Mặc Thiếu Quần lo lắng, không trở lại sao?
"Vậy cô đi đâu!?" Mặc Thiếu Quần không nhịn được hỏi ra. Hoa Hồng nghe được, lông mày khẽ nhếch lên, đi đâu là chuyện của anh ta sao! Anh ta muốn quản!
Lúc này, Hoa Hồng hơi nghiêng đầu nhìn Mặc Thiếu Quần, "Đi giết người, có đi không!?"
Một câu, Mặc Thiếu Quần bị dọa sợ!
Hoa Hồng đây là nói thật, chỉ là Mặc Thiếu Quần lại không biết, nhưng cũng có thể cảm giác được Hoa Hồng có gì đó không giống, ít nhất, khí thế quá cường đại! Trong khoảng thời gian ngắn, mặt Mặc Thiếu Quần đỏ lên! Lại sợ Hoa Hồng bỗng nhiên rời đi, lại sợ hỏi lại, Hoa Hồng sẽ buồn anh ta, vì thế, Mặc Thiếu Quần im lặng.
Lúc này, Hi Hi cũng không đếm xỉa tới Mặc Thiếu Quần, mà là nhìn Hoa Hồng, "Khi nào thì đi?"
"Chiều nay!" Hoa Hồng nói.
"Được, tôi tiễn chị!" Hi Hi nói. Hoa Hồng gật đầu, cười cười.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Hoa Hồng, "Nếu như nhiệm vụ hoàn thành, hoan nghênh cô trở lại thành phố A!"
Hoa Hồng nhướng mày gật đầu, "Nếu như muốn trở về, lúc nào cũng có thể!"
"Ừ!" Hi Hi gật đầu.
"Đúng vậy, nếu cô không trở lại, tôi cũng không yên tâm về bảo bối!" Mặc Thiếu Thiên cũng nói.
Chính là bởi vì có cô bên người Hi Hi, anh mới yên tâm như vậy!
Nghe nói như thế, Hoa Hồng nhướng mày, "Mặc Thiếu Thiên, bảo vệ con trai anh lâu như vậy, có nên đưa cho tôi phí dịch vụ hay không!?"
"Ngày mai không tiễn!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hoa Hồng, "......"
Hung hăng khinh bỉ liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái. Sau đó nhìn về phía Hi Hi, "Cha nào con nấy những lời này, ngàn vạn lần đừng ứng với ở trên người cậu!" Hoa Hồng nhìn Hi Hi ý tứ hàm xúc nói.
Hi Hi gật đầu, khóe miệng cười cười, đây chính là tính cách của cha!
"Điều này, chắc là sẽ không!" Hi Hi nói.
Vì thế, mọi người cười, tiếp tục ăn cơm. Tâm trạng mọi người cũng không tệ, trừ Mặc Thiếu Quần ở ngoài ra.
Sau khi nghe được. Nghĩ Hoa Hồng ngày mai sẽ phải đi, sau này anh cũng sẽ không thấy được nữa, trong lòng rối rắm cùng giãy dụa......
Lúc ăn cơm xong, Hoa Hồng thức thời rời đi, Hoa Hồng phải đi, Mặc Thiếu Quần cũng mang theo Mặc Vũ rời đi..
"Anh Hi Hi, ngày mai chúng ta gặp ở trường học!" Mặc Vũ nói.
Tuy rằng rất không muốn rời đi, nhưng nhóc biết, không quay về bà nội sẽ tức giận!
"Được, ngày mai gặp!" Hi Hi cũng nói.
Vì thế, Mặc Thiếu Quần cái gì cũng chưa nói, mang theo Mặc Vũ liền rời đi!
Nhưng chờ Mặc Thiếu Quần đuổi theo ra ngoài, Hoa Hồng đã sớm lái xe đi nơi nào không biết.
Mặc Thiếu Quần ngồi ở trên xe, tìm kiếm chung quanh, nhưng không tìm thấy, vẻ mặt mất mác.
Lúc này, Mặc Vũ ngồi ở một bên, nhìn thấy bộ dáng Mặc Thiếu Quần, liền mở miệng, "Chú hai, không phải chú thích chị xinh đẹp kia chứ!?"
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần quay đầu lại nhìn cậu, "Nhóc con, cháu có biết thích là thế nào không!?"
"Cháu đương nhiên biết, ở trường học chúng cháu có rất nhiều bạn nữ đều thích anh Hi Hi...... Vì thế biểu hiện của chú với chị xinh đẹp kia là giống nhau!" Mặc Vũ cười nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần bỗng nhiên nở nụ cười, vươn tay khẽ nhéo hai cái ở trên mặt Mặc Vũ. "Cháu biết quá nhiều!"
"Ha ha, Chú hai, cháu đoán đúng rồi!?" Mặc Vũ cười hì hì hỏi.
