Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 361: Người thần bí bảo vệ thôn trang




Một khắc kia, Hi Hi cũng không biết chính mình suy nghĩ cái gì, cầm lấy dao trong tay liền hướng ánh mắt của nó đâm tới……..

Nhất thời, máu bắn ra chung quanh……….

Hi Hi nắm dao, càng thêm dùng sức cắm vào, nhưng mà, mãng xà lại giãy giụa một chút, cuối cùng ngã xuống, không nhúc nhích.

Mà Hi Hi còn lại đặt mông ngồi dưới đất, nhất thời cảm giác cả người mệt lả, hoảng sợ không thôi.

Bé thế nhưng cùng mãng xà đấu một trận!

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cùng Hách Tôn, còn có Hoa Hồng, Tô Cẩn Nhi, đều đứng ở cách đó không xa nhìn Hi Hi, mà Hi Hi ngồi dưới đất như vậy, há mồm thở phì phò.

Nhìn thấy Hi Hi không có chuyện gì, Mặc Thiếu Thiên mới thả lỏng một hơi.

Một khắc kia, anh cảm thấy Hi Hi sẽ bị mãng xà cuốn chết, tim Mặc Thiếu Thiên cũng muốn theo cổ họng nhảy ra, nhưng mà, may mắn Hi Hi không có việc gì.

May mắn không có việc gì!

Nếu không, anh phải giao phó với Lâm Tử Lam như thế nào!

Nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên có loại cảm giác như vừa trải qua một kiếp nạn, cảm giác thả lỏng nói không nên lời.

Lúc này, nhìn bốn phía, Mặc Thiếu Thiên có cảm giác mệt lả.

Vẫn là Hoa Hồng trước hết chạy tới, nhìn Hi Hi, vẻ mặt lo lắng hỏi, "Thế nào? Có bị thương không!?!"

Hi Hi ngồi dưới đất, nghe được thanh âm của Hoa Hồng, mới ngẩng đầu nhìn cô, "Mẹ nó, rất đặc biệt kích thích!" Hi Hi nói.

Hoa Hồng, "......"

Xem ra, là không có chuyện gì.

Lúc này, mọi người mới thả lỏng một hơi.

May mắn giày của Hi Hi cũng ẩn dấu một thanh dao, chính là dùng để phòng thân, vừa vặn liền phát huy công dụng!

Hiện tại, Hi Hi không phải sợ hãi, mà là một loại kích thích.

Cảm giác lôc chân lông của mình đều mở ra.

Bé kích thích.

Bé cảm thấy, cuộc sống của bé cũng thật sự là phong phú!

Là một lịch sử!

Nhìn Hi Hi không có việc gì, Hoa Hồng cũng thở hổn hển, sớm biết vậy, cô vừa rồi sẽ không lên, ở bên người bảo hộ Hi Hi mới tốt.

Tô Cẩn Nhi nhìn Hi Hi, "Thực xin lỗi, là tôi không có bảo vệ tốt cậu!" Vừa rồi, một lòng Tô Cẩn Nhi đều đặt trên người Hách Tôn, không nghĩ tới bên này Hi Hi cũng sẽ gặp chuyện không may.

Căn bản bất ngờ.

Hoa Hồng ở trước mặt Hi Hi, nghe được lời Tô Cẩn Nhi nói, Hoa Hồng nhất thời ngạc nhiên, đứng lên, nhìn Tô Cẩn Nhi.

"Cô có một suy nghĩ, tất cả đều đặt trên người Hách Tôn, phải đi bảo hộ anh ta thôi!" Hoa Hồng nói thẳng.

Mới mặc kệ Hách Tôn có ở đây hay không.

Nếu bởi vậy, Hi Hi xảy ra chuyện gì, Hoa Hồng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Tô Cẩn Nhi đứng ở nơi đó, nghe Hoa Hồng trách cứ, ánh mắt nhìn thoáng qua Hách Tôn, cái gì cũng không có nói.

Chuyện này, là cô sai.

Cô không có làm được, Tô Cẩn Nhi mím môi, cái gì cũng không có nói.

Mặc Thiếu Thiên đứng ở một bên, không có bộ dáng trách cứ, Tô Cẩn Nhi cũng không có quyền lợi bảo hộ Hi Hi.

Hách Tôn cũng đứng ở nơi đó, con ngươi nhìn qua Tô Cẩn Nhi, cuối cùng không dấu vết quét qua.

Đáy lòng Tô Cẩn Nhi run lên, cô có thể không quan tâm suy nghĩ của mọi người, lại duy nhất không thể bỏ qua cái nhìn của Hách Tôn đối với cô.

Vừa rồi, anh là đối với cô rất thất vọng sao?

Tô Cẩn Nhi suy nghĩ ở trong lòng, hết sức không có cảm giác.

Thời điểm ở Mafia, Tô Cẩn Nhi không phải người như vậy?

