Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 467: Dục cầu không thỏa là gì? (Dục vọng chưa được thỏa mãn)




Cả buổi chiều, Lâm Tử Lam đều bị vây trong cái trạng thái khó chịu này, rất muốn biết người kia là ai, mãi cho đến sau khi tan tầm, Lâm Tử Lam mới ngừng suy tư.

Chợt nhớ tới cuộc điện thoại của Hi Hi, muốn cô cùng Mặc Thiếu Thiên quay về Mặc gia, nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam mới đứng dậy hướng văn phòng Mặc Thiếu Thiên đi đến.

Vừa lúc Lâm Tử Lam đến văn phòng Mặc Thiếu Thiên, Vi An đã ở trong, nghe thoáng qua như đang báo cáo công việc.

Nhìn thấy Lâm Tử Lam tiến vào, Vi An không có ý định dừng lại mà vẫn tiếp tục báo cáo.

Mặc Thiếu Thiên thấy Lâm Tử Lam, nở một nụ cười với cô, ý bảo cô đợi anh, Lâm Tử Lam gật đầu, vì thế, xoay người đi ra ngoài, ngồi trên sô pha ở bên ngoài chờ.

Nhìn lướt qua tờ báo, rất nhanh, mười mấy phút đồng hồ trôi qua.

Mặc Thiếu Thiên vừa ra khỏi văn phòng, hướng phía Lâm Tử Lam đi tới, "Anh muốn em ở bên trong chờ, như thế nào mà em lại ngồi ở bên ngoài? Đợi lâu không?"

Nghe thấy giọng nói ôn hòa của anh, Lâm Tử Lam mỉm cười, "Hai người đang làm việc, em không tiện quấy rầy nên ở chỗ này đợi!" Lâm Tử Lam nói.

Nghe câu nói của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên vươn tay nhéo cằm cô, dáng vẻ đầy cưng chiều "Em là người phụ nữ của anh, có cái gì mà không tiện, hửm!?"

Lâm Tử Lam cười một tiếng, "Vạn nhất tiết lộ điều gì cơ mật, em chính là đối tượng bị nghi ngờ đầu tiên!" Lâm Tử Lam cười nói.

"Ai dám? Anh ở nơi này, ai dám hoài nghi em?" Mặc Thiếu Thiên cưng chiều nhìn Lâm Tử Lam.

Nghe vậy, khóe miệng Lâm Tử Lam gợi lên một chút cười yếu ớt, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cùng Mặc Thiếu Thiên tin tưởng lẫn nhau, nghiễm nhiên trở thành một 'chính mình' khác.

Sự tin tưởng này, bất luận ai cũng không thể làm lung lay.

Lúc này, Tử Lam ngước mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy nét mặt Vi An, cô ta đứng ở nơi đó, tuy rằng khóe miệng mang theo nụ cười, nhưng Lâm Tử Lam có thể nhận ra, tâm tình của cô ta không giống vậy.

Vi An thần trí thoảng qua, ngước mắt trong lúc vô tình chạm đến phải ánh mắt của Lâm Tử Lam, cô cười đi tới, "Lâm tiểu thư, thật xin lỗi, vừa rồi bởi vì có việc rất quan trọng cần phải báo cáo, nên tôi không dừng lại, đây là thói quen của tôi, xin lỗi!" Vi An xin lỗi.

Nghe lời Vi An nói, Lâm Tử Lam cười cười, "Không có, cô rất chuyên nghiệp, dù sao tôi cũng không có việc gì, là tôi đến đã quấy rầy đến hai người mới đúng!" Lâm Tử Lam cũng không chút tức giận nói.

Nghe xong lời hai người nói, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Tốt lắm, không có chuyện gì có thể đi rồi, bảo bối còn đang chờ chúng ta tại Mặc gia!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam nghiêng đầu nhìn anh, "Bảo bối đã nói với anh?"

"Ừ, vừa mới gọi điện thoại, đi thôi!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam gật đầu.

Lúc này, Vi An đứng ở đó, nhìn dáng vẻ hai người tình cảm yêu thương, khóe miệng mỉm cười cứng ngắc, vừa lúc tầm mắt của hai người nhìn qua, Vi An lập tức mỉm cười, "Tôi không quấy rầy hai người, tôi đi trước để thu thập tư liệu!" Vi An mở miệng nói.

