Edit: Oanh Love
Mặc Thiếu Thiên vừa nghe, cũng khó chịu, "Không cho con ngồi, con cứ ngồi đấy, không phải tới đón con, vì sao lại để cho con lên xe? Huống chi, vợ và con trai của con đều ở trên xe, thế nên con sẽ không đi xuống! " Mặc Thiếu Thiên nói.
Thái độ rõ ràng chính là muốn đối nghịch cùng Mặc Lão.
Ba không cho phép thì thế nào, con cố tình đấy!
Hi Hi ở một bên nhìn, bé cảm thấy khó xử.
Cha và ông nội vừa chạm mặt đã như vậy, hơn nữa, bọn họ cãi nhau một cách rất ấu trĩ!
Nghe nói như thế, Mặc Lão thiếu chút nữa tức giận nhảy dựng trên xe, "Cậu đúng là cái đồ nghịch tử, cậu mới vừa nói cái gì! Có bản lĩnh lập lại lần nữa! " Mặc Lão nhìn Mặc Thiếu Thiên hô to.
Mặc Thiếu Thiên ngồi đấy, nghe Mặc Lão rống giận..., khóe miệng nâng lên nụ cười nhạo, "Ba bảo con nói con liền nói ư? Con mạn phép không nói!"
"Cậu —— " Mặc Lão tức giận, cầm quải trượng trong tay hận không thể hướng Mặc Thiếu Thiên vung đi, may mà Hi Hi ngăn cản kịp lúc.
"Ông ơi, ông ơi, ngàn vạn lần đừng động thủ, hiện giờ trên người cha con còn mang thương tích, nếu ông đánh cha, chắc chắn cha sẽ phải nằm viện mất! " Hi Hi nói, sau đó bé dùng đôi tay nhỏ bé của mình cầm lấy quải trượng của Mặc Lão, bé thực sự rất sợ ông nội sẽ đánh cha!
Lúc này, Hoa Hồng nhìn tình huống có vẻ không đúng, thoáng cái chuyển sang ngồi xuống ghế phía sau, tiếp tục chơi đùa máy tính trên tay, việc không liên quan đến cô, đừng đánh trúng người cô là tốt rồi, bằng không, đến lúc đó cô không kiềm chế được sẽ đánh trả lại!
Mặc Lão nghe Hi Hi nói nói..., đầu tiên là sửng sốt, sắc mặt lặp tức thay đổi, nhưng vẫn lạnh lùng mở miệng, "Bị thương? Đáng đời, đây chính là báo ứng của nó! " Mặc Lão thở phì phì nói.
Mặc Thiếu Thiên vừa nghe Mặc Lão nói xong, sắc mặt cũng thay đổi, "Báo ứng? Nếu quả thực có báo ứng..., cũng nên là ba phải chịu, ba cứ yên tâm, nếu thực sự con gặp phải báo ứng, cũng sẽ lôi ba theo cùng! " Mặc Thiếu Thiên cũng tức giận, nói không lựa lời.
"Cậu —— cậu đúng là cái đồ nghịch tử! " Mặc Lão thực sự tức giận không nhẹ, nhịn không được, giơ lên quải trượng đến hướng Mặc Thiếu Thiên phất qua.
Mặc Thiếu Thiên ngồi im cũng không nhúc nhích hay phản kháng, dường như, tuyệt không sợ Mặc Lão đánh lại đây.
Lúc này, may là Hi Hi nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, "Ông nội,... " Hi Hi nắm quải trượng, "Ông đừng nóng giận!"
"Cháu mau tránh ra, để ông đánh chết cái tên nghịch tử này! " Mặc Lão thở phì phì nói.
Mặc Thiếu Thiên vẫn ngồi đấy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ tuyệt đối không đem Mặc Lão để vào mắt.
"Ông ơi, đừng nóng giận, đừng nóng giận, xin bớt giận, giết người sẽ phải đền mạng! " Hi Hi nói, "Nếu quả thật động thủ, chẳng lẽ ông muốn để cho cháu không có cha sao?"
"Có cha như vậy, không có cũng được! " Mặc Lão nói, tuy rằng tức giận mới nói vậy, nhưng cũng bởi vì Hi Hi ngăn cản, ông cũng không có ý muốn tiếp tục đánh Mặc Thiếu Thiên nữa.
