"Thật sự!?" Hi Hi hỏi, ôm hoài nghi.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Đương nhiên, tối hôm nay, cha sẽ cho mẹ con trả giá thật lớn!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.
Nữ nhân này, xuống tay thật là độc ác.
Nghe được Mặc Thiếu Thiên nói những lời này, Hi Hi lại kinh ngạc một phen, "Cha, người tối hôm nay còn đi!?"
"Đương nhiên!" Mặc Thiếu Thiên nói, lập tức khóe miệng gợi lên một chút cười tà, "Tối hôm nay, cha muốn báo thù!"
Chẳng biết tại sao, nhìn nụ cười kia của cha, Hi Hi thật sựu vì mẹ lo lắng.
"Con hôm nay......"
"Con tối hôm nay chính mình ngủ!" Hi Hi lập tức nói.
Bé không bao giờ làm nội ứng cho cha nữa.
Nghe được lời Hi Hi nói, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày.
Hi Hi mở miệng, "Cha, con cũng đã đáp ứng mẹ, không giúp người, nếu con nói không gữi lời, khẳng định mẹ sẽ không tha thứ!” Hi Hi nói.
Nghe được lời Hi Hi nói, mặt Mặc Thiếu Thiên co quắp lại.
"Được, con cái người không có tiền đồ, nhanh như vậy thỏa hiệp!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Không có biện pháp!" Hi Hi khoát tay nói, "Huống chi, cùng một biện pháp, dùng hai lần, người cảm thấy mẹ dễ bị mắc lừa sao?” Hi Hi hỏi.
Điểm ấy cũng không sai.
"Con xem, cha làm cho mẹ con ngoan ngoãn như thế nào!” Mặc Thiếu Thiên nói, một bộ dáng tình thế bắt buộc.
Hi Hi cười hắc hắc, "Này cha, cái nhiệm vụ gian khổ này, liền giao cho người, chúc người sớm ngày thành công!” Hi Hi nói.
"Chờ!" Mặc Thiếu Thiên khẳng định nói.
Hi Hi nở nụ cười, "Vì cha cố lên, con sẽ ngay bây giờ làm bữa sáng cho cha!”Hi Hi nói.
"Đi thôi!" Mặc Thiếu Thiên mở miệng.
Hi Hi gật đầu, từ trên giường xuống dưới.
"Đúng rồi, mẹ đã thức dậy, cha, người cũng nhanh rời giường đi!" Hi Hi nói.
"Cha đã biết!" Tuy rằng nói như vậy, nhưng là bộ dáng Mặc Thiếu Thiên không chút nào muốn dậy, nằm ở trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Hi Hi nhìn thoáng qua, đứng ở nơi đó lầm bầm lầu bầu mở miệng, "Tiêu Dật thúc thúc khẳng định cũng đã thức dậy, không biết là có phải muốn cùng mẹ đi ra ngoài tản bộ!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên nằm ở trên giường, nghe thế sửng sốt.
Nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, Hi Hi lại ngay cả đầu cũng không có quay lại bước đi.
Nhưng mà, giây tiếp theo, Mặc Thiếu Thiên tung người, đứng lên.
Mặc Thiếu Thiên tuyệt đối sẽ không cho Tiêu Dật cơ hội!
………….thanhhuyen.………..
Mà bên kia.
Sau khi Hách Tôn cùng Louis thương lượng, quả thực, Louis không có tìm bọn họ gây phiền toái.
Mấy ngày nay, vẫn đặc biệt im lặng.
Hách Tôn chỉ biết, Louis nhất định sẽ vì chuyện này, mà nhịn đi.
Nhưng là chỗ này, bọn họ cũng không tiện đợi thêm.
Buổi sáng, vừa tỉnh dậy, Hách Tôn đến chỗ Mặc Thiếu Thiên bên này.
Mặc Thiếu Thiên mặc quần áo tử tế, chuẩn bị muốn đi ra ngoài, lại nhìn thấy Hách Tôn đã tới.
"Tôn!" Mặc Thiếu Thiên kêu một tiếng.
Hai ngày này, tìm được Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên chuyện gì cũng không trông nom, có thể nói, đều là Hách Tôn xử lý.
"Thiếu Thiên, tôi có chuyện nói cho cậu!”Hách Tôn mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, sắc mặt thay đổi, "Đi vào nói!"
"Ừ!" Hách Tôn gật đầu, vì thế, đi vào, nhân tiện đóng cửa lại.
"Làm sao vậy!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
"Chúng ta khi nào thì rời đi!?" Hách Tôn nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, trước mắt, anh còn không có nắm chắc, Lâm Tử Lam sẽ đi theo mình.
