Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 488: Ngược đãi Hi Hi




Chỉ cần nghĩ tới, Lâm Tử Lam cũng đã rất lo lắng..

Dường như Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn ra được lo lắng của Lâm Tử Lam, vừa muốn mở miệng, điện thoại di động Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Nhìn điện thoại di động, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên khẩn trương nhìn nhau, một giây sau Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cầm lấy điện thoại di động, "Alô......"

Lúc vừa nghe nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, chốc lát, anh mở miệng, "Tốt, tôi biết rồi!" Nói xong, cúp điện thoại.

"Thế nào?" Vừa cúp điện thoại, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, "Có phải có tin tức gì không?"

"Là Lý Thuận!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Anh ta bây giờ đang ở bệnh viện, anh lập tức qua đó một chuyến!"

Lý Thuận?

Lâm Tử Lam chau mày, biết Lý Thuận vẫn theo bảo vệ Hi Hi, tại sao lại ở trong bệnh viện?

"Em đi cùng anh!" Lâm Tử Lam lập tức đứng lên, nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.

Mặc Thiếu Thiên mới ra khỏi cửa, nghe được lời của Lâm Tử Lam, quay đầu lại nhìn cô, nhưng ngay sau đó gật đầu, "Ừ!"

Cho nên, Lâm Tử Lam cầm lấy điện thoại di động, cùng Mặc Thiếu Thiên ra cửa.

Trong bệnh viện.

Lúc Mặc Thiếu Thiên đến, Lý Thuận vừa muốn ra cửa.

"Cút ngay, để cho tôi đi ra ngoài!" Lý Thuận không nhịn được quát.

"Lão Đại, bây giờ anh không thể đi ra ngoài, anh vẫn còn bị thương!" Người kia vẫn đi theo ngăn Lý Thuận, không để cho anh ta đi.

"Hiện tại nhất định tôi phải đi ra ngoài!" Lý Thuận nhìn họ, dáng vẻ kia, rất có thể, ngươi muốn ngăn ta, ta giết ngươi.

"Nhưng là......"

"Cút ngay!" Vừa nói, Lý Thuận lập tức đẩy những người đó vừa muốn đi ra ngoài, cũng vào lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến.

Lúc nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên, Lý Thuận sửng sốt.

Mặc dù bảo vệ Hi Hi không phải là do Mặc Thiếu Thiên ra lệnh, nhưng là anh chính là cha của Hi Hi, thấy Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, có chút ngượng ngùng.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn anh, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh, không nói chuyện.

Mấy phút sau.

Gian phòng yên tĩnh lại.

Đám người họ đều đi ra ngoài, chỉ còn lại Mặc Thiếu Thiên, còn có Lâm Tử Lam.

Lý Thuận bị thương, mặc dù không nghiêm trọng như vậy, nhưng nhìn ra, cả người anh ta có chút kích động.

Dù sao không bảo vệ tốt Hi Hi, Lý Thuận cũng tự trách bản thân mình.

"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!?" Lâm Tử Lam nhìn Lý Thuận nhanh chóng hỏi.

"Tôi cũng không biết, ngày đó tôi cùng Hi Hi đang đi đến buổi lễ, cô ta nửa đường xuất hiện, tập kích tôi, sau đó mang Hi Hi đi!" Lý Thuận nói.

Đối với Vi An, hoàn toàn không phòng bị.

Bởi vì anh ta đối với Vi An không biết một tý gì, không nghĩ tới, thế nhưng Vi An có thân thủ tốt như vậy, cho nên mới bị tập kích.

Thật ra thì cho dù có biết, đánh nhau, anh ta cũng chưa hẳn là đối thủ của Vi An.

Nghe lời Lý Thuận nói, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam không được tốt lắm, "Anh có biết cô ta đem Hi Hi đến nơi nào không?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Lý Thuận lắc đầu, "Lúc ấy chúng tôi đang lái xe, thiếu chút nữa đụng vào cô ta, nên đưa cô ta đi bệnh viện, ở trên xe thì bị cô ta tập kích, sau cô ta bỏ tôi lại!"

