Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 452: Tình yêu trong lòng khó mở miệng (1)




Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn cô, “Không phải, cậu không có hư chút nào, cũng không phải là tiểu tam, bây giờ cậu đã làm vô cùng tốt rồi!” Lâm Tử Lam an ủi cô nói.

Nghe được lời nói của Lâm Tử Lam, Cảnh Thần ngước mắt nhìn cô, “Có thật không?”

Thật ra thì, nội tâm cô sớm đã bị như vậy, hành hạ không thể chịu đựng rồi, cần một người như vậy tới an ủi cô!

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Yêu bản thân không sai, huống chi, cậu lại không biết anh ta có vị hôn thê, chuyện này tại sao có thể trách cậu!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói, nghĩ tới nhiều ngày nay, cô ở trong công ty gượng cười, Lâm Tử Lam cũng không biết làm sao cô lại vượt qua được.

Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Này, tớ nên làm thế nào?”

Thật ra thì tình huống như thế, Lâm Tử Lam cũng không biết nên làm thế nào, nhưng nhìn bộ dáng này của Cảnh Thần, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, “Thuận theo tự nhiên!”

Nghe Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần nháy con mắt mấy cái.

“Thật ra thì tớ cảm thấy, không thấy được cậu là tiểu tam trong bọn họ, Trần Mặc cùng Lăng Nhược dù sao cũng chỉ là hôn nhân được định sẵn, giữa bọn họ có tình cảm hay không, tớ không biết, nhưng mà tớ lại có thể nhìn ra, Trần Mặc rất quan tâm cậu!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe Lâm Tử Lam nói, ở trong lòng của Cảnh Thần vẫn là nhịn không được khó chịu.

“Cho nên, tất cả chuyện này sẽ để cho Trần Mặc tự lựa chọn đi, nếu như anh ta lựa chọn ở chung một chỗ với Lăng Nhược, như vậy cậu cũng chỉ có thể quên đi, nhưng nếu......”

Nói được nửa câu, Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, “Nhưng nếu Trần Mặc yêu cậu, như vậy anh ta cũng phải tự giải quyết!” Lâm Tử Lam nhìn cô gằn từng chữ nói.

Chuyện này vốn do Trần Mặc gây họa, đương nhiên là để Trần Mặc tự mình đi giải quyết!

Nghe Tử Lam nói, Cảnh Thần gật đầu một cái.

Tử Lam nhìn Cảnh Thần, nhếch miệng lên cười một cái, “Cậu là người như thế nào, tớ rõ ràng nhất, tiểu tam chân chính, là cố ý phá hư tình cảm người khác, phá hư gia đình người khác, nhưng cậu cũng không có làm như vậy, hơn nữa, cậu cũng không biết chút nào, cho nên chuyện này căn bản không thể trách cậu!” Lâm Tử Lam nói.

“Cho nên, cậu cũng không cần để ở trong lòng, nhưng là Cảnh Thần, tớ hi vọng cậu có thể thoải mái một chút!” Lâm Tử Lam nói.

Nói đến cái này, đôi mắt Cảnh Thần nhìn chằm chằm vào Lâm Tử Lam.

“Chuyện của Trần Mặc cùng Lăng Nhược, chúng ta cũng không biết, chỉ có thể thuận theo tự nhiên, nếu như, Trần Mặc thật sự ở cùng một chỗ với Lăng Nhược, như vậy cậu cũng phải thật tốt!” Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần nói.

Chẳng biết tại sao, Cảnh Thần vốn rất khổ sở, nhưng bây giờ nghe được lời nói của Lâm Tử Lam, đáy lòng của cô chấn động, nhưng lại không có khổ sở như vậy.

Cảnh Thần gật đầu một cái, “Tớ biết rồi, tớ biết rồi!” Cảnh Thần nói.

Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, có chút đau lòng gật đầu, thật ra thì phụ nữ đều như vậy, không phải phụ nữ quá quan tâm lần đầu tiên của mình, mà là nói, có thể làm cho mình thẳng thắn giao ra, nhất định là người mình thích.

Cảnh Thần, cũng yêu Trần Mặc, Lâm Tử Lam nhìn ra.

Nghĩ tới đây, Lâm Tử Lam nhớ tới Mặc Thiếu Thiên, chẳng lẽ vào năm năm trước, duyên phận của cô và Mặc Thiếu Thiên cũng đã được định sẵn rồi sao?

Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam, “Ban đầu cậu cũng có thể tự mình dũng cảm sinh hạ bảo bối, tớ đây có cái gì không qua được hay sao?!” Cảnh Thần cười nói.

Nhìn bộ dạng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Mặc kệ cậu ra quyết định gì, tớ đều ủng hộ cậu!”

“Cám ơn cậu Tử Lam!” Cảnh Thần phát ra lời nói từ đáy lòng.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, “Lại nói cảm ơn không thật!”

Nói đến cái này, Cảnh Thần cũng thổi phù một tiếng, bật cười.

