Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 339: Mặc gia rung chuyển lo lắng




Xe đi trên đường khoảng nửa tiếng thì về đến Mặc gia.

Đây là lần thứ hai Hi Hi tới Mặc gia, khí thế vẫn hào hùng như cũ, chỉ khác lần đầu tiên tới có phần kích động.

Cũng thiếu đi một phần cùng mẹ bị nhạo báng!

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hi Hi thoáng qua một tia u ám.

Lúc này, Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên từ trên xe bước xuống.

Suốt đường đi, Mặc Thiếu Thiên cơ bản không nói một lời, Hi Hi cũng không nói gì, tâm trạng của hai người đều không tốt.

Lúc này, quản gia thấy xe ngừng lại, lập tức đi tới.

“Đại Thiếu Gia đã về......”

“Tiểu thiếu gia!” Quản gia cười nói.

Hi Hi nhìn quản gia, gật đầu bày tỏ lễ phép, nhưng cũng không nói gì.

“Bây giờ lão gia đang đợi, mau đi vào thôi!” Quản gia nói.

Hi Hi gật đầu một cái, sau đó cùng Mặc Thiếu Thiên đi vào.

Bên trong, một bàn ăn phong phú.

Chỉ là, Mặc gia từ trước đến giờ ở phương diện ăn uống đều thịnh soạn như vậy, cũng không thể nhìn ra là cố ý làm, còn là nguyên bản là cái bộ dáng này.

Cung Ái Lâm ngồi ở bên bàn, sắc mặt không tốt.

Lúc này, quản gia đi vào, “Lão gia, Đại Thiếu Gia cùng tiểu thiếu gia đã trở lại!” Quản gia cười nói.

Cung Ái Lâm ngồi ở đó, nghe được lời quản gia nói, hắng giọng một cái, “Khụ khụ, Phúc bá, tiểu thiếu gia vẫn luôn ở nhà, lúc nào từng đi ra ngoài?”

Phúc bá nghe thế, giật mình, sau đó thu lại nụ cười trên mặt, không nói gì cả.

Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên vừa vào, liền nghe được câu này.

Cho dù, trong lòng không sảng khoái, anh cũng sẽ bảo vệ cẩn thận cho Hi Hi.

Ánh mắt anh, quét qua Cung Ái Lâm, sau đó lên tiếng “Phúc bá, Hi Hi là con trai của tôi, là tiểu thiếu gia không sai, về phần Mặc Vũ, có thể đổi cách gọi, gọi nhị tiểu thiếu gia!”

Phúc bá sửng sốt.

Từ khi Mặc Thiếu Thiên xuống xe, xác định sắc mặt của anh không tốt.

Vì vậy, Phúc bá chỉ đứng đó, cũng không nói gì, bởi vì mở miệng, bất luận nói gì, đều không đúng.

Cung Ái Lâm ngồi ở chỗ đó, nghe được lời Mặc Thiếu Thiên nói, sắc mặt càng thêm biến đổi.

Mặc Ân Thiên cũng nhìn Cung Ái Lâm, không có nói lời trách cứ gì, chỉ nhìn bọn họ, nhíu nhíu mày, “Vì sao chỉ có hai người các ngươi?”

Nói đến cái này, trong lòng Hi Hi cùng mặc Thiếu Thiên như bị cái gì đâm.

Sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên thật không tốt.

Hi Hi ngỡ ngàng sửng sốt một chút, “Vâng, chỉ có hai người chúng tôi!”

“Lâm Tử Lam đâu? Chẳng lẽ cứu không được?” Mặc lão hỏi, lần này, đơn thuần chính là hỏi, không có bất kỳ lời châm chọc, nhưng ông nhìn ra Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi có cái gì đó không đúng.

“Chưa có trở về!” Hi Hi cắn răng nói, cố nén cảm xúc mãnh liệt trào sôi trong lòng.

Lúc này, Cung Ái Lâm cho là mình tìm được lý do phát huy, nhếch miệng lên cười lạnh, “Thật sao? Tại sao không trở lại? Con gái nhà nghèo, chính là được nuôi dạy như thế!” Cung Ái Lâm châm chọc nói.

Nghe thấy thế, sắc mặt của Mặc Thiếu Thiên đột nhiên thay đổi hẳn, “Bang” một tiếng.

Một tiếng vang thật lớn.

Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên tập trung trên người của Cung Ái Lâm.

Đôi con ngươi đen nhánh, lúc này, giống như một hung thần sát lang, nhìn chằm chằm con mồi của mình, hận không được đem Cung Ái Lâm xé rách ra.

Cung Ái Lâm ngồi ở chỗ đó, nghiêng đầu sang nhìn Mặc Thiếu Thiên, bị ánh mắt của anh dọa cho hoảng sợ.

Mặc dù bọn họ đối chọi gay gắt vô số lần, nhưng bà chưa từng thấy bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, cảm giác ánh mắt màu xanh lá cây của Mặc Thiếu Thiên, nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác đó để cho tóc bà dựng thẳng tê dại.