"Lâm Tử Lam mất trí nhớ, chúng ta không ngờ rằng, nhưng là nơi này, dù sao không phải là một nơi tốt, chúng ta hẳn là mau rời đi!” Hách Tôn nói.
Hách Tôn nói không có sai.
Mặc Thiếu Thiên nghĩ nghĩ, "Cho tôi thêm một ngày, tôi sẽ nghĩ biện pháp!”
Mặc kệ là trộm, đoạt, lừa gạt, anh đều phải đem Lâm Tử Lam bắt đi!
Nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Hách Tôn gật gật đầu, "Được, nếu cậu xác định, nói với tôi một tiếng, tôi an bài mọi chuyện!” Hách Tôn nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, lập tức nhìn Hách Tôn, "Huynh đệ, vất vả cho cậu!"
Có thể nói, hiện tại mọi chuyện cần thiết, đều là Hách Tôn một tay xử lý.
"Cậu hiện tại chỉ cần đem lão bà thu phục là tốt rồi!” Hách Tôn cũng vui đùa nói một câu!
Nhắc tới cái này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên đổi đổi, "Cậu yên tâm, mặc kệ là biện pháp gì, tôi đều phải mang Lâm Tử Lam đi!" Đây là mục đích lần này, tình thế bắt buộc!
"Ừ!"
"Trữ Xá cùng Rayne bên kia, đã chuẩn bị đón tiếp, hiện tại, chỉ chờ cậu!” Hách Tôn nói.
Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, "Tôi đã biết!"
"Tôi cùng Tiêu Dật không tiện đối mặt, cho nên, mấy ngày nay, tôi sẽ không cùng các người!”Hách Tôn nói.
Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, ý thức được tính nghiêm trọng bên trong, cũng không nói gì thêm.
"Được!"
Vì thế, sau khi hai người thương lượng, Hách Tôn bước đi.
Mặc Thiếu Thiên cũng đi ra ngoài.
Hách Tôn nói đúng vậy, nơi này không phải nơi thương lượng mọi chuyện.
Lâm Tử Lam không chết, mà mục đích của anh, muốn mang Lâm Tử Lam rời đi.
Mặc kệ thế nào, anh đều phải dùng thời gian ngắn nhất, thu phục Lâm Tử Lam, sau đó mang cô rời đi.
Đang suy nghĩ, anh bước đi ra ngoài.
Quả thực, nhìn thấy Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam từ bên ngoài đi trở về, hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn, hết sức chói mắt.
Trong phút chốc, Mặc Thiếu Thiên nghĩ muốn xông lên bắt Tiêu Dật đi.
Nhưng là hiện tại, không phải thời điểm xúc động, anh hiện tại muốn là, như thế nào mang Lâm Tử Lam đi.
Mặc Thiếu Thiên đang suy tư, Hoa Hồng từ phía sau đi tới.
Đó cũng là vừa thúc dậy, vội vàng muốn ăn điểm tâm, mới vừa đi qua, nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên đứng ở nơi đó, nhìn Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật.
"Mặc Thiếu Thiên, đây không phải là phong cách của anh!" Hoa Hồng ở phía sau anh từ từ mở miệng.
Nghe được thanh âm, Mặc Thiếu Thiên quay đầu, liếc mắt một cái liền chạm đến Hoa Hồng, nhìn lướt qua, hừ lạnh mở miệng.
"Phong cách gì!?"
"Nếu đổi thành lúc trước, anh sợ là đã xông lên, như thế nào? Lại suy nghĩ bậy bạ gì?”Hoa Hồng hỏi.
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Tuy rằng Hoa Hồng không hiểu tình cảm, nhưng là, nhìn người, vẫn có thể nhìn ra một chút.
Nhất là Mặc Thiếu Thiên.
Hôm nay, thật là làm cho người ta cảm thấy kì lạ!
Im lặng như vậy, cũng không giống hắn.
Nghe được lời Hoa Hồng nói, Mặc Thiếu Thiên liếc mắt nhìn cô một cái, "Dùng não suy nghĩ!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên bay thẳng đến bên kia đi tới.
Hi Hi làm bữa sáng.
Mặc Thiếu Thiên trực tiếp lại gần đi qua, Hi Hi quay đầu lại nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, người đã tỉnh rồi!?"
"Ừ!" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng, đôi mắt vẫn không khỏi hướng Lâm Tử Lam cùng Tiêu Dật bên kia.
Đây đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, là cần rất nhiều nhẫn lại.
Hoa Hồng kỳ thật nói đúng vậy, đổi lại lúc trước, Mặc Thiếu Thiên sớm đã xông đến, thế nhưng hôm nay không có, thật sự là cho người ta cảm thấy kì quái.
Mà ngay cả Hi Hi cũng hiểu được lời Hoa Hồng nói.