Nghe Lý Thuận nói..., sắc mặt Mặc Thiếu Thiên âm trầm, làm như vậy, thần không biết quỷ không hay, căn bản không dễ dàng bị phát hiện.

Chỉ là, trong nháy mắt, Mặc Thiếu Thiên nhớ tới điều gì, nhìn Lý Thuận, "Chính là chiếc xe thể thao màu đỏ của anh sao?"

"Ừ!" Lý Thuận gật đầu.

"Gặp chuyện không may ở đâu?"

"Phố Thanh Vân!"

Vừa nói xong điều này, Mặc Thiếu Thiên lập tức đứng dậy, cầm lấy điện thoại di động lập tức gọi cho Vân Dục.

"Vân Dục, lập tức tra các máy quay ngày hôm qua ở phố Thanh Vân, tra bảng số xe, 3358!"

"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, nói xong trực tiếp dập máy.

Lúc này, Lý Thuận ngồi ở đó, nhìn Mặc Thiếu Thiên, không nghĩ tới anh ngay cả bảng số xe của mình đều nhớ được.

Nhưng không thể phủ nhận, biện pháp này không tệ.

Ít nhất trước mắt, đây là một biện pháp!

Sau khi cúp điện thoại, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Đi!"

Lâm Tử Lam gật đầu, hiểu được ý Mặc Thiếu Thiên.

Vừa muốn đi, lúc này Lý Thuận cũng đứng lên, "Tôi cũng muốn đi!"

Nghe Lý Thuận nói..., Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đều lo lắng nhìn anh, Lý Thuận rất kiên định lắc đầu, "Tôi không sao!"

Cuối cùng, để cho Lý Thuận đi theo.

Dù sao, coi như để cho anh ta ở trong bệnh viện đợi, anh ta sợ không thể an tâm.

Đơn giản cùng đi.

Mặc Thiếu Thiên lái xe, Lâm Tử Lam ngồi ở bên cạnh, Lý Thuận ngồi ở phía sau, dọc đường đi, ba người đều rất khẩn trương, không có mở miệng nói chuyện.

Đúng lúc ấy, điện thoại di động của Mặc Thiếu Thiên vang lên.

Thấy số của Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhấn nút trả lời.

"Nói!"

"Tìm được rồi!" Vân Dục nói.

Bởi vì mở loa ngoài, trong xe Lâm Tử Lam cùng Lý Thuận đang nghe lời của Vân Dục nói, hai người đều trở nên căng thẳng.

Phải biết rằng, ba chữ kia, đối với bọn họ mà nói, quả thực chính là một tia hi vọng.

"Ở nơi nào?"

"Tôi đem tuyến đường phát đến điện thoại di động của cậu, cậu có thể đi theo tuyến đường đó!" Vân Dục nói.

"Tốt!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp nhìn qua điện thoại.

Cùng lúc đó, điện thoại di động của anh vừa phát ra âm thanh, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp cầm lấy điện thoại di động mở ra, phía trên hiện ra một điểm đỏ, một đường màu lam.

Lúc nhìn thấy tuyến đường, Mặc Thiếu Thiên không nói hai lời, trực tiếp tăng tốc độ hướng đến mục đích kia.

Lâm Tử Lam ngồi một bên, tâm tư rối loạn, như ngồi trên bàn chông, hận không thể trong nháy mắt đi đến chỗ kia.

Đại khái đi khoảng bốn mươi phút, mới tới chỗ đó.

Chỉ là, có thể nhận thấy, đã ra khỏi nội thành, chỗ này, hoang tàn vắng vẻ.

Từ xa nhìn lại, căn bản không thấy có người.

Nhưng chỉ có một chiếc xe màu đỏ, dừng ở cách đó không xa.

"Ở nơi này!" Lý Thuận lên tiếng, cho nên, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp dừng xe lại, ba người đẩy cửa xe ra đi xuống.

