Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 515: Biện pháp kéo dài sự sống cho Hi Hi




Vừa nghe điều này, giọng nói Mặc Tử lập tức thay đổi, "Thế nào? Không phải các anh đi tìm quái tài gì sao?"

"Bây giờ anh đừng hỏi nhiều như vậy, lập tức tra Diệp An Nhiên, cũng chính là Vi An sau này......"

Mặc Tử nghe trong giọng nói Tạp Ni không bình thường, nên không hỏi nhiều trực tiếp mở miệng, "Tốt, tôi biết rồi, có tin tức tôi sẽ lập tức báo cho anh!"

Cho nên, Hợp Tung cùng mọi người bên Mặc Thiếu Thiên bắt đầu hành động, tra rõ tất cả chuyện của Vi An.

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Bạch Dạ, "Tôi có thể gặp bé không?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.

Bạch Dạ suy nghĩ một chút, gật đầu, "Ừ, vừa lúc, bé cũng muốn gặp cô!"

Nói đến Hi Hi muốn gặp cô, Lâm Tử Lam kích động muốn rơi lệ.

Cho nên, họ đi về phía phòng chữa bệnh của Bạch Dạ.

Hi Hi còn nằm ở trên giường, vì tránh cho bé đột ngột phát tác, Bạch Dạ vẫn dùng vật dụng giam giữ Hi Hi.

Đây là lần đầu tiên, Bạch Dạ ngầm đồng ý cho nhiều người như vậy tiến vào anh khu vực riêng của anh.

Thật sự đây là lần đầu tiên Tạp Ni cùng Lý Thuận đi vào, sau khi đi vào mới giật mình ngạc nhiên không thôi, thiết bị ở nơi này không thua kém những thứ trong bệnh viện, hơn nữa bên trong có nhiều phòng trống trải, rất nhiều, gần như tương đương với một bệnh viện nhỏ.

Chẳng qua là thiết bị ở nơi này, khác xa so với những thiết bị trong bệnh viện, những thứ kia cũng là do Bạch Dạ tỉ mỉ thiết kế cùng với cho người ta đặc biệt chế tạo, cũng có một vài thiết bị truyền dẫn, tương đối xa hoa.

Lúc này, mọi người đi vào, Hi Hi nằm ở trên giường, mới mấy ngày không thấy, Hi Hi giống như là gầy đi trông thấy.

"Nếu như tôi đoán không sai..., kỳ hạn của cổ này chính là một tháng, nếu như trong vòng một tháng không có tìm được cách giải cổ......" Nói đến một nửa, Bạch Dạ dừng lại một chút, tiện đà mở miệng, "Cho nên, tạm thời bé không thể rời khỏi chỗ này!"

Mọi người nói gì, lúc này, ánh mắt Hi Hi giật giật, từ từ mở mắt.

Lúc nhìn thấy Lâm Tử Lam, tay Hi Hi giật nhẹ, "Mẹ!", Hi Hi yếu ớt mở miệng.

Nghe được giọng nói của Hi Hi, Lâm Tử Lam vội vàng vươn tay, nắm lấy tay Hi Hi, "Mẹ đây!"

"Có phải là con lại phát tác không?" Hi Hi nhìn Lâm Tử Lam hỏi, thần sắc nhợt nhạt, thoạt nhìn rất yếu ớt, Lâm Tử Lam nhìn, khó chịu giống như có người dùng dao cắt vào lòng của cô.

Lâm Tử Lam lắc đầu, cố gắng nuốt nước mắt, "Không có, không có!"

"Thật xin lỗi, hại mẹ phải lo lắng cho con!"

Nghe Hi Hi vẻ hiểu chuyện nói, Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải, nước mắt rơi xuống, "Con không có chuyện gì, nhất định là vậy, mẹ tin tưởng con, hơn nữa, em gái của con đang chờ con bảo vệ cho bé!"

Nói đến cái này, Hi Hi sửng sốt, nhìn Lâm Tử Lam, vô cùng kích động, "Mẹ, ý của mẹ là......?" Hi Hi ngạc nhiên nhìn Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Đúng vậy, cho nên con nhất định phải nhanh chóng khỏe mạnh trở lại!" Lâm Tử Lam nắm tay Hi Hi cố gắng chịu đựng nói.

Hi Hi cũng rất cao hứng, chuyện không thể có một cô em gái là cảm giác rất không vui, hiện tại biết được tin kia, Hi Hi kích động không thôi, bé gật đầu lia lịa, "Ừ, nhất định con sẽ!"

Nhìn Hi Hi, khóe miệng Lâm Tử Lam nở nụ cười, không dám khóc trước mặt Hi Hi, bởi vì cô không muốn làm cho Hi Hi nghĩ nhiều.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn Hi Hi, khóe miệng nở nụ cười, "Bạch Dạ nói, chỉ cần con không bỏ cuộc, anh ta có lòng tin nhất định chữa khỏi cho con, đừng làm cho cha với mẹ chờ quá lâu!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Con biết!" Hi Hi gật đầu, "Cha, cha nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt, đặc biệt chú ý em gái con......"