"Không có việc gì thì tan việc sớm một chút!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.

Vi An gật đầu, "Tôi biết!"

Vì thế, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Đi thôi!"

Lâm Tử Lam cũng không nói gì, đi theo Mặc Thiếu Thiên.

Hai người đi không bao xa, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Xem ra Vi An tiểu thư thích ứng vô cùng mau!" Lâm Tử Lam mở miệng nói.

Nghe thế, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi chút ý cười, cũng không nói gì, nắm tay Lâm Tử Lam đi.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên cười, Lâm Tử Lam cũng không còn nói thêm cái gì, dù sao cũng không có chứng cớ, vẫn là nhìn lại rồi nói sau.

Mà phía sau, Vi An đứng ở xa xa, nhìn bóng lưng bọn họ, hai tay nắm chặt lại, con ngươi trong suốt kia cũng trở nên đục ngầu......

Rất nhanh, bọn họ đã đến Mặc gia.

Cho dù miệng Mặc Thiếu Thiên nói trăm ngàn lần không nghĩ đến việc quay về Mặc gia, nhưng từ khi quan hệ Hi Hi cùng Mặc lão tốt hơn, Mặc Thiếu Thiên cũng đã không còn bài xích như trước.

Mới vừa vào cửa, quản gia nhìn thấy bọn họ, "Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người đã trở lại?"

"Ừ, cha tôi đâu!?" Mặc Thiếu Thiên tùy ý mở miệng hỏi.

"Ở trên lầu, cùng hai vị tiểu thiếu gia đang chơi đùa!" Quản gia nói.

Nghe thấy điều này, Mặc Thiếu Thiên cau mày lại, Lâm Tử Lam cũng nhìn Mặc Thiếu Thiên, vì thế, hai người cũng cảm thấy kỳ quái đi lên lầu.

Mới vừa đi tới cửa thư phòng của Mặc lão, chợt nghe thấy tiếng nói từ bên trong truyền ra.

"Là như thế này, như vậy!" Giọng nói Hi Hi truyền ra trước.

"Đúng vậy, là như thế này!" Giọng nói Mặc lão buồn bực truyền ra.

"Trước tiên đánh bên phải, rồi mới đánh bên trái!" Hi Hi vội vàng nói, "Ai da, ngốc hết biết!" Giọng nói Hi Hi hết sức bất đắc dĩ.

"Tiểu tử thối, cháu kiên nhẫn một chút được không!" Mặc lão nói, "Dám nói ông ngốc, lúc ông còn trẻ còn chưa có cháu!" Mặc lão gào thét nói.

Mặc dù là gào thét, nhưng là nghe ra, Mặc lão vẫn là thập phần yêu thương Hi Hi.

"Đúng vậy, lúc ông còn nhỏ, càng không hơn cháu đâu!" Hi Hi không chịu thua, nói thêm một câu.

Nghe thấy thế, lập tức truyền đến tiếng cười của Mặc Vũ.

Lúc này, Mặc lão ngẩng đầu liếc mắt nhìn bé một cái, "Không cho phép cười, mau làm bài tập!"

Vì thế Mặc Vũ vội vàng cúi đầu làm bài tập.

Lúc này, Mặc lão nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, "Tiểu tử thối, cháu mạnh miệng có phải hay không? Ông cho cháu biết, đến khi ông lên cơn đau tim, do cháu phụ trách!" Vì thế, Mặc lão đứng dậy, uy hiếp.

Nghe thế, Hi Hi lập tức chịu thua, "Được được được, là cháu sai rồi còn không được sao!" Hi Hi nhận sai.

"Này không sai biệt lắm!" Mặc lão than thở một tiếng, ánh mắt tiếp tục xem trên máy vi tính, nhưng nét mặt lại vô cùng thỏa mãn.

Ngoài cửa không ai để ý, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đứng ở cửa, nhìn thấy màn này, ông cháu ba người, rất là hòa hợp.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, khóe miệng cười yếu ớt, ánh mắt nhìn hướng Mặc Thiếu Thiên, thấy ánh mắt của anh sâu thêm.