Không nói hai lời hướng về phía xe đi tới.

Nhưng là đến trước mặt mới phát hiện, xe đã hư.

Mà ở trong xe, căn bản không có bất cứ người nào.

Lâm Tử Lam đi tới, trực tiếp chạy đến trước xe, dường như nghĩ tìm được một chút tin tức của Hi Hi, nhưng trừ xe, không có chút gì cả.

Hiển nhiên, lần này là bị đập hư, một chiếc xe tốt như vậy, nếu như không phải bị hư..., nhất định sẽ bị người khác phát hiện.

"Xem ra, bọn họ là đã tới nơi này!" Lý Thuận mở miệng.

Xe hư anh không đau lòng, bây giờ lại lần nữa mất đi tin tức của Hi Hi.

Vốn là có một chút hi vọng, nhưng bây giờ lại không có hi vọng.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn xung quanh, đích thực là hoang tàn vắng vẻ.

Là anh biết mọi chuyện không có thuận lợi như vậy, nhưng là cho dù thế nào, anh cũng không hối hận chạy đến đây một chuyến!

Có một chút hi vọng, anh cũng sẽ không vứt bỏ!

Lúc này, ba người nhìn xung quanh.

Cũng không bỏ đi mà ở nơi này tìm một vòng, nhưng không có chút dấu vết nào, xem ra, Diệp An Nhiên đã sớm nghĩ tới, đã xử lý dấu vết.

"Dám đem xe đi trắng trợn như vậy, cô ta nhất định sẽ không ở gần nơi này!" Lâm Tử Lam nói.

Cho dù, không muốn thừa nhận sự thật này, cũng phải thừa nhận.

Mặc Thiếu Thiên cũng đồng ý lời Lâm Tử Lam nói, nhưng đến bây giờ, chẳng khác nào, tin tức lần nữa bị chặt đứt.

Nghĩ đến điều này, Mặc Thiếu Thiên cũng cảm thấy nặng nề, hận không đem được Vi An trực tiếp giết đi!

Đến trưa, ba người ở vùng lân cận tìm thật lâu, không có bất kỳ tin tức nào, lúc này mới trở về.

Mà bên kia.

Trong một tầng hầm âm u, Hi Hi bị trói ở trên giá gỗ, hôn mê một ngày một đêm, lúc này mới nửa tỉnh lại.

Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy một người phụ nữ đi đến, đầu của bé rất nặng, mí mắt cũng rất nặng, căn bản nhìn không rõ lắm, nhưng loáng thoáng có thể thấy người đàn bà kia bất kể là vóc người, hay là mặt, đều rất giống Lâm Tử Lam.

"Mẹ, mẹ......" Hi Hi yếu ớt mở miệng, nhưng giọng nói phát ra còn không bằng con muỗi.

Nhưng mà, Vi An đi đến, trên đỉnh đầu đội một cái mũ, đi tới, cô trực tiếp tháo mũ xuống, ném qua một bên.

Ngước mắt nhìn Hi Hi, Vi An cảm thấy tức giận không lý do.

Hiện tại phía ngoài khắp nơi đều có người tìm cô, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên thế nhưng tuyệt tình như vậy, phái nhiều người thế này đi tìm cô!

Nghĩ tới đây, Vi An tức giận, không khỏi mà đến.

Ngước mắt, nhìn Hi Hi, gương mặt này, càng xem càng giống Mặc Thiếu Thiên, hơn nữa, thấy Hi Hi sẽ nghĩ đến Lâm Tử Lam, càng xem càng tức giận, một giây sau, Vi An cầm lấy thau nước bên cạnh, tạt thẳng vào người Hi Hi.

Vừa lúc tạt nước vào mặt Hi Hi.

Cảm thấy trên mặt đầy lạnh lẽo, Hi Hi lúc này mới mê man một chút, từ từ mở mắt.

Thấy người trước mặt thì lúc này Hi Hi mới nhíu mày.

Thấy Hi Hi nhìn mình, Vi An nhếch miệng cười lạnh, “Rốt cuộc đã tỉnh rồi hả?”

