Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 421: Chuyện Của Cảnh Thần và Trần Mặc




Nhìn Trần Mặc, Tử Lam khẽ mỉm cười.

Ánh mắt Tử Lam trong lúc vô tình nhìn lướt qua Cảnh Thần, chỉ thấy cô ấy có điều gì đó rất khác thường, ánh mắt cứ nhìn về phía khác, căn bản không nhìn Trần Mặc, cô ấy xử sự, lại có vài phần kỳ quái.

Mặc dù chỉ thoáng qua một chút, thế nhưng Tử Lam cũng phát hiện, giữa bọn họ có điểm không thích hợp cho lắm.

Nhưng hiện tại có rất nhiều người, Tử Lam biết bản thân cũng không tiện hỏi.

Lúc này, Trần Mặc nhìn Tử Lam, "Nếu không, buổi trưa một khối ăn cơm đi!"

Nghe thế, Tử Lam nhíu mày, "Tốt, Cảnh Thần cũng cùng nhau đi nhé!" Tử Lam nói.

Cảnh Thần sửng sốt, không nghĩ tới Tử Lam bổng nhiên nhắc đến mình.

"Không cần, trưa nay tớ còn có việc cho nên không đi được!" Cảnh Thần từ chối, ánh mắt cũng không dám nhìn Trần Mặc, tựa hồ tránh né còn không kịp a!

Mà Trần Mặc sau khi nghe Cảnh Thần gấp gáp từ chối, chân mày anh không khỏi nhíu chặt lại.

Nhìn bộ dáng của hai người, Tử Lam phát hiện, giữa bọn họ tuyệt đối có gian tình.

Hơn nữa, hai người bọn họ tạo cho Tử Lam cảm giác giống như hai người đang yêu đương, đang cải vả giận dỗi với nhau.

Nhưng Tử Lam không hiểu rõ tình huống, cũng không dám nói thêm, ngộ nhỡ gây ra sự hiểu lầm, mang tiếng xấu sẽ không tốt, Tử Lam còn chưa kịp mở miệng, Trần Mặc liền dời đi tầm mắt, "Hảo, cùng nhau đi!"

Lúc này Cảnh Thần mới lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Trần Mặc, nhưng ngược lại Trần Mặc không có nhìn Cảnh Thần, mà nhìn Tử Lam, "Vậy tôi đi hợp trước, trưa nay gặp lại!".

"Ừm!"

Vì vậy, Trần Mặc liền đi, Cảnh Thần đứng ở nơi đó, chân mày nhíu chặt lại, sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.

Tử Lam nhìn Cảnh Thần đang ngẫn người, cô đưa tay quơ quơ trước mặt cô ấy, "Cô làm sao vậy!?"

Cảnh Thần trấn tỉnh lại, đưa mắt nhìn Tử Lam, "Không có gì!"

Tử Lam nhíu mày suy nghĩ, lúc này, Cảnh Thần chợt nhớ tới cái gì, "Đúng rồi Tử Lam, buổi trưa tớ còn có chuyện, chắc không đi được..."

Tử Lam càng thêm nhíu mày, nhìn Cảnh Thần, biết cô ấy đang kiếm cớ, "Thật vậy sao!?"

"Cũng không có chuyện gì!" Cảnh Thần lúng túng cười nói.

Tử Lam cũng không hỏi nhiều, cô chỉ khẽ gật đầu.

Vì vậy buổi trưa hôm ấy, Tử Lam cùng Trần Mặc cùng ăn cơm tại khu dành cho nhân viên.

Vốn dĩ Trần Mặc muốn mời Tử Lam đi ra ngoài ăn ăn một bữa, nhưng Tử Lam nói thức ăn ở đây tốt vô cùng, vì vậy, bọn họ đi tới nơi này dùng cơm trưa.

Kỳ thực thức ăn ở đây làm cũng không khác bên ngoài bao nhiêu, hơn nữa lại gần, hiễn nhiên Tử Lam sẽ quyết định chọn dùng cơm ở đây.

Chỉ là, bữa cơm hôm nay chỉ có hai người Trần Mặc và Tử Lam mà thôi.

Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, hướng Trần Mặc mở miệng, "Cảnh Thần nói có chuyện cần giải quyết, cho nên sẽ không đến!"

Nghe Tử Lam nói, con ngươi Trần Mặc hiện lên một tia tối tăm, nhưng anh cũng không nói gì, gật đầu.