Vốn dĩ Mặc Thiếu Thiên không muốn cùng Mặc Lão ầm ĩ tiếp, nhưng nghe Mặc Lão nói những lời này, anh lập tức mặc kệ, "Ba nói cái gì? Con không xứng sao? Con đau lòng con của mình, thương con của mình, có chổ nào không xứng!?"
"Vậy cũng không xứng! " Mặc Lão nói.
Phương thức hai người dùng đê cãi nhau, đặc biệt giống như hài tử hờn dỗi.
Tử Lam ở một bên nhìn, cảm thấy buồn cười, lại không biết nên khuyên bảo như thế nào.
Hai cha con này, kiếp trước tuyệt đối là oan gia.
Đương nhiên, ở điểm này, Tử Lam đã quên, quên mất Mặc lão đã làm những gì đối với Mặc Thiếu Thiên khi anh còn thơ ấu...
Nghe Mặc Lão nói..., Mặc Thiếu Thiên cười nhạt, "A... Ba chột dạ sao?"
"Cậu nói cái gì? " Mặc Lão nghe được Mặc Thiếu Thiên nói..., cau mày hỏi lại, sắc mặt thâm trầm.
"Con nói cái gì, ba chẳng phải rõ ràng hơn ai sao, bổn phận của một người cha, ba có đủ tư cách sao? Ba đối với con của mình đã làm những gì, dĩ nhiên ba rất rõ ràng, cũng không cần con từng li từng tí nhắc nhở! " Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Lão nói.
Nếu như trước đó Mặc lão sinh khí, đó là vì tranh luận cùng với Mặc Thiếu Thiên, nhưng hiện tại, sắc mặt của Mặc Lão, càng lúc càng đen lại.
"Cậu —— " Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Mặc kệ tôi đã làm những gì, tôi vĩnh viễn cũng là ba của cậu!"
"A... " Mặc Thiếu Thiên cười nhạt, không tiếp theo, bất quá vẻ mặt châm chọc, so với việc anh nói ra mà nói..., càng thêm đả thương người.
Một câu ông chính là cha của anh, có thể áp đảo tất cả những thương tổn mà anh phải chịu sao?
Đây là một đề tài mẫn cảm.
Tử Lam không nhớ rõ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, đại khái đoán được hai cha con từng có một đoạn quá khứ không tốt đẹp, cô thức thời không hỏi, nhưng ngầm đưa cho Hi Hi một ánh mắt, để Hi Hi hóa giải cục diện xấu hổ này.
Hi Hi ngây cả người, sau đó mở miệng.
"Được rồi ông ơi, đừng nóng giận, cháu giúp ông thuận khí! " Hi Hi vừa nói, vừa vươn bàn tay nhỏ bé giúp Mặc Lão thuận khí.
Mặc Lão hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mặc Thiếu Thiên, hừ lạnh một tiếng sau đó quay đầu sang chổ khác, bất quá, bởi vì Hi Hi giúp ông thuận khí, cảm giác tức giận của ông dần dần giảm xuống.
Mặc Thiếu Thiên vẫn nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, Tử Lam suy nghĩ một chút, vươn tay, cầm lấy bàn tay Mặc Thiếu Thiên.
Mặc Thiếu Thiên ngốc lăng, lập tức theo bản năng cầm lấy tay Lâm Tử Lam, nhưng, ánh mắt vẫn như củ nhìn ngoài cửa sổ.
Rốt cục, bầu không khí trong xe, rốt cục yên tĩnh trở lại.
Hi Hi nhìn Tử Lam liếc mắt, lúc này mới thở ra một hơi.
Có đôi khi, bé nghĩ cha và ông nội cãi nhau thật đáng yêu, nhưng một khi liên quan đến cái đề tài mẫn cảm này, hai người đều trở nên phẫn nộ mười phần, cho nên, bé chỉ có thể tận lực để cho bọn họ ít cãi nhau thì tốt hơn.
Bầu không khí trong xe, có chút vắng vẻ, cũng có một chút xấu hổ.
Mặc Thiếu Thiên và Mặc Lão cũng không nhìn đôi bên, tức giận nhìn về phía đối lập, chỉ có Hi Hi và Tử Lam hai người dùng tầm mắt giao lưu, cuối cùng, đều do Hi Hi lên tiếng trước phá vỡ sự xấu hổ lúng túng này.
"Ông ơi, chúng ta đang trên đường trở về Mặc gia sao? " Hi Hi hỏi.
"Ừ! " Mặc lão Lãnh lạnh lên tiếng, biểu hiện, mình còn đang tức giận.