Sau khi cùng Lâm Tử Lam tán gẫu xong, Cảnh Thần cảm thấy rất nhiều tâm tình.

Truyền nước biển, mãi cho đến ba giờ chiều mới xong, mà Cảnh Thần cũng hạ sốt, chỉ là còn rất suy yếu.

Cảnh Thần kiên trì muốn về công ty, Lâm Tử Lam không cho cô đi, nhất định phải để cô ở lại một đêm mới yên tâm, Cảnh Thần cũng không lay chuyển được Lâm Tử Lam, chỉ có thể ở lại trong bệnh viện.

Lúc xế chiều, Mặc Thiếu Thiên không tìm được Lâm Tử Lam, gọi điện thoại mới biết Lâm Tử Lam ở bệnh viện, hai lời cũng không nói, trực tiếp đi bệnh viện.

Mới vừa vào phòng bệnh, âm thanh trêu đùa của Mặc Thiếu Thiên truyền đến.

“Anh tìm nơi nào cũng không thấy em, thì ra là bị người lừa gạt đến nơi này!”

Cảnh Thần nằm ở trên giường, nhìn Mặc Thiếu Thiên đi vào, khóe miệng cũng quyến rũ,“Nếu như vậy, liền vội vàng bắt về nhà đi!”

Nghe cô nói thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, “Đang có ý đó, cho nên cô phải nhanh chóng khỏe lại, còn phải đợi cô làm dâu phụ đấy!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Cô ngã bệnh té xỉu nằm viện như vậy, sẽ làm bên ngoài cảm thấy chúng ta ngược đãi nhân viên!”

Nghe anh nói thế, Cảnh Thần có chút kinh ngạc, tự động bỏ quên vấn đề khác, nhìn bọn họ trực tiếp hỏi, “Các người thật sự muốn kết hôn?” Cảnh Thần hỏi.

Nói đến lời này, Mặc Thiếu Thiên cũng không vui mừng, “Cái gì thiệt hay giả, cái ý nghĩ đính hôn một khắc kia, vẫn luôn nghĩ đến, chỉ là giờ tôi muốn thực hiện thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, hoàn toàn không biết chuyện gì, “Chuyện khi nào chứ? Em thế nào cũng không biết!”

“Đừng quên, lần trước lúc ở bệnh viện, em đáp ứng anh muốn kết hôn, chỉ là sau này em lại không đề cập tới chuyện này, em đã không đề cập tới, như vậy anh chỉ có thể tự mình nói trước!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Còn nữa, nhẫn kết hôn của chúng ta, em phải mau chóng làm, em phải nhanh lên, anh cũng chỉ có thể mua một cái dùng trước thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam, “......”

Cảnh Thần nằm ở trên giường, nghe bọn họ nói chuyện, từ nội tâm thay Lâm Tử Lam cảm thấy vui mừng.

Lúc này, Cảnh Thần cũng không nhịn được mở miệng, “Mặc tổng, tôi biết anh lâu như vậy, việc làm đàn ông nhất của anh chính là cái này, rất đáng tin!” Cảnh Thần nói.

Bởi vì quan hệ với Lâm Tử Lam, Cảnh Thần cùng Mặc Thiếu Thiên cũng không còn lạnh nhạt như vậy, đã sớm gặp mặt là trêu đùa!

Nghe được lời nói của Cảnh Thần, Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Tôi sao lại nghe cô nói chuyện không lọt tai như vậy chứ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Tôi đây nhưng là đang khen anh!” Cảnh Thần nói.

“Vậy hay là miễn đi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Nhìn bộ dạng Cảnh Thần, Lâm Tử Lam nhịn không được cười, vốn là còn lo lắng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện này, sẽ kích thích đến Cảnh Thần, nhưng hoàn toàn không có, nhìn Cảnh Thần cười, ở trong lòng của Lâm Tử Lam cũng thở dài một hơi.

Mãi cho đến lúc xế chiều, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên mới chịu rời đi.

Lâm Tử Lam vốn muốn ở trong bệnh viện bồi Cảnh Thần một đêm, Mặc Thiếu Thiên không đồng ý, Cảnh Thần cũng không đồng ý, Lâm Tử Lam mới không thể không rời đi.

“Nếu như có chuyện gì, nhớ gọi điện thoại cho tớ!” Lâm Tử Lam dặn dò Cảnh Thần nói.

“Tốt lắm, tớ biết rồi, chẳng qua là một đêm, tớ không sao đâu!” Cảnh Thần nói.

Lâm Tử Lam lúc này mới gật đầu một cái, đi theo Mặc Thiếu Thiên rời đi.

Sau khi Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên rời đi, gian phòng mới yên tĩnh lại,

Cảnh Thần một mình nằm ở trên giường, tươi cười trên mặt, một lần nữa biến mất, lòng, cũng không khỏi thương cảm......

^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^

Mà vừa đổi thành, Trần Mặc cùng Lăng Nhược ở trong một nhà lễ phục.