Cho tới bây giờ miệng đều là không buông tha người khác, một bộ dáng kiêu ngạo đắc ý, nhưng là sau khi biết Hách Tôn, tất cả đều thay đổi.

Ngay cả Mafia cũng không có, nhưng là Tô Cẩn Nhi vẫn là bất chấp nhất đi theo anh.

Có đôi khi, cô cũng tự hỏi mình vì sao, nhưng là hỏi chính mình vô số lần, cũng không có đáp án.

Lúc cô bị thương mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy Hách Tôn truyền máu cho cô, sau đó cô mơ thấy Hách Tôn, cho nên, sau khi nhìn thấy Hách Tôn, cô càng không thể ngừng si mê anh.

Mặc kệ hèn mọn cỡ nào, ti tiện cỡ nào, cô đều muốn ở lại bên cạnh anh, mặc kệ anh nói ra những gì kích thích cô, cô đều có thể không quan tâm......

Cho nên, mặc kệ Hoa Hồng nói cái gì, cô tuy rằng không thoải mái, nhưng là cũng không bù được ánh mắt Hách Tôn làm cho cô khổ sở.

Lúc này, Hi Hi mới chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

Quay đầu nhìn mãng xà, chân mềm nhũn.

Nói không sợ hãi, đó là giả.

Vừa rồi một khắc kia, Hi Hi cảm thấy chính mình sẽ bị ghìm chết, hoặc là bị mãng xà ăn thịt.

May mắn, may mắn chính mình cái khó ló cái khôn, bằng không, bé một thiên tài như vậy, thanh niên mất sớm.

Nhìn Hi Hi đứng lên, Hoa Hồng chạy nhanh tới đỡ lấy bé, "Thế nào? Không có việc gì chứ?!"

Hi Hi lắc đầu, "Không có việc gì!"

Tuy rằng nói như vậy, nhưng là bước đi, chân cũng phát run, nhưng là Hi Hi cũng là người sĩ diện, cố gắng duy trì.

Nhưng là, không có tránh được hai mắt Hoa Hồng.

Cũng không biết vì sao, Hoa Hồng bỗng nhiên nở nụ cười, "Không có việc gì chân của cậu run cái gì?!"

"Mẹ nó, cô cùng mãng xà đấu một trận, cô thử xem chân của cô có như nhũn ra không!" Hi Hi lập tức nói.

Bé đã làm vô cùng tốt rồi!

Lúc này không ngất xỉu ở dưới đất, bé đã cảm thấy rất giỏi!

Chỉ là nghe được lời Hi Hi nói, Hoa Hồng gật gật đầu.

Cũng là!

Chuyện này, ở trên người Hi Hi, cô cảm thấy đương nhiên, bởi vì Hi Hi rất mạnh, nhưng là đổi thành đứa nhỏ cùng tuổi khác, không phải dọa choáng váng, chính là dọa ngốc, hoặc là trực tiếp hù chết, Hi Hi thế nhưng còn có thể giết mãng xà, đã là kỳ tích!

Không biết sau khi Tạp Ni cùng Mặc Tử biết tin tức này, bọn họ sẽ là phản ứng như thế!?

Vừa rồi, thật sự rất kích thích!

Tình huống không cho phép, bằng không Hoa Hồng nhất định chụp lại, cho bọn họ xem!

Nghe lời Hi Hi nói, Hoa Hồng cười cười, "Tốt lắm, thử xem có thể đi bộ hay không!" Hoa Hồng nói.

Còn có thể trong tình huống như vậy cười,cũng chỉ có vài người bọn họ.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi tới, nhìn Hi Hi, "Con phá kỉ lục của cha!"

Thời điểm Mặc Thiếu Thiên lớn giống Hi Hi như vậy, tuy rằng trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cũng không có dung cảm như Hi Hi, cuộc đời anh ảm đạm, bắt đầu khi mười hai tuổi.

Thời điểm lớn giống Hi Hi như vậy, anh biết hận, biết khát vọng, biết thất vọng!

Nhưng không có lợi hại giống Hi Hi như vậy.

Chỉ có thể nói, đời sau xanh hơn đời trước.

Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó cười thảm một chút, "Cha,người đang khích lệ con!"

"Vốn chính là khích con!" Mặc Thiếu Thiên nói.

Không thể phủ nhân, Hi Hi so với anh có hiểu biết sớm, hiểu nhiều lắm, về sau ở trên đường, cũng sẽ thoải mái một chút.

Hi Hi cười cười, không có nói cái gì nữa.

Lúc này, Hách Tôn nhìn bọn họ, "Tốt lắm, chúng ta phải tiếp tục đi rồi!"

Thừa dịp hiện tại, còn không có nhiều sói phát hiện, bọn họ phải chạy nhanh rời khỏi nơi này, ai hiểu được, còn có bao nhiêu sói ở trong này, vạn nhất gặp phải bầy sói, bọn họ thật không có biện pháp.

