Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 412: Mặc thiếu muốn thử xe chấn




Nghe thấy những điều này, Mặc Thiếu Thiên giật mình, mà Lâm Tử Lam đứng ở cửa, nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng nói không ra cảm giác.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Luke, “Nếu không lấy ra, thì có vấn đề gì xảy ra không?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Bác sĩ Luke lắc đầu, “Theo kết quả kiểm tra, con chip trong não cô ấy là một loại công nghệ phi thường, nhưng sẽ không tạo nên ảnh hưởng gì!”

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, vẻ mặt trầm tư, khuôn mặt hoàn mĩ kia nhìn nghiêng cũng có vài phần rối rắm.

“Mặc tiên sinh muốn phẫu thuật, hay không làm, chúng ta có thể hạn chế rủi ro ở mức độ thấp nhất!” Bác sĩ Luke nói.

Biết thế lực của Mặc Thiếu Thiên ở A thị, cho nên bác sĩ Luke cũng không dám kinh thường.

Lúc này, sau khi nghe bác sĩ Luke nói xong, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Luke một cái, giọng điệu kiên định phi thường, “Không làm!”

Cho dù rủi ro hạ xuống mức thấp nhất, Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Tử Lam mạo hiểm như vậy.

Thậm chí, hiện tại Lâm Tử Lam chịu một chút tổn thương anh cũng đau lòng không thôi, làm sao có thể ích kỉ làm cho cô khôi phục trí nhớ mà làm phẫu thuật nguy hiểm như vậy, anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy!

“Nhưng mà, nếu không làm, có khả năng vĩnh viễn không nhớ ra………….” Bác sĩ Luke nhắc nhở.

Tuy rằng, Mặc Thiếu Thiên rất rối rắm, rất muốn làm cho Lâm Tử Lam nhớ tới chuyện lúc trước, nhưng mà hiện tại, nghe đến những chuyện này, anh cũng không muốn nữa.

Hơn nữa, mặc kệ phẫu thuật có nguy hiểm hay không, anh cũng sẽ không để Lâm Tử Lam làm.

“Vậy không cần nhớ!” Mặc Thiếu Thiên nói, tuy rằng có vài phần ưu thương, nhưng giọng điệu lại vô cùng kiên định.

Tất cả, đều lấy an toàn của Lâm Tử Lam là điều quan trọng.

Lâm Tử Lam đứng ở cửa, sau khi nghe Mặc Thiếu Thiên nói, giống như có thể cảm giác được tâm tình của anh, nói không cảm động đó là giả.

Có vài người, chịu lấy an toàn của mình đặt ở vị trí thứ nhất, có thể thấy được, anh ta yêu mình đến cỡ nào.

“Nhưng mà……..” Bác sĩ Luke còn muốn nói gì, lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngước mắt nhìn Luke, “Không có nhưng mà, tôi đã quyết định!”

“Ông yên tâm, về phần của ông, một phần cũng sẽ không thiếu!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Bác sĩ Luke đứng tại chỗ, sững sờ một chút, nhưng không có mở miệng nói cái gì.

Lúc này, Lâm Tử Lam đi đến, “Nếu làm phẫu thuật, nắm chắc được bao nhiêu phần trăm!?” Lâm Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên sửng sốt, quay đầu nhìn Lâm Tử Lam, cô lại vô cùng thản nhiên bước vào, nhìn bác sĩ Luke trực tiếp hỏi.

Bác sĩ Luke sửng sốt, nhìn Mặc Thiếu Thiên, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên quay chung quanh ở trên người Lâm Tử Lam.

Nhìn Mặc Thiếu Thiên không có mở miệng, bác sĩ Luke mở miệng, “60%!”

Ông chuyên về não bộ, nhưng mà kết cấu não bộ con người phúc tạp, mọi chuyện đều có ngoại lệ, bác sĩ Luke đã hạ rủi ro ở mức thấp nhất.

Lâm Tử Lam trầm tư một chút, lúc này, ánh mắt hướng Mặc Thiếu Thiên.

"Mặc kệ bao nhiêu, cũng không làm!" Nói xong, Mặc Thiếu Thiên lôi kéo Lâm Tử Lam đi ra ngoài.

Những lời này, là nói cho bác sĩ Luke, cũng là nói cho Lâm Tử Lam.

"Mặc thiếu thiên!" Lâm Tử Lam kêu một tiếng, Mặc Thiếu Thiên một tiếng cũng không nói, trực tiếp lôi kéo Lâm Tử Lam đi ra ngoài.

