Gia Đình Cực Phẩm: Cha Cường Hãn, Con Trai Thiên Tài, Mẹ Phúc Hắc

Chương 248: Coi anh như Hi Hi đi!




Edit: Thanh Dâng

Sau khi chuẩn bị xong, hai người rời khỏi phòng.

Phòng họp được đặt tại khách sạn, phòng rất rộng.

Lần này tới Hải Nam là vì việc xây dựng khu du lịch, đang xảy ra một chút chuyện nên cứ dây dưa mà không tiến hành.

Thân là thư ký của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam cũng biết sơ đôi điều, Mặc Thiếu Thiên lấn sân quá nhiều hạng mục, phàm là kiếm tiền, không có gì là anh không nhúng tay vào, cho nên Lâm Tử Lam cũng hiểu đôi chút.

Lúc Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên tới phòng họp, đã có người đợi họ ở bên trong.

Phòng họp rất lớn, không có người nhiều, chỉ có ba người, bao gồm Mặc Thiếu Thiên cùng Lâm Tử Lam, mới tổng cộng có năm người.

Mặc Thiếu Thiên đi vào trước, người phụ trách ở Hải Nam liền đứng lên, “Mặc Tổng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu......”

“Quý Tổng, khách khí rồi!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Sau đó anh quay đầu lại giới thiệu, “Vị này là thư ký của tôi!”

“Thư ký của Mặc Tổng cũng xinh đẹp như vậy!” Quý Tổng cười nói.

Mặc Thiếu Thiên cũng chỉ cười cười, Quý Tổng cũng đơn giản giới thiệu, “Đây là những người phụ trách khu du lịch lần này: Lý Dương, Bạch Nhược Hợp, Nam Xương!”

Mặc Thiếu Thiên chỉ nhìn bọn họ cười một tiếng, sau đó mỗi người đều ngồi xuống vị trí và cương vị riêng của mình.

Lâm Tử Lam ngồi bên cạnh Mặc Thiếu Thiên, sau đó mấy người khác cũng ngồi vây quanh bàn họp, bắt đầu họp.

“Về việc xây dựng khu du lịch lần này, lúc mới bắt đầu tôi đã nhấn mạnh là an toàn, ở mỗi địa phương, đều phải tăng cường thiết bị an toàn!” Mặc Thiếu Thiên nói.

“Cái này là tất nhiên, chuyện lần này chỉ là ngoài ý muốn, hiện tại tài liệu của chính phủ AA bên kia căn bản là không đưa xuống, cho nên lão tổng chúng tôi muốn thay đổi kế hoạch cung cấp thiết bị!” Quý Tổng nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhếch môi, “Ai cũng biết xây dựng khu du lịch ở chỗ này, so với bất kỳ một thiết bị nào cũng phải có tiền đồ, nếu như các người tùy tiện thay đổi kế hoạch như vậy, không những tổn thất lớn, mà hơn nữa là sự hợp tác của chúng ta, cũng sẽ ngưng hẳn!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Ở Hải Nam xây dựng khu du lịch, đây cũng là một kế hoạch của Mặc Thiếu Thiên.

Nghe được lời nói của Mặc Thiếu Thiên, Quý Tổng cũng biết, Mặc Thiếu Thiên từ trước đến giờ nói một thì không phải là hai, hơn nữa công ty bọn họ có rất nhiều dự án đều là hợp tác với Mặc Thiếu Thiên, cho nên một khi mối quan hệ này bị phá vỡ, thì khó có thể sửa sai.

“Thật ra thì lão tổng chúng tôi cũng không muốn vậy, chỉ là tài liệu của chính phủ AA bên kia chậm chạp không đưa xuống, bên tôi đã liên lạc với bọn họ rất nhiều lần, nhưng họ luôn từ chối!” Quý Tổng nói.

Định, đưa cái vấn đề này ném qua cho Mặc Thiếu Thiên.

Thật ra thì chuyện lần này xét đến cùng cũng là bởi vì lúc xây dựng lần trước, bởi vì ngoài ý muốn, một công nhân xây dựng bị thương.

Cho nên công trình lần này, lập tức bị hoãn lại.

Đến bây giờ đã hai tháng, tài liệu chậm chạp còn chưa đưa xuống.

Đây cũng chính là lí do tại sao lão tổng bên này muốn thay đổi kế hoạch, cứ kéo dài như vậy, bọn họ không khởi công, sẽ gây tổn thất lớn cho họ.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, sau đó nhìn bọn họ hỏi, “Về người công nhân bị thương đó, các người bồi thường bao nhiêu tiền?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

“50 vạn!” Quý Tổng nói.

Mặc Thiếu Thiên cau mày, tròng mắt mơ hồ thoáng qua tia không vui, nhưng lại không nói gì.

“Tìm người đưa thêm một trăm vạn!” Mặc Thiếu Thiên trực tiếp mở miệng nói.

Quý Tổng kinh ngạc, “Mặc Tổng, đây không phải là một số tiền nhỏ!”

