Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 269: Cô ta sẽ không chết tâm




Edit: huyền.uha

Nhìn Lâm Tử Lam tử im lặng, Mặc Thiếu Thiên vòng tay qua eo cô,” Khi đứng trước ống kính nhất định phải mỉm cười, mỉm cười…..”

Được rồi, mỉm cười

Đối mặt với ống kính, Lâm Tử Lam vẫn duy trì nụ cười, nhưng mà, trong lòng lại dở khóc dở cười.

Mặc Thiếu Thiên, anh còn đến mức như vậy sao?

Chỉ vì Mặc lão lại làm oanh động?

Nghĩ lại chỉ biết, hôm qua, bọn họ thương lượng chắc không được suông sẽ, hiện tại Mặc lão ở nhà thấy một màn như vậy nhất định là tức hộc máu đi!

Bất quá, cũng đã đến mức này, Lâm Tử Lam cũng không nói gì, chỉ có Mặc Thiếu Thiên trả lời phỏng vấn của kí giả.

Quá trình coi như rất vui vẻ, công khai họp báo, kí giả hỏi những câu hỏi coi như thú vị.

Vì thế, rất nhanh liền kết thúc.

Tuy rằng đã biết, nhưng vẫn làm cho mọi người một phen oanh động, nhưng hiện tại, muốn quay lại cũng không được.

Mặc Thiếu Thiên ôm lấy Lâm Tử Lam đi vào trong thang máy, trực tiếp đi xuống tâng hầm.

Lâm Tử Lam nhìn hắn, “ Đi xuống tầng hầm làm gì?”

“ Muốn em!”

Lâm Tử Lam “…….”

Mặc Thiếu Thiên, anh có thể nghiêng túc một chút không???

Mặc Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Tử Lam, khóe miệng gợi lên chút cười,” Như thế nào, em thực chờ mong?”

Lâm Tử Lam hung hăng liếc hắn một cái.

“ Anh mở cuộc họp báo lớn chiêu đãi kí giả, vì Mặc lão gia?” Lâm Tử Lam nhíu mày hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, hình như không có chút để ý, nhưng mà Lâm Tử Lam cảm giác được thời điểm nhăc tới Mặc lão gia, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên có chút căng thẳng, “ Đương nhiên, ông ấy càng không thích, anh lại càng phải làm!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói.

“ Xem ra hôm qua hai người thương lượng không mấy thuận lợi!” Lâm Tử Lam liếc Mặc Thiếu Thiên, chác chán nói.

Mặc Thiếu Thiên chau mày, nghiêng người nhìn Lâm Tử Lam, “ Đây là chuyện đương nhiên, anh và ông ấy có khi nào thuận lợi nói chuyện?”

Lâm Tử Lam,”………”

Lúc này thang máy đinh một tiếng, của mở ra.

Mặc Thiếu Thiên dắt Lâm Tử Lam ra ngoài, hai người trực tiếp lên xe.

Lâm Tử Lam nhìn hắn,” Anh muốn dẫn em đi đâu?”

“Đi một nơi!” Mặc Thiếu Thiên nói, sau đó thắt dây an toàn.

Nói tới đây, Lâm Tử Lam cũng không có hỏi lại, rất dễ nhận thấy, Mặc Thiếu Thiên không muốn trực tiếp nói cho cô, còn không bằng tới đó, thì rõ rồi.

Vì thế, cô cũng thắt dây an toàn, Mặc Thiếu Thiên lái xe, mang theo Lâm Tử Lam xuất phát.

Thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, Mặc Thiếu thiên mua một bó hoa bách hợp, Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên không phải rất ghét hoa bách hợp sao?

Sau đó xe chạy ở trên đường hơn nửa giờ, người đi đường càng ngày càng thưa thớt, trực tiếp đến ngoại ô.

Lâm Tử Lam ngồi trầm mặc, không hỏi nhiều, bởi vì ở cùng với Mặc Thiếu Thiên, cô không có lo lắng gì.

Lúc này, ước chừng lại qua mười mấy phút đồng hồ, Mặc Thiếu Thiên đem xe dừng lại.

Hai người đẩy của xuống xe, Lâm Tử Lam nhìn cảnh tượng trước mắt mới biết được, bọn họ đến nghĩa trang.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên cầm hoa tươi xuống xe, một bó bách hợp, lúc này hắn lôi kéo tay Lâm Tử Lam, hướng bên trong đi đến.

Đến bên trong, Lâm Tử Lam mới biết được, Mặc Thiếu Thiên đem cô đến viếng mẹ của hắn.

Trên bia mộ là một ảnh chụp, một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp.

Vầng trán cùng với Mặc Thiếu Thiên lại có vài phần giống nhau.

Xem ra, đúng là mẹ của Mặc Thiếu Thiên.

Lâm Tử Lam nhìn, trách không được Mặc Thiếu Thiên yêu nghiệt như thế, cùng Mặc Thiên Ân không giống, lại cự kì giống mẹ.

