Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 422: Khôi phục trí nhớ




Mặc Thiếu Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lam làm ra động tác như vậy, nói những lời ngọt ngào, tâm của anh không khỏi động một chút.

Hai tay lập tức tăng thêm lực độ ôm chặt lấy cô, kề sát tai nói khẽ, "Nếu như vậy, vậy em cứ việc yêu anh đến chết đi!" Mặc Thiếu Thiên lộ ra vẻ mặt cầu cô yêu anh đến chết.

Nhìn anh như vậy, cô nhịn không được khẽ cười, “Không ngờ, Mặc tổng cũng có một ngày sẽ trở nên như vậy?” Tử Lam cười nói.

“Bất kể người đàn ông nào cũng sẽ có một ngày như thế thôi!” Mặc Thiếu Thiên nói rất chắc chắn.

Mặc dù trong lòng ê ẩm, nhưng anh biết giữa Tử Lam và Trần Mặc tuyệt đối không có chuyện gì mập mờ với nhau, cho nên anh cũng rất yên tâm.

Nếu đổi lại là một người khác, anh nhất định sẽ không đồng ý, sớm đến đó quậy một trận ra trò, chứ không phải yên ổn ngồi đây cho đến bây giờ.

Tử Lam cười một tiếng, “Đúng rồi, anh tìm em tới là có chuyện gì?” Tử Lam hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là, anh cảm thấy rất nhớ em!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên định hôn Tử Lam nhưng bị cô tránh né, ngay lặp tức trừng mắt nhìn anh, “ Mặc tổng, hiện tại đang trong giờ làm việc đấy!”

Cô còn tưởng rằng có việc gì!

“Vậy thì đã sao? Ai bảo mỗi lần gặp được em anh điều không kiềm chế được mà muốn em?! Mặc Thiếu Thiên nói, tiếp đó còn hướng đôi môi của Tử Lam hôn tới.

“Chẳng lẽ anh không sự người khác nói, anh công tư bất phân sao?” Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“Ai dám nói lung tung?” Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi ngược lại, “Người nào không sợ xảy ra chuyện thì cứ việc nói?”

Tử Lam “………..”

“Qủa thật là công tư bất phân mà!” Tử Lam nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên trong nháy mắt nheo con ngươi lại, “Lâm Tử Lam, có phải em đang muốn khiêu chiến sự nhẫn nại của anh hay không?”

“Em không sợ anh sẽ hướng em làm ra những chuyện gì sao?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Tử Lam lắc đầu, dứt khoát trả lời, “Không sợ!”

Ngặp tức khắp, Mặc Thiếu Thiên cúi người, khóa chặt thân thể Tử Lam lại, “Ừm, nếu không sợ, vậy..anh sẽ bắt đầu quá trình trừng phạt em!” Dứt lời, Mặc Thiếu Thiên ép sát Tử Lam vào tường, nhắm ngay môi của cô hôn lên.

Từ trưa nay, trong đầu của anh đều hiện lên những hình ảnh hoan ái giữa anh và cô, hai người dây dưa cùng một chổ, cho nên, hiện tại khi vừa chạm đến bờ môi kiều diễm của cô, Mặc Thiếu Thiên giống như tìm được nguồn nước trong cơn khát.

Anh cũng không có ý định sẽ buông tha cho cô, vẫn tiếp tục hung hăng cắn mút cái miệng ngọt ngào đầy dụ hoặc kia.

Tử Lam rất muốn lên tiếng ngăn lại, nhưng Mặc Thiếu Thiên nhanh trí ngăn chặn tất cả những hành động nhằm mục đích kháng cự của cô.

Mặc Thiếu Thiên chính là điển hình của loại người được voi đòi tiên, không, nói đúng hơn, đây đều thuộc đại đa số tính cách của đàn ông trên thế giới đều giống anh.

Hôn đến chỗ sâu, Mặc Thiếu Thiên bắt đầu không an phận, tay ở trên người Lâm Tử Lam bắt đầu sờ soạng, nếu là ở bên ngoài, Lâm Tử Lam cũng nhận, bị anh chiếm tiện nghi mấy cái coi như xong, nhưng Mặc Thiếu Thiên không cam lòng, muốn nhiều hơn thế, tay, hướng bên trong quần áo Lâm Tử Lam.

Ở công ty, Lâm Tử Lam đều mặc quần, áo chiffon, dễ dàng cho công việc, chẳng qua là hành động của Mặc Thiếu Thiên, cũng không dễ dàng.

Vì vậy, lúc tay của anh muốn cởi cúc quần áo của Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam bắt được tay anh, “Không muốn.......” Lâm Tử Lam nói.

Nhưng mà Mặc Thiếu Thiên không có nghe, trực tiếp chặn lại môi của cô, tay muốn cởi bỏ quần áo Lâm Tử Lam, Lâm Tử Lam nắm thật chặt.

Hai người vừa hôn, vừa đọ sức ở phía dưới, Lâm Tử Lam cảm thấy dở khóc dở cười, Mặc Thiếu Thiên phát dục, cũng không phân biệt là đang ở nơi nào!