Trần Mặc ngồi ở trên ghế sa lon, cầm một quyển tạp chí trong tay, giống như đang nhìn, nhưng là suy nghĩ cả người cũng không có đặt vào.

Mà bên trong, Lăng Nhược không ngừng chọn lễ phục, đổi lại, sau khi đổi một cái đi ra, Lăng Nhược đi tới trước mặt của Trần Mặc, “Mặc, cái này xem được không?” Lăng Nhược nhìn Trần Mặc hỏi.

Nhưng ánh mắt Trần Mặc nhìn nơi nào đó, người không phản ứng chút nào.

Lăng Nhược nhíu nhíu mày, gọi thêm một tiếng, “Mặc, anh đang xem cái gì vậy?”

Một tiếng này, Lăng Nhược mới gọi được Trần Mặc trở lại. Trần Mặc ngước mắt, nhìn Lăng Nhược, nhíu nhíu mày, “Thế nào?”

Nhìn dáng vẻ Trần Mặc một lòng không yên, Lăng Nhược nhìn anh, “Anh đang nhớ cái gì?”

Trực giác nói cho cô biết, anh đang nghĩ tới cái cô gái gọi là Lam Cảnh Thần!

“Không có gì, có chút chuyện công việc!” Trần Mặc nói.

Lời nói đã đến nước này, Lăng Nhược không phải là người không thức thời như vậy, cô hiểu được lúc nào thì tiến, lúc nào thì lui, cũng không dây dưa vấn đề này nữa, mà là nhìn Trần Mặc, “Anh cảm thấy bộ này như thế nào?”

Ánh mắt Trần Mặc tùy ý ở trên người Lăng Nhược nhìn lướt qua, “Ừ, rất đẹp!”

“Thật sao?”

“Ừ!” Trần Mặc gật đầu, xem ra có chút qua loa.

Lăng Nhược nhìn Trần Mặc, khẽ nhíu nhíu mày, “Quần áo của anh đâu?”

Lăng Nhược giọng điệu cứng rắn nói xong, lúc này, Trần Mặc đứng lên một cái,

“Lăng Nhược, anh bỗng nhiên nhớ tới còn có chút việc phải làm, không thể cùng em chọn quần áo, chính em xem trước đi, thích cái nào, em liền tự mình quyết định!” Trần Mặc nói.

“Vậy anh muốn may lễ phục gì?” Lăng Nhược nhìn Trần Mặc hỏi.

“Em xem đó mà làm thôi!” Trần Mặc nói, nói xong, anh cầm lên áo khoác trên ghế sa lon rồi mặc vào trên người, “Hôm nay anh không thể đưa em về, em gọi điện thoại bảo tài xế tới đón em đi!” Nói xong, Trần Mặc không hề nói thêm lời nào với Lăng Nhược nữa, cầm chìa khóa xe lên muốn đi.

“Trần Mặc......” Lúc này, Lăng Nhược ở phía sau kêu một tiếng, nhưng Trần Mặc ngay cả đầu cũng không có quay lại, đi ra ngoài.

Lăng Nhược đứng tại chỗ, sắc mặt có chút khó chịu.

Chuyện gì so với chuyện bọn họ chọn lễ phục còn quan trọng hơn?

Ngược lại cô có thể cảm giác được, một ngày hôm nay, lòng Trần Mặc cũng không yên.

Là vì cô gái kia sao?

Nghĩ tới đây, lòng của Lăng Nhược cũng không cầm được đau một cái, lúc này,

Lăng Nhược chợt nhớ tới người cái gì, xoay người cũng đi theo ra ngoài.

Nhân viên phục vụ sửng sốt, không biết hiện tại đang ở tình huống thế nào, “Lăng

tiểu thư......” Nhân viên phục vụ hô một tiếng, nhưng Lăng Nhược cũng không có quay đầu lại, đi theo ra ngoài.

Thật may là nhân viên phục vụ biết Lăng Nhược, biết cô là thiên kim của tập đoàn

Lăng thị, hơn nữa cũng thường đến dùng lễ đính hôn ở nơi này của bọn họ, cho nên

Lăng Nhược vừa đi như vậy, bọn họ cũng không thấy có cái gì.

Lăng Nhược đuổi theo, Trần Mặc lại vừa vặn lên xe, khởi động xe chạy đi.

Lăng Nhược đứng tại chỗ, nhìn bóng xe Trần Mặc biến mất, trong lòng cô thậm chí có loại muốn mất đi cảm giác.

Lúc này, cô giơ tay lên cầm điện thoại trong tay, trực tiếp ấn một dãy số.

“Đưa cho tôi một chiếc xe!” Lăng Nhược nói xong một câu, sau đó cúp điện thoại.

Trần Mặc, hi vọng, anh sẽ không để cho em thất vọng mới tốt!

Nhìn bóng xe anh biến mất, trong lòng của Lăng Nhược thế nhưng lại buồn buồn, khó chịu không nói ra được