Tử Lam, em làm sao vậy?"

Lâm Tử Lam trầm mặc, không nói gì.

"Em tìm anh có việc?" Tiêu Dật mở miệng.

Nghe thế, trong ngực Lâm Tử Lam như bị cái gì đâm một nhát, khó chịu không thôi, "Tiêu Dật, lúc ở Italia, anh đã cứu tôi, cũng cứu Diệp An Nhiên có đúng hay không?" Lâm Tử Lam đột nhiên hỏi.

Tiêu Dật ngơ ngác một chút, không nghĩ tới Lâm Tử Lam đột nhiên hỏi cái này, "Tại sao hỏi như thế?"

"Trả lời tôi, có phải hay không?" Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại hỏi.

Tiêu Dật trầm mặc chốc lát, vừa muốn mở miệng, Lâm Tử Lam đã mở miệng, "Anh đã nói, bất kể chuyện gì, cũng sẽ không gạt tôi!"

Lời này đều nói ra, Tiêu Dật còn có thể nói gì, suy nghĩ một chút, mở miệng, "Đúng, ngày đó cô ta ở bờ biển, anh đã cứu cô ta!"

Nghe thế, Lâm Tử Lam dừng lại cảm giác trong lòng chìm đến đáy cốc, quả nhiên, là anh!

Khóe miệng Lâm Tử Lam nở nụ cười châm chọc, nghe giọng của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật nhíu mày, "Mặc dù anh cứu cô ta, nhưng không có quan hệ gì cùng với cô ta!" Tiêu Dật giải thích.

"Phải không?" Lâm Tử Lam châm chọc mở miệng hỏi ngược lại.

Tiêu Dật không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy giữa hai người có rất nhiều điều lúc trước chưa từng có.

"Có lời gì, em cứ nói thẳng!" Tiêu Dật nói.

Nếu nói đã nói đến tình trạng này, Lâm Tử Lam cũng không quanh co lòng vòng, "Tiêu Dật, bất kể anh cùng Mặc Thiếu Thiên giữa hai người có thù hận như thế nào, cũng không liên quan đến quan hệ giữa tôi với anh, nhưng Hi Hi vô tội, tôi hi vọng anh bỏ qua cho bé!"

"Lời này có ý gì?"

"Cho tôi thuốc giải!" Lâm Tử Lam trực tiếp nói.

"Thuốc giải? Thuốc giải cái gì?" Tiêu Dật hỏi ngược lại.

"Thuốc giải cổ cho Hi Hi!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói, giọng nói vô cùng kiên định.

Nghe thế, Tiêu Dật đột nhiên ở điện thoại bên kia đứng lên, "Em nói cái gì? Hi Hi trúng cổ rồi?"

"Tiêu Dật, anh không cần phải giả bộ đâu, Diệp An Nhiên không phải là do anh an bài tới đây đấy sao?"

"Ý của em là......" Tiêu Dật lúc này mới phát hiện, Lâm Tử Lam mới vừa rồi hỏi vấn đề này, chính là vì điều này mà gọi, hiện tại bất kể anh giải thích thế nào, Lâm Tử Lam cũng sẽ không tin tưởng.

"Em không tin anh?" Cuối cùng bất đắc dĩ, Tiêu Dật hỏi ra một câu như vậy.

"Tôi không muốn nói nhiều như vậy, Tiêu Dật, cho tôi thuốc giải, chuyện giữa chúng ta, là của chúng ta, không có liên quan đến Hi Hi, tha cho bé!" Lâm Tử Lam nói.

"Anh......" Tiêu Dật không biết nên nói gì rồi, một hơi thở chặn trong lòng, "Nếu như anh nói, anh chưa từng cho cô ta hạ độc, em tin tưởng không?" Tiêu Dật hỏi ngược lại cô.

"Tiêu Dật, tám năm trước, tôi đã xem anh là người thân nhất, hôm nay, anh cảm thấy anh còn đáng giá cho tôi tin tưởng sao?" Lâm Tử Lam nắm chặt điện thoại hỏi ngược lại.

