Nhìn ánh mắt Vi An vẫn hoài nghi nhìn cô, Lâm Tử Lam mở miệng, "Nói đúng ra, mục tiêu của cô là tôi, bọn họ đều là người vô tội!”
"Chỉ cần cô thả bọn họ, tôi tùy ý cô xử trí!" Lâm Tử Lam nhìn Vi An một chữ một cái nói..
Nghe Lâm Tử Lam nói, Vi An nhìn cô, "Tôi dựa vào cái gì tin tưởng cô?"
"Chỉ bằng mục đích của cô là tôi, cô làm nhiều chuyện như vậy, mục đích không phải muốn tôi chết sao? Hiện tại dùng tôi đổi lấy bọn họ, mục đích của cô cũng đạt được!” Lâm Tử Lam nhìn cô nói.
"Đúng, tôi rất muốn cô chết, nếu như cô thật sự muốn đổi lấy nó trở về, lập tức chết cho tôi, tôi sẽ tha cho bạn họ!”Vi An kích động nhìn Lâm Tử Lam nói.
Đối với cô chỉ có hận ý.
"Mẹ, không nên tin cô ta nói!" Lúc này, Hi Hi rất sợ Lâm Tử Lam sẽ làm theo, vội vàng mở miệng ngăn cản.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Hi Hi, khi nhìn thấy cả người Hi Hi toàn máu, quả đấm của Lâm Tử Lam nắm chặt, đôi mắt, toàn là thù hận, thế nhưng giwof khác này, cô chỉ có thể nhịn!
Quay lại nhìn, Lâm Tử Lam nhìn Vi An, "Tôi dựa vào gì để tin tưởng cô!”
"Chỉ bằng bọn họ hiện tại đều ở trong tay tôi!"
"Chính các người dùng Hoa Hồng lừa tôi, cô nghĩ bây giờ tôi còn tin tưởng cô sao?”
"Vậy cô muốn thế nào?"
"Cô thả Hi Hi, thả Hoa Hồng, tôi liền đi tới bên kia!" Lâm Tử Lam mở miệng.
Nghe thế, Vi An nở nụ cười, "A, cô coi tôi là đứa bé ba tuổi sao?” Vi An nhìn Lâm Tử Lam cười nhạt.
"Lâm Tử Lam, ngày hôm nay tôi không giết được cô, tôi sẽ giết bọn họ, cho cô thống khổ, áy náy cả đời!”
"Cô đã mất đi một đứa bé, càng không muốn mất đi nó?” Vi An nhìn Lâm Tử Lam cười nhạt nói.
Không thể không thừa nhận, lúc Vi An nhắc tới đứa bé kia, lòng Lâm Tử Lam cảm thấy đau đớn!
Cô ta nói không sai!
Lâm Tử Lam rất sợ!
Rất sợ!
Rất sợ lần thứ hai mất đi Hi Hi!
Nếu như quả thật mất đi Hi Hi nói, cô thực sự hỏng mất!
Nhìn Vi An, Lâm Tử Lam thiếu chút nữa đứng không vững, may mà Mặc Thiếu Thiên ở đằng sau đỡ cô, nhịn không được, may là Mặc Thiếu Thiên ở sau người đỡ cô, tay, ôm thật chặt cô.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Vi An, “Diệp An Nhiên, nếu cô dám động đến Hi Hi, tôi nhất định sẽ giết cô!” Mặc Thiếu Thiên tức giận nói.
Vi An đứng ở nơi đó, lúc nghe Mặc Thiếu Thiên nói câu này, cô sửng sốt.
Viền mắt, cũng hội tụ rất nhiều nước mắt.
Không nghĩ tới qua nhiều năm như vậy, việc cô làm lại đổi lấy một câu nói như vậy của Mặc Thiếu Thiên!
Vi An thực sự rất muốn cười to!
Cô nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh nghĩ bây giờ tôi còn sợ cái này sao? Diệp An Nhiên trước đây, đã chết rồi, đáng thương cô người đã chết?”Vi An nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói, "Vi An hôm nay, là một người hoàn toàn mới, mang theo hận ý đối với các người, một người hoàn toàn mới!”
Nghe Vi An nói, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, lúc cô nhắc tới chuyện trước đây, Mặc Thiếu Thiên cũng sửng sốt một chút.
Cái này anh không có cách nào phủ nhận, lúc đó đúng la Diệp An Nhiên làm như vậy!
Thế nhưng, cô ta ngàn vạn lần không nên làm hại mẹ con Lâm Tử Lam!
Lúc này, Hoa Hồng ở sau lưng bọn họ, nhìn dáng vẻ Vi An kích động như thế, Hoa Hồng gật gật, cho Mặc Thiếu Thiên một ánh mắt.