Rất không giống phong cách của cha.
"Con khuyên cha sớm hành động một chút, xem đi, Tiêu Dật thúc thúc hiểu tâm tư mẹ lắm!" Hi Hi nói.
Nghe nói như thế, Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác liếc mắt nhìn Hi Hi một cái.
"Biết? Hắn thật hiểu, con hiện tại kêu cha, cũng không phải ta!?” Mặc Thiếu Thiên nói.
Hi Hi, "......"
Cha luôn nói ra những lời kinh người như vậy.
Hi Hi đặc biệt không nói gì, chỉ là, cũng thành thói quen.
Nhìn Hi Hi không phản đối, lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Hi Hi, "Hai ngày này, chúng ta nhất định phải mang mẹ con rời đi!"
Một câu, động tác Hi Hi ngẩn ra, nghĩ nghĩ, lập tức nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Cha, người nắm chắc sao!?"
"Không có!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Nói thật, thật đúng là không có.
Lâm Tử Lam cũng không phải nư nhân bình thường, làm không tốt, bằng không Mặc Thiếu Thiên cũng không cần nghĩ nhiều biện pháp kì quái như vậy!
Hi Hi, "......"
Nhìn bộ dáng Hi Hi không nói gì, Mặc Thiếu Thiên nhíu đầu mi, "Cho nên, kế tiếp, sẽ xem con!"
Lâm Tử Lam đối với anh vô cảm, nhưng là đối với Hi Hi, cũng rất yêu thích.
Biết mình có con trai, cô cũng không thể bỏ mặc!
"Con!?" Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, "Nói thực ra, cha, con cũng không có nắm chắc!"
"Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải mang mẹ con đi, chẳng lẽ, con muốn mẹ cùng Tiêu Dật ở một chỗ sao!?" Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Nghe thế cái, Hi Hi lắc đầu.
Bé vẫn là ủng hộ bản chính!
"Cho nên, kế tiếp thời gian một ngày, mặc kệ con dùng biện pháp gì, cũng phải làm cho mẹ con đáp ứng chúng theo chúng ta đi!" Mặc Thiếu Thiên nói.
"Vậy nếu mẹ không đáp ứng, không đi theo chúng ta!?” Hi Hi hỏi
"Vậy đóng gói, mang đi!" Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Hoa Hồng lúc này xen vào một câu nói.
Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đồng thời sửng sốt, nhìn về phía Hoa Hồng, Hi Hi vừa muốn mở miệng phủ định lời Hoa Hồng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên lại gật gật đầu, "Đúng!"
"Mặc kệ, trộm, đoạt, lừa gạt, chỉ cần có thể mang đi là được!" Mặc Thiếu Thiên nói, anh là quyết định.
Hi Hi, "......"
Hoa Hồng vươn ngón tay cái, đặc biệt khẳng định cho một cái đánh giá, "Có quyết đoán!"
"Người xác định!?" Hi Hi hỏi.
"Con hoài nghi lời nói của cha!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi lại.
Hi Hi lắc đầu, "Con có thể tuân thủ, nhưng là sau mẹ truy cứu, chuyện này không liên quan gì tới con!" Hi Hi nói.
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Này Tiểu Bạch mắt sói!
Nhưng là, Mặc Thiếu Thiên lại thấy Hi Hi không có biện pháp gì, gật đầu, "Đồng ý!"
"Được, con làm!" Hi Hi nói.
Nhìn cha con bọn họ chật vật vì tính, Hoa Hồng ở một bên cười cười, "Kỳ thật, muốn khôi phục trí nhớ, cũng không phải không có cách!"
Nghe được Hoa Hồng nói như vậy, Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi đều nhìn về phía cô, "Biện pháp gì!?"
"Bình thường rất nhiều người mất đi trí nhớ, là vì tai nạn xe cộ, hoặc là nổ mạnh tạo thành, vừa vặn, Lâm Tử Lam là người sau, cho nên, muốn hồi phục trí nhớ, ở đầu của cô đánh một gậy, hoặc là lại nổ mạnh, không trúng thì tốt rồi!" Hoa Hồng nói.
Hoa Hồng nói xong những lời này, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên đặc biệt không nói gì nhìn cô.
"Ai nói!?" Mặc Thiếu Thiên nhíu mày lại.
"Phim truyền hình đều diễn như vậy!" Hoa Hồng một bộ dáng đương nhiên nói.
Hi Hi, "......"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
"Hoa Hồng, cô khi nào cũng tin tưởng phim truyền hình cẩu huyết tám giờ!?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.
Vốn còn tưởng rằng Hoa Hồng thực sự có biện pháp gì, không nghĩ tới dĩ nhiên là xem tivi!!!.