Hi Hi sẽ không để ý, dù sao cũng không phải sinh khí vì bé a, bé tiến lại gần, nhìn Mặc Lão, "Chúng ta trở về đó..., bọn họ có hoan nghênh không!? " Hi Hi hỏi.
Bọn họ mà Hi Hi muốn ám chỉ, không nói rõ Mặc Lão cũng biết là những ai!
Chuyện trước kia, đích xác náo loạn có chút không thoải mái, nhưng hôm nay Mặc Lão đều chấp nhận Hi Hi, bọn họ không có đạo lý không thể chấp nhận!
Mặc Lão mở miệng, "Nhà là của ông, ai dám không chào đón!? " Mặc Lão nói, sau đó nhìn Hi Hi, "Nghỉ ngơi ở đâu cũng không có vấn đề gì! ".
Nghe Mặc Lão nói, Hi Hi mỉm cười, "Hay là quên đi, thỉnh thoảng đi ăn một bữa cơm là tốt rồi, nếu quả thật nghỉ ngơi lại đó, nhất định sẽ náo loạn đến mức gà bay chó sủa! " Hi Hi nói.
Cái này, tuyệt đối là thực sự.
Trước kia, bé cho người làm Mặc Thiểu Quần gãy xương, sợ là hiện tại, Mặc Thiểu Quần vẫn còn ghi hận, nếu thật ở chung một chổ, còn không phải sẽ náo loạn ngất trời a!
"Hừ, cháu cũng biết a! " Mặc Lão nói, "Nếu biết, thời điểm ra tay, có chút ý tứ là được, hà tất thẳng tay như vậy!"
Mặc Lão tự nhiên cũng chỉ vì nhắc nhở chuyện Hi Hi động thủ đối với Mặc Thiểu Quần!
"Cháu đây là giúp mọi người miễn phí tiến hành giáo dục a, cho thúc ấy biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, không nên nhìn thấy ai cũng kiêu ngạo như vậy, cũng may ngày đó gặp phải cháu, nếu như đổi thành người khác, cháu phỏng chừng, xương khớp trên người thúc ấy hư hao đến mức nào cũng không biết! " Hi Hi nói.
Mặc Lão, "..."
Tử Lam, "..."
Hoa Hồng, "..."
Chỉ có Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn bình tĩnh, hiển nhiên, anh hoàn toàn đồng ý với cách nghĩ của con trai mình.
Cha con chung một tính nết, mà ngay cả cách nghĩ cũng đều giống nhau, cho nên, Mặc Thiếu Thiên hoàn toàn tán thành.
"Cháu nói như vậy, có nghĩa ông vẫn nên nói với cháu một tiếng cám ơn!? " Mặc Lão hỏi.
"Nếu như mọi người muốn tạ ơn, cháu cũng sẽ không ngăn trở! " Hi Hi nói.
Mặc Lão, "..."
Đứa nhỏ này, thực sự cùng với Mặc Thiếu Thiên chung một đức hạnh.
Chỉ bất quá, Mặc Thiếu Thiên không được Mặc Lão yêu thích, Hi Hi lại khiến Mặc Lão yêu thích mà thôi.
Nguyên nhân cũng bởi vì.
Hi Hi so với Mặc Thiếu Thiên, bé co được dãn được một chút.
Kỳ thực, Mặc lão ít nhiều cũng biết tính nết của Mặc Thiểu Quần, con của mình đức hạnh thế nào, chẳng lẽ ông không biết sao?
Mặc Thiểu Quần được nuông chiều từ bé đến lớn, chưa bao giờ ăn thua thiệt, cho dù đối mặt với Mặc Thiếu Thiên, cũng là hô to gọi nhỏ, không đem bất luận người nào để vào mắt, Mặc Lão biết, với tính tình của Mặc Thiểu Quần, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện, không ngờ, người ra tay lại chính là Hi Hi.
Mặc Thiểu Quần cũng là cốt nhục của ông, hỏi ông làm sao sẽ không đau lòng, chỉ là, Mặc Thiểu Quần đích xác thiếu giáo dục.
Bất quá, sau chuyện của Hi Hi, quả nhiên, Mặc Thiểu Quần thu liễm rất nhiều.
Ngẫm nghĩ xong, Mặc lão không có gì để tiếp tục nói.
Hi Hi nhìn Mặc Lão, cười cười, "Được rồi, cùng lắm thì sau này, cháu sẽ ra tay nhẹ một chút được chưa! " Hi Hi nói.