Mặc Thiếu Thiên nhìn Quý Tổng, “Anh ta là đang làm việc mới bị thương, chỉ bồi thường 50 vạn, thì công nhân phía dưới nghĩ gì mà làm tiếp? Hơn nữa, chuyện này chính phủ AA nhất định đang chú ý, mặc kệ là bị thương, hay là tàn tật, chuyện này nhất định sẽ thu hút sự chú ý khắp nơi, nếu như làm không tốt, người đời gièm pha, chính phủ AA cũng sẽ không ký tên!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Không thể không nói, Mặc Thiếu Thiên nói rất đúng.

Nếu như chuyện này không xử lý thích đáng, người nhà người bị thương cũng không trấn an được, công nhân phía dưới nhất định sẽ oán trách, cho nên công trình không cách nào để tiếp tục xây dựng nữa.

Mặc Thiếu Thiên làm như vậy, không chỉ vì suy tính cho việc xây dựng, mà còn vì người nhà của người bị thương.

Một trăm vạn đối với bọn họ mà nói có thể chỉ là một chút lòng thành, nhưng đối với người ta mà nói, cũng là một số tiền lớn, hơn nữa, anh ta cũng bị tàn tật, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy, số tiền này không nhiều lắm.

Lâm Tử Lam ở bên nhìn, càng ngày càng phát hiện, xem ra Mặc Thiếu Thiên không giống như bề ngoài máu lạnh vô tình, ít nhất tại một số phương diện nào đấy, Mặc Thiếu Thiên cũng có nguyên tắc riêng của mình.

Về điều này, Lâm Tử Lam thật muốn thường thức.

“Sau khi đã đưa cho họ thêm một trăm vạn, tôi bảo đảm trong vòng một tuần lễ, tài liệu sẽ được phê chuẩn!” Mặc Thiếu Thiên nhìn Quý Tổng nói.

Nghe được những lời này của Mặc Thiếu Thiên, Quý Tổng hơi sững sờ, người ta nói Mặc Thiếu Thiên là người tâm ngoan thủ lạt [*], làm việc quả quyết dứt khoát, không có chuyện gì làm không được, bây giờ nghe anh nói như vậy, thì ông có một loại cảm giác bội phục.

[*] Người thủ đoạn ngoan độc.

Nghe nói như thế, Quý Tổng nói, “Chuyện này tôi sẽ hỏi xem lão tổng nghĩ như thế nào!” Quý Tổng nói.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Quý Tổng, “Điều tôi muốn không phải là quá trình, mà là đáp án, trước ngày mai cho tôi đáp án!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Quý Tổng sững sờ, ngay sau đó gật đầu.

Sau đó, bọn họ thương lượng một chút về vấn đề an toàn khi xây dựng, Lâm Tử Lam ở bên căn bản không nói cái gì, chỉ là ánh mắt cô dừng lại ở trên người Mặc Thiếu Thiên.

Càng lúc càng phát hiện, Mặc Thiếu Thiên lúc làm việc là quyến rũ nhất.

Mặc dù ngày thường cứ bày ra một bộ dạng yêu nghiệt, nhưng khi làm việc, còn có sức quyến rũ.

Cuộc họp không sai biệt lắm kéo dài hơn một giờ mới xong.

Quý Tổng theo chân bọn họ rời khỏi phòng họp, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi xuống lầu.

Bên trong thang máy, Lâm Tử Lam nói, “Thật không nghĩ tới chuyện công nhân bị thương lần trước, bọn họ chỉ bồi thường 50 vạn!” Lâm Tử Lam nói.

“Mỗi công ty đều theo chủ nghĩa bóc lột, 50 vạn đối với bọn họ mà nói, đã là nhiều rồi đấy!” Mặc Thiếu Thiên câu môi nói, gò má hoàn mỹ, như điêu khắc tinh xảo, mê người.

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Vậy sao anh lại hào phóng như vậy?” Lâm Tử Lam nghiêng đầu, nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, thả lỏng người nói ra mấy chữ, “Tiền không phải do anh xuất ra!”

Lâm Tử Lam, “......”

Mặc dù Mặc Thiếu Thiên nói như vậy, nhưng Lâm Tử Lam tuyệt đối sẽ không tin Mặc Thiếu Thiên chỉ vì điều này.

Anh cũng chỉ là làm cho người ta bỏ ra số tiền kia, mà mình lại mới vừa tiết kiệm được số tiền kia mà thôi.

Trước kia, có lẽ Lâm Tử Lam sẽ nói Mặc Thiếu Thiên là người không tim không phổi, nhưng sau khi ở bên cạnh anh, càng ngày càng phát hiện, Mặc Thiếu Thiên cũng không phải là người máu lạnh vô tình như vậy, ít nhất, anh cũng có nguyên tắc riêng của mình, cũng không phải là người vô lương tâm.

Điểm này, Lâm Tử Lam cảm thấy rất may mắn.

(Thanh Dâng: Đoạn này hơi bị trùng lặp với đoạn trên à….)