Nhìn Vi An, Hi Hi lúc này mới nhớ lại ngày đó gặp chuyện không may, lập tức trợn to hai mắt, nhìn Vi An, “Cô đã làm gì mẹ tôi?”

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Hi Hi, Vi An không tiếp tục đánh mà nói, “Bây giờ tốt nhất là cậu nên tự lo lắng cho bản thân mình đi!”

Hi Hi liều mạng, nhìn cô, "Rốt cuộc cô muốn làm gì mẹ tôi?” Hi Hi càng gấp gáp, Vi An thì càng vui mừng.

Nhìn bé, miệng nhếch lên cười, “Cậu đoán xem!”

Nhìn dáng vẻ Vi An cười, Hi Hi hận không thoát ra được, hung hăng đánh cô một trận, “Cô rốt cuộc đã làm gì mẹ tôi? Cô dám động vào mẹ tôi, tôi đem cô chặt làm trăm mảnh!” Hi Hi cắn răng nghiến lợi nói.

Người phụ nữ trước mặt, bé hết sức khẳng định, cô ta chính là người lần trước tập kích mẹ.

Nghe Hi Hi uy hiếp, Vi An càng thêm hưng phấn, “Thật sao? Vậy bây giờ cậu đem tôi chặt làm trăm mảnh à?”

“A, quên nói cho cậu biết, mẹ cậu trúng đạn, hiện tại nằm ở trong bệnh viện, chưa biết sống chết......” Vi An nhìn Hi Hi, cố ý nói như vậy, chính là kích động Hi Hi, nhìn bé phản ứng.

Quả nhiên, nghe được lời Vi An nói, một khắc kia Hi Hi tin, nhìn Vi An, toàn thân Hi Hi giãy giụa, “Đáng chết, tôi sẽ giết chết cô, tôi sẽ giết chết cô......”

Nhìn dáng vẻ Hi Hi tràn đầy hận ý, Vi An nở nụ cười, “Muốn giết tôi, vậy xem cậu có bản lĩnh hay không!”

“Đáng chết, tôi nhất định sẽ giết cô!” Hi Hi giãy giụa, mắt trừng lớn, mặt cũng đỏ lên.

Nhìn Hi Hi giãy giụa, Vi An ở một bên cười, hình như đang thưởng thức sự tức giận của bé.

Rốt cuộc, thật lâu sau, Hi Hi không còn sức lực, lúc này mới ngừng lại.

Vi An ở một bên nhìn, “Thế nào? Mệt mỏi? Không phải muốn giết tôi sao? Tới đây!”

Nghe thấy lời nói của Vi An, ánh mắt Hi Hi hung hăng nhìn cô ta chằm chằm, đã nghĩ kỹ, nếu như có thể còn sống để rời đi, bé nhất định sẽ giết cô ta!

Nhìn Hi Hi tràn đầy hận ý nhìn cô chằm chằm, Vi An cắn răng nghiến lợi nhìn bé, “Tôi cho cậu biết, cậu tốt nhất an phận cho tôi, nếu không, tôi cho cậu chôn theo mẹ cậu!”

Hi Hi nhìn Vi An, không để ý tới cô ta.

Đúng lúc ấy, bên ngoài chợt vang lên tiếng động, Vi An giống như chim sợ ná, lập tức đi ra cửa, thông qua khe cửa nhìn bên ngoài, nhìn ra, mặt của sắc mặt cô ta rất nặng nề.

Theo dõi cử động của cô ta, Hi Hi nhếch miệng lên cười lạnh, “Như thế nào? Bị truy nã rồi sao?”

Nhìn bên ngoài không có gì khác thường, Vi An lúc này mới nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn bé, “Câm miệng!”

“Có muốn tôi đoán một chút hay không, hiện tại bao nhiêu tổ chức truy nã cô?” Hi Hi hỏi.

Sắc mặt của Vi An không tốt.

“Cửa ngục?”

