Mặc Thiếu Thiên ngồi ở trước bàn làm việc.
Lâm Tử Lam đi tới cửa, nhìn thấy một màn này, đưa tay gõ cửa, rồi tiến vào.
Thanh âm giày cao gót tích tích đáp đáp, rất êm tai.
Mặc Thiếu Thiên không cần ngẩng đầu, cũng biết là ai tới!
"Thế nào? Nhớ anh!?" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên ngẩn đầu, nhìn Lâm Tử Lam.
Lâm Tử Lam nhìn anh, có chút khó tin, "Anh biết là em!?"
Mặc Thiếu Thiên lười biếng nhíu mày.
"Anh làm sao biết!?" Lâm Tử Lam nhìn anh hỏi.
"Nếu em thực sự yêu một người, sẽ quen thuộc tất cả, tỷ như mùi của em, tiếng hít thở, thậm chí, tiếng bước chân của em..." Nói xong, Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Lâm Tử Lam.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói cái này, Lâm Tử Lam nhịn không được bật cười một tiếng.
"Mặc Thiếu Thiên, lời nói đó, thực sự không thích hợp để anh nói!" Lâm Tử Lam nín cười nói.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp liếc cô một cái, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, "Buổi tối anh sẽ thu thập em!"
Lâm Tử Lam không trả lời, nhìn anh, trực tiếp đưa lên một phần hợp đồng, "Cái này mang tới cho anh kí tên!"
Mặc Thiếu Thiên thấy, trực tiếp nhận lấy, lật xem vài cái, trực tiếp kí tên ở phía trên.
Nhìn lúc Mặc Thiếu Thiên ký tên, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, "Mặc tổng, em có một ý tưởng!" Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.
Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn cô, "Ý tưởng gì!?"
“Em nghĩ anh nên tuyển thư kí khác thì sẽ tốt hơn!” Lâm Tử Lam nói.
Cô mặc dù là thư kí của Mặc Thiếu Thiên, thế nhưng mấy tháng này, cô vẫn luôn không ở đây, trong lúc làm việc lại càng không giúp gì được cho Mặc Thiếu Thiên, chỉ là dnah nghĩa, hơn nữa, còn có thể làm lỡ không ít công tác.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, "Thế nào? Em không muốn làm thư kí thận cận của anh!?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam hỏi.
Hoàn toàn cố ý nhấn mạnh hai chữ thân cận này.
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, hướng anh nở nụ cười, về sau nhìn thẳng vào hỏi, "Chuyên nghành của em là thiết kế, không phải thư kí, trong khoảng thời gian này anh cũng nhìn ra, em can bản là không làm được gì, mọi việc đều là Mạc Lương làm, sở dĩ muốn anh tuyển thêm thư kí, là muốn chia sẻ một chút công việc cùng Mạc Lương, mà còn, là một thư kí chuyện nghiệp để giúp anh!”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
"Thế nhưng em làm rất tốt!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Em làm cho dù tốt, cũng không phải chuyên nghiệp, thân kiêm hai chức vụ làm em mệt chết đi, vậy nên một lần nữa muốn anh tuyển thêm thư kí!?” Lâm Tử Lam nói.
Nói lên như vậy, Mặc Thiếu Thiên thương Lâm Tử Lam, cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tất cả nghiệp vụ đều là Mạc Lương xử lý, nghĩ tới đây, Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng, em nói không sai, thật ra trước đây muốn em làm thư kí cũng chỉ vì muốn cua em, hiện tại thành công, em cũng có thể nghỉ ngơi thật tốt!"
Lâm Tử Lam, "..."
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam đặc biệt không nói gì, còn có thể trực tiếp một chút sao?
"Bởi vậy có thể thấy được, anh không thể phân biệt được chuyện công chuyện tư!?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.
"Không, cái này gọi là sách lược!" Mặc Thiếu Thiên sửa đúng.
Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn anh, không nhìn anh, Mặc Thiếu Thiên cười, "Thế nào? Nếu như anh tuyển thư kí khác, em không lo lắng? Ghen?"
Người người đều biết, thư kí của Mặc Thiếu Thiên đều là người xinh đẹp,có năng lực.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam hướng về phía anh cười, "Anh cứ nói đi!?"
Nhìn Lâm Tử Lam cười, Mặc Thiếu Thiên cũng nhìn cô, "Anh làm sao biết? Em phải biết rằng, mỹ nữ muốn vào MK làm việc vô cùng nhiều!" Mặc Thiếu Thiên nói lời này cố ý nhấn mạnh muốn Lâm Tử Lam nghe xong ghen.