Hơn nữa, gãy xương cũng không được tính là đại sự gì, chỉ bất quá để Mặc Thiểu Quần có thể ở trên giường tu dưỡng mấy tháng mà thôi.
Cách thức tu dưỡng như vậy, khiến không khí lúc này an tĩnh rất nhiều nha!
Hừ, Mặc Lão hừ lạnh một tiếng.
Còn muốn có lần sau!
Một lần để Mặc Thiểu Quần chịu nhiều đau khổ.
Bất quá, lời này Mặc Lão cũng không nói đi ra, ông tin tưởng sau này Hi Hi làm việc, nhất định sẽ có chừng mực!
Trước kia, là bọn họ náo loạn không thoải mái, có thể nói, Hi Hi đem Mặc Thiểu Quần đánh gãy xương, cũng đã hạ thủ lưu tình!
Nghe mọi người trò chuyện, Tử Lam ngồi ở một bên, chỉ là nghe, không có mở miệng.
Ân oán trước kia, chắc cũng không ít!
Vì vậy, sau khi Mặc Lão nghe xong, cũng không có gì để tiếp tục nói, rất nhanh, đã về đến Mặc gia.
Một biệt thự rất uy nhiêm.
Đường rất rộng, hai bên đường đều trồng rất nhiều đại thụ, cao ngất chót vót, thoạt nhìn, rất khí thế.
Xe vẫn chạy đến bên trong, tới cửa, mới ngừng lại được.
Quản gia vừa mở cửa xe, từng người trên xe bước xống.
Thật lâu không có tới đây, Hi Hi nhìn khí phái biệt thự, cũng không cảm thấy có một chút xa lạ gì.
Từ lần trước bé và cha đến chổ này cùng Cung Ái Lâm náo vô cùng không thoải mái, thì không tới nữa, nhưng hôm nay, mẹ còn đang ở đây, tâm tình dĩ nhiên bất đồng rất lớn, cho nên, Hi Hi cũng hiểu được không có gì!
Vài người vẫn tiến vào.
Bảo mẫu thấy bọn họ trở về, lập tức đi tới.
"Lão gia, mọi người đã trở về! " Bảo mẫu cười nói.
Sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng cười vấn an, "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia, thiếu phu nhân! " Bảo mẫu lần lượt chào hỏi.
"Cơm chuẩn bị thế nào? " Mặc Lão trực tiếp hỏi.
"Đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể ăn cơm! " bảo mẫu nói.
"Ừ, chuẩn bị một chút, ăn cơm đi! " Mặc Lão phân phó.
“Vâng! " Bảo mẫu lên tiếng, vội vàng đi thu xếp.
Lúc này, Hi Hi mở miệng, "Cháu thật sự rất đói bụng, lát nữa nhất định phải ăn đến bụng căng tròn mới thôi!"
"Lập tức sẽ được ăn cơm, trước tiên cháu nên đi rửa tay! " Mặc Lão nói.
"Dạ! " Hi Hi gật đầu, ngay sau đó cùng Tử Lam và Hoa Hồng hướng về phía toilet rữa tay.
Hoàn cảnh nơi đây không xa lạ gì đối với Mặc Thiếu Thiên, một thoáng đi tới đây đã không thấy tăm hơi của anh.
Hi Hi cùng Tử Lam và Hoa Hồng mới rữa tay xong đi ra, vừa lúc, Mặc Thiểu Quần cũng từ trên lầu đi xuống, liếc mắt liền thấy Hi Hi.
Mấy tháng không gặp, chân của Mặc Thiểu Quần đã sớm tốt, khôi phục bản sắc thiếu gia con nhà giàu của mình.
Kiêu ngạo, vênh váo!
"Tại sao mày lại ở chỗ này!? " Mặc Thiểu Quần cau mày, nhìn Hi Hi hỏi, giọng điệu hoàn toàn không vui.
Ngay cả không vui, cũng không dám hướng Hi Hi hô to, từng trãi qua dạy dỗ, hiện giờ trong lòng cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi đối với Hi Hi.
Nghe lời Mặc Thiếu Quần nói, Hi Hi cũng không thèm để ý đến cậu, đối với một người không hiểu lý lẽ, nếu đối thoại với họ, cũng chỉ uổng phí chỉ số thông minh của bé.
Nhưng mà, bé càng không để ý tới, khiến Mặc Thiểu Quần cảm giác bản thân thật mất mặt.
"Uy, tao đang nói với mày đấy! " Mặc Thiểu Quần nói.