Đều rất đẹp, chẳng qua, Mặc Thiếu Thiên trải qua đột biến gen, càng yêu nghiệt hơn một chút.

“ Đây là mẹ của anh?”Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nhẹ giọng hỏi.

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, sau đó bỏ bó hoa trong tay xuống, nhưng lúc này, hắn nhìn đến trước mộ có rất nhiều hoa tươi.

Hơn nữa còn là hoa hồng.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhì bó hoa kia, không thể nghĩ ra là ai đưa đến.

Lâm Tử Lam cũng nhìn đến, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên,” Cha anh đã tới?”

Nghe tiếng, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên tràn ra một chút ý cười,” Làm sao có thể là ông ấy!”

Là ai, đều khó có khả năng là ông ấy!

Ngớ lúc mẹ hắn chết, bởi vì Cung Ái Lâm, ông ấy ngay cả mặt mũi cũng không thấy, hiện tại sẽ đến nơi này nhìn mẹ hắn sao?

Chuyện cười, Mặc Thiếu Thiên thế nào cũng không tin tưởng.

Nghe Mặc Thiếu Thiên châm biếm, Lâm Tử Lam nhìn hắn,” Mẹ anh lúc còn sống thích cái gì nhất?”

“ Bách hợp!”

“ Ai từng tặng bà ấy hoa hồng?” Lâm Tử Lam hỏi.

Mặc Thiếu Thiên suy nghĩ, trong trí nhớ, trừ bỏ Mặc Thiên Ân,đúng là không có ai tặng bà hoa hồng.

Hắn còn nhớ rõ, bộ dạng lần đầu tiên mẹ nhận được hoa hồng, rất hạnh phúc.

Nhưng Mặc Thiên Ân rất ít khi tặng, sau lại càng không tặng, nhưng mà Mặc Thiếu Thiên nhớ dù hoa có héo khô mẹ cũng vẫn gữi lại……..

Mặc Thiếu Thiên không có mở miệng, nhưng Lâm Tử Lam cũng biết đáp án.

Lâm Tử Lam nhìn hắn, khóe miệng giơ lên một nụ cười, có lẽ, Mặc lão gia cũng không có lãnh khốc vô tình như vậy.

Hoặc là nói, bọn họ trong lòng có hiểu lầm gì chăng.

Lúc này, Lâm Tử Lam đi qua nhìn hắn,” Có lẽ Mặc lão gia cũng không phải là người lạnh nhạt vô tình!”

Nói đến việc này, Mặc Thiếu Thiên ngây ngẩn người một chút, lập tức lại tràn ra một nụ cười,” Có lẽ, ông ấy thấy mình làm nhiều chuyện xấu, muốn tạ lỗi!”

“ Đừng tưởng rằng một bó hoa hồng liền tha thứ cho ông ấy, đời này đều không có khả năng!” Mặc Thiếu Thiên hung hăng nói, sau đó đem hoa của Mặc Thiên Ân đặt qua một bên, đem hoa của mình đặt ở chính giữa.

Lâm Tử Lam “……..”

Xem ra hai người này cùng một dạng kì cục.

……

Trước bia mộ, Mặc Thiếu Thiên nhìn lên tấm ảnh, ánh mắt hết sức dịu dàng.

Thời thơ ấu trong trí nhớ của hắn, trừ bỏ mẹ, hắn chỉ có nhớ mỗi hận.

Cho nên, Cung Ái Lâm mới có thể lấy mẹ uy hiếp hắn.

Chẳng qua hiện tạ, bà ta cái gì cũng không uy hiếp được.

ở trươc mộ, Mặc Thiếu Thiên nói rất nhiều chuyện, Lâm Tử Lam nhìn phần mộ, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, nếu không phải ở bên cạnh Mặc Thiếu Thiên đã lâu, thì thật khó có thể tưởng tượng hắn còn có một mặt nhu tình như vậy.

Lâm Tử Lam nhìn hắn, cảm thấy càng hiểu Mặc Thiếu Thiên hơn, cảm thấy hắn rất quyến rũ.

Từ bên trong mà tỏa ra sức quyến rũ.

Lúc này, trong đầu Lâm Tử Lam vang lên lời nói của Mặc Thiếu Thiên, nếu không phải tình cảm của Mặc Thiếu Thiên và mẹ rất sâu đậm, thì Cung Ái Lâm liệu có uy hiếp được không.

Cuối cùng, Lâm Tử Lam đứng trước bia mộ, khóe miệng gợi lên nụ cười nhạt,” Người yên tâm, về sau cháu sẽ chăm sóc tốt Thiếu Thiên!”

Nghe thấy vậy, Mặc Thiếu Thiên đứng lên, đặt tay lên thắt lưng Lâm Tử Lam, lộ ra chút cười tà,” Lâm tiểu thư, nói những lời này, mà cũng không đỏ mặt?!”