Tuy rằng cậu không có chỉ số thông minh tuyệt đỉnh như anh Hi Hi, nhưng dù sao cậu cũng là con cháu nhà họ Mặc, cũng không ngốc như vậy, từ lúc ăn cơm, Mặc Vũ đã cảm thấy có điều không thích hợp!
Không nghĩ tới, thật là! Nhìn dáng vẻ của Mặc Vũ, Mặc Thiếu Quần nhìn cậu ngoài cười nhưng trong không cười, "Đừng nói bậy, không thể có chuyện đó!" Mặc Thiếu Quần không thừa nhận.
"Ha ha, chú hai, cho dù chú không thừa nhận, cháu cũng đã nhìn ra!" Mặc Vũ nói, "Hơn nữa, anh Hi Hi cũng nhìn ra!" Mặc Vũ cười thật vui vẻ nói.
Nhìn thấy Mặc Vũ cười vui vẻ như vậy, Mặc Thiếu Quần cũng không nói gì, Hi Hi đã nhìn ra, anh biết, sự tình, tuyệt đối không thể gạt được đứa nhỏ kia, Mặc Thiếu Quần cũng không tiếp tục phủ nhận, lái xe thay đổi phương hướng trở về.
"Vậy còn cháu, ở trường học có thích bạn nữ nào không?!" Mặc Thiếu Quần một bên lái xe, một bên cùng Mặc Vũ nói chuyện.
Mặc Vũ lắc đầu, "Cháu thích anh Hi Hi nhất!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Quần lắc lắc đầu không nói gì nữa......
.............
Ở trong nhà.
Lúc mọi người đều đi rồi, Hi Hi bắt đầu thu dọn, Lâm Tử Lam ngồi ở sô pha xem ti vi, Mặc Thiếu Thiên muốn ngồi cùng, nhưng là Lâm Tử Lam đau lòng cho con trai, vì thế, Mặc Thiếu Thiên đành đi phụ giúp!
Vì muốn lấy lòng bà xã, Mặc Thiếu Thiên không có cách nào, đành phải tự mình ra tay! Tuy rằng chưa từng làm việc này, nhưng mà cũng nhìn Hi Hi làm rất nhiều lần. Vì thế, hai cha con một người dọn dẹp, một người rửa bát.
Lâm Tử Lam ở bên ngoài nhìn thấy, tuy rằng mở TV, nhưng thực tế lại nhìn về phía phòng bếp, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên thân hình cao lớn đứng ở đó, khóe miệng Lâm Tử Lam vẫn không nhịn được khẽ nhếch lên.
Một người đàn ông cao ngạo vĩ đại như vậy, vì câu nói của cô lần đầu tiên bước vào phòng bếp, nói thật, Lâm Tử Lam vô cùng cảm động.
Nếu một người mua xe cho cô, mua phòng, cô không thấy lạ, lại càng không cảm động, nhưng chuyện nhỏ như vậy, cô lại rất cảm động.
Trong phòng bếp.
Hai cha con phân công làm việc.
"Cha, cha rốt cục biết đau lòng cho bảo bối!" Hi Hi xúc động nói, nếu không, một mình bé thu dọn chắc đến khuya!
Mặc Thiếu Thiên rửa bát, tuy rằng cảm giác mình không hợp với phòng bếp, nhưng là Lâm Tử Lam ra lệnh, anh nhất định phải nghe theo!
"Bảo bối, đừng quá cảm kích cha, đây là mệnh lệnh của mẹ con!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nghe thế, Hi Hi khinh bỉ liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên một cái, cha, cha giả bộ một chút cũng được mà! Cũng quá thành thật đi!
Lúc này, Hi Hi gật đầu, ý tứ thâm sâu nói, "Vẫn là mẹ thương con!"
Mặc Thiếu Thiên cười, "Bảo bối, cha cũng rất thương con!"
"Phải không? Nếu đúng như cha nói, cha, con dạy cho cha nấu ăn được không!?" Hi Hi hỏi.
Thật ra thì mẹ đã trở lại, Hi Hi đã ở tính toán muốn rút lui, tuy rằng mấy ngày nay, Tạp Ni cùng Mặc Tử đều không có thúc giục cậu, nhưng cậu cũng biết cần phải nhanh!
Cho nên, bây giờ, cậu có thể dạy cha nấu ăn thì tốt rồi!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên khẽ cau mày, "Có con là được rồi, cha sẽ không học!" Mặc Thiếu Thiên nói.
“Nếu như bảo nối không có ở đây thì sao?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, quay đầu lại nhìn Hi Hi, "Tại sao lại nói như vậy!?"
Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Không có, con chỉ nghĩ, nếu một ngày, con không ở bên cha, mẹ, ai nấu cơm cho mẹ ăn!?"
"Con muốn đi!?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày hỏi.