Lúc này, Hách Tôn nhìn Hi Hi, "Thế nào? Có thể đi không!?"

Hi Hi lập tức gật đầu, "Không thành vấn đề!"

Chính là có điểm sợ hãi mà thôi, vẫn không là vấn đề!

Hách Tôn nhìn Hi Hi, ánh mắt hiện lên một tia khen ngợi, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Đi thôi!"

Mặc Thiếu Thiên gật gật đầu, tiếp tục hướng phía trước.

Quả nhiên, thời điểm đi đến bên trong, bỗng nhiên một trận gió độc thổi qua, bọn họ lập tức mang mặt nạ phòng độc vào, lúc này mới có thể tránh né.

May mắn, sớm có chuẩn bị!

Nhưng là, mọi chuyện sẽ không thái bình như vậy.

Bọn họ đi tới, đúng lúc này, bỗng nhiên có người hô một tiếng.

"Các ngươi là ai!? Ai cho phép các ngươi xông vào nơi này!?" Giọng nói một nam nhân tráng kiện vang lên.

Nhưng là nghe thấy âm thanh, bọn họ nhìn quanh bốn phía, lại không thấy một ai.

Mọi người, lập tức đề phòng lên.

"Ai!?" Mặc Thiếu Thiên lên tiếng hỏi.

"Nên hỏi các ngươi là ai mới đúng, các ngươi tới nơi này làm gì, chẳng lẽ các người không biết, nơi này không cho phép người lạ tùy tiện đi vào sao!?" Thanh âm ở bốn phía vang lên, nhưng bọn họ nhìn chung quanh, lại nhìn không thấy một bóng người.

Mọi người đứng ở một khối, nhìn bốn phía, lúc này, Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, bọn họ nhất định là người thần bí ở thôn trang, nghĩ đến đây, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, hiện tại xem ra, bọn họ muốn thuận lợi đi qua, vẫn là không cần đắc tội với bọn họ.

Dù sao, mục đích của bọn họ, cũng không phải đắc tội với bọn họ.

Bọn họ chính là muốn đi vào, tìm được Lâm Tử Lam, chỉ đơn giản như vậy.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu nhìn nơi khác, "Chúng ta tới đay, cũng không có cái gì ác ý, chỉ là vì tìm kiếm một người mà thôi!"

"Nơi này không có người các người muốn tìm, thôn trang thần bí đã ẩn cư vài thập niên, các người vẫn là không cần quấy rầy, từ đâu tới đây, thì về lại nơi đó!" Người nọ mở miệng.

"Không được, tôi nhất định phải tìm được cô ấy!" Mặc Thiếu Thiên thập phần kiên định mở miệng.

"Xem ra, tình huống cậu không thể tìm được!” Đúng lúc này, một thanh âm rõ ràng xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Mọi người, Hách Tôn cùng Mặc Thiếu Thiên, đều rõ ràng nhìn thấy người đứng cách đó không xa.

Hắn là một người Pháp tiêu chuẩn.

Hơn nữa, vẫn là một nam nhân nước Pháp.

Cao cao, mập mạp, một đôi con mắt màu lam đứng ở cách đó không xa.

Mà trong tay của hắn, có súng, quan trọng nhất là, phía sau hắn, còn có vài người.

Nhìn bọn họ, Mặc Thiếu Thiên cùng Hách Tôn liếc nhìn nhau, trao đổi cho nhau một tin tức, hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Hi Hi cũng đứng ở nơi đó, nhìn bọn họ.

Cuối cùng đi lâu như vậy rồi, mới nhìn thấy người.

Nhưng là nhìn bọn họ, cũng không giống như bộ dáng hòa thuận, ngược lại, rất tức giận bọn họ xâm nhập.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn bọn họ, dùng tiwwngs Pháp mở miệng hỏi, "Chúng ta không có cái gì ác ý, chỉ là muốn đi vào tìm một người, tuyệt đối sẽ không làm gì lỗ mãng, hoặc là chuyện thương tổn các người!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Đối với những người lánh đời mà nói, bọn họ xem trọng nhất đúng là không bị quấy rầy, còn có an toàn của họ.

Mặc Thiếu Thiên hiểu được việc này, theo chân bọn họ tiến hành đàm phán.

Nhưng là vài người Pháp đứng đối diện, hình như cũng không cảm kích, nhìn Mặc Thiếu Thiên, "Tôi mặc kệ các người tới nơi này có mục đích gì, tôi khuyên các người vẫn là trực tiếp rời đi, nếu không, các người chỉ có con được chết!" Nam nhân nước pháp đi đầu hung hăng mở miệng nói.

Quên giới thiệu, hắn là người thần bí bảo vệ thôn trang, Louie.

Nghe lời của hắn, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên cũng âm trầm, bản thân anh không phải người nói chuyện tốt, hiện tại thật vất vả mở miệng nói lời hay, xem ra, hắn cũng không cảm kích.