Vì thế, rất nhanh, trên bàn được bày vô số thức ăn.

Trần mặc cùng Tử Lam, hai người vừa ăn vừa trò chuyện, thừa dịp này, Tử Lam cũng hỏi một số chuyện liên quan đến Trần Mặc.

Hai người vui vẻ trao đổi…

Tử Lam đối với trực giác của mình đều rất chuẩn, nếu đã nhìn thuận mắt người nào, thì cũng sẽ không vì bất kỳ lý do nào mà chán ghét họ.

Người khiến cô cảm thấy không thích, cuối cùng cũng sẽ cho nhau cảm giác không thoải mái!

Hai người cười cười nói nói, thời điểm gần kết thúc cuộc trò chuyện, Tử Lam chợt nhớ tới cái gì, cô nhìn Trần Mặc hỏi, "Đúng rồi, nghe nói anh sắp đính hôn phải không!?"

Nghe vậy, Trần Mặc gật đầu, "Ừ!"

"Lúc nào thì tổ chức!?" Tử Lam hỏi.

Thật ra, Tử Lam cũng cảm thấy, Trần Mặc và Cảnh Thần thật xứng đôi, nếu hai người không đến được với nhau, quả thật rất đáng tiếc.

"Cũng không xác định!" Trần mặc nói, "Bất quá, cũng sắp tiến hành trong thời gian gần đây!"

Tử Lam gật đầu, "Lúc đó nhớ báo trước cho tôi một tiếng!"

"Nhất định!" Trần Mặc nói.

Vì vậy hai người lại tiếp tục vừa ăn, vừa nói, trò chuyện rất vui vẻ hòa hợp, thời gian rất nhanh liền trôi qua.

Lúc bọn họ sắp đi, có người đi tới, "Trần tổng giám, đây là hộp cơm của ngài, vị cay!"

Tử Lam nhìn hộp cơm được đưa tới, nhíu mày, "Anh ăn chưa no sao!?"

Trần Mặc chỉ mỉm cười, lúc này, anh chuyển hợp cơm cho Lâm Tử Lam, "Phần cơm này là của cô ấy, làm phiền cô!" Trần Mặc nói.

Nghe thế, Tử Lam mới chợt hiểu, Trần Mặc nhắc đến "cô ấy" là ám chỉ ai.

"Anh xác định cô ấy chưa ăn cơm trưa sao!?" Tử Lam khẽ cười và hỏi.

Trần Mặc chỉ cười, cũng không nói gì.

Hai người cùng nhau đi lên lầu.

Trần Mặc đi qua bộ phận chuyên ngành khác, Tử Lam quay về bộ phận thiết kế, thời điểm cô vừa mới đặt chân vào cửa phòng làm việc, cùng lúc đó, Cảnh Thần cũng mới từ phòng giải khát đi ra.

"Cảnh Thần!" Tử Lam gọi một tiếng, Cảnh Thần thấy người mới vừa gọi mình chính là Tử Lam, cô chậm rãi đi tới, "Hai người ăn xong rồi!?"

Tử Lam gật đầu, nhìn bộ dáng của Cảnh Thần, mỉm cười, sau đó nhớ tới nhờ vả của Trần Mặc, cô liền đem phần cơm hộp đưa cho cô ấy, "Cái này là đưa cho cậu!"

Thấy phần cơm hộp trên tay Tử Lam, trong nháy mắt, ánh mắt của Cảnh Thần mở thật lớn, cười híp mắt, “Tử Lam, cậu quả thật đáng yêu nhất trên đời!" Nói xong cô liền nhận lấy hộp cơm trên tay Tử Lam, "Cậu còn biết mang cơm cho tớ!"

Nhìn Cảnh Thần đang hưng phấn, vừa nhận xong cơm liền ăn, Tử Lam nhíu mày, "Cậu thực sự chưa ăn cơm trưa!"

Cảnh Thần gật đầu.

Hiện tại Tử Lam mới chợt phát hiện một điều, xem ra, Trần Mặc rất hiểu rõ Cảnh Thần.

Tiếp đó, Cảnh Thần trở về chổ ngồi của mình, nhìn cô ăn trông rất ngon miệng, ăn như hổ đói, chỉ thoáng chốc, tiêu diệt toàn bộ thức ăn.

Thật ra, cho dù Cảnh Thần có ăn nhiều thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không béo phì, bởi vậy cô cũng không cần ăn kiêng, hơn nữa sức ăn cũng rất tốt, hôm nay phải nhịn buổi trưa, cho nên cô đói bụng thiệt nga.