“Làm sao anh cứ chắc chắn như vậy, trong vòng một tuần tài liệu sẽ được phê chuẩn và gửi tới? Chính phủ AA với anh có quen thân à?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lâm Tử Lam, “Làm sao em biết?”

Lâm Tử Lam, “......”

Nhìn vẻ mặt này của Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam không phân biệt được là Mặc Thiếu Thiên nói thật hay giả.

Mặc Thiếu Thiên bổ sung thêm một câu, “Chưa tính là quen thân, nhưng cũng có chút giao tình!” Mặc Thiếu Thiên nâng lên nụ cười tự tin.

Lâm Tử Lam sững người!

Lâm Tử Lam coi như là hết ý kiến, chỉ là, nếu Mặc Thiếu Thiên đã nói ra những lời kia, Lâm Tử Lam nên nghĩ đến, Mặc Thiếu Thiên có thể giải quyết, nhưng cũng muốn kiểm chứng.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Anh đã biết chuyện ký tên cũng không có gì khó khăn, vậy mà anh còn trắng trợn bảo họ đưa thêm một trăm vạn, nếu Quý Tổng bên kia mà biết, phải tức chết!” Lâm Tử Lam cười nói.

Mặc Thiếu Thiên nhếch miệng lên cười, “Bọn họ phải cảm ơn anh…anh đã giúp bọn họ tích đức!” Mặc Thiếu Thiên nói.

Lâm Tử Lam cười một tiếng, đúng là như thế.

Lúc này, cửa thang máy mở ra, Lâm Tử Lam cùng Mặc Thiếu Thiên đi ra ngoài.

Qụet thẻ, đi vào phòng.

Vừa đi vào, Mặc Thiếu Thiên liền xoay người đè Lâm Tử Lam ở trên cánh cửa.

Lâm Tử Lam nhìn anh, “Mặc Tổng, đang là ban ngày, không thích hợp để làm!” Lâm Tử Lam nói.

Mặc Thiếu Thiên không them nghe lời của cô nói…, khóe miệng nhếch lên, “Lúc họp, tại sao em nhìn chằm chằm vào anh? Hả?”

Lâm Tử Lam, “......”

Thì ra là, anh đều biết, mặt của Lâm Tử Lam, lặng lẽ đỏ ửng lên.

“Có phải cảm thấy anh càng ngày càng quyến rũ phải không?” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô hỏi, đôi tròng mắt kia giống như một thanh kiếm sắc bén, đâm thẳng vào tim Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, anh có thể không tự luyến được không?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.

“Nhưng ánh mắt của em, rất nhiệt tình!” Mặc Thiếu Thiên mị hoặc mà cười cười nói.

“Em có thể nói rằng em muốn bảo bối không?” Lâm Tử Lam nhìn anh nói.

Cho nên nhìn Mặc Thiếu Thiên, thì đồng nghĩa với việc được thấy được bảo bối!

Lâm Tử Lam tìm lấy cớ này khá vô cùng!

Nghe được lời này của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên không biết nên nói gì rồi.

Bảo bối, con cũng trở thành cái cớ cho mẹ dùng rồi!

“Vậy em muốn làm gì bảo bối, thì làm với anh vậy đi!” Mặc Thiếu Thiên nhìn cô vô lại nói.

Lâm Tử Lam, “......”

Mặc Thiếu Thiên, anh còn có thể vô sỉ hơn không???

Lâm Tử Lam vừa muốn nói gì, thì ngay vào lúc này, điện thoại Lâm Tử Lam vang lên, lúc đi ra ngoài, Lâm Tử Lam không có mang theo, điện thoại di động đặt ở trên bàn, reo từng tiếng.

Lâm Tử Lam cài riêng tiếng chuông cho số của Hi Hi, cho nên mỗi lần chỉ cần là Hi Hi gọi, Lâm Tử Lam vừa nghe tiếng chuông đã biết.

Cái này, Mặc Thiếu Thiên cũng biết.

Đặc biệt đối tiếng chuông khi Hi Hi gọi.

Nghe tiếng chuông, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng mang theo nụ cười, “Không cần coi anh là bảo bối, bảo bối gọi điện đến rồi!”

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên có loại cảm giác bị thất bại.

Bảo bối, con là khắc tinh của cha sao?

Vì cái gì mà phải gọi vào lúc này, thật không đúng lúc!

Nhìn Lâm Tử Lam hưng phấn tránh ra, chạy tới nghe điện thoại, Mặc Thiếu Thiên cảm thấy cực kì thất bại.

Lâm Tử Lam đi tới, cầm lên điện thoại ở trên bàn lên, bấm nút nghe, “Alo, bảo bối......”

Hi Hi ở bên kia nghe được giọng nói của Lâm Tử Lam, kêu một tiếng ngọt ngào, “Mẹ......”

“Mẹ, mẹ đến nơi rồi cũng không gọi điện thoại nói cho bảo bối một tiếng!” Vừa tiếp điện thoại, Hi Hi liền tố cáo.