Lúc này, Hi Hi quét mắt nhìn cậu một cái, "Thúc không nhận thấy được tôi không muốn nói chuyện với thúc sao? " Hi Hi nói.
Mới vừa nói xong câu đó, Hoa Hồng từ phía liền xuất hiện phía sau Hi Hi, một khắc kia khi nhìn thấy Hoa Hồng, đôi mắt Mặc Thiếu Quần đều ngơ ngẩn nhìn cô.
Mặc dù, cậu gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng, cũng chưa từng nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy.
Ngũ quan xinh xắn, một đôi mắt mèo lười biếng, lộ ra một tia băng lãnh cùng tinh quang, tuy rằng biểu tình lạnh nhạt, nhưng hai đầu lông mày đều là phong tình.
Hơn nữa, cả người đều mang theo một loại khí phách tự nhiên, khiến người ta không khỏi kính phục!
Nữ thần!
Một khắc kia khi nhìn thấy Hoa Hồng, không biết tại sao trong đầu nhị thiếu gia nhà họ Mặc đều liên tưởng đến hai chữ này!
Một khắc kia, Mặc Thiếu Quần thật sâu bị khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Hồng khuất phục!
Nhìn Hoa Hồng, Mặc Thiểu Quần cảm giác, những mỹ nữ trước kia mà cậu thừng gặp, trong nháy mắt đều không là gì cả.
Những mỹ nữ đó, quả thực không đáng giá để nhắc tới!
Nhìn Hoa Hồng, Mặc Thiếu Quần có điểm ngơ ngẫn.
Trái lại, Hoa Hồng nhìn Mặc Thiếu Quần, khóe miệng lộ ra ý cười khinh thường, người này chính là kẻ đã bị Hi Hi đánh tới gãy xương, nhị thiếu gia nhà họ Mặc sao?
Xem ra, quả thật đúng là một người không có chỉ số thông minh!
Thấy Hoa Hồng cười như vậy, bỗng nhiên Mặc Thiếu Quần phục hồi tinh thần lại, nhìn Hi Hi, không nghĩ tới, nó dĩ nhiên nói mình như vậy.
Nhất là trước mặt mỹ nữ, giống như ngay mặt cho cậu một bạt tai như nhau, rất mất mặt.
Nhưng mà, đối mặt Hi Hi, cậu cũng không có bất kỳ biện pháp xử lí.
Sự tình xảy ra lần trước, đã khắc sâu dấu ấn “ đau thương" trong lòng cậu, thế nên cậu cũng không dám nhạo báng Hi Hi nữa.
"Này nhóc, nói chuyện dễ nghe một chút đi! " Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi nói, nói những lời này, vừa muốn tỏ ra anh hùng, vừa không dám chọc đến Hi Hi.
Nghe Mặc Thiểu Quần nói..., Hi Hi quét mắt nhìn cậu một cái, "Mặc Thiểu Quần, tôi cho thúc biết, tốt nhất đừng chọc tới tôi, bằng không, cứ chờ đấy! " Hi Hi cảnh cáo, không muốn cùng Mặc Thiếu Quần nhiều lời vô ích.
Hoa Hồng liếc mắt, đảo qua Mặc Thiếu Quần.
Mặc Thiểu Quần đứng đó, chỉ một ánh mắt của Hoa Hồng, khiến cậu có cảm giác xương cốt của mình sắp nhũn ra.
Nhưng mà, trong lòng lại âm thầm mong chờ Hoa Hồng nhìn mình nhiều hơn dù chỉ là một cái liếc mắt, lại sợ trước mặt Hoa Hồng đánh mất mặt mũi, Mặc Thiểu Quần cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Đúng lúc này, Tử Lam cũng rữa tay xong, từ bên trong đi ra.
Khi nhìn thấy Tử Lam một khắc kia, Mặc Thiểu Quần mới chính thức hoảng sợ.
Cả người bị dọa sợ đến mức phải liên tục lui về phía sau.
"Cô, cô, cô...... cô... " Nói nửa ngày, Mặc Thiểu Quần cũng không nói hoàn một câu, chỉ là sợ đến đôi mắt phóng đại, sắc mặt trắng bệch, sợ tới mức không ngừng lui về phía sau.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Mặc Thiểu Quần, Hi Hi lặp tức quay đầu lại thấy Tử Lam, liền biết Mặc Thiểu Quần hiện tại vì cái gì mới hoảng sợ đến thế, chỉ là bé cũng không muốn mở miệng, cũng không nói gì!