Tiêu Dật biết, chuyện con chip trong đầu Lâm Tử Lam, thêm chuyện kia phát sinh, hiện tại Lâm Tử Lam càng không tin tưởng anh, nhưng hiện tại căn bản là anh không thể nào giải thích, không biết nên giải thích thế nào.

"Lâm Tử Lam, anh không có, bất kể em tin hay không tin!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói ở trong điện thoại.

Lâm Tử Lam trầm mặc, đột nhiên cảm giác Tiêu Dật rất xa lạ.

Nếu như lúc trước, anh nói ra những lời này, Lâm Tử Lam nhất định sẽ tin tưởng, nhưng bây giờ, sự thật đang xảy ra ở chỗ này, Lâm Tử Lam không biết nên thuyết phục mình như thế nào, để tin tưởng anh!

Cô so với bất kỳ ai cũng không muốn nghĩ chuyện này là Tiêu Dật sai khiến, nhưng bây giờ thì sao?

Người Diệp An Nhiên liên lạc, chỉ có anh.

"Vậy anh nói cho tôi biết, anh cùng Diệp An Nhiên giữ liên lạc, là vì cái gì?" Lâm Tử Lam bỗng nhiên chậm rãi mở miệng hỏi.

Tiêu Dật lần nữa giật mình, Lâm Tử Lam đã không còn như ngày xưa nữa, cô đã khác rồi.

Cô đã sớm biết, hiện tại đợi anh tới thừa nhận đây!

"Nếu như, anh nói anh cùng cô ta liên lạc là vì muốn biết tình hình của em, em tin tưởng sao?" Trầm mặc nửa giây, Tiêu Dật bỗng nhiên mở miệng hỏi.

Nghe thế, đáy lòng Lâm Tử Lam cũng hiện lên tia đau đớn, cô cũng không có nói tin hay không, giờ này khắc này, cô chỉ muốn tìm được phương pháp cứu Hi Hi.

"Tiêu Dật, Hi Hi là mạng của tôi, bất kể giữa chúng ta có chuyện gì xảy ra, tôi hy vọng bé không có chuyện gì!"

"Em vẫn không tin anh!" Tiêu Dật mở miệng.

"Hiện tại tôi chỉ muốn cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam gằn từng chữ nói.

Một khắc kia, Lâm Tử Lam rõ ràng nghe được tiếng động Tiêu Dật ở điện thoại bên kia đập bàn, "Được, anh giúp em, nhưng em phải nói rõ cho anh, bé đang bị sao?"

"Bé là một tay anh nuôi lớn, anh đối với bé như thế nào, trong lòng em rất rõ ràng, cho dù anh phát rồ, cho dù anh còn muốn có em, anh cũng sẽ không ra tay đối với bé!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.

"Được, anh thừa nhận cắm chip vào đầu em là chủ ý của anh, đó là bởi vì anh biết em không có việc gì, là mười phần nắm chắc mới có thể làm như vậy, đối với Hi Hi, anh tuyệt đối không có làm!" Tiêu Dật ở trong điện thoại gằn từng chữ nói, hận không đem được tim của mình ra, lấy ra chứng minh.

Một khắc kia, Lâm Tử Lam trầm mặc, dù thế nào cô cũng vẫn nguyện ý tin tưởng, chuyện này không có quan hệ với Tiêu Dật, như vậy cô cũng sẽ không hận anh, không cần hận một người có ân đối với mình.

Nhưng bây giờ, cô không biết nên làm sao bây giờ!

Nghe giọng của Lâm Tử Lam, Tiêu Dật dừng lại một chút, hít sâu, buông lỏng xuống.

"Tốt, hiện tại trước mắt không thảo luận cái này, nói cho anh biết Hi Hi trúng cổ gì, anh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu bé!" Tiêu Dật cố gắng tỉnh táo lại, từ từ mở miệng nói.

"Trùng cổ!"

Nghe thế, Tiêu Dật bỗng nhiên chau mày.

