"Muốn thế nào?" Vi An nhìn Hoa Hồng, khóe miệng âm trầm cười, "Đương nhiên là muốn nhìn các ngươi bị hành hạ..."
"Cô —— "
"Ném khẩu súng qua đây!" Lúc này, Hoa Hồng lời còn chưa nói hết, Vi An liền mở miệng nói.
Nghe Vi An nói, Hoa Hồng nhíu mày, Hi Hi hướng Hoa Hồng lắc đầu, không được đưa!
Không được đưa!
Hoa Hồng nhìn ánh mắt của Hi Hi, nhíu mày.
"Không được đưa, Hoa Hồng, không thể đưa!" Lúc này, Hi Hi mở miệng, nhìn Hoa Hồng nói.
Nghe Hi Hi nói, Vi An bỗng nhiên ở trên người của Hi Hi đá một cước, "Câm miệng!"
Hi Hi bị đau, nhịn không được la một tiếng, Hoa Hồng nhìn, tim như bị đao cắt, "Dừng tay!"
Nghe tiếng nói đầy lo lắng của Hoa Hồng, Vi An lúc này mới ngước mắt nhìn cô, "Thế nào? Có muốn ném qua hay không?"
Hoa Hồng nhìn Vi An, hung hăng nhìn cô ta, vì không muốn cho Hi Hi chịu khổ, cô chỉ có thể đem súng trong tay, ném đến trước mặt cô ta.
Vứt đến trước mặt của Vi An, cô ta trực tiếp dùng chân đá sang một bên.
Lúc này, Hoa Hồng đứng ở nơi đó, một thân quần áo màu đen, xem ra, khí phách mười phần, cho dù dưới tình huống như thế, cô cũng không có nửa phần thua Vi An.
"Thả cậu ta ra!" Hoa Hồng nhìn cô ta nói gằng từng chữ.
Nghe Hoa Hồng nói, Vi An nở nụ cười, "Thả? Vậy thì phải xem biểu hiện của cô, cô đã nghĩ thay Lâm Tử Lam chịu đựng tất cả, như vậy tôi sẽ thành toàn cho cô!" Vi An nhìn cô âm trầm cười.
Nói xong, Vi An móc ra một con dao, ném về hướng Hoa Hồng.
"Tự đâm mình một đao!"
Nghe được Vi An nói, Hi Hi cùng Hoa Hồng đều không thể tin nhìn cô ta.
"Cô nói cái gì?" Hoa Hồng nhìn cô ta hỏi.
"Thế nào? Không nghe được? Hay giả bộ không hiểu?" Vi An nhìn cô hỏi ngược lại.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, không nghĩ tới Vi An bt như thế, thế nhưng loại hành động này của cô ta, chỉ có thể coi là người điên!
"Nếu như cô không đâm chính mình, như vậy tôi sẽ đâm nó một đao, cô có ba giây đồng hồ do dự!" Vi An mở miệng nói.
Trong lúc đó, trong tay của cô ta như trước có một con dao, Hoa Hồng không nghi ngờ lời của cô ta.
Hiện tại, cô ta đã điên rồi!
Hoa Hồng hầu như không có chút do dự nào, trực tiếp ngồi xổm người xuống, nhặt con dao lên.
Hi Hi nằm trên mặt đất, nhìn cử động Hoa Hồng, không nói ra được cảm động, thế nhưng giống nhau, cũng không nói ra được phẫn nộ.
"Không.., không được..." Hi Hi hét lên, bởi vì không có ăn uống gì, môi hơi khô, thế nhưng khóe miệng tràn ra máu, cũng rất rõ ràng.
Bé nhìn Hoa Hồng, hướng về phía cô lắc đầu.
Không được!
Không được!
Hoa Hồng nhìn Hi Hi, cuối cùng vẫn vươn tay, nhặt con dao lên!
"Hoa Hồng, không được, cô không nên bị cô ta lừa!" Hi Hi nhìn Hoa Hồng la to, dùng hết sức lực toàn thân.
Nhìn Hoa Hồng cử động, Vi An cười, xem ra, quan hệ giữa bọn họ, thực sự không bình thường.
Nếu như chỉ là đơn thuần bảo hộ Hi Hi, Hoa Hồng làm sao có thể làm được đến nước này?
Vi An không có mở miệng, chỉ là tùy ý thưởng thức cử động Hoa Hồng.
"Hoa Hồng, mặc kệ cô ta, cô ta chỉ biết nghĩ hết biện pháp hành hạ chúng ta, cho nên, không được, không được tin lời cô ta nói!"
Hi Hi nhìn Hoa Hồng, từng chữ từng chữ nói.
Không biết vì sao, bé có một loại cảm giác rất mãnh liệt, Hoa Hồng nhất định sẽ vì bé mà làm như thế!