Mặc Thiếu Thiên hiểu được, nhưng không có động tác, mà là nhìn cô, "Tôi rất cảm ơn cô, thế nhưng cô ngàn vạn lần không nên thương tổn mẹ con bọn họ!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Hiện tại, nói cái gì cũng đã trễ rồi, tôi nhất định..."
Lời Vi An còn chưa nói hết, Hoa Hồng trực tiếp từ phía sau tập kích cô, một cước làm điều khiển từ xa trong tay cô ta rơi xuống, chờ Vi An định thần lại, điều khiển đã bị đá ra xa.
Vi An phản ứng lại, lập tức quay đầu nhìn lại điều khiển bị ném về phía xa!
Lúc này, Hoa Hồng ngăn cản cô ta, không cho cô đi qua, một bên vừa cùng Vi An đánh, vừa mở miệng, “Cứu Hi Hi, trên người bé có bom!”
Nghe thế, Lâm Tử Lam bỗng nhiên từ trong lòng Mặc Thiếu Thiên chui ra, chạy đến bên cạnh Hi Hi.
Mặc Thiếu Thiên phản ứng kịp, lập tức hướng bọn họ chạy đến.
"Mẹ!" Hi Hi kêu một tiếng.
Vi An cùng Hoa Hồng đánh, thấy Lâm Tử Lam chạy đến trước mặt Hi Hi, lửa giận thiêu đốt, từ phía sau rút súng ra nhắm ngay phía Lâm Tử Lam, mà ở một khắc kia, lúc Mặc Thiếu Thiên thấy, lập tức nhào tới thay bọn họ ngăn cản, mà trong cùng lúc, Hoa Hồng cảm giác súng trong tay Vi An rơi xuống,mà phát súng kia, bắn lệch, cũng không có trúng trên người của bọn họ.
Vi An tức giận, cùng Hoa Hồng đánh nhau.
Giờ này khắc này, dù là liều mạng, cô cũng muốn ngăn cản Vi An.
"Hi Hi, con không sao chứ?” Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi lo lắng hỏi.
"Bom ở nơi nào? Ở nơi nào?" Lâm Tử Lam nhìn Hi Hi hỏi, bởi vì phát sinh qua chuyện như vậy, cho nên Lâm Tử Lam biết uy lực của đạn.
Ở đây không có biển, cũng không có nhiều may mắn như vậy, cho nên Lâm Tử Lam rất sợ!
Mặc Thiếu Thiên có vẻ có vài phần lãnh tĩnh, nhìn Hi Hi mở miệng, "Đừng nhúc nhích!"
Hi Hi nằm trên mặt đất, hiện tại muốn động bé cũng không nhúc nhích được, tay chân đều bị trói.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên xốc quần áo Hi Hi lên, quả nhiên, bên hông của bé có một quả bom nhỏ. Mặc Thiếu Thiên nhìn, mồ hôi chảy ra.
“Cha, cha sẽ hủy đi sao?” Lúc này Hi Hi đặc biệt tỉnh táo nhìn hỏi.
Mặc Thiếu Thiên nhìn quả bom, lắc đầu một cái, “Có hay không, hiện tại cũng muốn đánh cuộc một lần!” Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên hướng bên hông Hi Hi sờ tới.
Lâm Tử Lam nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, ngước mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt, cùng là tin tưởng!
Mặc kệ như thế nào, cô cũng đều tin tưởng Mặc Thiếu Thiên!
Nhiều năm như vậy, Mặc Thiếu Thiên đã cố gắng nhiều, Lâm Tử Lam tin tưởng phán đoán vận số của anh!
Cũng tin tưởng, cả nhà ba người bọn họ sẽ không chết ở chỗ này!
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên định hủy đi bom trên người Hi Hi,mà Lâm Tử Lam cũng không nhàn rỗi, cời trói cho Hi Hi.
Cởi trói được, Hi Hi mới có thể cử động.
Mặc Thiếu Thiên giúp bé hủy đi bom, mồ hôi trên trán cũng chảy ra ròng ròng, mà bên kia, Hoa Hồng cùng Vi An đánh, thể lực có chút cạn kiệt, nhưng vẫn cùng Vi An liều chết.
Mặc Thiếu Thiên chuyên chú nhìn bom ở hông Hi Hi, tay hơi run, dù sao, nếu như không hủy được, như vậy chính là hại chết Lâm Tử Lam cùng Hi Hi.
Anh không quan tâm mình, nhưng không có cách nào không quan tâm bọn họ!
“Như thế nào?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Trên trán Mặc Thiếu Thiên xuất hiện mồ hôi, “Hai cái dây, một đỏ, một xanh? Nếu như lỗi, sẽ trực tiếp nổ tung!”