Nhớ tới nhiều chuyện lúc trước Mặc Thiếu Thiên trải qua, giờ khắc này, dường như Lâm Tử Lam có thể cảm nhận được tâm tình Mặc Thiếu Thiên, lúc còn nhỏ, anh khao khát cha có thể làm bạn chơi đùa cùng anh đến cỡ nào......

Nghĩ đến đây, Lâm Tử Lam như hiểu được tâm tình Mặc Thiếu Thiên, vươn tay ra nắm lấy tay anh.

Cả người Mặc Thiếu Thiên cả kinh, phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam cũng nhìn anh mỉm cười, giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên lại xoay người đi ra, Lâm Tử Lam cũng rời theo.

Bên trong, Mặc Thiếu Thiên trở lại phòng, trực tiếp nằm ở trên giường, Tử Lam đi qua, nhìn anh, nhịn cười mở miệng, "Mặc tổng, anh đừng nói với em là anh đang ghen!"

Nghe lời Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên đứng dậy trực tiếp ôm lấy Lâm Tử Lam, một tay giữ lấy gáy của cô, tà mị trước mặt cô lớn giọng, "Em làm chuyện gì để cho anh ghen sao?"

Nghe xong lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam cũng không có né tránh, mà là nhìn anh, "Anh biết em nói không phải có ý này!"

"Vậy em nói là có ý tứ gì?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.

Lâm Tử Lam cũng không quanh co lòng vòng, mà trực tiếp mở miệng, "Nhìn Mặc lão cùng bảo bối, Mặc Vũ ở trong phòng, có phải là đang ghen tỵ hay không?" Lâm Tử Lam hỏi.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên buông cô ra, "Nói đùa, anh ghen cái gì!"

"Không có? Anh xác định sao?" Lâm Tử Lam sát vào anh, nhìn anh hỏi.

Nghe lời của cô, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang nhìn cô, "Xem ra là em muốn anh chặn cái miệng nói nhiều của em lại!" Vừa lúc Mặc Thiếu Thiên tiếp cận, Lâm Tử Lam vội cản lại, "Mặc tiên sinh, mời anh nói thẳng vào vấn đề, không cần đánh trống lảng!"

Thấy hành động của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên lười biếng cúi đầu nhìn cô, "Không có, anh ghen cái gì, anh mới không lạ gì!"

Nghe thế, Lâm Tử Lam nở nụ cười.

"Cười cái gì?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi.

"Cười anh miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo!" Lâm Tử Lam chắc chắn nói, nhìn ra, Mặc Thiếu Thiên kỳ thật cũng thực khát vọng được chú ý đến, được Mặc lão quan tâm cùng yêu thương, nhưng là bất đắc dĩ, hai người tính tình quá giống nhau, cũng sẽ không biểu đạt cảm xúc ra với nhau, cho nên vừa mới thấy mặt liền đối chọi gay gắt.

Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên trực tiếp phủ nhận, "Anh không có!"

"Mặc tiên sinh, người khác có lẽ không biết, nhưng em hiểu quá rõ anh!" Nói xong, Lâm Tử Lam vươn tay ôm lấy eo Mặc Thiếu Thiên, "Thật ra cái này cũng không có gì là mất mặt, anh có thừa nhận thì em cũng sẽ không cười nhạo anh!"

Cảm nhận được động tác của Lâm Tử Lam, con ngươi Mặc Thiếu Thiên hơi híp lại, "Em như vậy là hiểu rõ anh? Được!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, khóe miệng gợi lên một chút mị hoặc cười.

Lâm Tử Lam nghĩ nghĩ, gật đầu lia lịa.

"Vậy em biết anh hiện đang muốn làm gì sao?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng lộ ra nụ cười vô lại.

Nhìn thấy nụ cười kia, Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên không có ý tốt gì, nhưng cô vẫn làm ra dáng vẻ không biết gì, nhịn cười rồi lắc đầu.

"Anh hiện tại muốn ăn em!" Nói xong, tay Mặc Thiếu Thiên hướng về phía Lâm Tử Lam với tới.

Lâm Tử Lam cười, "Không cần náo loạn, muốn như thế này xuống ăn cơm!”