Rốt cục, lúc Lâm Tử Lam sắp không chống lại được tập kích của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, đột nhiên dùng sức, cắn một cái trên môi Mặc Thiếu Thiên.

“Ưm!” Mặc Thiếu Thiên phát ra tiếng kêu đau đớn, bị đau buông Lâm Tử Lam ra, ánh mắt không vui nhìn về phía Lâm Tử Lam.

“Em cắn anh!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi, sau đó vươn tay, sờ môi, thấy máu.

Lâm Tử Lam cũng cau mày, nghĩ tới nên cắn một cái, cho nên cắn ra máu,, nhưng mà dạy dỗ ngoài miệng không thể thiếu, “Lúc này là dạy dỗ anh phát dục khắp nói!”

Mặc Thiếu Thiên cau mày, “Chẳng lẽ anh thấy em không muốn là tốt sao!?”

“Này cũng không muốn!” Lâm Tử Lam nói.

Hôm qua đã bao nhiêu lần, cô cũng không muốn một lần trong văn phòng.

“Hôm qua là hôm qua, hôm nay là hôm nay, ai cho em ngày hôm qua không cho anh ăn no!” Mặc Thiếu Thiên nói, giọng nói mang theo vài phần oán trách.

Còn không cho ăn no?

Nghe nói như thế, khóe miệng Lâm Tử Lam cũng co quắp, đã không muốn châm chọc, lúc này Lâm Tử Lam trực tiếp tiến tới, nhìn môi Mặc Thiếu Thiên, “Như thế nào? Đau lắm sao?”

“Nếu không, anh cắn em thử một cái!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Lâm Tử Lam lập tức lắc đầu, “ Không cần cảm ơn!”

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô một cái, Lâm Tử Lam cười tà mị, “Như thế nào? Có cần em lấy thuốc giúp không!?”

“Em muốn cho tất cả mọi người biết, anh muốn làm chuyện ấy với người anh yêu, làm không thành, bị em cắn!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi ngược lại.

Lâm Tử Lam, “......”

Được rồi!

"Muốn không đau, thật ra thì, có một biện pháp!" Mặc Thiếu Thiên nói.

"Biện pháp gì!?" Lâm Tử Lam nhíu mày nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, lúc Mặc

Thiếu Thiên nói ra câu kia, cô biết anh không có chủ ý gì tốt.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên chỉ môi mình, “Hôn một cái trước!”

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn, cũng không nói nhiều, trực tiếp tiến tới, ở trên môi Mặc Thiếu Thiên hôn một cái.

Mặc Thiếu Thiên cũng nhân cơ hội đưa lưỡi ra, ở trong miệng Lâm Tử Lam hung hăng quét một cái, kĩ thuật khoa trương kia, Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn một cái.

Thật ra thì, cũng đã thành thói quen!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên bắt được tay Lâm Tử Lam, không chút khách khí đặt ở phía dưới của mình.

Lâm Tử Lam cả kinh, lập tức rút tay về, “Mặc Thiếu Thiên, anh....”

Lâm Tử Lam cũng không biết nên nói cái gì cho phải, Mặc Thiếu Thiên nhiều lần cho cô “vui mừng” như vậy, để cho cô cũng không biết làm sao.

Mặc Thiếu Thiên cười, “Giải quyết nó!”

“Tự mình giải quyết!” Lâm Tử Lam lườm anh một cái nói.

“Vậy không được, này là trách nhiệm của em, ai bảo nó nhìn thấy em liền đứng dậy, cho nên, em nhất định phải phụ trách!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam, “.......”

“Em phụ trách có thể thiến nó hay không?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói từng chữ một.

Lâm Tử Lam, “......”

Nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên nụ cười, “Có thể, nhưng mà trước khi nó chết, thỏa mãn nó một lần!”

Lâm Tử Lam, “.........”

Đối mặt với Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thua, đã không muốn chứng thực cái gì!

Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Ngoan, nơi này không được, để nó chịu đựng đi!”

"Nếu như nó nhịn không được!?"

"Vậy thì đi tìm người khác!" Lâm Tử Lam nói.

"Nhưng là nó bây giờ đối với phụ nữ khác không có hứng thú!” Mặc Thiếu Thiên nói.

"Vậy thì phế nó!"

"Ha ha ha..." Mặc Thiếu Thiên nhịn không được cười phá lên, nhìn dáng vẻ Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên nhịn không được ôm lấy Lâm Tử Lam, trực tiếp hôn lên trán cô một cái.

Người ta đều nói tình nhân trong mắt là Tây Thi, lời này một chút cũng không sai, bất kể Lâm Tử Lam nói cái gì, làm cái gì, anh cũng cảm giác Lâm Tử Lam hết sức tốt.

“Tốt lắm, không làm khó dễ em, nhưng trở về em nhất định phải thỏa mãn anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam mới không nên đáp ứng, mở miệng, “Trở về hãy nói!”

Mặc Thiếu Thiên cũng không có truy cứu tiếp, dù sao sau khi trở về, không được, cũng phải được.