Thế nhưng Lâm cô nương đâu có dễ tin người như vậy?
Nghe Mặc Thiếu Thiên nói, Tử Lam lười biếng nhíu hai hàng lông mày, "So với em xinh đẹp hơn, sợ không nhiều lắm, hơn nữa như em vậy, trí tuệ khuôn mặt đẹp cùng tồn tại, càng không nhiều lắm, sở dĩ, em tại sao phải lo lắng? Ghen!?" Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên một chữ một hỏi.
Quả nhiên, không phải người một nhà không vào cùng một cửa, trình độ tự kỉ đều giống nhau!
Chỉ là, không thể phủ nhận, những điều Lâm cô nương nói đều là sự thật!
Nói đến đây, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, cười bổ sung một câu, "Em tin tưởng anh, sẽ không phu thiển (không hiểu là gì – ai hiểu nhắc Huyền) như vậy!"
Nghe thế một, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Đó cũng không thấy rõ, đàn ông đều dùng nửa thân dưới suy nghĩ, thông thường đều là dùng nửa thân dưới tự hỏi, mới có thể dùng đầu óc!?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói lên cái này, Lâm Tử Lam nhíu mày, "Như vậy em chỉ có thể chúc mừng anh trước!” Nói xong Lâm Tử Lam muốn đi.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên đứng dậy, bắt tay của Lâm Tử Lam lại, nhíu mày, nhìn về phía cô, "Em không ăn giấm!?"
Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên cầm lấy tay của mình, khóe miệng gợi lên, vươn tay làm một động tác giết, "Đại khái anh có thể đi thử một chút, em sẽ phái con trai bảo bối đi diệt tiểu tam, tới một người, em diệt một người, tới hai người, em diệt hai người, nếu không diệt được, như vậy em sẽ diệt anh!?” Lâm Tử Lam nhìn anh một chữ một nói, sau khi nói xong, Lâm Tử Lam lưu lại một nụ cười ý vị sâu xa trực tiếp đi ra ngoài.
Mặc Thiếu Thiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Lâm Tử Lam, trong đầu vang lên lời Lâm Tử Lam mới vừa nói, khóe miệng không khỏi tràn ra một nụ cười...
Càng ngày càng thấy Lâm Tử Lam đáng yêu!
Nhìn Lâm Tử Lam đi xa, Mặc Thiếu Thiên lúc này nhấn diện thoại nội bộ cho bộ phận quản lí nhân sự, "Phát tin tức, thông báo tuyển dụng tư kí mới, ưu tiên nam..."
Sau khi những lời nam được ưu tiên, bộ phận quản lí nhân viên bỗng nhiên sửng sốt, đây là Mặc tổng sao!?
Luôn luôn thích thông báo tuyển dụng nữ tư kí, giờ lại thay đổi!?
Sau nửa giờ, tin tức truyền ra.
Lâm Tử Lam rót một chén nước đi vào phòng thiết kế, thì có người xông tới, "Lâm Tử Lam, nghe nói Mặc tổng thông báo tuyển thư kí mới!?”
Lâm Tử Lam sửng sốt, biết từ trước đến nay tin tức về Mặc Thiếu Thiên rất được để ý, Tử Lam gật đầu, "Đúng vậy!"
“Tạm thời cô không phải đang giữ chức vụ đó sao? Vì sao còn muốn tuyển?” Một đồng sự bộ phận thiết kế hỏi.
Lâm Tử Lam cười, "Tất cả mọi người nói, tôi cũng chỉ là tạm thời, không phải vĩnh viễn, huống chi, tôi cũng không phái xuất thân làm thư kí, sớm muộn gì cũng cần phải tuyển!?” Lâm Tử Lam cười nói.
"A a, tôi còn tưởng rằng cô cùng Mặc tổng đã xảy ra chuyện gì!?”Hinh Nguyệt thở dài một hơi nói.
Nhìn dáng vẻ Hinh Nguyệt, Lâm Tử Lam cười cười, xem ra chuyện của bọn họ, ở bên trong công ty ai cũng quan tâm!
"Làm sao sẽ cùng Mặc tổng xảy ra chuyện, các người không biết sao? Lần này thông báo tuyển dụng thư kí có một quy định!" Có người nói.
"Quy định gì!?" Hinh Nguyệt trực tiếp nhìn người kia hỏi.
Người kia nhìn bọn họ, cười cười, mở miệng, "Ưu tiên nam..."
Nói lên cái này, một trận ồ lên.