Lúc này, Tử Lam quay đầu sang nhìn Cảnh Thần, "Cơm này cũng không phải do tớ chuẩn bị cho cậu!"

"Không phải cậu thì còn ai vào đây..." Cảnh Thần hỏi ngược lại, nhưng mà thời điểm hỏi câu này, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Cô nhìn Tử Lam, liên tục chớp mắt vài cái.

Tử Lam gật đầu, "Là Trần Mặc nhờ tớ mang cho cậu!"

Tử Lam vừa dứt lời, Cảnh Thần vội vàng đem thức ăn trên tay buông xuống, gói kỷ lại, chuẩn bị đem đi bỏ thùng rác.

Tử Lam nhìn Cảnh Thần hành động kỳ quái, "Cậu làm cái gì vậy!?"

"Ném nó!" Cảnh Thần thản nhiên cười.

"Vì sao!?" Tử Lam nhíu mày.

"Không có vì sao, chỉ là, tớ không muốn nhận phần tâm ý này của anh ta mà thôi!" Nói xong, Cảnh Thần trực tiếp đi tới bên cạnh thùng rác, đem tất cả thức ăn đều ném vào đó.

Tử Lam đứng đó, nhìn dáng vẻ Cảnh Thần, rõ ràng, có thể nhìn ra cô ấy không muốn bỏ đi, thế nhưng...

Chợt Tử Lam liên tưởng đến tin tức Trần Mặc sắp đính hôn, chẳng lẽ là vì chuyện này sao?

Chẳng lẽ giữa hai người....

Ngoại trừ chuyện đó ra, Tử Lam cũng không tìm được lý do nào khác thuyết phục hơn.

Lúc này, Cảnh Thần dứt khoát vứt hộp cơm vào trong thùng rác, vừa mới quay đầu, bắt gặp Trần Mặc cùng lúc cũng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Cảnh Thần ném cái gì đi, toàn bộ đều rơi vào mắt anh.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, xấu hổ đến cực điểm.

Tử Lam cũng đứng đó, nhìn bọn họ, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.

Cảnh Thần cũng không nói gì, trực tiếp trở lại vị trí cũ của mình.

Trần Mặc đứng đó, trên gương mặt anh tuấn xẹt qua một tia thâm trầm, lúc này, anh cũng không nói gì thêm, trực tiếp cầm văn kiện hướng về phía phòng làm việc của mình đi đến.

"Trần tổng giám!" Bổng nhiên lúc này Cảnh Thần mở miệng.

Trần Mặc dừng bước, lập tức ngẩn người tại chổ, anh quay đầu lại, nhìn cô.

Cảnh Thần tiến tới bên cạnh anh, lấy trong ví hơn mười đồng tiền, "Trần tổng giám, cám ơn hộp cơm trưa kia của anh, đây là tiền trả lại cho anh!"

Tầm mắt Trần Mặc dừng lại trên số tiền hơn mười đồng trong tay Cảnh Thần sau đó dời lên gương mặt của cô, anh mím môi không nói, nhưng trong đôi mắt ẩn chứa bi thương, thản nhiên trả lời,"Không cần!"

Cảnh Thần cũng cười, "Xin lỗi, tôi không thích thiếu nợ người khác!" Nói xong, Cảnh Thần cố ý nhét tiền vào trong tay anh, sau đó xoay người, trở lại vị trí, bắt đầu công tác.

Cũng không nhìn Trần Mặc thêm dù chỉ một lần, Cảnh Thần liền bắt đầu công việc của mình đang dở dang.

Trần Mặc nhìn hơn mười đồng tiền trên tay, cũng không nói gì, trực tiếp hướng phòng làm việc của mình đi tới.

Toàn bộ người trong bộ phận thiết kế, nhìn quan hệ Trần Mặc biến thành như vậy, bọn họ ai cũng không dám nói lung tung.

Chỉ có Tử Lam, cô vẫn đứng đó nhìn hết thảy, chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra của hai người bọn họ, xem ra, cũng không phải chỉ đơn giản cãi nhau như mọi khi, dường như, Cảnh Thần rất muốn cùng Trần Mặc mau chóng phân rõ giới hạn.