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, lòng Lâm Tử Lam cũng nhảy lên theo tiếng nói.
“Mặc Thiếu Thiên, nhanh lên một chút, tôi không chịu nổi!”, Hoa Hồng ở bên kia kêu, bởi vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Hoa Hồng tái nhợt, cô là cố chống lại.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt, nhìn Hoa Hồng một cái, biết cô bị thương, sau đó nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên.
Hai người cũng không có xuống tay.
Nếu như sai lầm, bọn họ sẽ mất mạng đấy!
“Cha, cắt màu xanh!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên mở miệng, nhìn Hoa Hồng, biết cô không thể chịu nổi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, Hi Hi lại hết sức kiên định nhìn anh, “Màu xanh!”
Nhìn dáng vẻ Hi Hi hết sức kiên định, Mặc Thiếu Thiên cũng không nói cái gì nữa, trực tiếp móc dao từ phía sau ra, cầm dây màu xanh, tay run run, cuối cung, cắt dứt!
Lâm Tử Lam ôm lấy Hi Hi, tim như sắp muốn nhảy ra ngoài,
Đã nghĩ là phải chết rồi, nhưng không như họ lo lắng!
Cũng không có nổ tung!
Sau khi cắt xong, Mặc Thiếu Thiên cũng thấy thả lỏng rất nhiều, “Không có chuyện gì!” Anh mở miệng nói.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhìn dây màu xanh trong tay anh đã đứt, chợt buông lỏng một hơi, hai người không tiếp tục nói lời vô nghĩa, vội vàng tháo bỏ bom trên người Hi Hi.
“Dẫn con đi ra ngoài!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam mở miệng.
“Cha, Hoa Hồng!” Hi Hi kêu một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Hoa Hồng, vô cùng lo lắng cho cô.
Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng một cái, “Trước con cùng mẹ ra ngoài, nơi này giao cho cha!”
Hi Hi gật đầu một cái, biết mình lúc này không thể làm gì, Lâm Tử Lam cũng nhè nhẹ gật đầu, ôm lấy Hi Hi đi ra ngoài.
Nhìn Vi An cùng Hoa Hồng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới.
Vi An vừa đánh lui Hoa Hồng, nhìn Lâm Tử Lam cùng Hi Hi chạy ra ngoài, vô cùng tức giận.
Vừa muốn chạy theo, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại vọt lên, cùng Vi An đánh nhau.
Vi An không ngờ Mặc Thiếu Thiên sẽ đánh nhau cùng mình!
Hơn nữa, nhiều chiêu rất mạnh tay!
Vi An Dĩ nhiên không phải đối thủ của mặc Thiếu Thiên, mấy chiêu xuống đều bị Mặc Thiếu Thiên đánh lại, té xuống đất.
Vi An té xuống đất, nhìn Mặc Thiếu Thiên, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn Hoa Hồng, “Cô làm sao không?”
Môi Hoa hồng trắng bệch, sắc mặt cũng không tốt lắm, nhưng vẫn như cũ lắc đầu, “Tôi không sao!”.
Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Vi An, trong tay, cũng nhiều hơn một khẩu súng. Nhắm ngay cô.
Vi An té xuống đất, nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng gợi lên nụ cười khổ sở, “Không ngờ, lúc đầu em thiếu chút nữa vì anh mà chết, hiện tại, cũng là anh phải động thủ giết chết em rồi!”
“Nói cho tôi biết, ai chỉ điểm cho cô!” Mặc Thiếu Thiên không để ý đến lời của cô, mà nhìn cô từng chữ một nói.
Khuôn mặt yêu nghiệt, thay đổi âm trầm.
Giống như tùy thời, có thể sẽ giết chết Vi An!
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Vi An cười cười, “Không có ai chỉ điểm, mình tôi muốn làm như vậy!”
“Thật sao? Cô nghĩ ra kế hoạch kín đáo như vậy? Chính cô có thể thiết kế thân phận hoàn mỹ như vậy sao?” mặc Thiếu Thiên nhìn cô nói.
Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, sắc mặt của Vi An thay đổi, sau đó mở miệng cười, “Anh đừng quên, trước kia tôi làm gì?”.
“Thật sao?” Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười lạnh “Xem ra, thật sự là tôi xem thường cô!”
Vi An té xuống đất, nhìn sắc mặt Mặc Thiếu Thiên, cảm thấy hết sức buồn cười, “Mặc Thiếu Thiên, chẳng lẽ anh đối với tôi, thật cũng chưa có một chút áy náy nào sao?”
“Cô cảm thấy, đến bây giờ, đối với cô tôi phải cảm thấy hổ thẹn sao?” mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi ngược lại.
Thấy Hi Hi đầy thương tích, anh còn có thể đau lòng vì cô ta sao?......