"Mặc tổng không để cho Lâm Tử Lam ghen, đặc biệt thêm một quy định như vậy, các người nói có thể xảy ra chuyện gì!?" Người kia cười nói.
Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó nghe, bọn họ mỗi người một câu, Lâm Tử Lam đứng ở một bên nhàn nhạt cười, không nghĩ tới Mặc Thiếu Thiên lại náo loạn như thế.
Nhìn bọn họ nói, Lâm Tử Lam từ trong đám người lui ra ngoài, bưng cái cốc, vừa muốn đi tới vị trí của mình liền thấy Cảnh Thần một mình ngồi ở chỗ kia.
Giống như đang suy nghĩ gì, thoạt nhìn rất không có tinh thần.
Lúc này, Lâm Tử Lam đi tới, "Này, cậu đang suy nghĩ gì!?"
Cảnh Thần vẫn duy trì một động tác, không hề động.
Lâm Tử Lam cau mày, gần đây Cảnh Thần thoạt nhìn rất không thích hợp, cô vươn tay, ở trước mặt Cảnh Thần, "Này..."
Lần này Cảnh Thần bỗng nhiên hoảng hốt, hoàn hồn nhìn Lâm Tử Lam, "A? Làm sao vậy?!"
Lâm Tử Lam nhíu mày, có mấy phần lo lắng nhìn cô, "Cậu làm sao vậy? Khó chịu ở đâu có phải không?"
Cảnh Thần lắc đầu, "Tớ không sao!"
Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, lúc sau, cô trực tiếp đưa cái cốc đến trước mặt cô, trực tiếp ngồi ở trước mặt cô, "Thoạt nhìn cậu giống như không giống như là không có chuyện gì, nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!?"
Cảnh Thần cau mày, luôn mãi do dự, suy nghĩ một chút, "Lâm Tử Lam, tan tầm cậu có thời gian rảnh không?"
"Làm gì?"
"Xem mắt!"
Xem mắt?!
Lâm Tử Lam không tin nhìn Cảnh Thần, "Cậu đi xem mắt?!"
Cảnh Thần thở dài, gật đầu, "Đúng, mẹ tớ an bài, không đi không được!"
Lâm Tử Lam biết quan hệ của Cảnh Thần cùng Trần Mặc có điểm tế nhị, nhìn hiện tại Cảnh Thần muốn đi xem mắt, không biết nên nói cái gì, suy nghĩ một chút, gật đầu, "Có!"
"Vậy cậu đi cùng tớ có được hay không!?" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói.
"Tớ đi cùng cậu?"
Cảnh Thần gật đầu, "Kỳ thực, tớ không muốn đi, thế nhưng nếu như tớ không đi, mẹ tớ sẽ nổi giận, cậu đi cùng tớ có được hay không?" Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam nói.
Nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, Lâm Tử Lam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Được, tớ đi cùng cậu!"
Nghe được Lâm Tử Lam nói, Cảnh Thần bỗng nhiên nở nụ cười, "Tốt, tan tầm chúng ta cùng đi!"
"Được!" Lâm Tử Lam lên tiếng.
Lúc này, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam cười cười, "Cũng là cậu đối với tớ tốt nhất!"
Lâm Tử Lam cười, "Xem mắt còn có thể ăn một bữa phải không!?”
Cảnh Thần khá tán đồng gật đầu.
"Được rồi, đi làm, tan tầm liên hệ!"
"Được."
Sau khi nói xong, Lâm Tử Lam trở về vị trí của mình, nghĩ đến buổi tối còn có hẹn với Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam trực tiếp đăng ký MSN ( giống facebook đó).
Lâm Tử Lam, "Buổi tối không thể cùng anh ăn cơm!"
Mặc Thiếu Thiên, "Đi chỗ nào?"
Lâm Tử Lam, "Xem mắt!”
Nói đến đây, điện thoại của Lâm Tử Lam trực tiếp vang lên.
Nhìn dãy số Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam lắc đầu, trực tiếp nhận.
"Này!"
"Lâm Tử Lam, cho anh một lời giải thích!" Mặc Thiếu Thiên một chữ một nói.
"Lúc tan tầm, em phải cùng Cảnh Thần đi xem mắt!" Lâm Tử Lam cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, "Không nói sớm!"
"Ai ngờ anh khẩn trương như vậy!"
"Đổi thành người khác anh xem em có khẩn trương không!" Hai người ở nơi nào đó đấu võ mồm.
Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới cái gì, "Em nói cùng ai đi coi mắt!?”