"Xem tivi làm sao, tôi cảm thấy, này là có nơi chân thật phát ra, không đúng có thể thử xem!" Hoa Hồng nói.
"Không bằng, ở trên người của cô thử xem!" Mặc Thiếu Thiên nhìn Hoa Hồng cười lạnh nói.
Anh tình nguyện Lâm Tử Lam mất trí nhớ như vậy, cũng sẽ không dùng biện pháp đó.
Phàm là chuyện có thể gây tổn thương cho Lâm Tử Lam, anh cũng sẽ không làm.
Đây là Mặc Thiếu Thiên, ranh giới cuối cùng của anh.
"Tôi lại không mất trí nhớ!" Hoa Hồng nói.
"Cô trước tiên có thể mất trí nhớ, sau đó thử lại nổ mạnh, xem có thể khôi phục trí nhớ hay không!" Mặc Thiếu Thiên nói.
Hoa Hồng, "......"
"Thật là tốt bụng không có báo đáp!” Hoa Hồng cũng hừ lạnh một tiếng nói.
"Vậy thì chú ý một chút!” Mặc Thiếu Thiên nói.
"Không có thời gian!" Hoa Hồng trực tiếp quăng cho anh ba chữ.( ba chữ theo tiếng Trung nha!)
Nhìn hai người ngươi một lời, tôi một lời, Hi Hi lập tức lên tiếng cắt ngang,"Tốt lắm, tốt lắm, nói cái đó cũng chưa dùng, vẫn là ăn bữa sáng trước đi!" Hi Hi nói.
Vì thế, mang bữa sáng mình làm, đặt ở trước mặt Hoa Hồng cùng Mặc Thiếu Thiên.
Hoa Hồng nhìn, là chân giò hun khói, trứng gà, thêm thổ ty*, hơn nữa, trứng gà cùng chân giò hun khói, làm ra một cái khuôn mặt tươi cười, nhìn thấy tâm tình vô cùng tốt!
(* chẳng hiểu là cái gì có lẽ là một loại rau, ai biết mách huyền)
"Cám ơn bảo bối!" Hoa Hồng nói.
Mặc Thiếu Thiên cũng nói, "Cám ơn bảo bối!"
Hai người đều ngồi ở chỗ kia, không khách khí chuẩn bị xuống tay ăn.
"Để cho!" Hi Hi mở miệng.
Hai người động tác đều ngẩn ra.
Lúc này, Hi Hi nhìn bọn họ cười cười, "Không phải cho các người ăn, là cho các người hỗ trợ bưng lên trên bàn, cám ơn!"
Mặc Thiếu Thiên, "......"
Hoa Hồng, "......"
Vì thế, hai người vô cùng không cam lòng, không muốn bưng hướng bàn đi đến.
"Để cho, cha, còn có cái này!" Hi Hi mở miệng.
Mặc Thiếu Thiên nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn Hi Hi, vốn không vừa lòng, cho nên, thiếu hăng hái.
Lúc này, Hi Hi nhìn anh, "Đây là cho mẹ, con thường xuyên cùng mẹ làm, không biết mẹ nhìn thấy cái này, có thể nhớ tới cái gì hay không!”Hi Hi nói.
Nói lên cái này, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên có tinh thần.
Tuy rằng, không xác định Lâm Tử Lam có thể nhớ tới cái gì hay không, nhưng là, có một số việc, cũng là từ chi tiết làm ra.
Ý tưởng Hi Hi tốt lắm!
"Cha đã biết bảo bối!" Mặc Thiếu Thiên nói, vì thế, bưng này nọ hướng trên bàn cơm đi đến.
Lúc này, Hi Hi cũng bưng hai phần đi tới.
"Mẹ, Tiêu Dật thúc thúc, ăn điểm tâm!" Hi Hi hô một tiếng nói.
Lúc này, ở bên ngoài Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam nghe được nói, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn thoáng qua Hi Hi, khóe miệng Lâm Tử Lam thực tự nhiên giơ lên một chút cười, "Đã biết!"
Mặt cười kia, Tiêu Dật nhìn, hết sức chói mắt.
Tuy rằng Lâm Tử Lam cũng thường đối với hắn cười, nhưng là cái loại cười này, tuyệt đối không giống.
Tiêu Dật đứng ở nơi đó, đáy lòng xẹt qua một tia mất mát.
Lúc này, Lâm Tử Lam nhìn Tiêu Dật, "Đi thôi, bảo bối làm bữa sáng!"
Tiêu Dật gật gật đầu, hai người đi vào.
Mà Mặc Thiếu Thiên an vị ở bàn ăn bữa sáng, ánh mắt lại dính vào trên người Tiêu Dật cùng Lâm Tử Lam......