"Cô, tại sao cô lại ở chỗ này? Cô là người, hay là quỷ... " Mặc Thiểu Quần nhìn bóng dáng Tử Lam, run rẫy hỏi.
Không phải cô ấy đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này?
Cũng không phải bọn họ hại chết cô, vì sao cô phải đến chổ này?
Trong lòng Mặc Thiểu Quần, loạn thành một đàn.
Tử Lam đứng đó, biết Mặc Thiểu Quần hiểu lầm, nói thật, bắt gặp dáng vẻ buồn cười kia của Mặc Thiểu Quần, Tử Lam nhịn không được phải bật cười.
"Tôi là người, không phải quỷ! " Tử Lam nhìn cậu nói.
Nghe được câu này, Mặc Thiểu Quần nhíu nhíu mi, có chút nghi hoặc với những gì Tử Lam đã nói.
Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiểu Quần, "Mặc Thiểu Quần, sau này nhớ đừng làm những việc trái với lương tâm!"
Nghe Hi Hi nói..., Mặc Thiểu Quần nhăn mày nhìn Hi Hi.
Hi Hi chuyển mắt sang, nhìn Tử Lam, "Mẹ, đừng để ý đến thúc ấy, chúng ta đi ăn cơm! " Hi Hi nói.
Tử Lam cũng vậy, không nói gì thêm, theo Hi Hi rời đi.
Tận mắt nhìn thấy Hi Hi và Lâm Tử Lam nắm tay đi, Mặc Thiểu Quần mới tin tưởng, Lâm Tử Lam không có chết!
Cô vẫn còn sống!
Nghỉ đến việc này, Mặc Thiểu Quần cảm giác nặng trĩu trong lòng, bỗng nhiên buông xuống, trên trán chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Đúng lúc này, Mặc Thiểu Quần chợt nhớ tới điều gì đó, ngước mắt nhìn về phía Hoa Hồng, Hoa Hồng cũng nhìn Mặc Thiểu Quần châm chọc cười lạnh, xoay người bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của Hoa Hồng, Mặc Thiểu Quần đẩu các loại ảo não!
Mất mặt a mất mặt a a a a!!!!
Tại sao cậu có thể mất mặt trước mặt nữ thần!!!!
Biết lo liệu như thế nào đây, Mặc Thiếu Quần hoàn toàn khổ não!
Ngay vào lúc này, Mặc Lão hô to một tiếng ăn cơm, Mặc Thiểu Quần nghe được thanh âm, lúc này mới tiến tới.
Cậu muốn ngay trước mặt nữ thần, thay đổi hình tượng!
Mặc Thiếu Quần mới vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Hoa Hồng cùng với Hi Hi vừa nói vừa cười, nhìn thấy cảnh này, chân mày Mặc Thiểu Quần chau lên.
Dường như cậu nghe nói qua, Hoa Hồng vẫn luôn đi theo bên người Hi Hi, hơn nữa, dường như có quan hệ rất tốt với Hi Hi.
Nghĩ tới đây, trong đầu cậu liền xuất hiện một chủ ý...
Lúc này, Mặc Thiểu Quần tiến tới, thấy Mặc Lão, hô to một tiếng, "Ba!"
"Ừ! " Mặc Lão lên tiếng, lúc này, vài người tìm chỗ ngồi của mình ngồi xuống.
Nói thật, Mặc Thiểu Quần thực sự rất muốn đi đến bên cạnh Hoa Hồng ngồi xuống, nhưng cuối cùng cũng không có dũng khí, sợ cô sẽ tức giận, ngay sau đó, tìm một vị trí đối diện Hoa ngồi xuống.
Hoa Hồng cũng không chú ý tới, bởi vì cô từ đầu đến cuối hoàn toàn không biết Mặc Thiếu Quần động tâm tư đối với mình, nếu không, nhất định cô sẽ đem Mặc Thiếu Quần đánh thành đầu heo!
Đúng lúc này, Mặc Lão nhìn Mặc Thiểu Quần, "Thiếu Quần, mẹ con đâu!"
Mặc Thiếu Thiên, "..."
Không khí hoàn toàn yên tĩnh.
"Thiếu Quần, mẹ con đâu! " Mặc Lão nhìn Mặc Thiểu Quần hỏi tiếp, thanh âm so với câu đầu tiên, càng thâm trầm hơn.
Lần này, Mặc Thiểu Quần mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, "A!?"