"Cha sẽ làm, nhưng con cũng phải nhanh khỏe lại!"

"Dạ!" Hi Hi gật đầu.

Lúc này, Hoa Hồng cũng đi lên, "Hi Hi......" Hoa Hồng nhìn Hi Hi cau mày, hết sức lo lắng.

Lúc nhìn thấy Hoa Hồng, khóe miệng Hi Hi nở nụ cười, "Làm sao vậy? Dáng vẻ cau mày, thật xấu!"

Nghe Hi Hi nói..., Hoa Hồng thoáng cái không biết nên nói cái gì cho phải, giật mình im lặng thật lâu, Hoa Hồng mới chậm rãi mở miệng, "Thật xin lỗi...... Cũng là vì tôi, cậu mới bị như vậy!"

Nhìn bộ dạng Hoa Hồng như sắp khóc, Hi Hi không nhịn được cười, "Chị đã cứu em, cho nên em làm như vậy là phải, chị không cần nói xin lỗi, hơn nữa, em cũng không có quen với bộ dạng dịu dàng như thế......"

Lúc nói đến cái này, Hoa Hồng bị Hi Hi trêu chọc nhịn cười không được, "Bất kể như thế nào, cậu phải nhanh khỏe lại, chúng ta còn cùng nhau tung hoành!" Hoa Hồng nói.

Nghe thế, Hi Hi gật đầu, "Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ!"

Nhìn Hi Hi, Hoa Hồng cũng đau lòng không biết nên nói cái gì cho phải, lúc này, Lý Thuận cùng Tạp Ni đi lên.

"Bảo bối!" Tạp Ni kêu một tiếng.

"Tạp Ni!" Hi Hi cũng yếu ớt kêu một tiếng.

"Nhanh khỏe mạnh lại, chúng tôi cũng đang chờ cậu làm một vụ lớn đây!" Tạp Ni nói.

Biết ý chí Hi Hi rất mạnh mẽ, biết tham vọng của bé, Tạp Ni cố ý nói.

Nghe Tạp Ni nói..., "Các anh mỗi người một câu, giống như tôi sắp chết vậy!"

"Nói bậy gì đấy!" Tạp Ni mở miệng, "Tóm lại, nhanh khỏe lại, chúng ta cùng nhau đến Hợp Tung!"

"Tôi biết rồi!"

"Đúng vậy, lão đại, khỏe lại, chúng ta cùng nhau trở về tiếp nhận huấn luyện!" Lý Thuận bên cạnh nói phụ họa.

Nghe Lý Thuận nói..., Hi Hi gật đầu.

Mà Bạch Dạ, lại chau mày, xem ra Hi Hi, lai lịch không tầm thường, người ở đây, trừ Lâm Tử Lam ra, đều là người trong giới hắc đạo, nhưng rõ ràng, họ đối với Hi Hi thương yêu không thua gì Mặc Thiếu Thiên đối với Hi Hi.

Mà Mặc Thiếu Thiên là người của Cửa Ngục, Hoa Hồng cùng Tạp Ni là người Hợp Tung, họ còn nói Hi Hi cùng nhau tung hoành......

Chẳng lẽ Hi Hi là người của Hợp Tung?

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Bạch Dạ không mở miệng nói toạc ra, xem ra mối quan hệ này không đơn giản, mà Hi Hi lại càng không đơn giản!

Vẫn không thể xem thường đứa bé này!

Lúc này, mỗi người một câu, Hi Hi nhìn họ, "Các anh không cần lo lắng cho tôi, tôi đây là người sợ chết sao, nhất định sẽ sống sót!"

"Ừ!"

Lúc này, Bạch Dạ nhìn họ mở miệng, "Được rồi, thân thể của bé rất yếu, cần nghỉ ngơi, mọi người nên đi ra rồi!" Bạch Dạ không quan tâm mở miệng.

Nghe được Bạch Dạ nói..., tất cả mọi người không nói gì nữa, mà Lâm Tử Lam, nắm tay Hi Hi, "Lúc khác mẹ đến thăm con!"

"Dạ!" Hi Hi liên tục gật đầu, cho nên, mọi người đi ra ngoài.

Đi ra bên ngoài, thấy tấm thủy tinh hoàn toàn ngăn cách mọi người, Bạch Dạ lúc này mới mở miệng, "Để kéo dài trùng độc, hiện tại tôi có một biện pháp, có thể cho mọi người tranh thủ thời gian tìm kiếm người hạ độc!"

"Biện pháp gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, chỉ cần có một phương pháp xử lý, Mặc Thiếu Thiên sẽ không bỏ qua.

"Truyền máu!" Bạch Dạ chậm rãi nói, "Mỗi lần phát tác, trong cơ thể bé sẽ mất hơn phân nửa máu, cho nên hiện tại chỉ có thể dùng biện pháp này để kéo dài!"

Mặc dù họ không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng Bạch Dạ nói như vậy, họ tuyệt đối tin tưởng Bạch Dạ.