“Hợp Tung?”

“Liên doanh?”

Hi Hi lập tức nói ra ba bang phái.

Nghe được lời Hi Hi nói, Vi An không thể tưởng tượng nổi nhìn bé, sau đó lâm vào trầm tư.

Thì ra là còn có người của Hợp Tung. Nhưng là, cô không có đắc tội với người của Hợp Tung, tại sao người của Hợp Tung cũng truy nã cô?

Cho đến trước mắt, Vi An không biết thân phận của Hi Hi, không biết, bắt Hi Hi, cô đã đắc tội toàn thế giới!

Vi An nhìn Hi Hi, đi tới, “Chuyện này cùng Hợp Tung có quan hệ gì?”

Nhìn dáng vẻ Vi An lo sợ, khóe miệng Hi Hi lạnh lùng nâng lên nở nụ cười, nhưng không định trả lời cô vấn đề này.

“Trả lời tôi!” Vi An nhìn bé từng chữ một ra lệnh.

Hi Hi dời tầm mắt, nhìn về phía nơi khác.

Nhìn bộ dạng Hi Hi, Vi An càng thêm tức giận, vươn tay, giữ cằm của bé, ép bé nhìn thẳng mình, “Nói hay không?”

Hi Hi tiếp tục không để ý tới cô ta, chính là cố ý để cho cô ta nôn nóng, tức giận!

Nhìn dáng vẻ Hi Hi quật cường, khuôn mặt căm hận của Vi An cũng thay đổi vặn vẹo.

“Không nói phải không?”

Hi Hi tiếp tục không để ý tới.

“Được, đến lúc đó tôi muốn xem, miệng của cậu có thể không nói hay không!” Nói xong, Vi An vừa nhìn, từ trên bàn cầm lên một cây roi đi tới.

“Pằng” một tiếng, không có bất kỳ ý thức, Vi An trực tiếp quất một roi vào người của Hi Hi.

“A!” Hi Hi không nhịn được, kêu lên.

Nghe Hi Hi hét, khóe miệng Vi An lạnh lùng nâng lên.

“Tôi xem miệng của cậu có thể cứng tới khi nào!” Nói xong, Vi An đánh một roi vào người của Hi Hi.

Hi Hi đau đớn nắm chặt tay lại, nhưng nói, từ nhỏ đến lớn bé đều được ăn sung mặc sướng, mặc dù lúc còn rất nhỏ bắt đầu học nấu cơm, nhưng Lâm Tử Lam lại không để cho bé chịu một chút thua thiệt, hiện tại, Vi An từng roi một quất vào người của bé, Hi Hi đau đớn kêu lên.

“Nói hay không, nói hay không?” Vi An vừa đánh, vừa kêu.

“Thế nào? Cô sợ sao? Cô cảm thấy hiện tại, còn trốn được sao?” Hi Hi cắn răng, nhìn cô ta nói gằn từng chữ, trong lời nói còn mang theo châm chọc.

Phải biết, đắc tội nhiều tổ chức như vậy, thì đồng nghĩa với, cô ta không cách nào ở trên thế giới này, trừ phi, cô ta lại lần nữa đi sửa khuôn mặt, sửa đến mức người khác cũng không nhận ra lúc này mới có thể!

Nghe lời Hi Hi nói, Vi An tức giận, lúc đứa bé này quật cường, giống Lâm Tử Lam như đúc, giống nhau làm cho người ta chán ghét!

“Được, tôi xem là miệng của cậu cứng, hay là roi của tôi cứng!” Nói xong, Vi An không tiếp tục nói lời vô nghĩa, quất roi vào người của Hi Hi.

Rất nhanh, trên người của Hi Hi toàn là vệt máu đỏ, ngay cả trên mặt cũng có một vệt rất dài.

Vi An cho là, Hi Hi sẽ không chịu đau nổi, nhưng không ngờ, sau đó, Hi Hi không kêu la một tiếng, cho dù bị thương, đau đến mức nào bé cũng chỉ nắm chặt tay chịu đựng, đau đến nỗi bé tưởng như cắn đứt đầu lưỡi của mình, nhưng bé cũng không phát ra tiếng.