"Tiêu Dật, đời này tôi không có chuyện gì muốn cầu xin anh, cũng chỉ có một lần này van xin anh, cứu Hi Hi!" Lâm Tử Lam ở trong điện thoại nặng nề mở miệng.

Cho dù nói xong đời này cũng không nghĩ cùng Tiêu Dật liên lạc nữa, nhưng bây giờ có thể cứu Hi Hi cũng chỉ có anh, cô không thể buông tha cho cơ hội này.

Tiêu Dật phục hồi tinh thần, đáp một tiếng, "Nếu có biện pháp, anh nhất định sẽ cứu bé, mặc dù bé không phải là con trai của anh, nhưng lại là một tay anh nuôi lớn, tình cảm của anh đối với bé, không thua Mặc Thiếu Thiên đối với bé!" Tiêu Dật từng câu từng chữ nói.

Nếu là như vậy, tốt nhất.

Nhưng là, thật sao?

Lâm Tử Lam không biết, cũng không xác định, hiện tại tâm loạn như ma.

"Anh có tin tức, sẽ lập tức báo cho em!"

"Được!"

Lâm Tử Lam đáp một tiếng, cho nên, Tiêu Dật cúp điện thoại.

Lâm Tử Lam ngồi ở đó, cầm điện thoại di động trong tay, trong lòng cảm giác nói không ra lời.

Là Tiêu Dật giả rất giống hay là không phải là do anh sai khiến?

Anh cũng không xấu xa đến tình trạng này?

Hiện tại Lâm Tử Lam không thể phân biệt, bị chuyện của Hi Hi chiếm cứ cả tâm trí, hiện tại, cô cũng chỉ nghĩ tới Hi Hi có thể nhanh chóng khỏe lại!

Một mình ở trong phòng suy nghĩ thật lâu, mệt đến mức nằm ngủ ở đó......

^^^linhlg-

Mà bên kia.

Bạch Dạ đang loay hoay với đồ đạc của mình, Mặc Thiếu Thiên đứng một bên, "Anh tìm tôi tới là vì chuyện gì?"

Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, lúc này Bạch Dạ mới đem đồ đạc đặt trở về vị trí cũ, nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Mấy ngày qua cho Hi Hi truyền máu nên tình trạng không tệ!"

Nói đến cái này, trong lòng Mặc Thiếu Thiên mới yên tâm một chút.

"Nhưng muốn duy trì tình trạng như vậy không dễ dàng, cần một lượng máu rất lớn, mặc dù anh cùng Hoa Hồng hai người thay phiên, tôi chỉ sợ hai người không duy trì được!" Bạch Dạ mở miệng.

"Đề nghị của anh là?"

"Tôi nghĩ, nếu như có thể, đi bệnh viện chuẩn bị một ít máu, như vậy, để phòng khi cần vào lúc chưa kịp chuẩn bị, anh cùng Hoa Hồng cũng có thể tạm thời nghỉ ngơi!" Bạch Dạ nói.

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Anh nói không sai, đây là một ý tốt, ngày mai tôi sẽ đi làm!!"

Bạch Dạ gật đầu, "Không nên quá nhiều, máu để quá lâu cũng không tốt!"

"Tôi hiểu!"

"Ừ!" Bạch Dạ gật đầu.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn anh, "Nếu như dựa theo cách truyền máu, Hi Hi có thể kéo dài bao lâu?" Mặc Thiếu Thiên nhìn anh hỏi.

"Tình huống trước mắt không sai, nhưng có thể kéo dài bao lâu, tôi cũng không rõ lắm, tóm lại chúng ta phải trong khoảng thời gian ngắn nhất, tìm được người hạ độc, cũng chỉ có người đó mới có thể hiểu, nếu không, sẽ liên lụy tính mạng của Hi Hi!"

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, vật này, thật không phải thể nào mạo hiểm!

Nhưng nếu quả thật chính là Tiêu Dật làm, như vậy giờ này khắc này, cũng chỉ có Tiêu Dật mới có thể cứu Hi Hi.