Trong mắt mọi người, chỉ có thể nhìn thấy Cảnh Thần ngồi đó nhìn chăm chú vào mẫu thiết kế, nhưng Tử Lam hiểu rõ hơn ai hết, Cảnh Thần cũng không phải thật sự chăm chú vào đó, hành vi của cô chỉ nhằm vào mục đích để có thể tìm ra lý do để lãng tránh.

Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Tử Lam lại vang lên, cầm lên nhìn, trên màn hình hiện rõ số điện thoại của Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng Tử Lam không khỏi gợi lên ý cười, cô ngồi xuống ghế, nhấn nút trả lời.

"Mặc tổng, gọi cho em có chuyện gì không!?"

"Em mau tới đây!"

"A!?" Tử Lam nghi vấn.

"Mau tới phòng làm việc của anh, anh có chuyện muốn nói với em!" Giọng nói từ tính của Mặc Thiếu Thiên từ điện thoại bên kia truyền tới.

"Vâng, em đến liền!" Tử Lam trả lời, sau đó kết thúc cuộc gọi hướng phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên đi đến.

Thật ra, khoảng cách giữa bộ phận thiết kế và phòng làm việc của Mặc Thiếu Thiên rất gần, chỉ cần đi vài bước liền tới, thời điểm Tử Lam đứng trước cửa, cô đưa tay gõ nhẹ một cái.

"Vào đi!"

Bên trong truyền đến thanh âm từ tính của Mặc Thiếu Thiên

Mặc Thiếu Thiên vừa dứt lời, Tử Lam đẩy cửa tiến vào bên trong.

Sau khi vào cửa, cô không nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên ngồi ở vị trí của mình, Tử Lam cau mày lại, mà một giây kế tiếp, cửa bỗng nhiên bị khóa trái, một đôi tay từ phía sau vòng lên, trực tiếp ôm lấy cô.

"Em đã đến rồi!"

"A!" Tử Lam đang trong trạng thái hoang mang, vừa nghe được thanh âm quen thuộc, lúc này, Tử Lam mới thoáng yên tâm.

Bị Mặc Thiếu Thiên ôm chầm lấy, cô cũng không giãy dụa muốn ly khai, chỉ nghiêng đầu nhìn anh, "Anh cũng thích chơi đùa kiểu này!?"

"Trò chơi gì!?"

"Dọa người từ phía sau!!" Tử Lam nói.

Nói đến chuyện này, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên khẽ nhếch lên, "Hù em rồi sao!?"

"Anh cứ nói đi!" Tử Lam hỏi ngược lại.

Mặc Thiếu Thiên khẽ cười, gác cằm lên cổ Tử Lam, hít vào một hơi thật sâu, "Trưa nay em ăn cơm cùng với Trần Mặc!?"

"Vâng!" Tử Lam gật đầu.

Tiếp đó, một trận trầm mặc...

"Ăn ngon không!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.

"Cũng không tệ lắm!" Tử Lam thành thật trả lời.

Vì vậy, một giây kế tiếp, Mặc Thiếu Thiên cắn nhẹ trên vai Tử Lam một cái, lần thứ hai hỏi, "Ăn ngon không!?"

Lần này, Tử Lam mới cảm giác được bầu không khí có chút không đúng.

Cô quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi con ngươi ẩn chứa tia sáng, khóe miệng gợi lên một độ cung hoàn mỹ, môi hồng răng trắng, thập phần xinh đẹp, "Mặc tổng, anh đừng nói cho em biết, rằng hiện giờ anh đang ghen!"

“Không được sao? Anh không được ăn giấm sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi, cũng không có ý định buông cô ra, mà lại dùng sức siết thật chặt hông của cô.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Mặc Thiếu Thiên, rõ ràng là một người đàn ông thành thục, thế nhưng lúc này, Tử Lam lại có cảm giác, Mặc Thiếu Thiên cũng có một mặt đáng yêu như vậy!

Tử Lam nhịn không được cười thành tiếng, vươn tay nắm lại đôi tay thiếu hạnh kiểm của anh lại, "Mặc Thiếu Thiên, anh thế nào lại khả ái như vậy a, em thực sự yêu anh chết mất..." Tử Lam cười nói.

Mặc Thiếu Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tử Lam làm ra động tác như vậy, nói những lời ngọt ngào, tâm của anh không khỏi động một chút.

Hai tay lập tức tăng thêm lực độ ôm chặt lấy cô, kề sát tai nói khẽ, "Nếu như vậy, vậy em cứ việc yêu anh đến chết đi!"