Mãi cho đến bên ngoài bệnh viện, Mặc Thiếu Thiên mới buồn Lâm Tử Lam ra.

“Mặc Thiếu Thiên……….” Lâm Tử Lam nhìn anh.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn cô, “Anh biết em muốn nói cái gì, anh cho em biết, anh tuyệt đối sẽ không đồng ý!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam sửng sốt, nhưng đáy lòng vẫn dâng lên cảm giác cảm động, “Không phải anh nói, đây là bác sĩ não bộ giỏi nhất sao?” Lâm Tử Lam hỏi, “Một khi đã như vậy, vì sao lại không thử………”

“Thì sao? Ông ta là người, không phải thần tiên, cái gì cũng có ngoại lệ!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam đứng ở đó, sửng sốt.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, “Vạn nhất có chuyện gì thì sao bây giờ? Ai bồi thường một Lâm Tử Lam cho anh……”

Mặc Thiếu Thiên nói, thời điểm nói những lời này, thanh âm có vài phần vô lực, cũng có vài phần yếu ớt.

Anh khó có thể tưởng tượng, mất đi Lâm Tử Lam, anh sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.

Ba tháng kia, đối với anh đã vô cùng gian nan, nếu Lâm Tử Lam lại có chuyện gì, anh chỉ sợ cả đời này cũng không tha thứ cho bản thân mình!

Sau khi nghe những lời của anh, đáy lòng Lâm Tử Lam hung hăng co rúm lại, đáy lòng vô cùng cảm động.

Lúc này Lâm Tử Lam nhìn anh, “Em cũng rất muốn nhớ lại, trước kia, chúng ta yêu nhau cỡ nào………” Lâm Tử Lam nói.

Cô tưởng tượng, tình yêu của cô và Mặc Thiếu Thiên, nhất định là vất vả, nhưng chắc cũng khắc cốt ghi tâm, cô muốn nhớ lại, cô đối với Mặc Thiếu Thiên rốt cuộc là như thế nào………….

“Nếu em muốn biết, anh sẽ từng chút một nói cho em biết, cho dù em không nhớ ra, anh cũng sẽ có biện pháp, để cho em lại yêu anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Cũng không cần đi làm phẫu thuật.

Lời này nói vô cùng kiên định.

Cho dù như thế nào, anh đều tin tưởng, Lâm Tử Lam sẽ lại yêu mình!

Lâm Tử Lam giật mình, nhìn anh, “Vậy anh có thể nói cho em biết, chúng ta yêu nhau cỡ nào không?” Lâm Tử Lam hỏi.

Nghe được lời Lâm Tử Lam nói, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên nhìn cô, đáy lòng cũng dâng lên chút kích động, mà này cả cặp mắt cũng tràn đầy ánh sáng, anh nhìn Lâm Tử Lam, đột nhiên bắt được tay cô, “Lâm Tử Lam, em yêu anh có phải hay không?”

Lâm Tử Lam đứng ở đó, cũng không có phủ nhận.

Đối mặt với Mặc Thiếu Thiên, cô đã sớm động tâm, sớm bị anh hấpdẫn, cho dù là dáng vẻ vô lại, Lâm Tử Lam cũng thừa nhận, cô bị anh hấp dẫn.

Nhưng là, kia là hấp dẫn.

Nhưng là hiện tại, từ ngày hôm qua bắt đầu, cô đã bị anh làm cảm động, không, cũng không phải cảm động,mà là cảm giác, chính mình thật may mắn………….

Cho nên, cô không phủ nhận.

Anh đã đi vào trong lòng cô……..

Nhìn Lâm Tử Lam đang nhìn mình, không nói gì, Mặc Thiếu Thiên càng thêm mừng như điên, “Lâm Tử Lam, anh nói đúng, em yêu anh!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Nếu như anh nói, anh sẽ như thế nào!?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.

"Anh muốn ăn em, hung hăng ăn em!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam: “…………”

Đây tuyệt đối là đáp án của Mặc Thiếu Thiên!

t*ng trùng lên não!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại nhìn cô, “Nếu như lời nói, tối nay anh sẽ ăn em!”

Lâm Tử Lam: “………..”

“Vậy anh coi như không tốt lắm!” Lâm Tử Lam cười nói, xoay người muốn đi.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên càng thêm khẳng định. Trong lòng kích động không thôi, không thể ngăn lại, không thể cho Lâm Tử Lam cơ hội rời đi, anh đột nhiên bắt lấy cô, kéo cô quay về ngực của mình, liền hôn lên môi cô……….