Chẳng lẽ, anh phải đi cầu xin anh ta sao?

Nghĩ tới đây, tâm tình Mặc Thiếu Thiên khó có thể giải thích!!!

"Làm sao? Có tin tức?" Bạch Dạ hỏi, hiện tại dường như theo chân họ đã quen thuộc, Bạch Dạ cũng nói nhiều lời hơn.

"Có tiến triển mà thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Cái thế giới này chính là như vậy, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, chỉ cần đã làm, sẽ lưu lại dấu vết, cho nên, chỉ cần đi thăm dò người kia, nhất định có thể tra ra được gì đó!" Bạch Dạ nói.

Nói đến cái này, đúng là thật.

Chỉ cần đã làm, sẽ lưu lại dấu vết.

Chẳng qua, lời này làm sao nghe lại quen tai như vậy?

Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Bạch Dạ, "Lời này không tệ, chỉ là có chút quen tai!"

"Các cảnh trộm cướp trong phim Hồng Kông đều diễn như vậy, có lúc xem một chút, không sai thì anh đúng là có thể bắt được người ở phía sau kia!" Bạch Dạ nói.

Nói đến cái này, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được cười một tiếng.

Hiện tại cảm thấy Bạch Dạ so với trước khá hơn nhiều, lúc vừa mới bắt đầu, các loại không vừa mắt, kiêu ngạo, Mặc Thiếu Thiên cũng là người kiêu ngạo, nếu như không phải là muốn cầu cạnh anh ta, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối có thể kiêu ngạo đến tận trời cao, nhưng hiện tại cảm thấy, Bạch Dạ cũng đã không tệ.

Nghĩ như vậy, Mặc Thiếu Thiên cười.

Mà Tiêu Dật bên kia.

Sau khi cùng Lâm Tử Lam cúp điện thoại sau, anh liền lập tức gọi Ảnh Tử tới.

"Chủ nhân!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật cung kính bái một cái.

Tiêu Dật nhìn anh ta, "Đồ của tôi đâu?"

Ảnh Tử đứng ở đó, cả người giật mình dừng một lát, nhìn Tiêu Dật, "Chủ nhân nói gì?"

"Cổ trùng hoàn!" Tiêu Dật gằn từng chữ nói.

Nói đến cái này, trong khoảng thời gian ngắn Ảnh Tử không biết nên nói cái gì cho phải.

Tiêu Dật nhìn có vẻ không được bình thường, đột nhiên gầm lên một tiếng, "Nói!"

"Tôi không biết!" Ảnh Tử phủ nhận.

"Không biết?!" Nghe thế, khóe miệng Tiêu Dật nở nụ cười lạnh, "Ảnh Tử, thời gian anh theo tôi không ngắn đúng không?"

"Mười lăm năm!" Ảnh Tử đàng hoàng mở miệng.

Từ lúc còn là thiếu niên, anh đã bắt đầu đi theo Tiêu Dật rồi, cho tới bây giờ.

"Có phải cảm thấy khuất phục dưới tôi, không cam lòng hay không?" Tiêu Dật nhìn anh mở miệng hỏi, giọng nói không lớn, nhưng đủ độ mạnh yếu.

Ảnh Tử vừa nghe, lập tức mở miệng, "Không có, chủ nhân, tôi không có!" Ảnh Tử vội vàng mở miệng, Tiêu Dật nói như vậy, thật là bức chết anh.

"Không có? Ngay cả tôi anh cũng dám lừa gạt, cũng dám không vâng lời!?" Tiêu Dật nhìn anh gằn từng chữ mở miệng.

Chính là bởi vì hai người họ ở chung một chỗ thời gian rất dài, Ảnh Tử hiểu rõ Tiêu Dật, mà Tiêu Dật cũng quá hiểu rõ Ảnh Tử, anh ta quá mức ngay thẳng, không suy xét vấn đề sang hướng khác, càng sẽ không nói dối đối với anh, từ ánh mắt của anh ta, anh đã nhìn ra có cái gì không đúng.