Bé càng như thế, Vi An càng đánh mạnh hơn.

Tất cả không thoải mái, tất cả hận, toàn bộ đều phát tiết trên người của Hi Hi, dường như, còn giống như nghiện, hận không được, cứ như vậy đánh chết Hi Hi.

Hi Hi nhắm mắt lại, nắm chặt quả đấm, toàn thân căng cứng lên, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, bé muốn tiếp tục sống, tiếp tục sống!

Nhìn dáng vẻ Hi Hi không chịu mở miệng, dường như Vi An nhớ tới điều gì, ngưng đánh bé, đi tới một bên, cầm điện thoại di động lên, để quay phim.

Hi Hi thấy không có động tĩnh, liền mở mắt, ngay khi thấy Vi An cầm điện thoại di động lên chụp bé, bé mới cả kinh.

“Cô làm gì đấy?” Hi Hi nhìn anh hỏi.

Vi An cũng giống vậy không trả lời bé, mà tìm một chỗ có góc độ có thể quay phim được bé, để điện thoại ở bên trong cái kia.

Lần này, Hi Hi mới hiểu được cách Vi An làm, muốn quay phim lại dáng vẻ của bé!

Quả nhiên, không đợi Hi Hi mở miệng, Vi An lần nữa đi tới quất roi vào người của bé.

Hi Hi đau đớn tột độ, nhưng là nghĩ đến có điện thoại di động đang quay mình, bé chỉ có thể quay mặt đi, cố gắng chịu đựng nỗi đau đớn không người thường nào chịu nổi.

Nhìn Hi Hi không kêu la, Vi An đánh càng thêm mạnh, từng roi đánh xuống dường như trút hết sức lực.

Hi Hi đau đớn nắm đấm, thân thể căng cứng, có lúc đau đến mức thân thể run rẩy, nhưng mặc dù như vậy, bé cũng không mở miệng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Vi An mệt mỏi, đánh chán, nhìn Hi Hi vẫn không chịu mở miệng, cô vứt bỏ roi, quay lại hướng vừa rồi.

Nhìn đoạn phim đáng sợ, Vi An lưu lại, tắt điện thoại di động

Lúc này, lần nữa đi tới trước mặt Hi Hi, nhìn bé, “Còn không chịu mở miệng thật sao?”

Hi Hi bị trói, cả người đều là vết máu loang lổ, trên mặt, trên cổ, ngay cả trên lỗ tai tất cả đều là vết máu.

Hi Hi cứ như vậy nghiêng đầu, nhắm mắt lại, không biết còn tưởng bị thương ngất đi, cố ý không mở mắt.

Vi An nhìn dáng vẻ bé quật cường, vào giờ phút này, cực kỳ giống Mặc Thiếu Thiên.

Một khắc kia, lòng Vi An đau nhói.

“Không biết đoạn phim này, cha mẹ cậu nhìn thấy, sẽ phản ứng thế nào!” Vi An một chữ một mở miệng nói.

Nghe thế, cả thân thể Hi Hi không khỏi co rúm một chút, từ từ mở mắt, nhìn Vi An, “Cho mẹ tôi nhìn?”

Nghe lời nói Hi Hi, lúc này Vi An mới ý thức được mình nói gì, sững sờ.

Hi Hi nhìn nét mặt Vi An, đáy lòng dâng lên ý nghĩ, “Mẹ tôi không có việc gì có đúng không?” Nhìn Vi An hỏi.

“Ai nói!” Vi An theo bản năng phủ nhận.

“Nét mặt của cô nói cho tôi biết, mẹ tôi không có việc gì có đúng hay không!?” Hi Hi nhìn cô ta khẩn trương hỏi.

“Ai nói, cô ta bây giờ đang ở trong bệnh viện, hơn nữa, sắp chết!” Vi An đặc biệt cường điệu một câu.