Hoa Hồng đứng ở cách đó không xa, nhìn Hi Hi, hiện tại, mặc kệ kế tiếp Vi An còn có thể yêu cầu cô làm nhiều chuyện quá đáng hơn nữa, cô cũng phải nghe theo!
Bởi vì cô phải cứu bé!
Nếu cứu không được, cô cũng muốn kéo dài thời gian, phải chờ Mặc Thiếu Thiên đến!
Hoa Hồng không nghe lời Hi Hi nói, mà là nắm chặt con dao, nhắm ngay bụng, không chút do dự đâm vào!
Hi Hi nhìn, trong nháy mắt mở to hai mắt.
"Hoa Hồng..." Hi Hi hét một tiếng, từ dưới đất bò dậy, thế nhưng bất lực vì tay và chân còn bị cột, căn bản không nhúc nhích được, chỉ có thể ở trên mặt đất bò, giùng giằng.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, cố nén đau nhức, mặc dù vết thương này đối với cô mà nói không coi vào đâu, nhưng là hai năm trước, trong lúc thi hành nhiệm vụ, cũng sẽ không bị thương, nhưng hiện tại...
Sau khi đâm vào xong, cô liền rút ra, trực tiếp vứt trên mặt đất, nhìn Vi An, "Thế nào? Hài lòng chưa?"
Nhìn dáng vẻ Hoa Hồng, Vi An cười cười, "Xem ra, tôi đánh giá quá thấp các người..."
Hoa Hồng thế nhưng có thể vì Hi Hi nhận một dao này, thật bởi vì Hi Hi là em trai Tạp Ni sao?
Trải qua nhiều năm như vậy, Vi An không quá tin tưởng!
Nhưng là không nói nên lời gì!
"Cô quá Bt rồi, cô còn muốn thế nào nữa? Có chuyện gì cô cứ nhắm vào tôi, lòng dạ rắn rết dã man như cô, nhất định cả đời đều bị vứt bỏ!" Hi Hi nhìn Vi An hét to, lúc này nhịn không được kích thích cô ta.
Mỗi lần Hi Hi mở miệng, đều có thể kích thích được Vi An!
"Câm miệng, còn nói nữa tao lập tức giết chết mày!" Vi An hét, một cước đá vào trên người của Hi Hi.
Hoa Hồng đứng ở một bên nhìn, một tay ôm bụng, tim giống như bị đao cắt, không nói ra được đau lòng.
"Dừng tay!" Cô la lên một tiếng, thế nhưng Vi An không có ý dừng lại, một khắc kia, Hoa Hồng không có lo lắng nhiều như vậy, trực tiếp xông tới.
Vi An đá Hi Hi, một chân lại một chân, Hoa Hồng xông lên một khắc kia, cô ta đột nhiên cúi đầu, tránh thoát tập kích Hoa Hồng.
Nếu như không phải bị thương, Hoa Hồng nhất định tập kích thành công, nhưng là bởi vì bị thương, nên động tác của cô bị chậm nên Vi An tránh được.
Vi An quay đầu lại, nhìn Hoa Hồng, hai người ở một chỗ đánh nhau.
Bởi vì Hoa Hồng bị thương, Vi An mới đánh ngang sức với Hoa Hồng, Hoa Hồng nhân cơ hội đá rơi hộp điều khiển từ xa ở trong tay Vi An, thời điểm hộp điều khiển từ xa rơi xuống đất, Vi An cùng Hoa Hồng đồng thời hướng bên kia đánh tới, đều muốn cướp được cái hộp điều khiển từ xa, thế nhưng cuối cùng, Hoa Hồng vẫn là chậm vài giây, bị Vi An cướp được!
"Cô còn dám động một cái, tôi lập tức nhấn cái nút điều khiển từ xa này!" Vi An nhìn Hoa Hồng nói gằng từng chữ.
Quả thực, Hoa Hồng đứng ở nơi đó, không có cử động nữa, chỉ là bụng chảy máu, đã thẩm ướt quần áo màu đen của cô, hồng trong đên, làm cho người khác có một loại cảm giác rất mê hoặc.
Nhìn Hoa Hồng vẫn không nhúc nhích, Vi An mở miệng, "Cô đừng quên, cô bây giờ đang bị thương, nếu vẫn tiếp tục đánh, cũng không phải là đối thủ của tôi!"
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, không có mở miệng, không nói gì, nếu như không phải bị thương, Vi An tuyệt đối không phải là đối thủ của cô.
"Cô rốt cuộc muốn thế nào?" Hoa Hồng nhìn cô ta hỏi.
Kỳ thực, đáp án rất rõ ràng.
Vi An muốn hành hạ bọn họ!