"Không dám, chủ nhân!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật, vừa ngay thẳng vừa cung kính.

"Không dám? Bây giờ anh còn có cái gì không dám? Tôi hỏi anh lần nữa, đồ ở nơi nào rồi!" Tiêu Dật nhanh chóng hét lớn.

Ảnh Tử đứng ở đó, suy nghĩ một chút, mới mở miệng, "Tôi...... Đưa người khác rồi!"

"Đưa người khác? Đưa người nào? Ảnh Tử, xem ra, anh thật sự muốn làm chủ nơi này rồi!" Tiêu Dật nhìn Ảnh Tử mở miệng dạy bảo.

Đây là lần đầu tiên, Tiêu Dật giáo huấn Ảnh Tử như vậy.

Ảnh Tử đứng ở đó, nghe Tiêu Dật giáo huấn, những thứ này anh ta đều có thể không quan tâm, nhưng anh ta không cách nào không quan tâm cách nghĩ Tiêu Dật đối với anh ta.

"Tôi đối với chủ nhân một mặt trung thành!" Ảnh Tử gằn từng chữ nói.

"Đồ rốt cuộc đưa cho người nào? Tôi hỏi anh một lần cuối cùng!" Tiêu Dật nhìn anh lạnh giọng hỏi.

"Nếu như không nói, anh có thể đi, không cần phải ở lại bên cạnh tôi nữa, có thể tự lập môn phái khác được rồi!"

Nghe thế, Ảnh Tử nghe được Tiêu Dật thật sự tức giận!

Đứng ở đó, thất thần mím môi suy nghĩ thật lâu mới mở miệng, "Cho...... Diệp An Nhiên rồi!"

Nghe thế, tay Tiêu Dật nắm lại thành đấm!

Mới vừa rồi anh còn cùng Lâm Tử Lam đàng hoàng bảo đảm chuyện này cùng anh không có quan hệ, nhưng hiện tại,...... Chuyện này chính là trách nhiệm của anh!

Tiêu Dật đứng ở đó, mím môi, tức giận chất chứa ở ngực, lúc này, anh lập tức rút súng ra, nhắm ngay Ảnh Tử, "Ai cho phép anh làm như vậy. Người nào cho anh gan to như vậy rồi!?"

Ảnh Tử đứng thẳng tắp, không có sợ hãi, chỉ có kinh ngạc, chỉ là mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Tiêu Dật tức giận cầm súng chỉ vào anh.

Chẳng qua, đây cũng là lần đầu tiên anh không nghe lời của anh ta, mà gây ra hậu quả!

Ảnh Tử không nhúc nhích, nhìn Tiêu Dật, "Cái kia chính là muốn cho Mặc Thiếu Thiên ăn, anh ta giết nhiều anh em chúng ta như vậy, phá huỷ không ít căn cứ của chúng ta, còn ở thôn trang thần bí kiêu ngạo như vậy, tôi là vì bất bình thay chủ nhân!!"

Tiêu Dật vốn không kềm được tức giận, nhưng sau khi nghe lời của Ảnh Tử, thoáng cái ngây ngẩn cả người, "Nhưng anh có biết hay không, cái thuốc kia ăn vào có hậu quả gì không!"

"Tôi chính là muốn cho anh ta tự mình hại mình mà chết, như vậy mới có thể báo thù!"

"Nhưng bây giờ người ăn là Hi Hi, anh có biết nếu như bé không thể khống chế được, làm hại Lâm Tử Lam, vậy phải làm thế nào!?" Tiêu Dật gào thét hỏi.

Cái thuốc kia, chính xác là dùng để đối phó Mặc Thiếu Thiên, anh ta tính toán là cứu Diệp An Nhiên, sau đó làm cho cô ta trở về đến gần Mặc Thiếu Thiên để cho anh ăn, nhưng không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên tìm được Lâm Tử Lam, hơn nữa mang cô đi, Tiêu Dật lúc này mới bỏ đi ý nghĩ trong đầu, nhưng là không nghĩ tới......