"Có thể tối nay ăn!" Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó trực tiếp đem Lâm Tử Lam đặt ở trên giường.

Mặc Thiếu Thiên mà đã muốn, Lâm Tử Lam làm thế nào cũng không ngăn cản được, lại cảm thấy hết sức buồn cười, "Mặc Thiếu Thiên, như thế này sẽ có người vào!"

"Sẽ không!"

Nhìn Mặc Thiếu Thiên đưa tay ra, Lâm Tử Lam cười, "Mặc tiên sinh, anh thế này xem như là do thẹn quá thành giận sao?"

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên dừng lại, nhìn Lâm Tử Lam, "Anh vì sao mà giận?"

"Là em nói trúng tim đen của anh, cho nên anh mới như vậy!" Tử Lam nói, "Chỉ là, bảo bối so với anh đáng yêu hơn, co được dãn được, có thể làm Mặc lão thích, cũng là do bảo bối có bản lĩnh, Mặc tiên sinh, anh cũng đừng ghen tỵ!"

Nghe xong lời Lâm Tử Lam nói, khuôn mặt Mặc Thiếu Thiên co rúm lại, lập tức cúi người, trực tiếp đem hai tay Lâm Tử Lam để trên đầu, "Lâm tiểu thư, xem ra, em thật sự rất hiểu anh!"

Nói đến cái này, khóe miệng Lâm Tử Lam lộ ra một chút cười, "Bình thường thôi!"

"Chỉ có điều, anh cũng phải nói cho em, bảo bối là con của anh, anh không ăn giấm, anh chỉ tức giận là, ông ta dựa vào cái gì muốn nhận bảo bối liền nhận, nghĩ không nhận là không nhận, anh tức giận là vì điều này!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Anh xác định một chút, giấm anh cũng không ăn sao?" Lâm Tử Lam hỏi lại.

Nhìn bộ dáng Lâm Tử Lam kiên trì, Mặc Thiếu Thiên chau mày, "Từ nay về sau, anh chỉ ăn giấm của em!" Nói xong, anh cúi người, hướng về phía đôi môi của Lâm Tử Lam hung hăng hôn lên.

Vừa lúc Mặc Thiếu Thiên hôn, Lâm Tử Lam nhân cơ hội nhẹ nhàng cắn môi Mặc Thiếu Thiên một cái, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, đứng dậy, ánh mắt thâm u nhìn Lâm Tử Lam, "Em cắn anh?"

Lâm Tử Lam cười, "Là vì em muốn nhắc nhở anh, vẫn là không nên động dục!"

Nghe xong, Mặc Thiếu Thiên cũng không thua, "Thế nhưng anh vẫn muốn em!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cúi người, hướng môi Lâm Tử Lam mà hôn.

Lâm Tử Lam giãy dụa, "Mặc Thiếu Thiên, không cần náo loạn, sẽ phải xuống ăn cơm ngay!"

"Anh ăn em trước rồi tính sau!"

Lâm Tử Lam, "....."

Đang lúc hai người đang náo nhiệt thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, "Cha, mẹ, hai người tới rồi sao?"

Đẩy cửa vào, thấy cảnh ở trên giường.

Hi Hi nháy mắt sững sờ ở tại chỗ, thôi xong rồi, lại phá hư "chuyện tốt" của cha!

Hi Hi vừa định lui ra ngoài, Mặc Vũ cũng theo sau tới đây, "Chú, thím……"

Vào cửa, cũng ngẩn người tại đó.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên ở trên giường, nhất là Mặc Thiếu Thiên, vừa có một chút cảm giác, đã bị Hi Hi xông vào cắt đứt, cái loại cảm giác này, không ngôn ngữ nào có thể diễn tả!

Quay đầu, nhìn Hi Hi, ánh mắt u oán, hận không thể đem Hi Hi đưa đi cách xa vạn dặm.

"Bảo bối, cha kiếp trước thật sự là đã mắc nợ con a a a!" Mặc Thiếu Thiên nhịn không được muốn phát điên!

Lâm Tử Lam bên cạnh cười, lập tức đẩy Mặc Thiếu Thiên ra từ trên giường ngồi dậy, "Bảo bối, làm sao vậy?"

"Cái kia, ăn cơm......" Hi Hi nói.