Hi Hi lắc đầu, "Còn chưa quyết định, tuy rằng bọn họ không có thúc giục con, nhưng con cảm giác, nhanh!" Hi Hi nói.
Chỉ cần đợi cho mọi chuyện yên ổn lắng xuống, cậu sẽ đi. Kỳ thật thì con đường này, Mặc Thiếu Thiên sớm đã nghĩ tới rồi, nhưng đột nhiên Hi Hi nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên vẫn có chút kinh ngạc.
Nghe lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Nói như vậy, cha là đồng ý rồi!?" Hi Hi nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Đồng ý cái gì!?" Mặc Thiếu Thiên phục hồi tinh thần lại, hỏi ngược lại.
"Nấu ăn ạ!" Hi Hi nói, nếu rời đi, cậu không nỡ bỏ nhất chính là mẹ cậu!
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Vậy không học có sao không!?"
"Cha, đừng vội, tuy rằng chỉ số thông minh rất cao, nhưng thực tế vẫn hơn“ Hi Hi nói.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên hăng hái, "Đợi đến ngày mai cha làm cho hai người!"
Nghe nói như thế, Hi Hi cũng hưng phấn, "Cha, nhớ giữ lời!?"
"Nói nhảm!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi hưng phấn, lập tức mở miệng la to một câu, "Mẹ, cha bảo ngày mai xuống bếp nấu cơm!"
Nghe nói như thế, Lâm Tử Lam đáp lại, "Mẹ không muốn làm chuột bạch!"
"Quá coi thường anh, ngày mai sẽ làm cho hai mẹ con xem!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Con đồng ý!" Hi Hi nói.
"Mẹ lo lắng!" Lâm Tử Lam nói
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Vì thế, Mặc Thiếu Thiên trừng mắt liếc mắt nhìn Lâm Tử Lam một cái, không cho có ý kiến!
Lâm Tử Lam dời tầm mắt, xem như không thấy.
Rất nhanh, mọi thứ đã thu dọn xong, Mặc Thiếu Thiên cũng mất nửa ngày mới dọn bát xong!
Mới vừa rửa bát xong, Hi Hi biết cha mẹ cần có không gian riêng, vì thế liền mở miệng nói, "Cha, mẹ, con mệt rồi, con đi ngủ trước!" Hi Hi nói.
"Hơn nữa, buổi tối cũng sẽ không đi ra!" Hi Hi nói.
Ngộ nhỡ, cha đang vui đùa với mẹ rất thái quá, bé đi ra, bé sẽ làm lỡ chuyện, cho nên, vẫn là bé nên ngoan ngoãn ở trong phòng của mình đi.
Nghe được lời Hi Hi nói, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên hiện ra nụ cười hài lòng, "Bảo bối ngủ ngon!"
"Vâng!" Hi Hi cười nói.
"Mẹ, ngủ ngon!"
"Ừ!"
Vì thế Hi Hi trở về phòng của mình để ngủ.
Nhưng vì sao Lâm Tử Lam lại có cảm giác, hành động này của hai cha con, cảm giác khó hiểu như vậy chứ!
Lúc này, Hi Hi trở lại phòng, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, "Chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Nhìn thấy ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, liền nhớ lại lời anh nói ở trong phòng, Lâm Tử Lam lập tức lắc đầu, "Em muốn xem TV một lát, anh ngủ trước đi!"
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên cũng nhíu mày, "Em không ngủ, anh đương nhiên phải thức cùng em!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên cũng đi theo Lâm Tử Lam trở lại sô pha, nhớ tới cái gì, rót hai chén rượu đỏ, hai người ngồi ở sô pha vừa uống, vừa xem TV.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Anh mệt mỏi một ngày, chẳng lẽ không muốn nghỉ ngơi sớm một chút sao!?"
"Em là đang quan tâm anh sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
"Còn chưa đủ rõ ràng sao!?"
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên gật đầu, ngay sau đó nghiêng đầu nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt hiện ra vẻ sâu kín sâu xa, khóe miệng cũng câu lên một nụ cười tà như có như không, môi mỏng chậm rãi khẽ mở, hoạt động buổi chiều, một chút cũng không mệt, hơn nữa làm cho tinh thần của anh rất sảng khoái, hết sức thoải mái!"
Lâm Tử Lam, "......"
Mặc Thiếu Thiên có ý gì, Lâm Tử Lam làm sao lại không hiểu!
Rõ ràng trong lời nói, anh đều lộ ra vẻ mặt tình ý như vậy.
Chẳng qua nhìn người đàn ông này, Lâm Tử Lam luôn không có cách nào nắm bắt được anh.
Hơn nữa, ánh mắt anh nhìn về phía mình, thâm thúy mà lại thâm tình, từ trong đáy lòng Lâm Tử Lam vẫn rung động một chút......