"Tốt, cứ làm theo anh nói, dùng máu của tôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Của tôi cũng có thể!" Hoa Hồng cũng lập tức mở miệng nói.

Việc nhân đức Lý Thuận không nhường ai, "Còn có tôi!"

Nhìn họ nói như vậy, Tạp Ni cũng từ từ mở miệng, "Mấy người chúng ta, không được thì xoay vòng!"

"Không phải máu ai cũng có thể, cũng phải cùng nhóm máu mới được, Mặc Thiếu Thiên có thể, nhưng là các anh nhất định phải làm xét nghiệm nhóm máu rồi!"

"Cái này không thành vấn đề!" Tạp Ni nói.

Bạch Dạ gật đầu, Lâm Tử Lam cũng rất muốn hiến máu, nhưng cô biết mình không thể, đứng ở đó, không có mở miệng, nhưng trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ vừa rồi của Hi Hi.

Chẳng qua mới mấy ngày không gặp, bé đã gầy tới mức làm cho người ta nhìn thấy mà đau lòng!

Nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đặt tay trên vai của cô, "Tin tưởng Bạch Dạ, tin tưởng Hi Hi, con nhất định sẽ không có chuyện gì!"

"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, đến bây giờ cô cũng chỉ có thể nghĩ như vậy.

Cho nên, lúc buổi chiều, mấy người các anh đều làm xét nghiệm máu, nhưng cho ra kết quả lại là, Hoa Hồng có thể, Tạp Ni cùng Lý Thuận cũng không được!

Nói đúng ra, chỉ có hai người Mặc Thiếu Thiên với Hoa Hồng có cùng nhóm máu giống với Hi Hi.

Khi biết được tin kia, Hoa Hồng có chút vui mừng, cuối cùng có thể làm cho Hi Hi chút gì đó.

Xế chiều, sau khi xét nghiệm xong, Mặc Thiếu Thiên cùng Hoa Hồng truyền cho Hi Hi rất nhiều máu, Mặc Thiếu Thiên là đàn ông, cho nên lượng máu rút được so với phụ nữ cũng nhiều hơn một ít, ngay cả thân thủ của Hoa Hồng cũng không thể so với Mặc Thiếu Thiên, nhưng là giữa nam nữ vẫn cách xa.

Hoa Hồng nhìn những dụng cụ lấy máu, mở miệng, "Không sao, có thể rút ra nhiều một chút!"

Bạch Dạ không để ý đến cô, vừa lấy máu cho cô, vừa bận rộn chuyện khác, lúc lấy máu xong ra, Bạch Dạ đi tới, vừa muốn tháo ra, Hoa Hồng mở miệng, "Vẫn có thể lấy nhiều hơn nữa!"

"Lượng máu một người bình thường có thể hiến là bốn trăm mililít, mà lượng máu người Trung Quốc có thể hiến chỉ có hai trăm mililít, bây giờ cô đã rút bốn trăm mililít rồi, rút thêm nữa, sẽ gây ra cơn sốc do mất máu!"

"Tôi không sao......"

"Cho dù cô khỏe mạnh, cũng phải làm theo quy định của tôi!" Vừa nói Bạch Dạ vừa tháo dụng cụ từ trên người của cô ra, máu ngừng chảy ra.

Hoa Hồng còn muốn nói điều gì, nhưng chợt phát hiện lúc đứng dậy đầu có chút choáng váng.

Cho dù như vậy, Hoa Hồng cũng không nói ra, nhưng thân là bác sĩ Bạch Dạ làm sao có thể không nhận ra.

"Cô vừa lấy máu xong, thân thể không vững, tốt nhất là nên nghỉ ngơi thêm!" Nói xong, Bạch Dạ đi về hướng vừa rồi.

Hoa Hồng nằm ở đó, nghĩ tới lời Bạch Dạ nói..., không nhịn được lầm bầm chửi anh mấy câu, chẳng qua, cô cũng biết điều nằm yên ở đó nghỉ ngơi một lát.

Lúc này, Lâm Tử Lam đi đến, trong tay bưng một cái bát đi tới bên cạnh Hoa Hồng, "Hoa Hồng, uống cái này!"

"Cái gì?" Hoa Hồng nhìn, đứng dậy.

"Nước đường đỏ, cô vừa rút nhiều máu như vậy, uống cái này có thể bồi bổ!" Lâm Tử Lam nói, cái này là do cô vì cô ấy mà làm.

Hiện tại cô không thể làm gì cho Hi Hi, ngược lại Hoa Hồng thì có thể, đương nhiên cô có nghĩa vụ chăm sóc thật tốt cho Hoa Hồng.

Hoa Hồng nhìn Lâm Tử Lam bưng nước đường đỏ, nhíu mày, "Thật sự có hiệu quả sao?"

"Ừ!" Lâm Tử Lam gật đầu, "Bạch Dạ đã xác nhận!"

Nếu là Bạch Dạ đã xác nhận có hiệu quả, Hoa Hồng còn có thể hoài nghi cái gì, trực tiếp nhận lấy từ trong tay Lâm Tử Lam....