Lâm Tử Lam cười, sau đó đứng lên, sửa sang lại quần áo một chút, tới cạnh Hi Hi, Lâm Tử Lam trực tiếp hôn lên má Hi Hi một cái, "Cám ơn bảo bối, mẹ đi trước!" Nói xong, Lâm Tử Lam trực tiếp đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại ba người, Hi Hi, Mặc Vũ cùng Mặc Thiếu Thiên.

Hi Hi nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, ánh mắt cũng là vạn phần u oán, mẹ, đây là mẹ muốn con phải chịu phạt sao!

Con không phải cố ý a a a!

Lúc này, Mặc vũ đứng ở nơi đó, có chút không rõ tình huống!

Mặc Thiếu Thiên từ trên giường đi xuống, hận không thể dùng ánh mắt đem Hi Hi đi thật xa, "Bảo bối, thời điểm cha sinh ra con, nhất định đã không cân nhắc kỹ!"

Hi Hi, "......"

Nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, Hi Hi lập tức ngước mắt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, nở nụ cười lấy lòng, "Cha, con đây cũng là vì muốn tốt cho cha, trở về nhà có vẻ thuận tiện hơn, ở trong này không đủ hứng!"

Mặc Thiếu Thiên, "......"

Vì thế, Mặc Thiếu Thiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Hi Hi, cũng xoay người đi ra ngoài.

Lúc này, Mặc Vũ nhìn Hi Hi, "Vì sao ta thấy sắc mặt chú thật không tốt cho lắm?"

Hi Hi quay đầu, nhìn Mặc Vũ, thản nhiên cho bốn chữ, "Dục cầu không thỏa!" (*dục vọng chưa được thỏa mãn)

Dục cầu không thỏa?

Mặc Vũ trong đầu vẽ đầy dấu chấm hỏi, "Có ý tứ gì?"

Hi Hi, "......"

"Như thế này, em đến hỏi chú hai!”

"À!"

"Đi thôi, đi ăn cơm!"

"Dạ!"

Vì thế hai người cũng đi ra ngoài.

Lúc bọn họ đi xuống, mọi người cũng đã ngồi vào bàn, có cả Mặc Thiếu Quần.

Trong khoảng thời gian này Mặc lão thế nhưng triệu hồi Hi Hi trở về, tuy rằng Cung Ái Lâm rất bất mãn, nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể chịu đựng.

Hi Hi cùng Mặc vũ cũng đều đi qua rồi ngồi xuống.

Mặc lão như trước ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn mọi người đã đông đủ, mở miệng, "Được rồi, người đã đủ, bắt đầu ăn cơm thôi!"

Nghe lời Mặc lão nói, mọi người lúc này mới bắt đầu động đũa.

Hi Hi cùng Mặc Vũ hai người là hai đứa bé, Mặc Vũ ăn rất ngon, nhưng vẫn kiêng ăn, Hi Hi ăn rất tao nhã, không kiêng ăn, thích liền ăn vài miếng, không thích liền ăn ít đi vài miếng.

Nhưng là hai người thoạt nhìn, đều hết sức đáng yêu.

Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên thì trầm mặc, tuy rằng không biết Mặc lão gọi cho bọn họ trở về là vì chuyện gì, nhưng Mặc lão không mở miệng, hai người cũng không có hỏi, tính cách hai người giống nhau lúc nói ra sẽ gây tranh cãi cũng không tốt, vì thế hai người cũng đều yên lặng ăn cơm.

Cung Ái Lâm càng không mở miệng, vẫn xụ mặt, ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn họ một cái, chỉ lo cho một mình Mặc Vũ.

Sắc mặt Mặc Thiếu Quần thoạt nhìn cũng không được tốt lắm, lúc trước anh ta ngông cuồng nhưng bây giờ đã không còn như thế, dường như trải qua chuyện với Hoa Hồng, anh ta đã trưởng thành rất nhiều.

Chỉ có Hi Hi cùng Mặc Vũ ăn rất ngon miệng, Mặc Vũ vừa ăn, dường như nhớ tới cái gì, cái miệng nhỏ nhắn mở ra trơn như dầu hỏi, "Chú hai, dục cầu không thỏa là gì?"