“Bà nói cái gì? Có gan, bà lặp lại lần nữa!” Mặc Thiếu Thiên hung ác nhìn Cung Ái Lâm hỏi từng chữ.

Từng chữ đều lạnh lẽo.

Thân sĩ, phong độ là cái gì, tất cả Mặc Thiếu Thiên đều không quan tâm, chỉ cần Cung Ái Lâm lặp lại lời nói lần nữa, anh thật không bảo đảm một giây tới mình sẽ làm ra chuyện gì!

Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chửi bới, xúc phạm Lâm Tử Lam!

Cung Ái Lâm nhìn Mặc Thiếu Thiên, trong lòng có chút lo lắng sợ hãi, nhưng nghĩ anh cũng không dám làm xảy ra chuyện gì, vì vậy, bà đến ranh giới cuối cùng của Mặc Thiếu Thiên.

“Tôi nói không đúng sao? Làm sao cô ta rời khỏi mà lại không trở lại,bây giờ cũng chưa trở về!” Cung Ái Lâm lạnh lùng cười nói, trong lời nói châm chọc hoàn toàn chọc giận Mặc Thiếu Thiên.

Một giây sau, Hi Hi cũng không biết Mặc Thiếu Thiên bên cạnh bé làm thế nào rời đi, giống như một cơn gió thổi qua, Mặc Thiếu Thiên đến trước mặt Cung Ái Lâm, Cung Ái Lâm cả kinh, lập tức đứng lên, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đem bà đè chặt, đặt ngay trên bàn, vẻ mặt hung ác.

“Bà đã muốn tìm cái chết, vậy tôi thành toàn cho bà!” Nói xong, Mặc Thiếu Thiên không biết tư đâu lấy ra một con dao, hướng cổ Cung Ái Lâm đâm.

“A ——” Cung Ái Lâm đột nhiên hét lên, cô không ngờ, Mặc Thiếu Thiên thế nhưng thật sự động thủ.

“Dừng tay!” Đang lúc Cung Ái Lâm nghẹn ngào gào lên, Mặc Ân Thiên đột nhiên hô to một tiếng, ngăn cản hành động của Mặc Thiếu Thiên.

Mặc Thiếu Thiên nắm chặt con dao, ngước mắt nhìn Mặc Ân Thiên, cặp mắt tối đen, giống như đang biến sắc, từ từ hội tụ, cả người anh giống như bị quỷ nhập, tàn nhẫn đến tột cùng.

Mặc Ân Thiên cũng sửng sốt.

Nhiều năm qua, chưa từng thấy bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, cho dù nhắc tới mẹ của anh, anh cũng chỉ là vô cùng tức giận, tức giận, nhưng trước đây chưa từng thấy qua bộ dạng này.

Nhưng dù vì lý do gì, Mặc Thiếu Thiên cũng không thể làm như vậy.

“Bỏ dao xuống!” Mặc Ân Thiên nhìn Mặc Thiếu Thiên quát lớn một tiếng.

Hi Hi đứng ở đó, không nói gì, cũng không có ý muốn ngăn cản.

Bé cùng Mặc Thiếu Thiên có cùng một suy nghĩ, nếu đụng đến mẹ của bé, bé cũng sẽ không bỏ qua!

Bây giờ bé không đủ năng lực, chờ một ngày nào đó, bé trở thành người mạnh mẽ như cha, có lẽ, bé cũng sẽ làm như thế.

Mặc Thiếu Thiên nắm con dao, vẫn không nhúc nhích.

Bây giờ, Mặc Ân Thiên hình như hiểu rõ tình huống hiện tại, ông biết Mặc Thiếu Thiên nhiều năm qua, mặc dù đem công ty quản lý thỏa đáng, nhưng anh cùng hắc đạo nhất định có quan hệ.

Ở nước Mỹ nhiều năm như vậy, anh đều không chết được, có thể thấy được, sự lợi hại của Mặc Thiếu Thiên.

Nhưng những năm này, anh ở trước mặt của ông che giấu rất tốt, bây giờ tự nhiên lại biến thành như vậy, nhất định có nguyên nhân.

Hơn nữa, còn là về Lâm Tử Lam!

Lúc này, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, không dám chọc giận Mặc Thiếu Thiên, giọng nói vừa phải nhìn anh, “Ta hiểu rõ bà ấy nói không đúng, chẳng lẽ anh cầm dao đâm bà ta là đúng sao?”

“Cái thời đại này, không phải dựa vào bạo lực cùng giết người có thể giải quyết!” Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên nhấn mạnh từng chữ nói.

Ha ha!

Mặc Thiếu Thiên chợt phát ra tiếng cười lạnh.

“Ông bây giờ là đang giáo dục tôi sao?”

“Nhưng ông không cảm thấy đã quá muộn sao? Tôi luôn luôn là như thế!” Mặc Thiếu Thiên cười lạnh nhìn Mặc lão nói, nụ cười có chút vặn vẹo.

Mặc Thiếu Thiên thoáng cười, khiến trong lòng Mặc lão cũng hít thở không thông.