“ Em làm sao phải đỏ mặt?” Lâm Tử Lam hỏi.

“ Rốt cuộc thì ai chăm sóc ai? Hử?” Mặc Thiếu Thiên đáp.

Lâm Tử Lam “………”

Cái này quan trọng sao?

“ Đừng quên, nấu cơm là bảo bối, em còn muốn để cho anh nấu cơm!” Mặc Thiếu Thiên hừ lạnh nói.

Lâm Tử Lam liếc hắn,” Anh làm sao?”

Mặc Thiếu Thiên,”………Không có!”

“ Cho nên, Mặc tiên sinh, anh có ý kiến?” Lâm Tử Lam cười hỏi lại.

Mặc Thiếu Thiên,”………”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu thua, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đi đến, hôn lên môi Lâm Tử Lam, coi như trừng phạt.

Lâm Tử Lam cười, ôm Mặc Thiếu Thiên.

Hạnh phúc liền chắc chắn như vậy.

………………………

Hai người trở lại công ty đã là buổi chiều.

Lâm Tử Lam vừa bước vào bộ phận thiết kế, bọn họ đều ở đây nghỉ ngơi, nói với nhau một chút chuyện của Mặc Thiếu Thiên.

Cho tới giờ, hai người đã mở họp báo công bố, tương đương việc chắc như đinh đóng cột, không còn ai dám nói cái gì.

Lâm Tử Lam đi vào, Cảnh Thần trực tiếp xông tới,” Cô nương, Mặc tổng mời đi uống trà chiều, cậu muốn ăn cái gì?”

Lâm Tử Lam nhíu mày, Mặc Thiếu Thiên thật là tốc độ a!

Cô vừa mới đến bộ phận thiết kế, tin tức của Mặc Thiếu Thiên cũng đã phát tán ra.

Lâm Tử Lam cười,” Nước trái cây đi!”

“Không có?”

Lâm Tử Lam gật đầu.

“ Còn cửa qua cửa, cậu thật là tiết kiệm a!” cảnh thần cười nói.

“ Uống trà chiều, cẩn thận béo lên!”

“ Tớ không sợ!” Cảnh Thần cười nói.

Lâm Tử Lam cũng cười cười, trở về chỗ ngồi.

Sau đó, mọi người thống kê muốn ăn cái gì, liền trực tiếp tới cửa, kêu đồ ăn mua ngoài, mọi chuyệ đã chuẩn bị tốt, Cảnh Thần tiến tới, nhìn Lâm Tử Lam,” Mặt mày hồng hào, khí sắc không tệ a!”

Lâm Tử Lam nhìn Cảnh Thần, sau đó nhíu mày, “ Có sao?”

“ Đương nhiên, người ta nói phụ nữ trong tình yêu thông minh là số lẻ, Lâm tiểu thư, tớ nhìn trên người cậu như thế nào lại không thấy?” Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam hỏi.

Lâm Tử Lam chau mày,” Đó là đương nhiên, theo người ta nói là phụ nữ bình thường, tớ đây là người bình thường sao?”

“ Ha ha ha, cậu thật tự luyến!”

“ Cái này gọi là tự tin!”

“ Cậu cùng Mặc tổng đúng là người một nhà………trình độ tự luyến đều rất cao!”

Lâm Tử Lam “………”

Sau một trận vui cười, Cảnh Thần nhìn Lâm Tử Lam,” Này, tớ có một tin tức!”

Lâm Tử Lam đang sửa lại tư liệu, nghe Cảnh Thần nói, mày nhíu lại,” Tin tức gì?”

“ Tớ nghe nói, thời điểm cậu cùng Mặc tổng mở họp báo chiêu đãi kí giả, Diệp An Nhiên xin nghỉ bệnh!” Cảnh Thần nói.

Nghe thấy vậy, Lâm Tử Lam bất ngờ cau mày,” Cô rất coi trọng Mặc Thiếu, có lẽ là không tiếp nhận được!”

“ Cậu nói cô ta lần này sẽ chết tâm sao?” Cảnh Thần hỏi.

Lâm Tử Lam cười, lắc đầu, mặc kệ cô ta có chết tâm hay không, đối với cô mà nói, cũng không phải quan trọng.

Nếu Mặc Thiếu Thiên có chút dao động, Lâm Tử Lam cũng sẽ không tiếp nhận hắn.

Nhưng vì Mặc Thiếu Thiên kiên quyết như thế, Lâm Tử Lam cứ như vậy mà tin tưởng hắn.

Cho nên, mặc kệ, Diệp An Nhiên như thế nào, Lâm Tử Lam đều không để ở trong lòng.

Lúc này, Cảnh Thần nghĩ, sau đó lắc đầu,” Tớ lấy kinh nghiệm nhiều năm ra mà nói, chắc là cô ta không chết tâm đâu, cậu vân là cẩn thận một chút!”