Mặc Thiếu Quần đang ăn canh, nghe được những lời này của Mặc Vũ, phù một tiếng, phun ra ngoài, may mắn tránh kịp thời mới không phun lên bàn.

Mặc Thiếu Thiên, Hi Hi, Lâm Tử Lam đang ăn cơm động tác cũng đều ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Mặc vũ.

Mà Hi Hi lại hận ở trong lòng, lúc bé nghe Mặc Vũ hỏi vậy, cũng chỉ là thuận miệng nói một câu, thế nhưng trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra!

Hi Hi chột dạ gục đầu xuống, làm như cái gì cũng không biết......

Mà sắc mặt Cung Ái Lâm lại càng không tốt, một đứa nhỏ hỏi ra một cái thành ngữ như vậy, hơn nữa còn là hỏi Mặc Thiếu Quần, Cung Ái Lâm tưởng Mặc Thiếu Quần dạy, lập tức một ánh mắt muốn giết người lướt qua.

Hi Hi ở một bên rút ra thiệt nhiều khăn tay, đưa cho Mặc Thiếu Quần lau, chứng kiến thấy nét mặt Cung Ái Lâm, thì Mặc Thiếu Quần thật là vô tội!

Anh ta lập tức ngồi xuống, nhìn Mặc Vũ, "Cháu nói cái gì?"

Mặc Vũ vẫn là không hiểu, chớp chớp đôi mắt, "Dục cầu không thỏa nghĩa là gì?" Mặc Vũ hỏi lại một lần nữa.

Trên bàn, hoàn toàn yên tĩnh.

Sắc mặt Mặc lão trông ra vô cùng khó coi, những điều này là cái gì!

Hiện tại, một bàn mọi người đều nghĩ Mặc Thiếu Quần dạy hư Mặc Vũ.

Ngay cả Mặc lão cũng không nhịn được mà mắng, "Anh đều dạy nó cái gì loạn thất bát tao gì đó?" (* ý dạy những điều không nên dạy)

"Cha, con......"

"Câm miệng!"

Mặc nhị thiếu gia thật vô tội, nhưng lại không biết lý giải thế nào cho rõ ràng.

Lúc này, Hi Hi nhịn không được đành mở miệng, "Dục cầu không thỏa chính là, mình muốn mà không chiếm được!"

Hi Hi giải thích như vậy xong, lúc này Mặc Vũ mới gật gật đầu, "À, hóa ra là như vậy......" Vì thế Mặc Tiểu Vũ cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà tiếp tục ăn cơm.

Hi Hi lúc này mới vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, xem ra về sau lúc cùng Mặc Vũ nói chuyện, cũng phải nên chú ý một chút!

Chỉ là, cũng nhờ Mặc Vũ nói một câu này, lập tức hóa giải không khí, không còn trầm mặc như vừa rồi.

Thấy Hi Hi khéo léo giải vây, Mặc lão nhìn với ánh mắt tán thưởng, không biết chuyện này là do Hi Hi chọc, không nghĩ qua là đã liên lụy tới Mặc Thiếu Quần.

Lúc này, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, "Nghe nói hai người tháng sau sẽ kết hôn?"

Nghe câu này, Lâm Tử Lam mới hiểu được, đây là lý do Mặc lão gọi cho bọn họ trở về.

"Vâng, đúng vậy, tạm thời quyết định là như thế!" Lâm Tử Lam gật đầu nói.

Nghe thấy thế, Mặc lão nhíu mày, "Đây là kết hôn đại sự, nếu không phải Hi Hi nói cho tôi biết, hai người tính còn giấu tôi?" Giọng nói của Mặc lão mang theo mấy phần không vui, cái phần không vui này đã muốn làm cho ông nghẹn cả đêm.

"Không phải, bởi vì Trần Mặc nói sắp tới đây đính hôn, cho nên chúng tôi nghĩ là sau lễ đính hôn của Trần Mặc sẽ tuyên bố chuyện này!" Tử Lam thản nhiên mở miệng giải thích.

"Kết hôn là chuyện chung thân đại sự, bọn họ đính hôn, cũng không làm chậm trễ được việc hai người kết hôn!" Mặc lão nói, tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng là rõ ràng, Mặc lão vừa rồi không hề tức giận.