Mặc Thiếu Thiên mặc dù có lúc đáng hận, nhưng cũng làm cho người khác cảm thấy đáng thương.

Mặc Thiếu Thiên tính tình cổ quái, âm tình bất định, ngay cả Mặc lão nhìn không thấu.

Sau đó, Mặc lão nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Hiện tại, bỏ con dao xuống!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc lão, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông, không có ý muốn buông xuống.

Ngay vào lúc này, Mặc Thiếu Quần từ bên trong đi ra, phải nói là ở trên xe lăn trượt ra ngoài.

Hiện tại chân của anh ta đã tốt hơn rất nhiều, mấy ngày nữa là có thể khỏi.

Mặc Thiếu Quần mới từ bên trong ra, liền nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên trong tay cầm con dao kê trên cổ Cung Ái Lâm, trong nháy mắt, ánh mắt mở to.

“Mặc Thiếu Thiên, ngươi làm gì đấy? Ngươi điên rồi phải hay không? Buông mẹ ta ra!” Mặc Thiếu Quần la to nói.

Nghe được âm thanh của Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Thiên quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Quần, Mặc Thiếu Quần cũng sững sờ, hôm nay Mặc Thiếu Thiên rất không thích hợp.

Cung Ái Lâm bị Mặc Thiếu Thiên đặt ở đó, không dám lộn xộn, nhưng nghe được âm thanh của Mặc Thiếu Quần, bà ta vội vàng mở miệng, “Thiếu Quần, đi về phòng!” Cung Ái Lâm sợ, Mặc Thiếu Thiên sẽ tổn thương Mặc Thiếu Quần.

Bởi vì Mặc Thiếu Quần luôn không biết giữ miệng, hiện tại Mặc Thiếu Thiên giống như điên rồi, Cung Ái Lâm thật lo lắng Mặc Thiếu Thiên sẽ làm ra chuyện gì.

Mặc Thiếu Quần ngồi trên xe lăn, nhìn Mặc Thiếu Thiên, cũng không có ý muốn rời đi.

“Mặc Thiếu Thiên, ngươi buông mẹ ta ra, bằng không ta đối với ngươi không khách khí!” Mặc Thiếu Quần la to.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên còn chưa có mở miệng, Mặc lão chợt lên tiếng, “Câm miệng!” Mặc lão hướng về phía Mặc Thiếu Quần hét lên.

Nhưng Nhị Thế tổ Mặc Thiếu Quần này, hoàn toàn không biết tình huống, còn oa oa la to, “Tôi vì cái gì phải câm miệng? Cha, đây chính là đứa con ngoan cha sanh sao, lại dám kề dao bên cổ của mẹ tôi, tôi mặc kệ, tôi muốn báo cảnh sát, bắt hắn lại!” Mặc Thiếu Quần khoa trương la to, nói xong, Mặc Thiếu Quần liền chuyển động xe lăn, hướng điện thoại đi vòng tới, hắn muốn báo cảnh sát!

Hi Hi nghe thấy lời nói, sắc mặt càng thay đổi, lập tức hướng Mặc Thiếu Quần đi tới, thời điểm hắn muốn nhấc điện thoại, đứng ở trước mặt của hắn.

Mặc Thiếu Quần dừng lại một chút, ngước mắt, ánh mắt nhìn thẳng vào Hi Hi, Hi Hi cũng nhìn Mặc Thiếu Quần, hai người bốn mắt nhìn nhau, hận ý cũng rất rõ ràng.

“Mày muốn làm gì?” Mặc Thiếu Quần nhìn Hi Hi hỏi, Hi Hi mặc dù nhỏ, nhưng trên người trời sanh lại có một khí chất vương giả, khiến Mặc Thiếu Quần thoạt nhìn liền có chút lo lắng sợ hãi.

Hơn nữa sau chuyện ngày đó, hắn càng thêm sợ.

Lúc này, Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, nói từng chữ, “Mặc Thiếu Quần, ông dám báo cảnh sát, có tin hay không, ngày mai tôi sẽ phế bỏ đôi chân của ông!” Hi Hi nhìn Mặc Thiếu Quần, nói gằn từng chữ.

Người mặc dù nhỏ, nhưng lời nói ra, khí thế, nhưng không để người khác hoài nghi.

Lập tức, Mặc Thiếu Quần không dám tiếp tục lộn xộn.

Nếm qua lợi hại của Hi Hi, anh ta làm sao không tin chứ?

Nói thật, từ chuyện phát sinh đến bây giờ, Mặc Thiếu Quần chỉ cần nhìn thấy Hi Hi, là nghĩ đến đêm hôm đó, đứa bé này ngoan độc, suy nghĩ một chút, trong lòng của hắn liền rụt rè.

Quả thật, Mặc Thiếu Quần ở nơi này không dám lộn xộn.

Mặc Ân Thiên nhìn, không ngờ Mặc gia khó đối phó nhất hai người, lại bị Mặc Thiếu Thiên cùng Hi Hi hai người chế ngự.

Lại nói, cũng có chút châm chọc buồn cười.