Lâm Tử Lam ngẩn ra, cũng không có đẩy anh ra.

Chỉ là, có vài phần xấu hổ.

Phải biết rằng, Mặc Thiếu Thiên hôn môi, cùng người khác không giống nhau, cuồng dã hôn, Lâm Tử Lam rất sợ trở thành tiêu điểm.

Nhưng Lâm Tử Lam sai lầm rồi.

Mặc Thiếu Thiên hôn thật dịu dàng, thật lãng mạn, quan trọng là, bọn họ đi cùng một chỗ cũng đã hấp dẫn người khác, hiện tại, mọi người qua lại, đều hướng bọn họ nhìn vài lần.

Có điều đều là ánh mắt chúc phúc.

Mặc dù là như thế, mặt Lâm Tử Lam, vẫn không khỏi đỏ lên.

Nhưng mà, Mặc Thiếu Thiên muốn hôn cô, anh không quản là ở nơi nào, quản ai đang nhìn, giờ khắc này, anh chỉ muốn hôn Lâm Tử Lam!

Lâm Tử Lam cũng không có đẩy ra, giờ khắc này, cô cũng thật hưởng thụ nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên.

Nhưng Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối không phải người hôn coi như là xong, cảm giác được nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt thì Lâm Tử Lam biết Mặc Thiếu Thiên muốn làm gì.

Lâm Tử Lam sợ tới mức vội vàng đẩy anh ra, “Tốt lắm, rất nhiều người đang nhìn!” Lâm Tử Lam nói, hai má đỏ ửng.

Lâm Tử Lam rất ít khi thẹn thùng, giờ phút này, Mặc Thiếu Thiên nhìn, hận không thể đặt Lâm Tử Lam ở dưới thân hung hăng mây mưa một phen.

Nhưng mà, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên gợi lên, lôi kéo cô bước đi.

Hai người vừa mới lên xe, Mặc Thiếu Thiên khẩn cấp hướng Lâm Tử Lam nhào tới.

Tốt xấu là ở trên xe, không có nhiều người nhìn như vậy, Lâm Tử Lam cũng không còn xấu hổ.

Muốn hôn, liền hôn.

Hôn môi, cũng là một chuyện vô cùng tốt đẹp.

Cô có quyền lợi hưởng thụ nụ hôn này của Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên hôn cuồng dã, Lâm Tử Lam cảm thấy, cùng Mặc Thiếu Thiên hôn môi, là một chuyện kích động lòng người.

Anh có thể dễ dàng khơi lên dục vọng của đối phương.

Cho nên, Mặc Thiếu Thiên không hổ làngựa đực đệ nhất thành phố A, cao thủ!

Lâm Tử Lam ngồi trên ghế, cảm nhận nụ hôn của Mặc Thiếu Thiên thì anh lại nhào tới, xe không tính là nhỏ, nhưng mà hai người chen chúc, có vẻ hơi nhỏ.

Nhưng cũng không làm trễ nải Mặc Thiếu Thiên, vẫn như trước hôn kích tình, kích động lòng người.

Lâm Tử Lam bị động hôn, nhưng mà cũng lặng lẽ vươn tay, ôm lấy Mặc Thiếu Thiên.

Rốt cuộc, thời điểm hai người hôn ngay cả hô hấp có chút khó khăn, Mặc Thiếu Thiên mới buông cô ra, nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười.

"Thật chặt chội!" Nhìn anh nhìn mình như vậy, Lâm Tử Lam rời tầm mắt đi, thản nhiên mở miệng.

Hơn nữa tư thế hai người, đặc biết ái muội.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn cô, ánh mắt mang theo vài phần ánh sáng kích động, tay anh bắt đầu làm càn trên người Lâm Tử Lam.

“Giờ khắc này, anh rất muốn thử…..xe chấn!” Mặc Thiếu Thiên cười tà nói.

Nghe thế, mặt Lâm Tử Lamkhông thể không đỏ lên, cô trực tiếp mở miệng, “Em cự tuyệt!”

“Cự tuyệt không có hiệu quả!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Mặc Thiếu Thiên, không được, đây là đang trên xe!” Lâm Tử Lam nói, chuyện kích tình như vậy, cô không có dám làm.

Hơn nữa, cô cũng không muốn làm như vậy.

“Chính là ở trên xe mới kêu xe chấn, không ở trên xe, làm sao có thể kêu là xe chấn!” Mặc Thiếu Thiên nói, thanh âm trầm thấp, mang theo mị hoặc.

Nhưng mà như thế nào, Lâm Tử Lam cũng không được.