"Cô bây giờ không có tư cách cùng tôi cò kè mặc cả, không phải rất muốn cứu nó sao? Ăn cái này đi!" Vi An nhìn Hoa Hồng mở miệng.
Hoa Hồng nhìn trong tay Vi An cầm cái gì đó, nhíu mày, tuy rằng cô không biết cái đó là gì, thế nhưng cô cũng biết, tuyệt đối không phải vật tốt gì!
Hoa Hồng nhìn vật trong tay Vi An, cũng không có động.
"Thế nào? Không dám ăn? Tôi cho cô biết, vật này, rất độc, ăn xong, cô có thể sống không được!" Vi An nhìn cô nói gằng từng chữ.
Hi Hi nằm trên mặt đất, nhìn Hoa Hồng, nhịn không được lắc đầu.
"Hoa Hồng, không thể ăn, không thể ăn!" Hi Hi hét.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, sau khi nghe được Hi Hi nói, quay đầu lại, nhìn Hi Hi.
Hi Hi lại hướng về phía cô lắc đầu, "Hoa Hồng, cô không phải ngu, cô biết rõ cô ta cố ý làm như thế, hiện tại mặc kệ cô làm cái gì, cô ta cũng sẽ không thả tôi!"
"Cô chạy trước, cô ta không phải là đối thủ của cô, không có cách nào bắt cô!" Hi Hi nói, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, kêu cả người đều đau.
Hoa Hồng đứng ở nơi đó, nhìn dáng vẻ Hi Hi, khóe miệng của cô nâng lên cười, "Thật ra thì, tôi còn thực sự không tin, nhiều năm như vậy, tôi không có chết khi đang thi hành nhiệm vụ, nhưng lại chết ở chỗ này!"
"Hoa Hồng!!!" Hi Hi hét to một tiếng.
Lúc này, Hoa Hồng nhìn bé, "Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ câu, chuyện của cậu, chính là chuyện của tôi, mặc kệ thế nào, tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn cậu bị thương!" Hoa Hồng nhìn Hi Hi, nói gằng từng chữ.
Hi Hi nghe, tựa như đã nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoa Hồng.
Bé lắc đầu, "Không, tôi không cần cô bảo hộ, cô đi mau, đi mau!!!"
Hoa Hồng cũng cười, không nói gì nữa, mà là nghiêng đầu.
Lúc này Hi Hi ở phía sau kêu, "Tôi không biết cô, tôi muốn tuyệt giao với cô, cô đi đi, tôi không cần cô cứu tôi!"
Nhưng mặc kệ Hi Hi kêu thế nào, Hoa Hồng cũng không có ý rời đi, lo lắng cho Hi Hi ở phía sau, nước mắt đều rơi ra!
Thấy Hoa Hồng vì mình làm được đến việc này, bé còn có thể nói cái gì?
Ngoại trừ cảm động, còn là cảm động!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn Vi An, "Vi An, tôi hiện đang cảnh cáo cô một câu, nếu như cô còn dám thương tổn đến cậu ta, tôi có thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho cô!"
Vi An chỉ cười, không nói gì thêm.
Lúc này, Hoa hồng nhìn Vi An, cuối cùng vẫn vươn tay, nhận lấy.
"Hoa Hồng, đừng!!" Hi Hi hét to một tiếng, thân thể không ngừng di chuyển đến chỗ Hoa Hồng, thử ngăn cản Hoa Hồng.
Hoa Hồng không tiếp tục do dự nữa, trực tiếp hé miệng, vừa muốn ăn, Hi Hi từ phía sau bò tới, dùng đầu đẩy Hoa Hồng một cái.
Hoa Hồng nhất thời không chú ý tới, đồ trong tay, trực tiếp rơi trên mặt đất, hơn nữa, vừa vặn rơi đến trước mặt của Hi Hi.
Nhìn cái vật kia, Hi Hi không có chút do dự nào, trực tiếp cầm lên, bỏ vào trong miệng.
Thời gian, bất quá chỉ mất mấy giây!
Hoa Hồng thấy thế, lập tức ngồi xổm xuống, nhìn Hi Hi, "Cậu làm gì đó?"
Hi Hi không nói gì, trực tiếp đem đồ vật nuốt xuống.
"Cậu làm cái gì đó? Cậu phun ra cho tôi, phun ra!" Hoa Hồng hét lên, lắc Hi Hi, thử khuyên bé phun ra, thế nhưng Hi Hi lại nuốt xuống, ngước mắt, nhìn Hoa Hồng, "Tôi sẽ không để cho cô vì tôi chịu bất kỳ thương tổn nào nữa!"
"Cậu ngu sao? Cậu biết đó là cái gì sao?" Hoa Hồng không thể tin nhìn Hi Hi quát.
Thế nào cũng không nghĩ tới, Hi Hi sẽ ăn!