Đối với Lâm Tử Lam, coi như là vừa lòng.

Tuy rằng lúc trước thực chán ghét Lâm Tử Lam, nhưng cũng không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất ưu tú! Đến trước mắt, Mặc lão đã công nhận rồi, chính xác mà nói, lần đầu tiên ông nhìn thấy Lâm Tử Lam, ông biết sẽ là như vậy.

Nghe được sự trách cứ của Mặc lão trong lời nói, Mặc Thiếu Thiên không vui chau mày, "Là chúng tôi kết hôn, cũng không phải cha kết hôn, người kích động như vậy làm cái gì!"

Mặc Thiếu Thiên luôn nhịn không được, muốn cùng Mặc lão ầm ỹ vài câu.

Mặc lão cũng vậy, mỗi lần nghe Mặc Thiếu Thiên nói, đều đã nộ hỏa công tâm, "Nghịch tử, anh nói cái gì? Tôi đây là lo lắng cho hôn lễ của hai người!"

"Chúng tôi cũng không vội!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Không vội? Không vội sao bỗng nhiên lại định tháng sau?" Mặc lão hỏi.

"Nếu không vội, vậy đừng kết hôn!" Mặc lão nói.

Nhìn dáng vẻ Mặc lão nổi giận, Hi Hi lập tức bưng một chén nước đi qua, "Mặc lão, đừng tức giận đừng tức giận, uống miếng nước!"

Cũng không thể quýnh lên sẽ không kết hôn!

Nhìn dáng vẻ Hi Hi ân cần, Cung Ái Lâm ngồi ở một bên, không vui chau mày, đối với Hi Hi, hận ý luôn không thể tiêu tan!

Quan tâm như vậy, chẳng qua là vì tài sản Mặc gia, lúc này, Cung Ái Lâm giọng nói khó nghe mở miệng, "Muốn mình vui lòng, nên người khác có ý tốt thôi mà!"

Nghe thế, Mặc lão chân mày cau lại.

Lúc này, Hi Hi nghe được, liền mở miệng, "Không phải cha ta không tốt, mà là do cách nói chuyện có vấn đề!"

Nghe thấy lời Hi Hi nói, Cung Ái Lâm coi như không có nghe được, tiếp tục ăn.

Hi Hi không để ý, nhìn Mặc lão, làm ra dáng vẻ đáng yêu, "Mặc lão, có chuyện gì từ từ nói!"

Hiện tại, Mặc lão giống như đã bị Hi Hi bỏ bùa mê thuốc lú, chỉ cần là lời Hi Hi nói, Mặc lão nghe luôn luôn cảm thấy hài lòng!

Lúc này, Hi Hi cho Tử Lam một ánh mắt ý tứ, Tử Lam gật đầu, sau đó mở miệng, "Hiện tại lễ đính hôn của Trần Mặc bị dời lại, chúng tôi lo lắng vấn đề này, nếu không được thì mấy ngày này sẽ công bố!" Lời nói của Tử Lam, không nhẹ không nặng, nghe cũng thực dễ nghe, Mặc lão trừng mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái, quyết định bỏ qua anh.

"Nói thế nào thì Mặc gia chúng ta ở thành phố A cũng là có tiếng tăm, hôn lễ không thể đơn giản như vậy, hơn nữa, ở thành phố A có bao nhiêu con mắt nhìn vào hai người, cho nên, nhất định phải làm long trọng một chút!" Mặc lão nói.

Tử Lam khiêm tốn tôn trọng, nhưng là khiêm tốn trong lời nói, đừng nói là Mặc lão, Mặc Thiếu Thiên nhất định sẽ không đồng ý, cho nên, cô cũng không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cái gì cũng không quản.

Lâm Tử Lam gật đầu, "Vâng!"

"Hai người đi làm nên không có thời gian, chuyện này tiện giao cho tôi!" Mặc lão nói.

Nhắc tới này, Cung Ái Lâm nhíu mày, nhưng vẫn tỏ vẻ chịu đựng không có thể hiện thái độ.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mở miệng, "Chuyện này tôi sai người đi làm!"

"Như thế nào? Anh lo lắng tôi cho người làm không xong?" Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.