“Buổi chiều cùng nhau trở về, ở bãi đỗ xe chờ anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam gật đầu một cái, “Được!”

“Tốt lắm, em tới lâu rồi, không có gì em đi ra ngoài trước!” Lâm Tử Lam nói, lúc cô tới, rất nhiều người, hiện tại tất cả mọi người đều biết quan hệ của cô cùng Mặc Thiếu Thiên, đợi đến thời gian dài, sợ là đã có nhiều suy nghĩ khác nhau.

Mặc Thiếu Thiên cũng không làm rối loạn nữa, chẳng qua là chỉ môi mình, “An ủi một cái nữa!”

Lâm Tử Lam cười, tiến tới, không do dự, tránh nơi Mặc Thiếu Thiên bị cắn ra, nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên mới hài lòng cười.

“Tốt lắm, em đi ra ngoài!” Lâm Tử Lam nói, vì vậy đi thẳng ra ngoài.

Mặc dù nói, Lâm Tử Lam vừa nhận lấy công việc này, nhưng cũng không có gì xa lạ, công việc thuận lợi.

Buổi chiều giờ tan việc, Lâm Tử Lam nhớ cùng Mặc Thiếu Thiên nói, cùng Mặc Thiếu Thiên gọi một cuộc điện thoại, xác định lúc anh tan việc, trực tiếp đi xuống bãi đậu xe.

Khi ra khỏi thang máy, Lâm Tử Lam còn cùng Mặc Thiếu Thiên nói chuyện điện thoại.

Lúc đến bãi đậu xe, Lâm Tử Lam tìm được xe của Mặc Thiếu Thiên, sau đó đứng đó chờ.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cũng đang từ trên lầu đi xuống.

Mà lúc này, ở nơi khác một chiếc xe yên lặng không tiếng động đi ra, Lâm Tử Lam đứng ở nơi đó, không có suy nghĩ nhiều, chỉ là đang chờ Mặc Thiếu Thiên.

Mà chiếc xe kia, hiển nhiên, lái rất nhanh, hơn nữa, thẳng tắp hướng Lâm Tử Lam đi tới, giống như muốn đụng chết Lâm Tử Lam.

Vừa vặn lúc này, thang máy mở ra, Mặc Thiếu Thiên từ bên trong đi ra.

Từ phương hướng của thang máy, có thể nhìn thấy nơi Lâm Tử Lam đứng, còn có chiếc xe kia thật nhanh lao tới.

Mắt Mặc Thiếu Thiên phóng đại, nhìn Lâm Tử Lam, cũng biết có chuyện gì.

"Cẩn thận!" Mặc Thiếu Thiên hô to một tiếng, lúc này lập tức xông tới, ôm Lâm Tử Lam lăn qua một bên.

Lâm Tử Lam không biết tình huống là như thế nào, càng không biết, ở bãi đậu xe, cũng xuất hiện chuyện như vậy.

Lúc cô hồi phục lại tinh thần, Mặc Thiếu Thiên đã ôm cô lăn trên mặt đất, chỉ sợ cô bị đụng vào đầu, dùng cánh tay bảo vệ đầu Lâm Tử Lam, cánh tay của mình lại ma sát trên mặt đất.

Đau đớn, anh không biết, một lòng đều để trên người Lâm Tử Lam.

“Em như thế nào? Không sao chứ!?” Vừa tới mặt đất, Mặc Thiếu Thiên lập tức đứng dậy, nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lúc này, Lâm Tử Lam mới hồi phục lại tinh thần, một khắc ngã xuống kia, đầu óc Lâm Tử Lam hoảng hoảng hốt hốt, giống như có cái gì thoáng xuất hiện trong đầu của cô, chỉ là, nhìn Mặc Thiếu Thiên khẩn trương xuất hiện trước mặt của mình, lúc này cô mới lắc đầu một cái, “Em không sao!?”

Mà người trên xe, cũng nhìn thấy không có đụng vào bọn họ, không cam lòng, ba người lập tức bước xuống xe.

Trên mặt ba người mang theo khăn trùm đầu, trong tay ba người cầm theo côn, chạy thẳng đến hướng bọn họ.

Khi côn giơ lên, Mặc Thiếu Thiên hoàn hồn, đứng dậy,lấy tốc độ nhanh nhất kéo Lâm Tử Lam ra phía sau mình, hướng về phía người kia đánh, hung hăng đá lên một cước.

Hai người kia vọt lên.

Một nhằm vào Mặc Thiếu Thiên, một nhằm vào Lâm Tử Lam.

Mặc Thiếu Thiên giải quyết xong một người,lập tức hướng Lâm Tử Lam bên kia, thật nhanh đá văng một người khác.

Mà vào lúc này, người vừa mới bị Mặc Thiếu Thiên đánh chợt vọt lên, mà côn đánh thẳng về phía Lâm Tử Lam.

Một khắc kia, Mặc Thiếu Thiên vốn không có thời gian suy nghĩ, chỉ có thể kéo Lâm Tử Lam qua một bên, mà một côn kia, đánh vào sau ót của Mặc Thiếu Thiên.

Một khắc kia, thời gian như dừng lại.