Sau khi nghe được lời của Tiêu Dật, Ảnh Tử cũng sửng sốt, Hi Hi ăn?

Nhớ tới Hi Hi, còn nhớ rõ dáng vẻ của bé, nghĩ đến hậu quả khi ăn hết vật kia, Ảnh Tử cũng ngây ngẩn cả người, "Diệp An Nhiên đã đồng ý với tôi, nói sẽ cho Mặc Thiếu Thiên ăn!"

"Nếu như lời của cô ta có thể tin, tôi đã sớm giao cho cô ta, anh cảm thấy có thể sao?" Tiêu Dật tức giận hỏi.

Ngày đó cô ta vì Mặc Thiếu Thiên mà trúng thương gần chết, nhưng cho dù đang hôn mê Diệp An Nhiên gọi cũng là tên Mặc Thiếu Thiên.

Anh hy vọng là Diệp An Nhiên tức giận sinh hận, cô ta chính xác là như vậy, nhưng những chuyện kia cũng là cô ta giả vờ!

Một người yêu một người, cho dù hận, đó cũng là bởi vì yêu, cô ta đến thời điểm quan trọng nhất, khẳng định không xuống tay, Tiêu Dật kết luận chắc chắn, cho nên mới không giao cho Diệp An Nhiên, nhưng không nghĩ tới, lại bị Ảnh Tử lén cho cô ta!

Ảnh Tử đứng ở đó, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này, anh ngẩng đầu nhìn Tiêu Dật, "Chủ nhân, có phải anh vẫn còn tình cảm với Lâm tiểu thư không?"

Tiêu Dật căm tức anh ta, không mở miệng trả lời.

"Nếu Lâm tiểu thư đối với anh không có ý tứ này, còn uổng phí tâm tư của chủ nhân như vậy, tại sao còn muốn nhớ thương cô ta? Nếu bây giờ thiếu gia Hi Hi ăn, như vậy bé không nhịn được nhất định sẽ phát tác, đến lúc đó, Mặc Thiếu Thiên chắc chắn sẽ bị trúng thương!" Ảnh Tử gằn từng chữ mở miệng.

"Câm miệng!!!" Tiêu Dật gầm lên một tiếng, dùng súng chỉ vào Ảnh Tử, thiếu chút nữa kích động muốn nổ súng.

"Tôi chỉ nói ra sự thật, nếu Lâm tiểu thư không cảm động, tại sao chủ nhân còn muốn quan tâm cô ta? Cho dù chủ nhân muốn đánh chết tôi, tôi cũng phải nói, hiện tại cô ta cùng Mặc Thiếu Thiên ở chung một chỗ, người một nhà hưởng thụ tình cảm gia đình, nhưng cô ta có nghĩ đến cảm giác của anh sao? Vì cô ta, anh gần như ẩn cư ở thần bí trang, nhưng cô ta thì sao? Cuối cùng vẫn đi cùng Mặc Thiếu Thiên!!" Ảnh Tử nhìn Tiêu Dật gằn từng chữ nói.

Những thứ này, anh ta đã sớm thấy không vừa ý.

Mặc dù nói, anh ta cũng đi theo bên cạnh Tiêu Dật chăm sóc Hi Hi, đối với Hi Hi cũng có chút tình cảm, nhưng anh lo lắng nhiều nhất là Tiêu Dật.

Anh nhìn ra những việc Tiêu Dật làm, nhưng không có nhận được báo đáp, anh ta nhận ra, Lâm Tử Lam cùng Hi Hi đều người là ích kỷ.

"Câm miệng!!!" Tiêu Dật tức giận hét, cầm lấy súng, pằng pằng một chỗ nổ hai phát súng.

"Những chuyện này không cần anh quản!!"

"Tôi bất bình thay cho chủ nhân!" Ảnh Tử mở miệng.

"Loại chuyện này, vốn đã không công bằng!"

"Nhưng là......"

"Không có nhưng!" Đây là, Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hung ác.....